Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
“Anh không yêu tôi, anh lừa tôi” Hạ Du thẫn thờ nói trong nước mắt đang không ngừng tuôn ra.
“Du Du, anh không lừa em” Kiều Kiến Bang căng thẳng vì lo lắng cho Hạ Du, nhưng vừa đến gần cô đã kích động ném gối vào anh.
“Anh không yêu tôi, người anh yêu là Ngọc Ân, người anh muốn xây dựng hạnh phúc gia đình là Ngọc Ân, anh hết lần này đến lần khác giữ cô ấy bên cạnh nhưng lại bịa chuyện với tôi, anh hết lần này đến lần khác gieo cho tôi hy vọng, sau đó lại đạp đổ nó. Kiều Kiến Bang, nếu tôi phải chết tôi cũng phải mang con tôi theo, anh đừng nghĩ đến chuyện sẽ cướp con tôi đi”
“Du Du”
Kiều Kiến Bang nóng lòng nhóm người đến, Hạ Du tức giận quát lớn: “Ra ngoài! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa”
Trái tim Kiều Kiến Bang như chết đi, không ngờ những tính toán của anh lại trở thành gậy ông đập lưng ông. Anh làm mất đi lòng tin của Hạ Du đối với anh, mất đi tương lai ngọt ngào mà anh vẫn đang từng ngày chờ đợi.
Kiều Kiến Bang ra ngoài, việc đầu tiên là gọi điện cho mẹ anh sang ngay lập tức để canh chừng Hạ Du, phòng trường hợp xấu nhất có thể xảy ra.
Hạ Du khóc đến cả mặt đỏ hoe, hai mắt sưng lên, chỉ cần nghĩ đến thì nước mắt đã cạn tự động dâng lên mà trào ra.
“Du Du, khóc nhiều em bé sinh ra sẽ nhăn nheo, đừng khóc nữa, mẹ nhất định dạy dỗ Kiến Bang một trận, con đừng buồn nữa” Mẹ Kiều Kiến Bang đưa ly sữa nóng đến, ra sức an ủi tâm trạng của Hạ Du.
Hạ Du ngồi thu gối dựa vào tường, cả cơ thể bất động, mi mắt trôi qua một lúc lâu mới chớp một lần, nước mắt cô cứ từng giọt chảy dài.
Mẹ Kiều Kiến Bang càng nhìn càng xót ruột, mọi chuyện êm ắng chỉ vì Ngọc Ân mà trở nên tệ như hiện tại.
Hạ Du trong lòng đã sớm bỏ cuộc, dù cô bình an mang đứa bé trong bụng đi đến một nơi khác sinh, thì một ngày nào đó người của Kiều gia cũng sẽ tìm được, lúc đó cô cũng sẽ vĩnh viễn mất con.
Hạ Du ngoài việc chấp nhận không thể giữ riêng đứa nhỏ, cô không còn lựa chọn nào khác, cô càng không thể vì ích kỷ của bản thân mà ảnh hưởng đến đứa bé vô tội trong bụng.
Ngủ một giấc đến sáng cùng với mẹ Kiều Kiến Bang, Hạ Du thức dậy một mình, trở về phòng lấy đồ thay.
Chị Châu sáng sớm đã đứng bên ngoài trông, thấy Hạ Du ra liền đi theo sau, lúc giúp cô thay váy liền nói đỡ cho Kiều Kiến Bang: “Thiếu phu nhân, thiếu gia cả đêm qua thức ở thư phòng, sắc mặt sáng nay cực kỳ tệ, cậu ấy yêu cô nhiều thế nào, kẻ hầu người hạ như chúng tôi cũng biết rõ”.
Hạ Du cười nhạt: “Chị hiểu lầm rồi, anh ấy chỉ vì lo tôi tổn hại đến con của anh ấy”
Lúc Hạ Du xuống lầu, còn đang bước xuống bậc thang thì Kiều Kiến Bang đã đứng gần đó dõi theo cô từng bước, gương mặt bơ phờ thiếu ngủ của anh cũng hiện rõ ngay trong tầm mắt Hạ Du.
Hạ Du trong lòng đã lạnh tanh, cô lướt qua anh ngồi xuống bàn, ăn uống bình thường trở lại, vẫn không liếc nhìn dáng vẻ chờ mong hy vọng của Kiều Kiến Bang một lần nào.
Mẹ Kiều Kiến Bang ngồi đối diện mặt nhăn mày nhó ra dấu cho anh mau chóng làm lành với Hạ Du, với tình hình hiện tại kéo dài không phải là chuyện tốt.
“Du Du, anh sắp xếp chuyện của công ty rồi, chúng ta sang Nhật thăm mẹ em, em thấy được không?” Kiều Kiến Bang dè dặt hỏi ý.
“Không cần tốn thời gian của anh, cám ơn”
Kiều Kiến Bang và mẹ anh nhìn nhau lặng lẽ thở dài, anh tiếp tục thuyết phục: “Du Du, hay lần này chúng ta đến Hokkaido chơi?”
“Chẳng phải anh bận đến mức không có thời gian yêu đương nghiêm túc sao? Bây giờ lại dư dả thời gian đưa tôi đi chơi, anh vẫn còn một cô bạn gái xinh đẹp nổi tiếng chờ anh bù đắp đó” Hạ Du nói xong liền buông đũa đứng dậy.
“Rốt cuộc anh phải nói đến bao giờ em mới tin, anh đã sớm không có tình cảm với Ngọc Ân, anh chỉ yêu một mình em” Kiều Kiến Bang tức nước vỡ bờ, lớn tiếng nói.
Hạ Du yên lặng nhìn thẳng vào mắt Kiều Kiến Bang, cô lạnh lùng quay đi: “Lời của anh, tôi không tin nổi nữa”
Ngay buổi tối hôm đó, Hạ Du cùng mẹ Kiều Kiến Bang trong phòng ngủ vừa ăn trái cây vừa xem thời sự.
“Vào lúc mười sáu giờ chiều nay, người giúp việc đã phát hiện nữ diễn viên Ngọc Ân tự sát không thành công với hình thức treo cổ tại nhà riêng. Theo như người giúp việc cung cấp, Ngọc Ân trở nên mất tỉnh táo sau khi gia đình bị vướng vào vòng vây pháp luật…”
Hạ Du kinh hãi nhìn vào màn hình tivi không chớp mắt, xung quanh tai cô trở nên ù đi. Kiều Kiến Bang không lừa cô, anh thật sự đã khiến cho Ngọc Ân phải bước vào con đường cùng.
Nhưng như vậy thì đã sao, Kiều Kiến Bang có thể vì con anh, không nhất thiết phải vì Hạ Du. Hạ Du càng lúc càng sợ hãi con người thật của anh, đến một ngày nào đó đắc tội với Kiều Kiến Bang, không chừng số phận của cô cũng sẽ giống như Ngọc Ân.
Ban đầu mẹ Kiều Kiến Bang vốn chỉ muốn Hạ Du giả vờ giận dỗi Kiều Kiến Bang vài hôm vì liên quan đến Ngọc Ân, không ngờ tình hình lại xấu đi chuyển từ giả thành thật khiến mọi thứ thêm tệ hơn.
Không thể tiếp tục nhìn chuyện càng lúc càng rơi vào nguy hiểm, mẹ Kiều Kiến Bang phải ra tay khuyên giải: “Du Du, con cũng nghe rồi, Kiến Bang nó không hề nuối tiếc Ngọc Ân, là do cô ta quá tham lam nên mới gặp phải hoàn cảnh này. Du Du, chẳng lẽ những gì Kiến Bang đối với con, con không cảm nhận được sao?”
Hạ Du khép mi mắt sầu não, suy nghĩ rối bời, cô thừa nhận nhiều lần cảm nhận được tình cảm của Kiều Kiến Bang dành cho cô, nhưng cô không còn chắc đó là tình yêu anh dành cho cô, hay chỉ đơn giản là dành cho người đang mang thai con anh.