Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); Lúc ăn cơm có một tiểu nhạc đệm.
Theo lý thuyết Tô Bất Ngôn nên ngồi ở bên người Trang Thu Phẩm, thế nhưng dì Trang tiên phát chế nhân, kéo em họ đến Trang bên người Thu Phẩm bên, muốn cho bọn họ ngồi cùng nhau.
"Bất Ngôn, đến ngồi cạnh mẹ, đều lâu như vậy không trở lại, ngồi cạnh mẹ nói chuyện." mẹ Trang thu được ánh mắt của Trang Thu Phẩm, cảm thấy sáng tỏ, bảo Tô Bất Ngôn lại đây.
Như vậy Tô Bất Ngôn kề bên mẹ Trang mụ mụ, bên kia là Trang Thu Phẩm, tuy rằng anh không muốn em họ cùng Trang Thu Phẩm ngồi cùng nhau, nhưng nếu anh nói, chỉ biết càng thêm xấu hổ.
"Đây là Tiểu Tô đi, sao không nghe A Phẩm nói qua, dì còn cho rằng A Phẩm bây giờ còn độc thân chứ."
Còn chưa bắt đầu động đũa, dì Trang đã bắt đầu nói chuyện.
Tô Bất Ngôn không biết nên trả lời thế nào, đành phải cười một cái với dì Trang, nguyên bản cái đũa đang giơ ra cũng rút về.
"Như thế nào không động đũa đi? Dì bình thường về cũng chưa thấy chị làm đồ ăn nhiều thế, dì nói hôm nay Vân Vân có lộc ăn, nó thích ăn cá nhất." Vân Vân chính là em họ của Trang Thu Phẩm, tuy rằng Tô Bất Ngôn biết lời này của dì Trang là cố ý làm anh xấu mặt, nhưng thèm ăn cũng đích xác giảm không ít.
Trang Thu Phẩm đột nhiên đặt mạnh đũa xuống bàn, ở trên bàn cơm là việc rất không lễ phép, Tô Bất Ngôn có chút kinh ngạc.
"Dì một năm đến không đến ba bốn lần, chuyện của cháu dì không biết là bình thường, hơn nữa dì mỗi lần vừa thấy cháu liền giới thiệu con gái cho cháu, cháu không phải là sợ dì sao?"
Sắc mặt dì Trang nhất thời khó coi, Trang Thu Phẩm lại làm như không thấy, tiếp tục nói: "Lần trước dì không phải còn nói Vân Vân ghét nhất chính là hải sản sao? Mẹ này, trí nhớ lại không tốt, trên bàn cũng không có đồ Vân Vân thích ăn."
Mẹ Trang sao có thể không hiểu ý tứ của con trai, lập tức nói: "Đúng, aiz da, mẹ chỉ nhớ kỹ món Bất Ngôn thích ăn, hơn nữa khẩu vị người nhà chúng ta cũng không khác nhau, liền quên mất."
Lời này của mẹ Trang rõ rệt chính là đang nói bữa cơm nàng nấu không liên quan đến Trương Vân Vân, người một nhà của mình cùng ăn là tốt rồi, không biết người ngoài từ đâu nhảy vào, không ngoan ngoãn ăn cơm, còn bắt đầu gây sự.
"Chị, xem chị nói kìa." Dì Trang ngoài cười nhưng trong không cười, Trương Vân Vân cũng buông đũa xuống, cúi đầu nói cái gì cũng không nói. Chú Trang ngay từ đầu cũng không nói câu gì, ông ở rể, ở nhà không có địa vị.
Mẹ Trang bị gọi một tiếng chị, cười lạnh một tiếng, cũng không quản khách khí, quay đầu nhìn dì Trang.
"Cô còn biết tôi là chị cô?"
"Chị, lời này chị nói em không hiểu, em mang theo Vân Vân lại đây, sao chị lại không vui?"
"Ai tới cũng là tới, nhà tôi cũng chỉ nhiều thêm mấy đôi đũa, không thiếu mấy miếng cơm ăn. Nhưng hôm nay A Phẩm cùng Bất Ngôn trở về, tôi lúc trước đã nói cho cô, Bất Ngôn là con trai thứ hai của tôi. Cô ngược lại hay rồi, còn ra oai với con trẻ. Cô ra oai với ai, phủ đầu tôi à?" mẹ Trang không phải nhân vật dễ chọc, tuy rằng bây giờ ở trong nhà làm hiền thê lương mẫu, nhưng trước kia bà cũng là luật sư nổi danh, công phu miệng lưỡi lưu loát nhất.
Dì Trang trên mặt khó coi, bà cũng không dám đáp trả mẹ Trang, đành phải dịu giọng, nói: "Em không phải nhất thời còn chưa nhận sao, em cũng là vì tốt cho A Phẩm......"
"Cho nên dì đem con gái của mình cho cháu?" Trang Thu Phẩm đột nhiên cắt lời dì Trang.
Trang Thu Phẩm là thầy giáo, bình thường rất được học sinh hoan nghênh, nhưng hắn cũng rất nghiêm khắc. Nếu ấn theo lời học sinh mà nói, đó chính là Trang Thu Phẩm nhìn người, sẽ từ mắt hắn nhìn ra thái độ.
Trang Thu Phẩm thu hồi ôn hòa, trên mặt không chút thay đổi, Tô Bất Ngôn cảm giác Trang Thu Phẩm như vậy có chút không quen.
"Cô coi cháu là cái gì, lại coi con gái của mình là thứ gì?"
"A Phẩm, cháu nói chuyện với người lớn thế nào vậy!" dì Trang vỗ bàn, tựa hồ là thẹn quá thành giận
Trương Vân Vân vẫn không nói chuyện đột nhiên mở miệng, "Anh đây là bệnh."
Trang Thu Phẩm cười nhạo một tiếng, "Tôi có bệnh liên quan gì tới cô? Chẳng lẽ giống cô, nói với người ngoài mình là bạn gái của anh họ, gửi tin nhắn quấy rối người khác thì không bệnh sao?"
Trang Thu Phẩm lời này thật sự là một chút tình cảm cũng không lưu, hoàn toàn lột một tầng da chuyện Trương Vân Vân làm để trước mặt người khác. Trương Vân Vân đỏ bừng mặt, đột nhiên nhìn thẳng Tô Bất Ngôn.
Tô Bất Ngôn ngược lại là không để ý cô ta, chỉ mơ mơ màng màng nghĩ Trang Thu Phẩm như vậy không phải là giống bộ dáng trên giường bắt nạt anh sao.
"A Phẩm, cháu lời này có ý gì?" dì Trang giống con gà mái chiến bại kêu lên, Trang Thu Phẩm thấp giọng "Hừ" một tiếng, "Muốn cháu lấy tin nhắn cô ta gửi cho cháu cho mấy người xem sao?"
Trang Thu Phẩm nghĩ không ra trong đầu bà dì này có cái gì, sao lại muốn đưa con gái giao cho cháu, "Hay là dì nghĩ rằng con mình vẫn là một đứa không hiểu gì, tiểu công chúa thuần khiết?" Trang Thu Phẩm ngay cả kính ngữ cũng không dùng tới, hắn đã triệt để phiền.
"Trang Thu Phẩm!" Trương Vân vân "Rầm" đứng lên, "Anh đây là đang vũ nhục em."
Trang Thu Phẩm ngay cả liếc nhìn cô ta một cái đều cảm giác ghê tởm, thò tay kéo Tô Bất Ngôn lại đây, "Nói lời tạm biệt quá vẹn toàn, tôi lần trước đã cảnh cáo cô......" Trang Thu Phẩm dừng một chút, đột nhiên nói: "Thai còn chưa lớn, vẫn đi giày cao gót?"
Đợi cơm ăn xong, Tô Bất Ngôn chủ động ra rửa bát, đầu óc vẫn là vựng hồ hồ.
Trang Thu Phẩm nói ra chuyện Trương Vân Vân mang thai, bên kia liền cùng ấn nút tạm dừng, im lặng quá phận. Trương Vân Vân mặt lúc đen lúc trắng, dì Trang cũng là một bộ gặp quỷ, cuối cùng vẫn là ba Trang xem diễn kịch đủ rồi buông đũa, lên tiếng đuổi người.
"Bảo nhi, cái đĩa này em đã rửa bảy tám lần." Trang Thu Phẩm ôm chặt eo Tô Bất Ngôn, lấy qua cái đĩa trên tay anh, giúp anh rửa.
Tô Bất Ngôn nắm lấy tay Trang Thu Phẩm, ở trong lòng hắn xoay người, "Em họ anh...... Là sao thế này a?"
"Nó mang thai, không biết con ai, tính toán phá, chẳng qua không biết vì cái gì bây giờ còn chưa đi làm giải phẫu."
"Kia...... Mẹ và dì anh, thoạt nhìn giống như không quá tốt?" Tô Bất Ngôn châm chước ngữ khí hỏi.
"Ừ," Trang Thu Phẩm không cảm thấy có cái gì, thản nhiên nói: "Năm đó dì còn chưa phải cùng chồng bây giờ ở một chỗ, thích phải một thằng khốn, nhất định phải cùng hắn ta kết hôn, ông ngoại không cho, bà ta liền suốt đêm chạy. Ông ngoại vốn thân thể đã không tốt, vừa sốt ruột liền trúng gió."
Tô Bất Ngôn nghe vậy nhíu mày, cảm giác hành vi của dì Trang thật sự không ổn.
"Dì chạy nửa tháng liền trở lại, tên khốn kia xài hết tiền trên người bà ta liền đá luôn. Chỉ là khi đó ông ngoại đã là liệt nửa người, liên tục ốm bệnh, không kiên trì vài năm liền qua đời."
Trang Thu Phẩm bỏ bát đũa đã rửa sạch vào trong tủ, lấy qua một cái khăn sạch sẽ lau tay. "Từ đó về sau mẹ liền không thích em gái này, những người khác cũng không lui tới với bà, chỉ là dì ngẫu nhiên còn có thể lại đây."
"Dì anh quá phận, sao lại chẳng hiểu chuyện gì cả." Tô Bất Ngôn căm giận nói. Anh tính tình mềm mại, bây giờ nói như vậy cũng đích xác là anh không có thiện cảm với dì Trang.
Trang Thu Phẩm nhịn không được nở nụ cười, sờ sờ mặt Tô Bất Ngôn, "Ừ, không giống bảo bối, nghe lời hiểu chuyện."
"Cái gì a...... Em nói chuyện khác, anh lại nói đến chuyện này." Tô Bất Ngôn lắp bắp một hồi, thế nhưng Trang Thu Phẩm lâu lâu bắt nạt anh cũng không trốn, nhu thuận đến làm cho người muốn giấu đi.
Ra phòng bếp, Tô Bất Ngôn còn sợ thấy mẹ Trang và ba Trang sẽ xấu hổ, không nghĩ tới một chút việc cũng không có, mẹ Trang còn bảo họ ở nhà một đêm.
Tô Bất Ngôn làm một trẻ ngoan nghe lời, tự nhiên đáp ứng.
Anh trước kia cũng ở đây vài lần, đã rất quen thuộc với phòng Trang Thu Phẩm. Trang Thu Phẩm có rất nhiều giấy khen cúp, trong ngăn tủ khóa rất nhiều thứ, đều là mẹ Trang ba Trang dọn dẹp lại, trừ trung học tham gia thi đấu bóng đá, còn có một đống đồ chơi lớn, đây là Trang Thu Phẩm thi đại học xong xếp lại.
Tô Bất Ngôn mỗi lần nhìn đến đống đồ chơi này đều cảm giác đặc biệt lợi hại, anh quay lại, phát đến vòng bạn bè, có bạn bè hỏi là ai dọn. Tô Bất Ngôn không trả lời họ, thế nhưng trong lòng có bí ẩn ngọt ngào.
Tô Bất Ngôn gửi tin nhắn cho Lý Anh Ninh nhưng không được đáp lại, nhất thời có chút kỳ quái, nhưng lại nghĩ đến Lý Anh Ninh trong khoảng thời gian này đang dự thi, cũng liền hiểu.
Chung quy dự thi rất bận rộn.
Mà Lý Anh Ninh bị nhớ mong cũng không buồn rầu vì dự thi, cậu đang chịu tra tấn so với dự thi còn khủng bố hơn nhiều.
Dựa theo kế hoạch ban đầu, Lý Anh Ninh cần đi thực tập, cho nên học kỳ sau chương trình học rất ít, một tuần là có thể thi xong. Trải qua hơn một tháng, Lý Anh Ninh hiện tại đã mang thai hơn 50 ngày, giai đoạn đầu phản ứng cũng không quá lớn, nhưng vẫn là có ảnh hưởng. Tỷ như choáng váng đầu buồn nôn, còn có bộ ngực trướng đau.
May mà cậu bây giờ cũng không kén ăn, cái gì cũng có thể ăn, nhưng chính là tỉnh ngủ sau lại choáng váng, ngẫu nhiên còn có thể buồn nôn.
Cao Lễ Hành thực chú ý thân thể cậu, chỉ cần nhìn cậu khó chịu liền biết cậu chỗ nào không thoải mái, cho nên lúc Lý Anh Ninh đau đầu Cao Lễ Hành sẽ ấn huyệt thái dương cho cậu, như vậy có thể giảm bớt rất nhiều.
"Ông xã, sau cuối tuần em có phải đi siêu âm không?"
Lý Anh Ninh nằm ở trên đùi Cao Lễ Hành, miễn cưỡng nhắm mắt lại, cậu đột nhiên nhớ tới chuyện này, mở mắt.
Cao Lễ Hành một bàn tay chống lưng cậu, để cậu nửa nằm ở trong lòng mình. "Ừ, anh đã liên hệ bệnh viện, chúng ta làm xong kiểm tra lại về."
"Dạ." Việc này thường thường không cần Lý Anh Ninh nói, Cao Lễ Hành cũng đã tất cả đều làm tốt. Cậu cúi đầu, lại chui chui trong lòng Cao Lễ Hành.
"Làm sao?" Cao Lễ Hành xoa loạn đầu cậu, lại thân mật dán lên trán cậu. . truyện teen hay
"Mệt."
Lý Anh Ninh nói thì thầm, ngẩng đầu đối diện với Cao Lễ Hành, "Ông xã, anh có nghe qua, trướng sữa?"
"Cái gì?" Cao Lễ Hành bật cười, "Bảo bảo, em bây giờ còn sớm."
"Em biết, thế nhưng em đau a." Lý Anh Ninh sầu đến đều muốn rụng tóc, "Chính là đau a."
Lý Anh Ninh nhăn mặt, nói xong cuối cùng đột nhiên vừa nản lòng vừa tức giận, vừa quay đầu lại vùi mặt vào hõm vai Cao Lễ Hành. Cậu gần nhất thích làm nũng, đến cuối cùng vẫn là mình giận dỗi, thật sự biến thành một bảo bảo, chờ Cao Lễ Hành dỗ.
Cao Lễ Hành càng thương tiếc cậu, thấy cậu như vậy cảm giác vừa đáng yêu vừa đáng thương.
"Bảo bảo ngoan." Lý Anh Ninh bị Cao Lễ Hành ôm ngồi thẳng lên, cậu cảm giác được áo ngủ bị vén lên, bộ ngực bị chạm một cái.
Lý Anh Ninh tự mình nắm vạt áo, cúi đầu nhìn trước ngực.
Bộ ngực cậu còn chưa biến lớn, thế nhưng đầu v* cứng cứng, Cao Lễ Hành niết một chút, cậu liền hừ hừ.
"Đau không?" Cao Lễ Hành sờ sờ vú, Lý Anh Ninh mím môi, "Không phải quá đau, thế nhưng rất kỳ quái."
Cao Lễ Hành không dám dùng lực, bên trong còn chưa có sữa, bây giờ lại chỉ là trướng đau, cho dù bóp cũng chỉ làm cậu cảm thấy khó chịu mà thôi.
"Kỳ thật bây giờ cũng không phải quá đau, nó ngẫu nhiên trướng trướng." Lý Anh Ninh buông quần áo, ôm lấy cổ Cao Lễ Hành, "Ngủ liền không khó chịu."
Cậu bây giờ không có chuyện gì liền ngủ, đã luyện thành bản lĩnh nhắm mắt liền ngủ. Nói đến cũng kỳ quái, một ngày ngủ lâu như vậy, cậu cũng không có cảm giác phiền.
Cao Lễ Hành biết Lý Anh Ninh đang an ủi mình, cũng không nói chuyện khác, ôm Lý Anh Ninh cùng nằm ở trên giường.
"Ông xã cùng em ngủ."
"Được a." Lý Anh Ninh ngọt ngào nở nụ cười, cọ cọ, đầu gối ở trong lòng Cao Lễ Hành, không đến một lúc liền ngủ.
Cao Lễ Hành nhẹ nhàng vỗ lưng Lý Anh Ninh, trong lòng đều là mềm mại.
(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");