Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Lên trên nơi dành riêng cho gia đình, Kiều Kiến Bang để Hạ Du ngồi trên chân anh, bàn tay đặt ở lưng cô xoa nhẹ. Có thể do xúc động thêm đứng lâu khiến Hạ Du cảm thấy mệt trong người, Kiều Kiến Bang bỗng nhấn nhẹ đầu cô tựa vào vai anh, cô bất giác mỉm cười hạnh phúc.
Tay Kiều Kiến Bang vừa đưa lên ngực Hạ Du, cô vội vàng giữ lại, thẳng người nghiêm túc nhìn anh. Nơi đây cả trăm người, cô với anh lại ở trên cao, ai liếc sơ cũng thấy hết.
Thấy biểu cảm kiên quyết của Hạ Du, Kiều Kiến Bang đành phải từ bỏ. Đợi phục vụ mang nước trái cây lên, anh tự tay chăm bẵm cho cô.
Hành động tưởng như quá đỗi bình thường giữa Kiều Kiến Bang và Hạ Du nhưng trong mắt người khác, cách anh lo cho cô từng li từng tí khiến họ cảm thấy việc anh làm có chút phô trương, dù vậy không ai dám thể hiện ra mặt, chỉ nghĩ thầm trong bụng.
Nghỉ ngơi một lát, tinh thần Hạ Du tốt hơn hẳn, mặt mày cũng tươi tỉnh lại. Vô tình Kiều Lục Nghị lọt vào tầm mắt, sự hiếu kỳ của Hạ Du chợt dâng trào, cô liền thì thầm hỏi hỏi Kiều Kiến Bang.
“Kiến Bang, tại sao bố với anh là trưởng nam nhưng không trở thành lão đại?”
“Bởi vì là trưởng nên phải nối dõi và bưng bài vị”
Nghe Kiều Kiến Bang nói Hạ Du mới ngỡ ra, sinh ra trong gia đình có địa vị lẫn quyền thế khó tránh được việc mang trên vai trách nhiệm nặng nề.
“Anh em các anh sống áp lực như thế này, chẳng lẽ chưa từng nghĩ đến từ bỏ?”
Câu hỏi mà Kiều Kiến Bang mong đợi nhất đã được hỏi đến, anh không nghĩ người hỏi câu đó lại là Hạ Du. Trên gương mặt điềm tĩnh của anh bỗng hiện lên nụ cười chua xót.
“Không muốn bị xem thường thì phải chịu được cảm giác chẳng ai hiểu”
Biểu cảm Hạ Du nghiêm túc, khẽ lắc đầu phản bác lời anh: “Trên đời này, không gì quan trọng bằng tự do vui vẻ. Khi về già, thứ nhìn lại nên là kỷ niệm đẹp”
Cuối cùng Kiều Kiến Bang đã được nghe những lời này, từ bé đến lớn bên tai luôn là hai chữ “trách nhiệm” khiến anh quên mất đi niềm vui thật sự của cuộc sống là gì. Đáng lẽ ra anh phải gặp Hạ Du sớm hơn để khỏi phí thời gian cho những thứ vô bổ.
“Kiến Bang, anh phải đối xử tốt với các em trai anh, nhất là Lục Nghị, thứ anh ấy đối mặt không chỉ đơn giản là gánh nặng của Kiều gia, mà còn là tính mạng của anh ấy” Hạ Du chân thành nói ra những suy nghĩ tận sâu trong đáy lòng.
Cô gái trước mắt khiến trái tim Kiều Kiến Bang đập nhanh vài nhịp, anh đã không chọn nhầm người, thậm chí Hạ Du còn là một cô gái tuyệt vời hơn anh nghĩ.
“Hạ Du, nếu phải lựa chọn kết hôn lại một lần nữa, em phải tính cho kỹ, Lục Nghị quá nguy hiểm, thằng nhóc Chính Hạo lại quá đào hoa, còn Kiều Dương chỉ yêu y học, suy ra tôi mới là người phù hợp nhất để em lấy làm chồng”
Lời Kiều Kiến Bang như lẽ hiển nhiên, Hạ Du bẽn lẽn nở nụ cười bất lực trước sự tự tin của anh.
Khách khứa đến đông đủ rất đúng giờ, nguyên nhân xuất phát từ Kiều lão gia suốt cuộc đời không giao lưu với người trễ hẹn, biết được điều đó ai cũng cố tình không làm trái ý ông.
Khai tiệc, mọi người đều đã ngồi vào bàn, em của Kiều Kiến Bang đều lên ngồi chung, Hạ Du ngồi sát bên cạnh anh.
Bỗng nhiên Kiều Chính Hạo lên tiếng, dáng vẻ phong lưu không giấu đâu được: “Anh, có bạn thân làm diễn viên nổi tiếng sao không nói, hôm nay cô ấy có đến tham dự nữa”
Hạ Du khó hiểu liếc sang Kiều Kiến Bang, anh không trả lời, vẻ mặt bình thản như thường lệ. Theo như Hạ Du đoán, Kiều Kiến Bang và Ngọc Ân đều không muốn công khai chuyện từng hẹn hò với giới báo chí nên đã đánh lừa giới truyền thông bằng việc cả hai chỉ là bạn thân.
Vô thức đưa mắt nhìn khắp hội trường, Hạ Du tìm được vị trí của Ngọc Ân, cả hai chạm mắt nhau nhưng chẳng ai né đi trước.
Nhắc đến Ngọc Ân, Hạ Du bỗng nhiên im lặng, cơ thể cũng bất động không hề có chút phản ứng nào. Kiều Kiến Bang nghi ngại quan sát gương mặt của cô, theo ánh mắt của cô nhìn xuống hội trường. Ngay khi bắt gặp Ngọc Ân đang nhìn thẳng về mình và Hạ Du, Kiều Kiến Bang chợt nhếch môi khiêu khích.
Sau khi đồ ăn được dọn lên, Kiều Kiến Bang dùng nĩa xiên beefsteak, vừa đưa đến gần miệng anh đã buông xuống, quay mặt chỗ khác, chân mày hơi cau lại.
Vô tình bắt gặp cảnh tượng thú vị, Kiều Dương mím môi cười, khẽ hắng giọng hỏi: “Anh, có phải anh cảm thấy trong người mệt mỏi, ăn không ngon, ngủ không yên, thậm chí là buồn nôn?”
“Phải” Kiều Kiến Bang thành thật gật đầu.
“Vậy là đúng rồi, anh đang nghén”
“Nghén mà cũng lây?” Kiều Chính Hạo hoang mang, gương mặt ngơ ngác của người chồng chưa làm cha.
Kiều Dương tươi cười giải thích: “Thông thường khi vợ mang thai, chồng yêu vợ quá nhiều thì sẽ xảy ra hiện tượng ốm nghén thay”
Nghe đến đây, Kiều Kiến Bang và Hạ Du bất động, mắt không chớp nhìn thẳng phía trước, khóe môi cong nhẹ. Trông cả hai như mới bắt đầu yêu nhau nên sự thẹn thùng hiện rõ trên mặt.
Do không biết mối quan hệ thực sự của Kiều Kiến Bang và Hạ Du, trong mắt những đứa em còn lại đều cho rằng anh chị ngại ngùng vì là vợ chồng mới cưới.
Qua một lúc không khí buổi tiệc dần nóng lên, bên dưới sân khấu chính bánh kem được đưa ra, Kiều lão gia cười vui vẻ thổi nến.
Hai giây trước khi đốt pháo chúc mừng Kiều lão gia, Kiều Kiến Bang áp lòng bàn tay lên hai tai Hạ Du để giảm bớt tiếng nổ lớn không làm cô giật mình.
Hạ Du mắt ở sân khấu phía dưới nhưng tâm trí đặt ở hành động nhỏ vô cùng chu đáo của Kiều Kiến Bang, cô luôn nghĩ nếu chồng cô là một người khác thì liệu có gặp được một người luôn lo lắng cho cô từng điều nhỏ nhặt nhất?
Cố ý ngồi ở vị trí dễ quan sát, từng cử chỉ lẫn ánh mắt dịu dàng của Kiều Kiến Bang dành cho cô gái bên cạnh, tất cả đều lọt vào tầm mắt Ngọc Ân. Dù tận mắt chứng kiến, cô cũng không dám tin cô gái đó là người đã kết hôn với Kiều Kiến Bang. Tình yêu hai năm của cô và anh kết thúc bằng cuộc hôn nhân của anh với cô gái khác.
Thấy sắc mặt tối tăm của Ngọc Ân, Triết đẩy nhẹ tay cô dưới gầm bàn, ghé sát thì thầm nhắc nhở: “Điều chỉnh cảm xúc”
Ngọc Ân bừng tỉnh, hít sâu một hơi nặng nhọc, ngay lúc này cô chỉ muốn đến gần Kiều Kiến Bang, muốn chính miệng anh xác nhận cô gái bên cạnh anh là ai. Nếu phải âm thầm chịu đựng mãi, tim cô sẽ bị bóp nghẹt đến không thở nổi.
Băn khoăn suy nghĩ, Ngọc Ân nói nhỏ vào Triết: “Em muốn gặp riêng Kiến Bang”
Triết thở dài, miễn cưỡng đồng ý: “Đợi một lát”
Nói rồi Triết đứng dậy đi đến chỗ Khải Dực ngồi ở bàn cạnh chân cầu thang đang nói chuyện với những người khác.
“Anh Dực”
Khải Dực đứng dậy, bước ra ngoài vài bước, chậm rãi lên tiếng: “Chuyện gì?”
“Ngọc Ân có chút chuyện muốn nói với Kiều tổng”
Không vội trả lời, Khải Dực xoay người lên trên thì thầm hỏi ý Kiều Kiến Bang, nhận được cái gật đầu mới trở xuống báo với quản lý Ngọc Ân.
“Có thể”