Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch như tờ giấy của Niệm Kiều, Cố Hành Sâm theo bản năng nhìn lại Liễu Nhứ Mi, lại thấy bà ta cầm một con dao gọt hoa quả đâm về phía mình——
Anh nghĩ muốn đẩy Niệm Kiều ra khỏi người mình, nhưng bởi cô ôm anh quá chặt, sức lực mãnh liệt kia đột nhiên khiến anh không tài nào đẩy cô ra được.
Dao đâm vào tận xương đau nhức, lại làm cho Niệm Kiều nở một nụ cười, "Thật tốt, anh không có sao. . . . . ."
Sau đó, ánh mắt của cô chậm rãi nhắm lại, cả thân thể đổ về phía sau.
"Kiều Nhi ——"
"Niệm Kiều ——"
"Mẹ ——"
Ba thanh âm bất đồng cùng lúc vang lên, Cố Hành Sâm vội vã đưa tay ôm lấy Niệm Kiều.
Đầy tay đều là vết máu đỏ tươi từ trên người Niệm Kiều chảy xuống, khiến tròng mắt mọi nguời xốn xang, nhức nhối đau!
"Kiều nhi, nói chuyện, nói chuyện với anh đi ——" lần đầu tiên trông thấy Cố HÀnh Sâm lộ vẻ kinh hoảng như thế, giọng nói anh lúc này cũng lộ rõ sự run rẩy, sợ hãi.
Giống như bị người ta bóp chặt cổ họng, không cách nào hô hấp, ngực hô hấp dồn dập, nơi kia truyền tới đau đớn so với bị người khác đánh cho một trận còn phải đau hơn ngàn lần vạn lần!
Đáng chết! Tại sao cô muốn xông lại, cô có biết hay không, một dao kia, so ra đâm vào trên người anh cũng còn có thể khiến anh đau đớn!
Tất cả mọi người có chút sợ hãi, cảnh sát sửng sốt một hồi lâu mới đi lên phía trước đem Liễu Nhứ Mi bắt lại, mà bà ta giờ phút này lại điên cuồng cười to, giống như rất đắc ý.
Cố Hành Diên cùng Cố Cảnh Niên cũng chạy tới bên cạnh Cố Hành Sâm và Niệm Kiều, một, trên mặt lộ rõ vẻ nóng nảy, một còn lại là vẻ mặt kinh sợ.
Cố Cảnh Niên dù sao còn nhỏ, thấy Niệm Kiều chảy nhiều máu như vậy, nhất định là rất sợ.
"Mẹ, mẹ, mẹ làm sao vậy? Ô ô. . . . . . Mẹ, mẹ nói chuyện đi. . . . ." Cậu nhóc lôi kéo tay Niệm Kiều, vừa gọi cô vừa khóc, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy nước mắt.
Cố Hành Sâm đã không còn biết để ý điều gì khác, vội vã ôm lấy cơ thể Niệm Kiều chạy tới bên cạnh chiếc xe vừa dùng cách đó không xa.
Cố Hành Diên cũng muốn theo sau, nhưng bởi Cố Hành Sâm không đợi ông và Cố Cảnh Niên, mà chuyện bên Liễu Nhứ Mi cũng cần ông ra mặt xử lý, ông liền dừng bước.
"Bác, cha mang mẹ đi đâu rồi, con muốn mẹ, ô ô. . . . . . Con muốn mẹ. . . . . ."
Cố Cảnh Niên kéo kéo ống quần Cố Hành Diên, vừa khóc vừa nói.
Cố Hành Diên ngồi xổm người xuống sờ sờ đầu của cậu, khó khăn nặn ra một tia cười, trấn an cậu, "Niên Niên đừng sợ, mẹ con bị thương, cha con đưa mẹ đi bệnh viện, sau đó bác sẽ dẫn Niên Niên đến bệnh viện, hiện tại con phải ngoan, được không?"
Cố Cảnh Niên thút thít, nhìn chiếc xe kia đã lái ra khỏi tầm mắt của mình, gật đầu một cái, lau sạch nước mắt trên mặt mình.
"Bác ơi, con sẽ ngoan ngoãn, mọi người tiếp theo nhất định phải mang con đi gặp mẹ, mẹ chảy thật là nhiều máu, con muốn đi bồi mẹ, mẹ rất sợ đau, con sẽ thổi phù phù cho mẹ là được rồi."
Cố Hành Diên không hiểu sao bỗng cảm thấy chóp mũi có chút chua, một đứa nhỏ mới ba tuổi, cư nhiên lại có thể hiểu chuyện như vậy.
Ông nặng nề gật đầu, "Được rồi, bác nói được là làm được, nhất định sẽ mang Niên Niên đi bệnh viện gặp mẹ."
Cố Cảnh Niên lúc này mới nín khóc mỉm cười, nhưng trong mắt của cậu vẫn còn có chút khẩn trương, cậu nhóc một mực trong lòng lặng lẽ nói: mẹ sẽ không có chuyện gì , mẹ nhất định sẽ không có chuyện gì!
Cố Hành Diên liếc nhìn Liễu Nhứ Mi đang giãy giụa trong vòng giam chặt chẽ của cảnh sát, đáy mắt lộ vẻ khát máu đỏ au, quay đầu vẫy vẫy tay với vị cảnh sát đứng đầu.
Cảnh sát đi tới, ông chỉ nhẹ nhàng nói mấy câu, sau đó liền nhìn thấy người cảnh sát kia xoay người trở lại nói với hai người đang giữ chặt Liễu Nhứ Mi: "Mang bà ta trở về bốt cảnh sát!"
Liễu Nhứ Mi điên cuồng nở nụ cười, vừa bị người đẩy đi về phía trước, vừa quay đầu nhìn lại Cố Hành Diên hét: "Anh em Cố Gia các người sẽ có báo ứng! Tôi nguyền rủa các người chết không được tử tế!!!"
Cố Hành Diên chỉ nhíu mày một cái, không nói gì.
Chờ tới khi ông cùng Cố Cảnh Niên chạy tới bệnh viện, vết thương sau lưng Niệm Kiều đã được băng bó kỹ càng, đang nằm ổn định ở trên giường.
Bác sĩ là một người phụ nữ trung niên, bộ dạng hết sức hung dữ, không biết người đứng đối diện ở cửa là Cố Hành Sâm, dường như bản thân ăn gan hùm mật gấu, đứng ở bên cạnh giường của Niệm Kiều, dừng lại nghiêm mặt lớn tiếng quở trách——
"Không biết chăm sóc vợ của mình như thế nào hay sao? Dĩ nhiên lại khiến một cô gái yếu đuối chảy nhiều máu như vậy, thể chất cô ấy vốn yếu, huống chi bây giờ còn ôm con của cậu trong người, cũng không biết cách bảo vệ cho thật tốt, cư nhiên trên lưng bị thương nặng như vậy, thật không biết lấy phải mấy người đàn ông như các ngươi để làm gì nữa."
Sắc mặt Cố Hành Sâm chợt biến, vị nữ bác sĩ vừa nhìn, nhất thời lại càng giận hơn: "Nhìn tôi làm gì? Tôi nói không đúng sao? Thật không biết trong lòng cậu đang nghĩ như thế nào, vợ cậu cũng đang choáng váng, còn không biết an ủi một cái!"
Niệm Kiều đúng thật là đang choáng váng, ngây ngất, khẽ nâng nửa người trên nhìn lại, chấn kinh đến nói không ra lời.
Mới vừa rồi nếu cô không có nghe sai lời thì vị bác sĩ này nói cô đang mang thai!
Mà coi chừng sắc mặt của Hành Sâm,cô không nhìn ra được là anh rốt cuộc bởi vì nghe tin cô mang thai mà có bộ dạng khiếp sợ này, hay là bởi vì lý do khác.
Tóm lại, sắc mặt Cố Hành Sâm thực sự rất khó coi.
Cố Hành Diên ngồi trên xe lăn đi vào, Cố Cảnh Niên cùng ở bên cạnh ông.
Vừa vào cửa phòng bệnh, Cố Cảnh Niên lập tức chạy đến bên giường, nhìn chằm chằm Niệm Kiều từ trên xuống dưới một chút, sau đó nhẹ giọng hỏi: "Mẹ, mẹ không có chuyện gì chứ?"
Thanh âm cậu rất nhẹ, vẻ mặt cũng hết sức thận trọng, sợ mình to giọng sẽ dọa đến Niệm Kiều, hoặc là khiến Niệm Kiều đau hơn.
Vị nữ bác sĩ nhìn bộ dáng hiểu chuyện của Cố Cảnh Niên, không khỏi cười ra tiếng, sau đó quay sang Cố Hành Sâm nói: "Xem xem con trai cậu hiểu chuyện nhiều như vậy, cậu á, còn phải theo học con trai cậu ít nhiều đấy."
Nói xong, bà xoay người, lắc đầu đi ra ngoài.
Cố Hành Diên cười cười, nói vậy đây là lần đầu tiên Cố Hành Sâm bị người khác quở trách, chẳng tránh được phải thảm như vậy thôi.
Cho tới bây giờ, người khác đối với cậu đều là bảy phần dè chừng, ba phần cung kính, khi nào có người dám quở trách cậu ta?
Hôm nay cậu coi như là gặp phải cao nhân, chỉ là nhìn sắc mặt của cậu ta và Niệm Kiều, sao thấy có phần kỳ quái như thế đây?
Cố Cảnh Niên thấy Niệm Kiều không nói lời nào, ba chân bốn cẳng muốn bò lên trên giường nằm, Cố Hành Sâm lúc này đột nhiên phản ứng kịp thời, đi tới ôm lấy Cố Cảnh Niên.
"Đừng leo lên con, mẹ bị thương, đụng phải sẽ rất đau."
Cố Cảnh Niên gật đầu một cái, sau đó vừa hận tức giận nói: "Đó là người xấu! Cha, con thấy được đó là người xấu cầm dao đâm mẹ bị thương, cảnh sát tóm bà ta đi nha."
"Ừ, cha biết."
Cố Hành Sâm vừa cùng Cố Cảnh Niên vừa nói chuyện, vừa quan sát sắc mặt Niệm Kiều.
Niệm Kiều muốn lật người, nhưng vết thương đụng phải khiến cô đau đến mức trán toát đầy mồ hôi hột.
Không còn cách nào khác, cô đành nằm nguyên tại chỗ, trực tiếp hỏi: "Cố Hành Sâm, mới vừa không phải là em nghe nhầm chứ? Vị bác sĩ kia nói. . . . . . em mang thai?"
Lời này vừa nói ra, Cố Hành Diên kinh ngạc đi theo đáp một tiếng: "A Sâm, Niệm Kiều mang thai?"
"Cha, mẹ mang thai?" Một đứa nhỏ cũng tới tham gia náo nhiệt.
Ánh mắt của Cố Hành Sâm lộ vẻ phức tạp nhìn ba người một cái, sau đó gật đầu.
Niệm Kiều vẫn cảm thấy không thể tin được, làm sao có thể chứ? Chẳng lẽ bác sĩ tư gia lúc trước không có kiểm tra qua sao? Hay là kết quả kiểm tra có sai?
"Cha, mang thai là cái gì?" Cố Cảnh Niên đột nhiên lại hỏi, thật ra thì mới vừa rồi cậu chỉ là cùng tham gia náo nhiệt, cậu còn không hiểu cái từ mang thai này là có ý gì.
Cố Hành Sâm trầm ngâm một lát, đột nhiên cảm thấy cái vấn đề này đối với Cố Cảnh Niên giải thích có chút phiền phức, không thể làm gì khác hơn là nói: "Mang thai chính là trong bụng mẹ có em trai hoặc em gái của Niên Niên."
"Vậy em sẽ có bộ dạng giống như con hay sao?" Cố Cảnh Niên nhẹo đầu, hết sức không hiểu hỏi.
Cố Hành Sâm nâng trán, "Có thể là sẽ giống, có thể sẽ không."
"Vậy tại sao em lại không ra ngoài cùng chơi với con?"
Cố Hành Sâm: ". . . . . ."
Niệm Kiều: ". . . . . ."
Cố Hành Diên cũng không nhịn được bật cười, cái đứa nhỏ bảo bối này thật đúng là đáng yêu, nhìn bộ dạng đứng hình này của cha mẹ nhóc, thật là sung sướng.
Ông đẩy xe lăn lại gần, hỏi Niệm Kiều: "Có ổn không?"
Niệm Kiều gật đầu một cái, hướng về phía ông cười, "Cũng may, bác sĩ nói may là đưa tới kịp thời, cho nên nghỉ dưỡng mấy ngày lại vô sự rồi."
Cố Hành Sâm nhìn cô một cái, vị bác sĩ nào nói nghỉ dưỡng vài ngày là bình an vô sự rồi hả?
Nhưng mà anh chỉ nhớ bác sĩ căn dặn không được làm cái này, không được làm điều kia, không được ăn thứ này, không được ăn thứ kia.
Niệm Kiều nhìn về phía miệng anh, người này thật đúng là không biết phối hợp, cô nói như vậy không phải là tránh cho Cố Hành Diên đau lòng hay sao.
Chỉ là Cố Hành Diên vẫn cảm thấy hết sức đau lòng, "Niệm Kiều, thực rất xin lỗi, nếu như không phải là ta nói những lời đó, Liễu Nhứ Mi cũng sẽ không. . . . . ."
"Đại ca, không phải cũng đã nói rồi hay sao, Niệm Kiều không có ý trách ca, YES ngoài ý muốn nha, ai cũng không nghĩ tới trên người bà ta sẽ mang theo dao mà."
Đích xác là như vậy, dao ở trong tay Liễu Nhứ Mi cũng không phải rất sắc bén, nói không chừng là nhặt được ở nơi nào đó, mang bên người để phòng thân .
Bởi vì theo cách bà ta nói mà nói, mấy ngày nay bà ta lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, đầu đường kẻ lang thang nhiều như vậy, trên người bà ta mang theo một con dao gọt hoa quả cũ để phòng thân cũng không phải là điều kỳ quái.
Cũng may dao của bà ta không dài, cũng không quá sắc bén, nếu không, Niệm Kiều nghĩ thân thể của mình có thể hay không bị đâm thủng mất rồi, một đao lúc đó của bà ta thực sự là hết sức hung ác a!
Nghe được Niệm Kiều nói như vậy, Cố Hành Diên đột nhiên không biết nên nói gì, mọi lời xin lỗi đều không thể nói hết ra.
Liếc nhìn Cố Hành Sâm, ông chỉ biết quan tâm: "A Sâm, Niệm Kiều là phải nằm viện hay là đưa về nhà nghỉ ngơi, bác sĩ có nói là được về nhà hay không?"
"Mấy ngày nữa đi, mấy ngày nay tạm thời trước mắt ở lại bệnh viện, cô ấy còn bị thương, lại đang mang thai, ở bệnh viện sẽ dễ dàng hơn chút."
Cố Hành Diên suy nghĩ một lát, cũng thấy thế hợp lý, liền gật đầu, "Vậy anh đi về trước, sẽ cho người mang cho cậu với Niệm Kiều ít quần áo để tắn rửa, xem cả người cậu toàn là máu, cản thận kẻo dọa chết Niệm Kiều mất."
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn qua quần áo trên người mình, quả thật là một thân toàn máu, mới vừa rồi anh chỉ cố lo lắng cho Niệm Kiều, đâu còn có tâm tư chú ý đến quần áo của bản thân cơ chứ.
"Chờ mang quần áo đến là em sẽ thay thôi."Nói với Cố Hành Diên xong, Cố Hành Sâm lại cúi đầu nhìn vào Cố Cảnh Niên đang ngồi trong lòng nói: "Niên Niên, con cũng nên cùng bác hai về nhà đi, ở bệnh viện rất chán, không có TV cũng không có trò chơi gì đâu."
Cố Cảnh Niên nhíu mày suy nghĩ một chút, dứt khoát kiên quyết nói: "Con muốn ở bệnh viện với mẹ, con không muốn TV cũng không cần trò chơi, ta chỉ muốn mẹ!"
Niệm Kiều đột nhiên liền nở nụ cười, mặt mày cong cong nhìn Cố Cảnh Niên, nội tâm ấm áp.
Cố Hành Sâm cũng khẽ cười trong lòng một tiếng, xem ra con trai thực sự là rất hiểu chuyện.
Cố Hành Diên xem một nhà ba người bọn họ như vậy, chỉ biết lắc đầu cười, sau đó đẩy xe lăn đi ra ngoài.
Trong chốc lát, người làm trong nhà đã mang đến trang phục cho hai người tắm rửa thay quần áo, Cố Hành Sâm chọn một bộ đem vào phòng rửa tay thay đồ.
Cố Cảnh Niên muốn chui lên trên giường nằm cạnh Niệm Kiều, Cố Hành Sâm cùng Niệm Kiều hai người nói thật lâu cậu nhóc cũng không ngừng, cuối cùng chỉ đành phải thỏa hiệp.
Bởi vì sợ Cố Cảnh Niên trèo lên giường sẽ đụng phải vết thương của Niệm Kiều, Cố Hành Sâm liền mang một cái ghế đặt ở bên trên giường, cho Cố Cảnh Niên ngồi ở phía trên, độ cao vừa đúng có thể thấy được Niệm Kiều.
"Mẹ, em trai em gái trong bụng mẹ khi nào thì có thể ra ngoài cùng con chơi đùa vậy?" Cố Cảnh Niên nằm ở bên trên giường, ánh mắt đen nhán vẫn nhìn chằm chằm vào vùng bụng của Niệm Kiều.
Niệm Kiều dở khóc dở cười, lúc này mới vừa mang thai, cậu đã muốn em tai em gái cùng ra chơi đùa với cậu, quả thật là một đứa nhóc khó chiều mà.
"Cái này a, mẹ cũng nói không cho phép, đoán chừng tám chín tháng sau em trai em gái trong bụng mẹ có thể ra ngoài."
"Vậy —— bọn họ vừa ra tới sẽ lớn giống như con vậy sao?"
Nụ cười trong ánh mắt Niệm Kiều dẹo đến lóa chói, "Không phải, em bé sẽ từ từ lớn lên."
"A, phải từ từ lớn lên a. . . . . ." Cố Cảnh Niên đáp một tiếng, sau đó cúi đầu, tựa hồ là rất thất vọng, cũng tựa hồ là ở trong tối tự than thở.
Niệm Kiều nhíu mày nhìn cậu, đứa nhỏ này đang suy nghĩ gì đấy?
"Niên Niên, con đang nghĩ cái gì vậy?" Trong lòng muốn như vậy, Niệm Kiều liền trực tiếp hỏi ra.
Cố Cảnh Niên cũng học bộ dáng của nàng nằm lỳ ở trên giường, đôi tay chồng lên nhau, cằm đặt tại trên mu bàn tay mình, khó chịu ngột ngạt nói: "Một mình con quá nhàm chán, con muốn có em bé cùng theo con chơi đùa cơ."
Niệm Kiều ngẩn ra, sau đó ánh mắt chuyển sang Cố Hành Sâm.
Cô không biết là mình suy nghĩ nhiều hay là thật sự chính là như vậy, cô cứ có cảm giác, Cố Hành Sâm nghe được tin cô mang thai, tựa hồ cũng không vui vẻ.
Chẳng lẽ —— anhkhoong muốn có đứa bé này sao? Tại sao?
Nghĩ như vậy, sắc mặt Niệm Kiều nhất thời khó nhìn lên.
Vốn là mình cùng con trai nói chuyện, cô cũng không còn nghĩ tới cơn đau của vết thương ở sau lưng, hiện tại trong long buồn bực có cảm giác lại đau một trận, sắc mặt cũng càng thêm tái nhợt.
Cố Cảnh Niên vừa nhìn thấy sắc mặt của Niệm Kiều như vậy, lập tức kêu to lên: "Cha, mẹ muốn hôn mê!"
Cố Hành Sâm bị tiếng kêu của cậu làm cho giật mình tỉnh lại, lập tức cúi người nhìn cô hỏi: "Thế nào? Có phải hay không đụng phải vết thương rồi hả?"
Niệm Kiều cắn môi, sau đó lắc đầu, suy yếu nặn ra hai chữ: "Không có sao."
Tiếp, nàng quay đầu, không nhìn đến cha con hai nguời bọn họ.
Cố Cảnh Niên còn tưởng rằng mình chọc Niệm Kiều tức giận, nhất thời hốt hoảng kéo kéo quàn áo của Cố Hành Sâm, uất ức hỏi: "Cha, không phải là con chọc mẹ tức giận chứ?"
Cố Hành Sâm thật thấp cảm thán, nhưng thật ra là mình chọc giận cô đi?
Chỉ là với tình trạng bây giờ của cô, chắc là sẽ không quay sang bộc phát với mình đi, huống chi cô ở trước mặt anh luôn một mực cẩn thận từng chút, làm sao sẽ cùng anh phát giận?
Chỉ có khi anh cưng chiều cô, theo ý cô, cô mới thỉnh thoảng làm nũng, thỉnh thoảng dã man không hiểu chuyện.
Nói cho cùng, vẫn là câu nói kia: tình yêu trong thế giới, yêu trước là thua, yếu thế liền đoản.
Nhưng nếu anh nói cho Cố Niệm Kiều biết anh yêu cô so với cô đói với anh sớm hơn rất rất nhiều, liệu như vậy cô còn đối với chính bản thân không có cảm giác tin tưởng hay sao?
Chỉ là chuyện tình này, lúc này chưa được tính là thời điểm tốt nhất, Cố Hành Sâm là tuyệt đối sẽ không nói ra!
"Mẹ, có phải mẹ giận con hay không? Là bởi vì con nói muốn em bé ra chơi với con sao? Có phải mẹ không muốn sinh em bé không? Vậy thì không cần sinh, như vậy có được không?"
Niệm Kiều quả thật dở khóc dở cười, xoay đầu lại trừng Cố Hành Sâm, "Nhanh lên một chút cùng con trai anh giải thích rõ ràng đi, rốt cuộc là em sinh ai mà phải tức giận, nếu không giải thích, em thệt sự không sinh nữa đó."
Cố Hành Sâm cười cười, gật đầu, sau đó đối với Cố Cảnh Niên giải thích một phen.
Cố Cảnh Niên đột nhiên bừng tỉnh hiểu ra sau đó hỏi một câu: "Thì ra là sinh hay không sinh là cha quyết định, vậy tại sao cha không phải tự mình sanh?"
Cố Hành Sâm: ". . . . . ."
Niệm Kiều muốn cười to, nhưng là cười một tiếng vết thương sau lưng sẽ truyền đến cơn đau tê tâm liệt phế, cô chỉ có thể nén lấy.
Sau đó Cố Cảnh Niên ở trong phòng ngủ thiếp đi, Cố Hành Sâm đem cậu đặt ở trên ghế sa lon, sợ cậu nhóc cảm lạnh, liền kêu hộ sĩ cầm thảm tử đắp lấy cho cậu.
Nhưng bản thân Cố Cảnh Niên ngủ vô cùng không an phận, không chỉ có mấy phút liền đá rơi thảm từ xuống đất, mà còn vẫn lật người.
Cố Hành Sâm không có biện pháp, không thể làm gì khác hơn là cách mỗi mấy phút phải đi nhặt cho cậu tấm thảm từ đắp lại.
Niệm Kiều bây giờ nhìn không nổi nữa, không thể làm gì khác hơn là nói: "Anh đem con ôm lấy một chút thử xem, ôm khoảng chừng 20’, chồ con ngủ say thì đặt xuống là được."
Cố Hành Sâm nghi ngờ nhìn cô, nhưng mà vẫn làm theo lời cô nói.
Hai mươi phút sau, anh để Cố Cảnh Niên đặt ở trên ghế sa lon, quả nhiên, cậu nhóc không làm khó nữa rồi !
"Thật sự là như vậy?" Cố Hành Sâm đi tới ngồi ở đầu giường, nhíu mày hỏi Niệm Kiều.
Niệm Kiều khẽ hừ một tiếng, đắc ý không dứt, "Tất nhiên, cũng không nhìn xem đứa nhỏ này là ai nuôi lớn nha."
Vừa nói đến đây, Cố Hành Sâm nhất thời trong lòng cảm thấy trầm trọng.
Bởi vì bỏ lỡ thời gian ba năm cùng chăm cùng lớn của Cố Cảnh Niên, anh cảm thấy đây là tiếc nuối không cách nào bù đắp, cho nên anh đã từng nghĩ, nếu như anh và Niệm Kiều lại có đứa bé thứ hai, anh nhất định phải hảo hảo bồi thường trở lại.
Cùng với cô đi khám thai, cảm thụ máy khám thai lần đầu tiên, chờ bảo bối ra đời, nhìn bộ dạng bú sữa mẹ của bé, nhìn bộ dạng đã chân của bé, nhìn bé cười, sau đó nghe được lần đầu tiên bé mở miệng gọi cha mẹ, đó là chuyện hạnh phúc tuyệt vời nhất trên thế giới này.
Chỉ là ——
Rất nhiều việc xảy ra, vượt ra khỏi tầm tay cảu anh!
Đứa bé thực sự là muốn, nhưng, Niệm Kiều lại trúng cổ độc, đứa bé này tuyệt đối không thể giữ lại nữa rồi!
Anh nghĩ, anh đã đánh giá cao chính mình.
Cuối cùng không có nghĩ tới mình lại không thể máu lạnh vô tình như vậy, không cách nào tàn nhẫn quyết tuyệt mở miệng muốn Niệm Kiều bỏ đi đứa bé, thậm chí ——
Dũng khí để anh liền len lén đem bỏ đứa nhỏ trong bụng Niệm Kiều, anh cũng không có!
Đó là cốt nhục của anh, thế nhưng anh lại bị buộc tự mình giết nó!
Nỗi đau đó là loại đau khắc cốt ghi tâm, không người nào có thể hiểu được.
Coi như Niệm Kiều cũng không hiểu, cũng không thể khiến cho cô hiểu, đau như vậy chỉ nên để cho một mình anh chịu đựng là đủ lắm rồi...
Bảo bối của anh, anh không bỏ được cũng sẽ khiến cho cô đau đớn như vậy.
"Anh . . . . . không vui sao?" Niệm Kiều mở miệng hỏi anh, muốn đưa tay cầm lấy tay của anh, cuối cùng lại vẫn thu trở lại.
Thấy cô thu lại cánh tay của mình, Cố Hành Sâm liền chủ động đưa tay ra cầm lấy tay cô, "Sao hỏi như thế?"
Không biết có phải hay không bởi vì đúng lúc sau lưng cô truyền đến một cơn đau mạnh hơn lúc trước, khi cô mở miệng nói chuyện cũng không còn có chút hới sức gì: "Bác sĩ nói em có thai, nhưng mà sắc mặt của anh thực sự rất khó coi."
Cố Hành Sâm ngưng nàng sâu sắc nhìn trong chốc lát, sau đó mới giải thích: "Không phải là không cao hứng, là khẩn trương."
Khẩn trương?
Niệm Kiều nghi ngờ nhìn hắn, cũng không phải là lần đầu tiên làm ba, hắn khẩn trương cái gì?
Cố Hành Sâm đưa tay vuốt xuôi cái mũi của cô, giọng nói lộ vẻ cưng chiều vô cùng: “Lo lắng cho em, đứa ngốc này."
"Lo lắng em thế là xong rồi sao? Em cũng không phải là lần đầu tiên mang thai." Niệm Kiều bĩu môi, người này rõ ràng là tự mình mò mẫm khẩn trương lo lắng, cố tình còn phải nói ra lý do đường hoàng, hoánh tráng như vậy.
Anh chắc là lần đầu tiên gặp phải người phụ nữ mang thai đauws con của anh đi, cho nên mới khẩn trương như vậy chứ?
Cố Hành Sâm cầm lấy tay cô nắm trong taymình, lặp đi lặp lại động tác vuốt ve, thanh âm thật thấp, lộ không ra tâm tình của anh, "Ba năm trước đây em sinh ra Niên Niên, từ đầu tới cuối anh đều không có ở bên cạnh em, em nói em không có hận anh, nhưng là anh tự hận mình, hận bản thân mình vô dụng, để cho em một mình gặp nhiều khổ sở như vậy, huống chi bây giờ em còn bị thương, tại sao nh lại có thể không khẩn trương cơ chứ?"
Niệm Kiều lắc đầu, bên môi tràn một ý cười, nói: "Chuyện qua đã qua, không nên nói nữa, được không?"
Cố Hành Sâm nắm tay của cô, chỉ nói: "Biết anh vì cái gì mà ba năm không tìm được em hay không?"
Niệm Kiều lắc đầu, cô cũng cảm thấy rất kỳ quái lâu rồi, tại sao Cố Hành Sâm lại cách tận ba năm sau mới xuất hiện.
Ánh mắt Cố Hành Sâm lộ vẻ nhu tình nhìn cô , lần đầu tiên đem chính lòng mình xé ra ở trước mặt Niệm Kiều.
Ba năm tìm khắp không thấy, không phải là bởi vì chính mình không có hết sức đi tìm, vẫn luôn bởi vì anh cho rằng cô quấn quýt lấy anh là bởi vì Tần Mộ Bạch, cho nên anh vẫn còn có chút oán hận Niệm Kiều .
Hơn nữa sau khi Niệm Kiều ra đi, anh phát hiện tự mình nhớ cô, nhớ đến muốn nổi điên, mà giữa hai người lại có quan hệ máu mủ không cho phép anh cùng cô tiếp tục dây dưa, vậy nên anh chỉ còn có thể ra vẻ độc ác không tìm đến Niệm Kiều.
Sau lại cũng bởi vì biết Niệm Kiều cùng mình không có quan hệ huyết thống, anh mới chạy như bay đi Hoa Thành, dĩ nhiên, trong đêm khuya tĩnh lặng anh cũng đã từng tự lên tiếng hỏi lòng mình, nếu như anh vẫn luôn không biết Niệm Kiều cùng mình thật ra không có quan hệ chú cháu, như vậy mình có thể hay không đến cuối cùng vẫn chấp nhận đi tìm cô về?
Đáp án, thật ra thì không nói ra, hắn cũng sẽ thập phần rõ ràng! Nhất định sẽ rõ!
Niệm Kiều nghe lời của hắn, hung hăng bạch hắn, "Nói như vậy, ba năm này thế nhưng anh thật ra là hận em thấu xương đi?"
Cố Hành Sâm sờ sờ lỗ mũi, dùng vẻ mặt hết sức vô tội nhìn cô.
Niệm Kiều không thèm chịu nể mặt mũi, hung tợn nói: "Em nhớ kỹ rồi, đem em hại thành thảm thương như vậy, lại còn dám hận em, Cố Hành Sâm anh thật giỏi!"
Cố Hành Sâm nâng trán, quả nhiên không thể cho qua đi chuyện này, một phen, thảm hại nhất định phải là anh!
"Tốt lắm, anh biết anh sai rồi, đừng giận được không, hả?" Khó có khi anh dịu dàng như vậy dụ dỗ người khác, Niệm Kiều cũng có chút thụ sủng nhược kinh.
Nhìn anh thật lâu sau cô mới lầm bầm mở miệng hỏi ngược lại: "Anh uống lộn thuốc?"
Cố Hành Sâm bị cô hỏi như vậy không hiểu gì trả lời thành thật: "Không có."
"Vậy là anh uống rượu à?"
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn qua nhìn lại quần áo trên người, mới vừa thay, không thể nào có vị rượu chứ? Huống chi mình không có uống rượu a!
"Cũng không có sao? Vậy sao anh lại dịu dàng như thế?" Niệm Kiều cong môi, bộ dạng đáng yêu như vậy thật sự làm người ta muốn cắn lấy cô mốt cái!
Cố Hành Sâm nghĩ đi nghĩ lại, liền không nhịn được cúi đầu hôn nhẹ lên bờ môi mềm mại, đỏ mọng hiện giờ đang tái nhợt của cô, khóe miệng nâng lên một tia tà nịnh, "Bình thường anh rất không dịu dàng sao?"
Niệm Kiều thật to gan xem thường, "Anh còn dịu dàng? Anh đã thấy cầm ` thú dịu dàng rồi sao?"
"Cầm ` thú?"
"Đúng vậy a, cầm ` thú, anh là tên cầm ` thú, cầm ` thú chính là anh." Niệm Kiều cậy vào chính mình bây giờ là người bệnh, dù sao anh cũng không dám động tay động chân với mình, cho nên mới dám lớn lối như vậy.
Cố Hành Sâm túm được chiếc mũi nhỏ xinh của cô, vòng vo , cố làm bộ dạng hung ác nói: "Nói anh cầm ` thú nữa, lần sau anh sẽ cầm ` thú hơn cho coi!"
Niệm Kiều im lặng ngưng nghẹn, cư nhiên bị anh phản đòn ngược lại!
Hai người nói chuyện không có chủ đề cụ thể, rốt cuộc vẫn phải quay trở lại vấn đề trước mắt ——
"Cố Hành Sâm, anh nói thật đi, đứa bé này đến, có phải anh cảm thấy rất vui vẻ hay không?"
Cố Hành Sâm mở miệng muốn nói, lại bị Niệm Kiều cắt đứt, "Nói suy nghĩ chân thật nhất của anh, em muốn nghe lời nói thật."
"Muốn nghe lời nói thật?" Cố Hành Sâm vuốt cằm, làm ra một dạng bộ cợt nhìn cô.
Niệm Kiều chụp lấy tay anh, mỗi lần cô nghiêm chỉnh thì lại vào thời điểm anh cũng không có chút nghiêm chỉnh, rốt cuộc là bản tính như thế vẫn là suy nghĩ muốn trốn tránh vấn đề của cô hay sao?
Cố Hành Sâm để tay cô đang nắm trên tay của mình xuống, giọng điệu trầm trầm, hỏi cô: "Thật sự phải nghe lời thật sao?"
Niệm Kiều gật đầu, đang chờ anh mở miệng nói thật ra, chuông điện thoại di động lại đột ngột vang lên.
Bởi vì trong phòng còn Cố Cảnh Niên đang nằm ngủ, Cố Hành Sâm không có nhìn màn hình hiện thị người gọi tới, trực tiếp ấn nút nhận cuộc gọi, chân bước nhanh ra ngoài cửa.
Tay mới vừa chạm vào nắm cửa, âm thanh quen thuộc từ trong điện thoại truyền tới với giọng tức giận ——
"Cố Hành Sâm, anh thực sự có thể để cho cô ấy bị thương, anh đã từng đồng ý với tôi điều gì!"
——
( một câu lời ngoài mặt, nhưng là rất thích hợp kiều ~【 ta từ trước giờ không cảm thấy yêu ngươi rất khổ, chỉ là ngươi khiến chân tướng tới quá trễ 】)