Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Trời ạ, một đêm kia Lâm Trí điên rồi, năm lần.
Biết rõ cô sẽ đau nhưng hắn vẫn vác súng ra trận, hắn không quản được tiểu đệ của hắn, tiểu đệ muốn làm việc, hắn không bình ổn lại tiểu đệ còn chưa tính, lại còn cùng tiểu đệ nháo lên, vì vậy, một đêm kia bọn họ cũng điên rồi. Quan Vũ Hạm ngoan ngoan ngoãn ngoãn bị giáo dục, cho đên chín giờ sáng vẫn không dậy nổi, bởi vì vận động quá dữ dội nên thắt lưng bị đau.
Lâm Trí vừa mở mắt ra đã nói một chữ, “Cục cưng.”
“Cục cưng nào?”
“Ở đây.” Lâm Trí chỉ chỉ phía dưới.
“Ở đâu?” Quan Vũ Hạm không hiểu, rốt cuộc là nơi nào?
“Trứng của cục cưng!” Lâm Trí rống to. Quan Vũ Hạm lập tức đi bưng bít cái miệng hắn lại, nếu như bố mẹ chồng nghe được thì xấu hổ đến mức nào.
Thật ra thì, tiếng vẫn truyền xuống đến tầng dưới.
Cả nhà ăn xong, Quan Vũ Hạm trở về phòng, Lâm Đông đến công ty, chỉ còn lại Lâm Trí cùng mẹ hắn.
“Con trai, không có chuyện gì chứ?”
“Chuyện gì?” Lâm Trí không hiểu.
“Bảo bối của con không bị sao chứ?”
“Ha ha…Mẹ được lắm.” Lâm Trí cười to.
“Tiểu tử thối, cười cái gì? Con phải yêu quý thân thể.”
“Mẹ nha, mẹ nghe lén bọn con nói chuyện?”
“Hừ ai đi nghe lén? Tiếng con lớn như vậy, hàng xóm cũng có thể nghe được.”
“Thật không? Chà chà, về sau phải cẩn thận.” Lâm Trí cố ý giả vờ nghiêm túc.
“Thật không có chuyện gì?”
“Mẹ nói gì vậy, nhiệm vụ con khó khăn, mẹ không phải muốn ôm cháu à nha?”
“Tiểu tử thối, mẹ nằm mơ cũng muốn. Con phải làm cho tốt.”
“Vâng, con nhất định hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ vinh quang này.” Lâm Trí đứng dậy, nói xong cười ha ha chạy lên lầu.
Lâm Trí trở về phòng, thấy Quan Vũ Hạm nằm trên bàn.
“Bà xã sao vậy?”
“Mệt quá.”
Một câu mệt quá, Lâm Trí cũng thương tiếc cho vợ yêu, chỉ là không biểu hiện ra.
“Bà xã, em nhất định phải rèn luyện thật nhiều. Sau này còn phải làm nhiều, không cho phép em lười biếng.” Lâm Trí được voi đòi tiên nói, cũng không nhịn được cười.
“Thôi đi, mệt chết đi được.” Quan Vũ Hạm không đồng ý trả lời.
Lâm Trí thấy bà xã nư vậy thì trêu đùa, lại có phản ứng, liền đi tới bên cạnh Quan Vũ Hạm, cầm tay cô nói, “Sờ anh đi.”
“Anh…” Quan Vũ Hạm đụng phải một vật cưng cứng, em trai của anh đúng là không biết xấu hổ, mặt cô thoáng đỏ ửng, thật là quẫn bách.
“Nói cho anh biết, không được, được voi đòi tiên. Bản cô nương không muốn phục vụ.” Quan Vũ Hạm nói xong liền đứng dậy chạy trốn, không ngờ Lâm Trí nói thì chậm nhưng động tác rất nhanh, từ phía sau ôm lấy cô.
“Muốn chạy?”
“A!” Quan Vũ Hạm không ngờ bị bắt, sợ đến nỗi hét to một tiếng.
Lâm Trí không chút khách khí dùng em trai của mình chĩa vào người cô, “Không được nhúc nhích.”
Quan Vũ Hạm cảm thấy hạ thân bị một cây gậy chĩa vào, khuôn mặt không thể đỏ hơn được nữa. “Em…Em đầu hàng.” Quan Vũ Hạm nhận thấy tình huống nguy hiểm, con gái thông minh không thể chịu thiệt, vì vậy làm bộ khuất phục.
“Đầu hàng? Đã muộn.” Lâm Trí không an phận bắt đầu sờ ngực, giống như xâm lược, chỗ nào cũng không buông tha.
“Hảo hán tha mạng.” Quan Vũ Hạm cầu xin tha thứ, thân thể cô thật sự không chịu nổi.
“Được, chỉ là anh tha em một lần, em phải trả anh hai lần.” Lâm Trí giơ hai ngón tay, cảnh cáo bà xã.
“Anh…cho vay lãi suất cao à? Thật đen tối.” Quan Vũ Hạm cười một tiếng nói, chọc cho Lâm Trí cười sang sảng.