Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Tôi đứng trước một căn nhà, mà cũng không phải. Phải nói là nơi này giống như một tòa lâu đài, nó Nguy nga đến mức khiến tôi phải choáng ngợp. Nhìn thấy thái độ của tôi, Âu Phàm càng tỏ thái độ khinh bỉ, anh ta liếc tôi một cái rồi nói:
- Cô bỏ cái thái độ nhìn cái gì cũng cảm thấy đẹp đẽ đi, nhìn thực sự rất quê mùa...
Tôi cảm thấy câu nói này của anh ta vô cùng vô lý, thấy đẹp cũng không được phép cảm thán hay sao? Lý lẽ gì vậy?
Thực sự tôi không muốn cãi nhau với anh ta ở đây, không may mà bà nội anh ta nghe được chắc chắn số phận của tôi sẽ vô cùng u ám.
Âu Phàm không nói gì nữa, chủ động nắm lấy bàn tay tôi rồi dắt tôi vào trong nhà. Bước vào bên trong thực sự càng khiến tôi cảm thấy ngạc nhiên hơn, nơi này có lẽ không dành cho người bình thường ở, giống như là dành cho những quan viên quý tộc ngày xưa. Nó quá đẹp, quá tráng lệ. Xung quanh khắp nơi đều có người làm, chắc có lẽ anh ta từ nhỏ đến giờ chưa phải động tay động chân vào mấy công việc trong nhà. Sinh ra tại một gia đình giàu có quả thực rất tốt....
Đang chìm đắm vào trong những suy nghĩ thì từ bàn tay chuyền tới một cảm giác đau nhói. Tay tôi đang bị tay Âu Phàm bóp chặt. Tôi vừa định nói cho hắn biết thì bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo đang nhìn mình, tôi lập tức động não và hiểu được những gì mà Âu Phàm hắn ta muốn nói.
Tôi cố gắng ngẩng cao đầu, ngực hơi ưỡn về phía trước rồi cố đẩy quả mông có cũng như không về phía sau. Từng bước đi cố gắng phải thật khoan thai, trên môi nở một nụ cuời nhẹ. Cố gắng để trên người toát ra khí khái của một tiểu thư đài các.
Âu Phàm nhìn tôi không những không khen mà còn chế nhạo:
- không cần làm lố tới như vậy...
Tôi: *_*
khi bước chân càng tới gần cánh cửa phòng của bà nội thì tâm trạng cũng theo đó mà căng thẳng. Tôi cố níu lấy bước chân của Âu Phàm.
Tôi: anh dừng lại chút được không?
Âu Phàm: có chuyện gì???
Tôi ngước mặt lên nhìn Âu Phàm, lo lắng hỏi han:
- bà nội rốt cuộc là người như thế nào vậy? tôi thấy lo quá!
- lát nữa gặp rồi sẽ rõ.
Câu trả lời gây hoang mang nhất mà tôi từng được nghe. Thật chẳng giúp ích được gì. Cũng may là trước khi tới đây tôi đã đem theo một món quà, có thể coi như là để lấy lòng bà nội.
Tôi bước theo anh ta đến trước một căn phòng, trước khi bước vào bên trong anh ta dặn dò:
- bà nội là người rất khó tính, cô muốn làm gì thì làm....
Tâm trạng tôi vừa thoải mái hơn một chút, vậy mà câu nói của anh ta khiến cho tôi cảm thấy vô cùng sợ hãi. Anh ta đã là một người khó tính, thì có lẽ bà nội của anh ta còn khủng khiếp hơn nhiều....
Sau một lúc Gõ Cửa, thì có tiếng nói từ bên trong truyền ra:
- vào đi...
Một giọng nói nghe qua thực sự cảm thấy ấm áp, như xua tan đi hết mọi lo lắng trong lòng tôi lúc này. Tôi theo Âu Phàm bước vào bên trong.
Bên trong căn phòng được sơn một màu xanh dương rất hài hòa, người mà tôi nhìn thấy là một người phụ nữ tuy đã có tuổi nhưng lại vô cùng xinh đẹp và sang trọng. Bà có mái tóc xoăn lọn màu vàng nâu, Thoạt nhìn qua tôi còn thấy gu thời trang của bà thời thượng hơn tôi gấp vạn lần.
Bà mặc trên người một chiếc váy dài tới gót chân, những bông hoa bản to là điểm nhấn cho chiếc đầm thêm sang trọng hơn, đẹp đẽ hơn...
Tôi mải mê ngắm bà đến mức quên mất đây là lần đầu tiên mình được gặp bà, Âu Phàm kéo tay tôi ra ý nhắc nhở. Lúc này tôi mới giật mình cúi đầu xuống:
- Con chào bà ạ!
Bà nhìn tôi nở nụ cười thân thiện:
- hai đứa ngồi xuống đi.
Tôi cùng Âu Phàm ngồi xuống, không thể nào rời khỏi được vẻ đẹp của bà nội, tôi không kiềm chế được mà thốt ra câu cảm thán:
- bà thực sự rất đẹp!
- ồ, con nói thật sao? Ta đã quá già rồi!
Tôi thề là trong lời nói của tôi không hề có bất kỳ một sự giả dối nào, tôi cũng không hề nghĩ gì đến chuyện sẽ nịnh nọt bà. Tất xả đều là những lời nói thật lòng của tôi, tôi vội vã nói với bà:
- tất cả những lời con nói đều là sự thật, Bà có thể chỉ cho con bí quyết được không ạ?
Âu Phàm quay qua nhìn tôi bằng ánh mắt khinh bỉ:
- cô đâu cần phải nói quá lên như vậy, không có tác dụng gì đâu?
Anh ta vừa dứt câu thì đã bị bà nội cho một cái quạt giấy vào người. Âu Phàm nhăn mặt quay qua nhìn bà nội:
- Sao tự nhiên bà lại đánh con???
Bà nội quay qua nắm lấy tay của tôi, vừa nhìn tôi vừa nói giọng ngọt ngào:
- chỉ có mỗi cháu dâu là hiểu bà nhất, còn thằng nhóc này không được gì cả. Một câu khen bà cũng không bao giờ có...
Âu Phàm không cam tâm Nhìn bà nội, trong Giọng nói có chứa chút giận hờn:
- con thương bà như thế, sao bà có thể nói con như vậy?
- thôi con ra ngoài đi, bà có chuyện muốn nói riêng với cháu dâu một chút...
Vậy là bà nội không một chút thương tiếc mà đuổi Âu Phàm ra khỏi phòng, anh ta trước khi bước ra ngoài còn để lại cho tôi một ánh nhìn chứa sự bực bội. Ánh mắt đó, sau này bà nội chính là người sẽ giúp đỡ tôi rất nhiều, nhất định sẽ bảo vệ tôi khỏi con người có tính cách khó chịu nhưng anh ta.
Bà nội nắm lấy bàn tay tôi nhẹ nhàng:
- thằng nhóc đó chẳng bao giờ nói chuyện với bà cả. Sau này con và nó kết hôn, bà nhất định sẽ nói nó thường xuyên đưa con về đây...
Tôi ngạc nhiên nhìn bà nội:
- Sau khi kết hôn chúng con sẽ không được sống cùng bà ạ?
- nó sẽ không đồng ý đâu, cuộc sống của nó tự do quen rồi. Sống cùng bà chắc chắn nó sẽ không đồng ý...
Tôi nhìn là biết bà đang buồn lắm, Nhưng có lẽ vì lý do gì đó nên bà không thể thuyết phục được anh ta.. Tôi thực sự cảm thấy tò mò, những gì tôi thấy thì anh ta là một người rất yêu quý bà nội của mình, Vậy thì lý do gì khiến anh ta không muốn ở chung để chăm sóc bà?
Bà dường như Đọc được suy nghĩ của tôi, Bà bảo:
- chuyện này cũng không có gì, công việc của nó bận rộn nên nó không có thời gian về đây thôi. Với cả từ nhỏ nó đã sống một mình, nên quen rồi...
Bà lại nắm chặt lấy bàn tay tôi một lần nữa, rồi tiếp tục nói:
- sau này cuộc sống của nó nhờ cậy cả vào con. Mong ước cuối cùng của bà chính là muốn nó thành Gia Lập thất, và sớm sinh cho bà một đứa cháu trai thật kháu khỉnh...
Tôi biết suy nghĩ của người già thường đặt nặng về vấn đề con trai hay con gái. tuy rằng có chút áp lực, nhưng tôi cảm nhận được tình yêu thương của bà nội dành cho Âu Phàm...
Tôi mải nói chuyện với bà mà quên mất món quà Tôi định tặng, đến lúc định bước ra khỏi phòng và tôi mới nhớ tới nó. Vội vã Mở túi xách và lấy ra một đôi tất, Tôi đặt nó vào tay bà nội:
- lần đầu tiên đến thăm bà con thực sự không biết phải mua gì để làm quà. Con hi vọng đôi tất này sẽ thay con giữ ấm được bàn chân của bà..
Bà nhìn tôi vui vẻ:
- con đúng là một đứa cháu tốt, thằng nhóc đó không nhìn lầm người mà...
Tôi Bước Ra khỏi phòng của bà nội với tâm trạng thoải mái, cứ nghĩ tất cả mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nhưng tôi không biết rằng cuộc sống khó khăn với chỉ bắt đầu.
Âu Phàm đưa ánh mắt lạnh lẽo nhìn tôi, ánh mắt này khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Anh Ta Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?
Âu Phàm: bây giờ cô theo tôi trở về nhà tôi.
Tôi: Tại Sao?
Âu Phàm: tại vì cô đã nhận tiền của tôi, trước mắt cứ dọn về nhà của tôi ở trước cho bà nội yên tâm. Còn về vấn đề đám cưới thì cứ để ba mẹ cô trở về rồi tính tiếp...
Đúng là tôi đã nhận từ tay anh ta một số tiền rất lớn, cuộc đời tôi coi như đã bán cho Âu Phàm. Anh ta nói gì, muốn gì tôi cũng đều phải nghe theo.
Tôi không hề cảm thấy hối hận, cũng không trách móc bất cứ một điều gì. Vì nếu không có số tiền đó thì ba tôi sẽ chết, cuộc đời của tôi sau này sẽ không bao giờ được gặp ba nữa. Quyết định của tôi là quyết định đúng đắn, Tôi sẽ không bao giờ cảm thấy hối tiếc....
Tôi theo Âu Phàm trở về căn nhà của anh ta, nơi này so với căn nhà của bà nội cũng đẹp không kém. Chỉ khác một điều duy nhất, đó là trong căn nhà này hoàn toàn không có người làm.... Tôi ngạc nhiên hỏi Âu Phàm:
- anh ở đây một mình sao?
Anh ta lạnh nhạt trả lời:
- Đúng vậy? Có chuyện gì sao?
- Căn nhà rộng lớn như vậy, một mình anh sao có thể dọn dẹp hết...
Anh ta nở nụ cười nhạt nhẽo, vừa cởi áo khoác vừa nói:
- trước đây có người làm, nhưng giờ không cần nữa...
Tôi còn chưa kịp tiếp thu hết tất cả những gì mà anh ta vừa nói, thì anh ta lại tiếp tục:
- Vì sau này cô sẽ làm tất cả công việc của họ...
Tôi vừa Kinh ngạc vừa hốt hoảng Nhìn anh ta, Không giấu được sự bức xúc trong lời nói:
- tôi về làm vợ anh chứ không phải làm con ở, anh như vậy là có ý gì??
Anh ta còn không thèm nhìn tôi lấy một lần, vừa quay trở về phòng vừa bỏ lại câu nói:
- Tôi cần một người vợ biết chu toàn tất cả công việc trong nhà, chứ không phải là một người phụ nữ lười biếng chỉ muốn hưởng thụ. Nếu cảm thấy không thể ở được, thì có thể đi ra khỏi nơi này và trả lại tôi số tiền đã nhận.
Tôi đứng im lặng giữa Căn nhà rộng lớn này. Tôi biết lấy đâu ra tiền để trả lại cho anh ta bây giờ, khi số tiền đó đã hoàn toàn đưa hết cho mẹ đưa ba ra nước ngoài chữa bệnh. Cuộc sống sau này của tôi sẽ như thế nào, Không phải cứ Gả cho người giàu có là sung sướng. Trái lại còn rất khổ sở...