Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chuyển ngữ: Gà - LQĐ
Mặt Đoàn Trạch muốn đen bao nhiêu thì đen bấy nhiêu, nhìn chằm chằm Từ Úc An phía sau cửa, nhưng tầm mắt đối phương lại không đặt trên người cậu.
Cậu ta không biết ai là Miêu Miêu, nhưng bây giờ trong lớp chỉ có duy nhất một người đang cúi đầu học, chính là cô gái mập mạp nhỏ nhắn bên cạnh Đoàn Trạch.
Cậu ta mấp máy môi, gọi thêm một lần: "Miêu Miêu."
Lúc này Miêu Miêu mới nghe, một đôi mắt to mông lung nhìn về phía sau, cô được Trịnh Thâm nuôi quá tốt, trước kia cô chỉ mập, hiện giờ vẫn mập, nhưng trắng trơn bụ bẫm, giống hệt em bé.
Sau khi nhìn thấy bạn học nam đứng ở cửa, ánh mắt mang theo nghi ngờ, như đang nói: Cậu gọi tôi à?
Từ Úc An sống đến chừng này, không ai có thể cưỡi trên đầu cậu ta, chứ đừng nói đứng ngang hàng với cậu ta, mà đây chính là người đầu tiên.
Cậu ta đi vào phòng học trong ánh mắt ngờ vực của Miêu Miêu, dừng lại ở trước mặt cô, rồi sau đó vươn tay.
"Chào cậu, Từ Úc An."
Miêu Miêu sửng sốt, vươn tay ra theo bản năng.
‘Bốp!’
Bị tên mặt đen ngồi cùng bàn đánh ra, hai người đều chuyển tầm mắt sang cậu, Từ Úc An vẫn duy trì tư thế bắt tay.
Đoàn Trạch thật sự tức chết, cả ngày Từ Úc An cứ làm ra vẻ ‘không nhiễm khói lửa nhân gian’, muốn bao nhiêu lạnh lùng cao ngạo thì có bấy nhiêu.
Cậu ta thật sự lạnh lùng cao ngạo như vậy à, tìm Miêu Miêu làm gì?!
Hừ lạnh một tiếng: "Nam nữ thụ thụ bất thân!"
Từ Úc An không phản ứng gì, bình tĩnh thu tay về: "Hẹn gặp nhau vào kỳ thi tháng của tháng sau."
Đoàn Trạch: Gặp cái rắm!
"Được."
Từ Úc An lại rời đi trong tầm mắt của mọi người, Miêu Miêu tiếp tục cúi đầu làm bài tập.
Đoàn Trạch giận sôi gan, cậu ta ở đây chào hỏi cái quỷ gì?!
"Cậu rụt rè một chút được không?"
Miêu Miêu không hiểu ra sao, đần độn nhìn cậu.
Rồi sau đó lườm cậu một cái, tiếp tục cúi đầu làm bài tập, hoàn toàn không để ý đến cậu nữa. Đoàn Trạch càng nghĩ càng tức, ‘soạt’ đứng lên, nổi giận đùng đùng đi ra ngoài.
Ở cửa gặp một cô gái, gương mặt cô bé ửng đỏ: "Anh Đoàn Trạch?!"
Đoàn Trạch không để ý đến, đối phương đuổi theo.
"Làm gì vậy!" Giọng nói vô cùng khó chịu.
Đối phương thẹn thùng xấu hổ nói: "Đàn anh có bạn gái chưa? Em... Em... Thích anh."
Đoàn Trạch nhìn cô bé một cái: "Gầy như cô, còn dám theo đuổi con trai à."
Nói xong tiếp tục bước đi, lúc này cô gái ấy không đuổi theo nữa, hai mắt trợn to, 100 cân không phải là cân nặng đạt chuẩn sao? Chẳng lẽ đàn anh thích mập mạp?
...
"Thâm ca, có vấn đề?"
Trịnh Thâm cau mày thật chặt, tầm mắt nhìn vào một góc nhỏ, chỗ mấy nam nữ đang cười cợt, thoạt nhìn rất bình thường.
Nhưng trong lòng anh có cảm giác không đúng, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm bên kia, cau mày.
"Thâm ca sẽ không xem trọng em gái kia chứ?" Một thằng nhóc cười nói, người bên cạnh vỗ cậu ta một cái.
"Nói gì đấy? Thâm ca đối với vợ anh ấy, có thể ngoại tình à?"
"Đàn ông mà..."
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Trịnh Thâm nhanh chóng chạy xuống, chạy thẳng đến chỗ đó.
Hai người theo bản năng đuổi theo.
Trịnh Thâm đến nơi lập tức nhào đến tên đàn ông gần nhất, trói hai tay gã ra phía sau.
"Không được nhúc nhích!"
Trên thực tế người phía dưới đó cũng không nhúc nhích được, nhe răng trợn mắt: "Mày buông tao ra! Mày là ai?!"
"Đại Xuyên lôi cái thùng ra, báo cảnh sát đi!"
"À à..." Người đi theo anh sững sờ lôi ra rồi báo cảnh sát, còn một bảo vệ khác đã đi gọi Ngưu Đồ.
"Thâm tử, sao vậy?" Ngưu Đồ vuốt đầu trọc, nhân viên bảo vệ kia kể lại không rõ ràng.
Trợn mắt, một cái đầu trọc, hiển nhiên rất lưu manh.
Trịnh Thâm không buông tay, người phía dưới đột nhiên điên cuồng giãy giụa, không biết từ đâu rút ra một cây dao, tay mắt Trịnh Thâm lanh lẹ, nắm chặt cổ tay gã.
Nếu là những người khác, chắn chắn đã bị gã liều chết làm bị thương, nhưng hết lần này đến lần khác gã gặp phải Trịnh Thâm... Vậy thì không có đường sống rồi.
Lúc Diệp Gia Thịnh đi vào, đã nhìn thấy người đàn ông lần trước đang giữ lấy một người đang thở hỗn hển khác, nhíu mày, lại là anh?
"Sao rồi?"
"Các anh mở cái thùng kia đi, tôi nghi ngờ có thứ nguy hiểm, cố ý trả thù."
Chân mày Diệp Gia Thịnh nhíu chặt hơn, sau lưng người đàn ông này là Ngưu Đồ, cũng không phải là người gì tốt, hai năm qua miễn cưỡng cũng xem là có hành vi bí mật.
Anh ta vốn muốn tận diệt đám người Ngưu Đồ, Hắc Tử trước khi đi, nhưng từ khi người đàn ông này xuất hiện, nhược điểm gì của Ngưu Đồ cũng bay mất hết.
Lần trước còn dẫn Hắc Tử vào tù, người đàn ông này tuyệt đối có thủ đoạn, bọn họ vẫn đang theo dõi, Hắc Tử làm gì, có gì, anh ta đều biết rõ. Cho nên vừa nhìn thấy Trịnh Thâm, Diệp Gia Thịnh đã cảm thấy nhức đầu.
Quả nhiên, đó là một thùng thuốc nổ.
Bây giờ người này xem như đã lập công, đồ chơi này mà nổ. Sẽ nhiều người bị thương.
Chờ cấp trên cử người đến phá hủy thùng thuốc này, Diệp Gia Thịnh mới ghi chép lại.
"Phát hiện điểm kỳ lạ thế nào?"
"Tên kia lén lén lút lút, ánh mắt không bình thường."
Tay Diệp Gia Thịnh dừng một chút, nói: "Cho nên?"
"Tôi thấy gã trông giống Hắc Tử, hoài nghi là con ông ta, muốn hỏi gã một chút, thấy gã chột dạ nên đã bắt gã, kết quả gã lấy dao găm ra..."
Trịnh Thâm gãi đầu, ra vẻ hơi ngốc, Diệp Gia Thịnh khép sổ ghi chép lại, nhìn anh đầy thâm ý.
"Chúng ta đi!"
Lúc Diệp Gia Thịnh ra đến cửa lại quay đầu liếc nhìn, nếu người đàn ông này đi vào con đường chính đạo thì tốt rồi, lỡ như anh có lòng dạ không chính đáng, thì ai có thể trị được anh đây?
Diệp Gia Thịnh vừa đi, Trịnh Thâm lập tức thu lại vẻ mặt cười khúc khích của mình, bình thản không gợn sóng.
Ngưu Đồ đập anh một cái: "Người anh em! Cậu chính là anh em thân thiết của tôi! Cậu lập công lớn rồi đấy!" Nếu không có Trịnh Thâm, đồ chơi này mà nổ một phát, ông ta nghĩ lại mà lạnh cả người.
Trịnh Thâm hơi nghiêng đầu: "Có tiền thưởng không?"
Ngưu Đồ: "..."
...
Vừa xong Trịnh Thâm đã không muốn ngồi ở nightclub nữa, anh cầm tiền Ngưu Đồ thưởng, chạy thẳng đến chợ.
"Thịt này tươi không?"
"Tươi lắm đấy!"
"Đừng có lấy đồ ôi ra lừa tôi!"
"Cậu em Trịnh, tôi nào dám lừa cậu chứ."
"Vậy được, cho tôi ba bốn cân, thêm hai khúc xương to nữa."
"Được!"
...
"Tiểu Trịnh, lại mua quả hạch đào cho vợ à?"
"Ừm, năm cân."
"Được rồi!" Nói xong, dì bán hàng đưa túi cho Trịnh Thâm, cười nói:
"Ba thím nuôi mấy con gà, vốn để tự mình ăn, gần đây trong nhà thiếu tiền, cậu có cần không? Gà mái, gà trống, rất bổ, vợ của cậu ăn sẽ rất tốt!"
"Được! Có bao nhiêu cũng giữ lại cho tôi hết đi!"
Đàn ông kiếm tiền để làm gì? Còn không phải trang trí cho vợ sao!
Trịnh Thâm ngâm nga, hầm xương trong nồi, lại đập mấy quả hạch đào, cứ thế này Miêu Miêu trở về có thể ăn ngay.
Nhìn bốn phía một chút, đẩy cửa phòng Miêu Miêu ra, phát hiện tủ đầu giường của cô còn để quần áo ngày hôm qua, tối qua chưa kịp giặt.
Đi đến một cách tự nhiên, cầm lên.
Đột nhiên có cái gì rớt xuống, Trịnh Thâm cúi đầu, rồi sau đó mặt đỏ lên... Quần lót.
Tay anh run rẩy nhặt lên, mặt càng ngày càng hồng, người đàn ông trừng một cái đã dọa người khác sợ đến mức chân mềm nhũn này, bây giờ cả người mềm oặt.
Vào phòng rửa tay, trước tiên nghiêm túc giặt từng món đồ ngoài, áo lót cũng cố nóng mặt giặt xong.
Chỉ có quần lót màu hồng nhạt kia, đỏ mặt cầm thật lâu, mới từ từ bỏ vào trong nước.
Đây là của Miêu Miêu... Nơi riêng tư sau này chỉ thuộc về anh...
Trịnh Thâm đột nhiên nặng nề thở dốc hai hơi, lúc nào thì Miêu Miêu của anh mới lớn lên đây ~
Vậy mà, ‘roẹt’ một tiếng, Trịnh Thâm cứng ngắc ngay tại chỗ...
Suy nghĩ quá nhập thần, trên tay dùng sức... Quần lót rách rồi.