Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Từ đêm hôm trước đến hơn nửa ngày hôm sau Hạ Du vẫn chưa ăn uống, khi kiểm tra sức khỏe ở bệnh viện còn bị lấy máu, đến biệt thự của Kiều Kiến Bang còn chưa được nghỉ ngơi đã bị anh dọa cho ngất.
Nằm trên giường, lúc Hạ Du tỉnh dậy bên ngoài trời đã bắt đầu sập tối, bụng cô đói đến mức thắt lại từng cơn để biểu tình. Bước xuống giường, Hạ Du dè dặt mở cửa đi xuống lầu, từng ánh mắt đến nét mặt đều vô cùng cảnh giác nhìn ngó khắp nơi.
Ở phòng khách, Kiều Kiến Bang ung dung ngồi gác chân uống cafe, tay cầm máy tính bảng lướt xem tin tức, dáng vẻ nhìn từ phía sau trông giống một người trưởng thành, nhưng đối diện lại có cảm giác khác đi hẳn.
"Cô Hạ, cô đã tỉnh rồi" Một nữ giúp việc nhìn thấy Hạ Du liền nhanh chóng đi đến tươi cười, giơ tay hướng về bàn ăn cạnh bên phòng bếp.
"Cô Hạ, mời cô vào ăn cơm"
Hạ Du ngại ngùng gật đầu, nụ cười gượng gạo đến khó coi đi theo sau nữ giúp việc.
Ngồi vào bàn ăn, các món ăn nóng hổi được dọn ra nhanh chóng, nữ giúp việc đứng bên cạnh cẩn thận hỏi ý.
"Cô Hạ, bữa trưa ngày mai cô muốn ăn gì, chúng tôi sẽ chuẩn bị"
"Không cần đâu" Hạ Du vội vàng xua tay từ chối, trong đầu chỉ nghĩ đến mỗi việc trốn ra khỏi nơi đây càng sớm càng tốt.
"Tôi tên Châu, từ giờ cô cần gì hãy nói với tôi" Châu mỉm cười giới thiệu bản thân, nhận được cái gật đầu của Hạ Du liền ra ngoài.
Một mình ngồi ở bàn ăn, Hạ Du thở dài khổ tâm, tay vô thức gắp thức ăn bỏ vào miệng, tâm trí lại đặt ở suy nghĩ cho Kiều Kiến Bang thay đổi ý định muốn cô sinh con cho anh.
Mãi nghĩ ngợi vẩn vơ, lúc nhìn lại Kiều Kiến Bang đã ngồi bên cạnh Hạ Du, anh chống cằm im lặng nhìn cô trong suốt lúc cô ngơ ngẩn. Đối diện với gương mặt có sức thôi miên mạnh mẽ của Kiều Kiến Bang, Hạ Du căng thẳng nuốt nước bọt, hai tay bất giác run nhẹ.
Kiều Kiến Bang luôn mang bên ngoài vẻ điềm tĩnh nhưng lại có sức hút đến kỳ lạ, nhìn xa có vẻ rất lạnh lùng nhưng nhìn gần lại rất ấm áp. Hạ Du bị cuốn vào ánh mắt của anh, toàn bộ tâm trí trong chốc lát đều thuộc về anh.
"Ngày mai chúng ta sẽ đi đăng ký kết hôn"
Kiều Kiến Bang lên tiếng, Hạ Du giật mình tỉnh táo lại, trong lúc còn đang mơ hồ đã vô thức gật đầu, đến khi nhận thức được mọi chuyện đã quá muộn, sau khi cô gật đầu thì anh đã bình thản đứng lên đi mất.
Hạ Du bất lực chính bản thân mình, cuối cùng vẫn bị khuất phục trước Kiều Kiến Bang.
Sau khi Hạ Du ăn xong bữa tối, Châu mang đến đưa cô một bộ quần áo ngủ để cô tắm rửa thay đồ. Đồ bộ áo dây quần ngắn, bên ngoài còn có thêm một chiếc áo choàng cùng họa tiết màu xanh rêu nhạt, Hạ Du căng thẳng mang về phòng Kiều Kiến Bang.
Trong phòng ngủ không có bóng dáng Kiều Kiến Bang, Hạ Du từng bước chân nặng nề vào nhà tắm. Vừa đặt chân vào, Hạ Du ngỡ ngàng phát hiện ra nhà tắm của Kiều Kiến Bang không chỉ lớn hơn mà còn sang trọng hơn phòng ở nhà cũ của cô rất nhiều, sự giàu có này khiến cô nhất thời không thể thích nghi.
Tắm xong trở ra Kiều Kiến Bang vẫn chưa về phòng, Hạ Du mở cửa ra ngoài đi vòng qua căn phòng sáng đèn bên phải cạnh phòng anh, áp tai lên cửa lắng nghe động tĩnh bên trong.
Kiều Kiến Bang trong thư phòng làm việc, vẫn còn đang bận rộn trao đổi công việc, Hạ Du thở phào nhẹ nhõm trở về phòng trước.
Trong phòng, Hạ Du ngồi tựa lưng vào đầu giường mở xem điện thoại, thông tin riêng tư về Kiều Kiến Bang trên mạng hầu như không có, muốn tìm hiểu về con người thật hay lối sống đời tư của anh cũng không có khả năng.
Kết thúc công việc, Kiều Kiến Bang mệt mỏi ngã lưng ra ghế, liếc nhìn qua đồng hồ điện tử hình chữ nhật màu đen được đặt trên bàn làm việc đã qua mười giờ đêm. Anh tắt máy, đứng dậy tắt đèn trở về phòng ngủ.
Phòng ngủ vẫn sáng đèn, Hạ Du ngủ quên ở mép giường bên trái bên trong phòng, nằm nghiêng người hướng vào trong.
Tinh thần Kiều Kiến Bang đột nhiên tăng cao như được lên dây cót, anh bước đến bế Hạ Du đặt vào giữa giường. Chiếc áo choàng trên người Hạ Du bị hở ra một mảng lớn khi nằm ngửa, bờ vai gầy chỉ có một sợi dây mỏng manh giữ áo.
Trên gương mặt Kiều Kiến Bang khẽ hiện lên một nụ cười sâu xa, ánh mắt cũng trở nên không còn đứng đắn, chỉ muốn một lần xé bỏ tất cả chướng ngại đang che đậy trên người Hạ Du để có thể ngắm nhìn trọn vẹn cơ thể của cô.
Kiều Kiến Bang đã ngoài ba mươi tuổi, cơ thể phái nữ đã nhìn qua nhưng vẫn chưa chạm vào, đơn giản vì những người phụ nữ đó quá lẳng lơ, thậm chí có người lần đầu gặp đã tự nguyện cởi đồ dâng bản thân lên cho anh.
Một phần ảnh hưởng từ việc học cách trở thành con người nghiêm chỉnh ngay khi còn nhỏ, Kiều Kiến Bang lớn lên cảm thấy việc quan hệ thể xác nam nữ không có hứng thú, mẹ anh đã từng nghi ngờ anh là gay, chính bản thân anh cũng đã nghi ngờ điều đó bởi lúc hẹn hò với Ngọc Ân, anh không thể yêu cô gái đó một cách nhiệt tình mà người khác hay nhắc đến.
Trong cuộc sống của anh bỗng xuất hiện một cô gái, mới hôm trước hôm sau đã nằm trên giường anh ngủ ngon lành, nghĩ đến Kiều Kiến Bang vẫn không tin được.
Hạ Du nằm chính giữa giường, Kiều Kiến Bang áp sát người lẫn cơ thể thể xuống người cô, lặng lẽ quan sát gương mặt cô lúc ngủ trong khoảng cách cực kỳ gần. Ngay giây phút tưởng chừng không hứng thú, Kiều Kiến Bang lại sinh ra cảm giác muốn nếm thử mùi vị của trái cấm.
Nghĩ rồi Kiều Kiến Bang chạm môi vào môi Hạ Du, ngậm lấy cánh môi cô mút nhẹ. Anh vừa đưa lưỡi chạm vào môi Hạ Du, cô đã mở tròn mắt kinh ngạc nhìn anh.