Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Hắn cảm giác mình sắp không khống chế nổi, nhưng trong đầu chợt nhớ tới một tin tức —— Niệm Kiều mang thai!
Lần trước ở phòng tắm bởi vì quá xúc động, hắn quên mất cô đã mang thai, thật may là sau đó thân thể cô không có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nếu không hắn thật không thể tha thứ cho mình!
Dưới bụng truyền lên một nguồn nhiệt vô cùng khó chịu, hắn mở miệng, giọng nói cũng có chút trở nên ấm ách, "Đừng đùa, nói chính sự."
Niệm Kiều cũng cảm nhận được hắn đang cảnh cáo cô, ngoan ngoãn thu hồi tay của mình, nhìn hắn không nói lời nào.
Cố Hành Sâm thở thật sâu sau đó kể cho cô nghe toàn bộ về thân thế của cô.
Niệm Kiều sau khi nghe xong, cả người chấn động không nói ra lời, khẽ há hốc mồm, đôi tay liều mạng níu lấy áo ngủ Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm nhìn cô từ trên xuống dưới, mím môi không nói, chỉ giơ tay lên, ngón tay thon dài nhẹ nhàng thổi mạnh vào gương mặt của cô.
Niệm Kiều đột nhiên muốn khóc, khi bị Liễu Nhứ Mi mắng là dã chủng, khi không biết mẹ mình là ai, hiện tại biết, cô lại không có cảm giác mừng rỡ.
Nguyên lai cô lại là kết tinh của một tội lỗi, còn có người cha súc sinh như vậy, mẹ cô lại thật đáng thương.
Cô nghĩ, mình mặc dù không thể tỉnh táo cơ trí như Cố Hành Sâm, nhưng là cô cũng rất thông minh, khi đối mặt với Triển Thiên lăng, cô không có lựa chọn tin tưởng một người mới chỉ gặp qua một lần, cô lựa chọn tin tưởng người mình yêu.
Cô cũng không biết mình đối với Cố Hành Sâm tin tưởng từ đâu mà đến, chỉ là tin hắn, chính là tin hắn, không có lý do gì, không có điều kiện
"Cố Hành Sâm, em thật là khổ sở" Niệm Kiều run giọng mở miệng, dứt lời đồng thời, nước mắt cũng rơi xuống.
Giờ phút này Cố Hành Sâm dịu dàng như nước, cầm tay của cô, dịu dàng nói: "Khổ sở thì cứ khóc, đừng làm khó dễ mình."
Cô đã từng nói qua, cô luôn khát vọng có được tình thương của cha tình thương của mẹ , nhưng nay mẹ cô đã chết, người cha như vậy không cần cũng được.
Cô từ nhỏ quật cường phản nghịch, vào giờ khắc này, rốt cuộc buông lỏng toàn bộ bản thân.
Ở trước mặt người đàn ông này, cô thoải mái gao khóc.
Hắn là người mình yêu, mặc dù chỉ kém 10 tuổi nhưng nhiều lúc cô cảm thấy tình yêu hắn dành cho cô như một người cha vậy, thâm trầm mà nồng đậm, mặc dù chưa từng biểu đạt, nhưng là cô cảm thụ được tình cảm đó.
Chỉ có điều phụ nữ luôn thích người đàn ông của mình luôn miệng nói ra những lời yêu thương, Niệm Kiều cũng không ngoại lệ.
Áo bị nước mắt của cô làm ướt nhẹp, Cố Hành Sâm lại chỉ cảm thấy đau lòng, đau đến nói không ra lời, đau đến hô hấp cũng có chút khó khăn.
Nằm trong ngực Cố Hành Sâm, Niệm Kiều khóc đến vui vẻ, cảm xúc những ngày qua mà cô đè nén trong lòng đều phát tiết ra ngoài.
Có lúc, không bằng thừa nhận, thật ra thì mình không hề kiên cường như vẻ bề ngoài, thật ra thì mình cũng cần một bả vai.
Trong tang lễ của Cố Bá Ngôn, chuyện cô được biết mình không phải người cố gia cùng sự xuất hiện của người cha thật làm cho cô cảm thấy thật mờ mịt, nước mắt không thể rơi ra được.
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn cô ngủ thiếp trong ngực mình mà vẫn còn đang thổn thức, khuôn mặt toát ra vẻ ôn nhu, nhẹ nhàng đặt cô ở trên giường, sau đó cầm lấy khăn giấy lau nhẹ những giọt nước mắt còn đọng lại trên mặt cô.
Niệm Kiều mơ mơ hồ hồ ngủ, nhưng giấc ngủ không được yên ổn, vẫn lăn qua lộn lại, thỉnh thoảng lại khóc lên.
Cố Hành Sâm không dám ngủ, vẫn coi chừng cô, cho đến khi mặt trời mọc, Niệm Kiều mới ngừng khóc, tựa hồ rơi vào giấc ngủ sâu.
Thở dài một tiếng, hắn ôm cô, từ từ nhắm hai mắt lại.
Trời sáng rõ, Niệm Kiều tỉnh lại, mắt còn chưa mở ra đã cảm thấy hai bên huyệt Thái Dương đau vô cùng,đầu nhức như muốn nổ tung, không khỏi nhỏ giọng hô một tiếng: "Thật là đau ——"
Người bên cạnh lập tức tỉnh, ngồi dậy hỏi cô, "Nơi nào đau?"
Niệm Kiều mở mắt, có chút đờ đẫn nhìn hắn.
Hắn tối hôm qua không phải là không ngủ chứ?
Trong đôi mắt tràn đầy tia máu, gương mặt cũng hiện lên nét mệt mỏi làm cho người ta một loại cảm giác chán chường.
Cố Hành Sâm thấy cô không nói lời nào, liền đưa tay đặt lên trán của cô, có lẽ là bởi vì trong lòng nóng nảy, hắn không cảm giác được cô có phải bị sốt không.
Hắn có chút hốt hoảng, vẻ bình tĩnh thường ngày biến mất, xoay người định đi lấy điện thoại gọi bác sĩ, tay lại bị Niệm Kiều bắt được ——
"Đừng lo lắng, em không sao, chỉ là có chút nhức đầu, chắc là do hôm qua khóc nhiều."
Nghe cô nói như vậy, đáy lòng Cố Hành Sâm cuối cùng cũng buông lỏng, "Không có việc gì là tốt."
Niệm Kiều cũng ngồi dậy, tựa vào người hắn, làm nũng nói, "Giúp em xoa bóp một cái có được hay không? Đầu thật rất đau."
"Được." từ sau lưng truyền đến giọng nói trầm ổn của hắn, không có một tia do dự.
Sau đó, đặt ngón tay lên hai bên huyệt thái dương, hắn bắt đầu nhẹ nhàng xoa bóp.
Niệm Kiều mềm nhũn tựa vào người hắn, nhắm mắt lại hưởng thụ hắn dịu dàng phục vụ miễn phí, dần dần liền cười ra tiếng.
"Cười cái gì?" Cố Hành Sâm ở bên tai cô nhỏ giọng hỏi, ngay cả nói chuyện cũng trở nên dịu dàng.
Hắn rốt cuộc là thế nào đây? Gần đây càng lúc càng dịu dàng, cũng làm cho cô càng ngày càng thích rồi.
"Cố Hành Sâm, em phát hiện anh gần đây rất dịu dàng, thành thật khai báo, có phải hay không ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt rồi hả ?" Cô nhàn nhã mở miệng, cũng cảm giác mình có chút cố tình gây sự.
Người phía sau trêu chọc cô, "em hi vọng anh như vậy sao?"
Niệm Kiều không mở mắt, chỉ là khẽ hừ một tiếng, sau đó nói: "A, lần trước anh đã đồng ý với em rồi đấy, nếu anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt bị em biết được thì hậu quả là gì anh đã biết rồi đó!"
Nhìn cô cố tình giả vờ hung ác, nhưng trên mặt lại cầm được mà nở một nụ cười, tâm tình Cố Hành Sâm thật tốt, khẽ chạm vào vai, nói: "Trong công ty nữ nhân viên đặt cho anh biệt hiệu gì em biết không?"
"Là cái gì? Nhị thiếu gia đẹp trai lạnh lùng?"
Nghe cô nói, Cố Hành Sâm thiếu chút nữa bật cười, sức lực trên tay nhất thời không khống chế được, Niệm Kiều lập tức hô một tiếng: "Nhẹ một chút a ——"
"Dạ dạ, anh sẽ nhẹ một chút." Hắn nhẹ giọng đáp, thật sự là làm cho người ta cảm thấy không thể bắt bẻ, "Cái gì đẹp trai lãnh khốc, họ đặt cho anh biệt hiệu là ‘ mặt than ’."
Niệm Kiều sửng sốt, sau đó cười lên ha hả, cười đến tức cả bụng, "Mặt than? Ha ha, thật ra thì biệt danh này rất phù hợp với anh, nhiều lúc mặt anh thật giống mặt than, không có chút biểu cảm nào."
Cố Hành Sâm nhướng đuôi lông mày, đem lấy mặt của cô quay lại, dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ nắm lấy cằm của cô, âm trầm hỏi: "Mặt than?"
Niệm Kiều cười khúc khích, gạt tay hắn ra, "Ha ha —— ha ha ——"
"Đừng có mà cười, nói nhanh một chút, anh không phải là mặt than?" Cố Hành Sâm nhất quyết không tha, có chút cắn răng nghiến lợi hỏi.
Niệm Kiều lập tức cúi mặt, kêu rên: "Cố Hành Sâm, làm sao anh có thể ép em nói láo! Gạt người là không đúng! Huống chi còn là lừa anh, em thật sự là không nghĩ sẽ lừa anh!"
Cố Hành Sâm: "………"
Nữ nhân này! Lá gan thật là càng lúc càng lớn!
Niệm Kiều cười hì hì, đang muốn đi đến gần hôn hắn để bồi thường vì bị cô cười cợt, bụng lại đột nhiên quặn đau .
"Cố Hành Sâm, đau bụng, thật là đau!"
Trên trán cô toát ra vô số mồ hôi lạnh!
Cố Hành Sâm kinh hãi, chất độc lại phát tác? Như vậy đứa bé trong bụng của cô có sao không?
Xoay người đi gọi điện thoại kêu bác sĩ, sau đó lại gọi cho tịch tư diệu, hắn nói lập tức dẫn người tới đây!
Bởi vì bác sĩ không dám tùy tiện kê đơn thuốc cho Niệm Kiều, mọi người không thể làm gì khác hơn là chờ tịch tư diệu dẫn người tới đây.
Thật may là tịch tư diệu đã đến G thị, mười phút sau liền mang theo người chạy tới Cố trạch, mà khi đó Niệm Kiều đang đau đớn vô cùng.
Cố Hành Sâm ôm cô, cảm giác mình thật vô lực làm cho hắn muốn phát điên!
Hắn chỉ hận mình không thể thay thế cô chịu đau! Cặp mắt sắc bén như chim ưng, giờ phút này tràn đầy sự khát máu!
Tịch tư diệu mang tới một người phụ nữ, hơn nữa có một tên kỳ cục, gọi là đằng Thủy Thủy.
Đằng Thủy Thủy đi tới phòng, chẩn mạch cho Niệm Kiều, sau đó bảo Niệm Kiều há mồm ra nhìn một chút đầu lưỡi của cô, chỉ nói: "Các ngươi cũng đi ra ngoài, tôi muốn một mình khám cho cô ấy."
"Không được!" Cố Hành Sâm lập tức nói.
Đằng Thủy Thủy mặt không chút thay đổi, liếc Cố Hành Sâm một cái, giọng điệu nhàn nhạt lại lộ ra ý cảnh cáo: "Vậy anh chờ cô ấy đau đến chết đi!"
Tịch tư diệu tiến lên, hướng về phía Cố Hành Sâm nói: "A Sâm, anh không phải tin cô ấy cũng phải tin tôi chứ, đi ra ngoài trước đi, tôi bảo đảm, cô ấy sẽ không để cho Niệm Kiều gặp chuyện không may ."
Cố Hành Sâm nhìn người trong ngực một cái, thấy cô đã đau đến ý thức không rõ, nếu tiếp tục có thể xảy ra chuyện không hay, không thể làm gì khác hơn là đứng lên, cùng mọi người đi ra khỏi phòng.
Ngoài cửa, Cố Hành Sâm liếc xéo tịch tư diệu, giọng điệu bởi vì lo lắng cho Niệm Kiều mà có chút không thiện, "Cô ta là ai? Mẹ của bạn anh? Còn trẻ như vậy?"
Tịch tư diệu nâng trán, sao trông hắn lại đầy ác ý như vậy?
"Mẹ của bạn tôi bị bệnh, không cách nào tới đây được, đây là con gái cô ấy, yên tâm đi, cô ấy đối với chất độc cũng có rất nhiều nghiên cứu."
Cố Hành Sâm khẽ hừ một tiếng, quay mặt sang không nhìn hắn nữa.
Tịch tư diệu vô tội sờ sờ mũi, quả thật là trọng sắc quên bạn, trước kia hắn chưa từng đối với mình dữ dội như vậy.
Trong chốc lát, cửa phòng ngủ mở ra, đằng Thủy Thủy đứng ở cửa, hướng về phía hai người đàn ông nói: "Vào đi, cô ấy tạm thời không sao."
Bước chân đang tiến lên của Cố Hành Sâm có chút dừng lại, cau mày hỏi cô, "Cái gì gọi là tạm thời không sao?"
Sắc mặt Đằng Thủy Thủy hoàn toàn không có chút hòa hoãn, ai bảo hắn mới vừa rồi nói chuyện hung dữ như vậy, hơn nữa còn không tin cô?
"Tôi nói anh có thể hiểu sao? Anh đã hiểu rõ như vậy còn còn cần tới tìm tôi?"
Lúc này sắc mặt Cố Hành Sâm đen xuống, ánh mắt sắc bén bắn nhìn thẳng tịch tư diệu, hắn vô tội sờ sờ mũi, không lên tiếng.
Đằng Thủy Thủy hừ một tiếng, sau đó xoay người đi tới bên giường, nói với Niệm Kiều: "Không được ăn đồ cay, trái cây có tính chất nongs cũng không, nhớ chưa ?."
Niệm Kiều gật đầu một cái, mím môi đáng thương nhìn Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm đi đến, nắm vai của cô, dịu dàng hỏi: "Bụng còn đau không?"
Niệm Kiều đặt một tay ở trên bụng, lắc đầu mà nói: "Không đau, chỉ là……"
Cô ngẩng đầu lên coi chừng Hành Sâm, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút rối rắm, "Em cảm thấy được bụng của em là lạ, bên trong hình như có gì đó."
Thần sắc Cố Hành Sâm chợt lóe, ngay sau đó nhìn về phía đằng Thủy Thủy, chẳng lẽ cô đã nói cho Niệm Kiều biết chuyện mang thai?
Đằng Thủy Thủy cũng không thèm nhìn hắn, nói với tịch tư diệu: "Tốt lắm, em muốn về khách sạn nghỉ ngơi, tư diệu, anh đưa em trở về thôi."
"Sau đó, cô ấy sẽ không sao chứ?" Cố Hành Sâm mở miệng gọi cô lại, giọng điệu rõ ràng so với vừa rồi tốt hơn rất nhiều.
Hắn cũng đã nhìn ra, đằng Thủy Thủy chính là thích mềm không thích cứng... Nếu muốn từ trong miệng cô biết được bệnh tình của Niệm Kiều chỉ có thể dùng thái độ nhẹ nhàng.
Đằng Thủy Thủy đắc ý cười một tiếng, nhìn ánh mắt của hắn có vài phần tán thưởng.
Niệm Kiều vừa nhìn thấy ánh sáng trong mắt cô, không tự chủ thì càng nhích tới gần Cố Hành Sâm, giống như đang dùng cách này để công khai chủ quyền của cô với Cố Hành Sâm.
Đằng Thủy Thủy cười lớn, sau đó mở miệng nói: "Không cần dùng ánh mắt đối địch với tôi, nếu chọn trong hai người đàn ông này, tôi sẽ chọn Tư Diệu, còn dạng đàn ông lạnh lùng như hắn tôi không có hứng thú."
Sắc mặt Niệm Kiều đỏ lên, ngượng ngùng cúi đầu.
Đằng Thủy Thủy ngưng cười, nhìn Cố Hành Sâm, chắc chắn nói: "Anh rất thích cô ấy!"
Đáy lòng Niệm Kiều đập mạnh một tiếng, ngẩng đầu nhìn đằng Thủy Thủy, sau đó lại nhìn Cố Hành Sâm.
"Hắn là một người đàn ông rất kiêu ngạo, sẽ không dễ dàng cúi đầu với người khác, nhưng hắn chỉ vì cô, nguyện ý để lòng tự trọng của mình xuống, bây giờ nhẹ nhàng với tôi không phải vì tôi là bạn Tư Diệu mà vì bệnh của cô đã tốt hơn."
Nghe đằng Thủy Thủy giải thích, đáy lòng Niệm Kiều ấm áp, không nói gì, chỉ lấy hành động bày tỏ sự cảm động của mình, đưa tay ôm Cố Hành Sâm, đầu tựa vào vai hắn.
Đằng Thủy Thủy ở đáy lòng thầm thở dài một tiếng, yêu nhau như vậy, lại không thể giữ được đứa nhỏ trong bụng, ông trời thật bất công với họ, nếu giữ chất độc trong người cô càng đáng lo hơn!
"Cô đau bụng chỉ là bởi vì dạ dày không tốt, trước đây nhất định là không chăm sóc tốt cho mình?"
Niệm Kiều chống lại ánh tầm mắt đằng Thủy Thủy, sững sờ gật đầu một cái.
Xác thực, trong ba năm ở Hoa Thành, mặc dù bên cạnh có Tần Mộ Bạch, nhưng hắn cũng không thể 24h đi theo bên người cô, cho nên ba bữa cơm của cô luôn không có quy luật.
"Cố gắng dưỡng sức một tời gian sau đó mới có thể chữa khỏi bệnh cho cô được."
Đằng Thủy Thủy hướng về phía Cố Hành Sâm nói xong, sau đó xoay người nói với tịch tư diệu: "Đi thôi, thế giới của hai người bọn họ, chúng ta không nên ở đây làm kỳ đà cản mũi."
Tịch tư diệu nhếch môi cười , quay đầu nói với Cố Hành Sâm: "Vậy chúng tôi đi trước, có chuyện gì thì gọi điện thoại cho tôi."
Cố Hành Sâm không trả lời, chỉ nói với Niệm Kiều: "Em nằm nghỉ đi, anh đưa tư diệu xuống."
Niệm Kiều gật đầu một cái, không hiểu cảm thấy không khí giữa ba người có chút quái dị, nhưng là rốt cuộc quái dị ở chỗ nào, cô lại không nói ra được.
Ba người ra khỏi cửa phòng, Cố Hành Sâm đưa tịch tư diệu cùng đằng Thủy Thủy tới cửa mới mở miệng hỏi: "Trong chất độc trong cơ thể cô ấy có thể giải sao?"
Sắc mặt Đằng Thủy Thủy có chút nghiêm túc, thở dài nói: "Chất độc thường đều là do ai hạ độc người đó giải, nếu tùy tiện giải có thể bị nặng hơn, không phải là tôi sợ chết nhưng tôi không gánh nổi tính mạng của cô ấy cùng con trai anh, năng lực của tôi cũng chỉ có hạn."
Con mắt Cố Hành Sâm trầm xuống, có chút khó khăn mở miệng: "Có phải chỉ cần bỏ đi đứa trẻ thì có thể bảo vệ cô ấy?"
Đằng Thủy Thủy lắc đầu khiến cho Cố Hành Sâm cùng tịch tư diệu run lên.
"Người hạ độc quá ác độc, coi như bỏ đứa bé, cũng không thể giữ được tính mạng của cô ấy, chỉ có tìm được người kia giải độc cho cô ấy, cô ấy mới có thể sống sót."
"Chỉ có duy nhất cách đó sao sao?" Cố Hành Sâm tựa hồ vẫn còn có chút chưa từ bỏ ý định, đôi tay nắm chặt lại, hỏi đằng Thủy Thủy.
Đằng Thủy Thủy gật đầu, "Chỉ có thể như vậy, nhưng cũng có cách để cô ấy thoát chết."
"Cách gì?" Cố Hành Sâm không kịp chờ đợi hỏi, nhưng dù đằng Thủy Thủy nói có thể, hắn cũng không dám đánh cuộc ——
"Không bỏ đứa bé, cô ấy hiện tại mang thai chừng một tháng, chưa tới chín tháng, chờ hài tử ra đời, chất độc có thể sẽ chuyển lên đứa bé, đến lúc đó cô ấy sẽ không sao."
Cố Hành Sâm hoảng hốt, nắm chặt hai tay tiếp tục hỏi: "Nói như vậy, nếu như cô ấy không sao, như vậy đứa trẻ nhất định là sẽ có chuyện?"
"Đúng, nếu như chuyện đó có thể xảy ra như vậy đã là may mắn lắm rồi, chỉ sợ, đến lúc đó chất độc không thể hoàn toàn chuyển lên đứa trẻ, cô cùng con anh đều sẽ mất mạng."
Cố Hành Sâm trầm mặc không nói , hàn khí trong mắt dần dâng lên.
"Nếu như không bỏ đứa bé, cô ấy có thể chống cự lại chất độc cho đến khi đứa bé ra đời, sau khí đứa trẻ sinh ra, sau đó phải lập tức giải độc nếu chậm trễ cô ấy sẽ nguy hiểm tới tính mạng."
Trước mặt Cố Hành Sâm bỗng tối sầm, nhắm mắt lại hồi lâu mới mở ra, "Sau khi giải độc liệu có tác dụng phụ không?"
Đằng Thủy Thủy có chút không đành lòng, thật ra thì đứa nhỏ trong bụng Cố Niệm Kiều sẽ không giữ được, nhưng là đứa bé này có lẽ có thể cứu một mạng của Cố Niệm Kiều, nhưng cô cũng không đành lòng, bất luận là Cố Niệm Kiều hay Cố Hành Sâm, cũng sẽ không cho phép chuyện như vậy xảy ra!
Nếu sau này đứa trẻ phải chết, Cố Niệm Kiều có thể tiếp nhận được sao? !
Hơn nữa cô không thể không nói cho Cố Hành Sâm tác dụng phụ của loại độc này rất mạnh!
"Có tác dụng phụ! Hơn nữa rất mạnh! Bởi vì người hạ độc cô ấy muốn cô ấy không được hạnh phúc cùng người mình yêu, nhưng là cô ấy lại yêu anh quá sâu, đến lúc đó chỉ sợ sau khi chất độc phát tác, cô ấy nhẹ thì mất trí nhớ, nặng thì tinh thần bất ổn!"
Cố Hành Sâm cả người căng thẳng gân xanh, trên trán trên mu bàn tay nổi lên, nhìn ra được, hắn đang rất nhẫn nại, cố gắng kìm nén những đau đớn trong lòng.
Tại sao? Tại sao hắn lại phải nhìn Niệm Kiều chịu đựng đau khổ như vậy?
Đằng Thủy Thủy nói xong, nhìn thấy sắc mặt của Hành Sâm thật sự khó coi, mở miệng an ủi: "Anh cũng không cần quá bi quan, bất kể là mất trí nhớ hay tinh thần bất ổn, đều có thể chữa được, chỉ sợ, đến lúc đó cô ấy không nhận ra anh, không phối hợp với anh, hậu quả rất khó nói."
Nghe vậy, Cố Hành Sâm hơi thả lỏng, chỉ là trong lòng vẫn rất buồn bực, hướng về phía tịch tư diệu cùng đằng Thủy Thủy gật đầu một cái, không mở miệng nói chuyện liền xoay người về phòng.
Tịch tư diệu nhìn bóng lưng của hắn, không khỏi có chút chua xót.
Với tính tình của Cố Hành Sâm, chắc chắn là sẽ không cho Cố Niệm Kiều biết mình mang thai, cũng sẽ không cho Cố Niệm Kiều biết rồi lấy đứa bé ra, nhưng việc này sẽ làm cho hắn rất đau đớn——
Thế nhưng hắn lại chỉ có thể một mình gánh chịu!
"Đau lòng cho anh em của mình sao?" Đằng Thủy Thủy nhìn tịch tư diệu, không nhịn được mở miệng nhạo báng hắn.
Tịch tư diệu xuy một tiếng, "Anh cũng không phải là không có tim không có phổi, đối với huynh đệ của mình đương nhiên là có cảm tình, hắn khó chịu, anh chẳng lẽ rất vui vẻ hay sao?"
"Ồ " ánh mắt đằng Thủy Thủy giống như là ban ngày gặp quỷ nhìn tịch tư diệu, cười khẩy nói: "Tam thiếu gia phong lưu nhất Hoa Thành lại có thể biết đau lòng là gì sao? Như vậy tại sao anh lại không đau lòng cho Thanh Ca? Nhìn xem cô ấy bị anh hành hạ thành cái dạng gì rồi!"
Sắc mặt Tịch tư diệu trầm xuống, thanh âm lạnh xuống, "Chuyện của anh, em tốt nhất bớt can thiệp vào!"
"Anh cho rằng em muốn can thiệp vào sao? Anh xem thanh ca mấy tháng này gầy bao nhiêu? Tịch tư diệu, anh yêu cô ấy thì hãy nói cho cô biết, che giấu như vậy quả thật không phải người đàn ông!" Đằng Thủy Thủy cắn răng nghiến lợi nói.
Tịch tư diệu cười lạnh, trong đầu thoáng hiện lên khuôn mặt của Dạ Thanh Ca, gương mặt xinh đẹp đã gầy làm cho hắn rất đau lòng.
Chỉ là, cô đối với hắn, thật sự là quá tàn nhẫn! Tàn nhẫn đến mức hắn chỉ có thể áp chế tình yêu trong lòng mình!
"Cô ấy chưa bao giờ coi anh như người đàn ông của cô ấy, đã như vậy, anh yêu cô ấy làm gì? Không bằng mọi người cùng nhau thống khổ, như vậy không phải rất tốt sao?"
Tịch tư diệu nói xong sải bước tới xe của mình, cũng không thèm nhìn đằng Thủy Thủy một cái.
Thật ra thì, hắn chỉ là sợ đáy mắt ở đằng Thủy Thủy, thấy mình nhếch nhác.
Đằng Thủy Thủy bất đắc dĩ nâng trán, hai người kia làm sao lại quật cường như vậy, bất luận bất kỳ bên nào cúi đầu trước, cũng sẽ có hạnh phúc, cố tình lại muốn ồn ào đến mức này!
Cất bước đi theo, cô nghĩ, thế giới tình cảm của hai người kia, chỉ có thể để cho bọn họ chính mình tự vượt qua.
Lúc Cố Hành Sâm trở về phòng, Niệm Kiều đang tựa vào đầu giường chờ hắn, nhìn đhắn đi vào, trên mặt đẹp nhất thời lộ ra một nụ cười.
"Chuyện gì khiến em vui vẻ như vậy?" Hắn co một chân lên, ngồi ở bên người cô.
Niệm Kiều lắc đầu, "Nào có chuyện gì vui vẻ a, vừa rồi cô ấy cho em một đống thuốc bắc kì lạ muốn em mỗi ngày uống ba lần liên tục trong chín tháng làm em phát sợ "
Trên mặt Niệm Kiều lộ ra vẻ chán ghét hết sức rõ ràng.
Đáy lòng Cố Hành Sâm đột nhiên chấn động, trong chín tháng? Đằng Thủy Thủy đã biết sự lựa chọn của hắn sao?
"Cố Hành Sâm, em thật ghét uống thuốc bắc, trước kia lúc em bị kinh nguyệt đau đến chết đi sống lại, sau đó Manh Manh ép em uống thuốc bắc ăn mấy lần, em thiếu chút nữa không chịu nổi, quá khó uốn, em không cần uống có được hay không?" Níu lấy vạt áo Cố Hành Sâm, Niệm Kiều như đứa tre, giọng nói đáng thương lại mang một ít làm nũng.
Cố Hành Sâm thiếu chút nữa liền gật đầu đáp ứng lời cô, chỉ là đột nhiên nhớ tới lời đằng Thủy Thủy nói, lập tức cự tuyệt nói: "Không được, em phải uống thuốc!"
Niệm Kiều bị giọng điệu của hắn làm cho sợ hết hồn, ánh mắt có chút mờ mịt lại có chút khốn hoặc nhìn hắn, vẻ mặt kinh ngạc.
Cố Hành Sâm âm thầm ảo não, sau đó ho nhẹ một tiếng che giấu bối rối của mình, nói với Niệm Kiều: "Uống thuốc là vì tốt cho thân thể em, không thể không uống, nếu không lần sau em đau bụng , tự mình chịu đi."
Hắn không thể an ủi cô được! Cố Hành Sâm quả thật muốn điên, tại sao hắn không thể nói một câu an ủi cô được, nếu nói hắn sẽ cảm thấy không được tự nhiên?
Niệm Kiều cúi đầu không nói lời nào, cũng không nói mình nguyện ý uống thuốc, cũng không nói mình không muốn uống thuốc, chỉ là trầm mặc không nói.
Cố Hành Sâm nhìn cô, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, nói: "anh cùng uống với em, được không?"
"Ách ——" Niệm Kiều ngẩng đầu, có chút kinh ngạc nhìn hắn, chỉ ngây ngốc hỏi: "Cái gì?"
Cố Hành Sâm nhắc lại "Cái này chờ tới lúc em uống thuốc anh sẽ cho em biết, luca nãy anh thấy Niên Niên đi tìm em, anh đi bế nó tới đây."
"anh muốn đi ra ngoài?" Niệm Kiều đột nhiên hỏi.
Đuôi lông mày Cố Hành Sâm vừa động, liền giật mình sau đó gật đầu, "Hi Nghiêu tìm anh có việc, anh đi ra ngoài một lát, em phải ngoan ngoãn ở nhà biết không?"
Niệm Kiều mím môi bộ mặt mất hứng, "Anh dẫn em đi cùng đi."
Cố Hành Sâm thấp giọng cười một tiếng, ôm chầm lấy cô hôn cô một cái, đến lúc cô sắp không thể thở được, hắn mới buông tha cho cô, nhẹ nói: "Buổi tối anh trở lại với em, ở cùng em cả đêm được chứ?"
Niệm Kiều nghe được ý tứ trong lời nói của hắn, nhất thời đỏ bừng cả khuôn mặt, đấm nhẹ vào ngực của hắn.
Cố Hành Sâm buông cô ra, đứng dậy đi ra ngoài, sau đó đem Cố Cảnh Niên tới chơi với Niệm Kiều.
"Cha phải đi đâu sao? Dẫn con đi cùng được không?" Cố Cảnh Niên ôm lấy cổ của hắn không chịu buông tay, con ngươi đen nhánh giảo hoạt chuyển động.
Cố Hành Sâm khóe miệng run lên, u oán nhìn Niệm Kiều.
Niệm Kiều không rõ chân tướng, nhìn hắn, sau đó lại nhìn con trai, hỏi: "Thế nào?"
Cố Hành Sâm vội ho một tiếng, sau đó để Cố Cảnh Niên xuống, nói: "Không có sao, anh đi ra ngoài trước, buổi tối trở lại với em."
Niệm Kiều không giải thích được, nhìn hắn bước nhanh ra khỏi phòng ngủ, quả thật có thể dùng từ chạy trối chết để hình dung.
Xoay đầu lại nhìn con trai, lại nhìn tháy hắn đang cười xấu xa, trong lòng cô ‘ lộp bộp ’ một tiếng, Cố Hành Sâm không phải là bị chính con trai mình dọa sợ chứ?
"Niên Niên có phải con dọa cha sợ rồi không ?"
Khóe miệng Cố Cảnh Niên vểnh lên, nghiêm trang nói: "Con nào có hù dọa cha, con chỉ nói là, lần sau muốn cha cùng con đi chơi Yun-night Speed."
Niệm Kiều 囧: "……….."
Khó trách Cố Hành Sâm muốn chạy trốn rồi, xe cáp treo Yun-night Speed đều là loại trò chơi hết sức mạo hiểm, Cố Hành Sâm không đi được xe cáp treo, Yun-night Speed chắc chắn cũng là không được.
Ai, Cố Hành Sâm đáng thương, anh đụng phải đứa con trai giảo hoạt như vậy, là phúc hay là họa đây?
Dĩ nhiên, Niệm Kiều tuyệt đối không tin Cố Cảnh Niên không cố ý nói muốn cùng Cố Hành Sâm chơi Yun-night Speed , nó nhất định là nhìn thấu Cố Hành Sâm sợ cái loại trò chơi đó cho nên cố ý nói như vậy!
Thật là một tiểu ác ma a! Cố Hành Sâm anh sau này tự cầu nguyện cho mình đi!
Lúc sắp đi, Cố Hành Sâm phân phó người làm trong nhà đem Liễu Nhứ Mi đưa về Liễu gia, mặc dù cô ta tối hôm qua té gãy chân, nhưng là Cố Gia không có nghĩa vụ nuôi cô ta, Cố Hành Diên cũng kiên quyết muốn cùng cô ta ly hôn, như vậy để cho cô ta trở về Liễu gia đi.
Về phần Liễu gia có thu lưu cô ta hay không, đây không phải là vấn đềm mà Cố Hành Sâm cùng Cố Hành Diên có thể xen vào được.
Xe đi tới Cố trạch không tới mấy phút, hắn lấy điện thoại di động ra bấm mã số, người bên kia rất nhanh liền nhấc máy ——
"Tôi biết ngay hôm nay anh sẽ gọi điện thoại cho tôi, chắc là nha đầu kia đau bụng rồi?" giọng Triển Thiên lăng mang theo vẻ đắc ý, hiển nhiên là đã sớm ngờ tới tất cả rồi.
Cố Hành Sâm không biến sắc, chỉ nói: "Tôi muốn gặp anh, mặt khác đem theo người đã hạ độc tới, tôi cũng muốn gặp!"
Triển Thiên lăng hừ một tiếng, có chút khinh thường nói: "Tại sao anh nghĩ rằng tôi sẽ tới gặp anh?"
"Chỉ bằng ——tôi biết rõ năm đó trước khi chết Tạ Thanh đã nói gì với anh!"
Nói xong, Cố Hành Sâm cũng không đợi Triển Thiên lăng nói gì liền cúp điện thoại, hắn biết, Triển Thiên lăng sẽ đến gặp mình!
Mà cái kẻ hạ độc đó trong lòng hắn cũng đã đoán được là ai, muốn gặp hắn chỉ để chứng minh lại sự suy đoán của mình tránh sai lầm!