Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Nỗi nhớ nhung nhiều ngày nay đã hoàn toàn bộc phát!
Niệm Kiều đột nhiên có chút sợ, ở trên giường hắn luông trở thành cầm thú không ngưnngf đòi hỏi cô!
Nhớ tới sự điên cuồng của hắn từ trước tới nay, Niệm Kiều đột nhiên có chút sợ đôi tay chống đỡ ngực của hắn.
Cố Hành Sâm hơi ngẩn ra, nhìn cô, hỏi: "Sao vậy?"
"Hài tử!” Niệm Kiều thật thấp nói ra hai chữ, cô biết hắn hiểu.
Thời điểm mang thai ba tháng là giai đoạn nguy hiểm nhất, không chú ý rất có thể dẫn đến sanh non, cho nên cần phải nhắc nhở hắn cẩn thận chút!
Cố Hành Sâm bừng tỉnh, hài tử
Hai chữ này, so bất kỳ vũ khí nào cũng đều có lực sát thương mạnh tới hắn.
Niệm Kiều thấy hắn dừng lại, còn tưởng rằng hắn sợ con bị thương mới dừng lại, không khỏi mở miệng nói: "Anh phải dịu dàng một chút, đừng làm con tổn thương, được không?"
Đừng làm con tổn thương được không?
Cố Hành Sâm không biết có thể sử dụng từ gì để hình dung những điều mình vừa nghe, vạn tên xuyên timcũng không thể diễn tả hết.
Đau, toàn thân mỗi một chỗ đều rất đau, hắn chịu đựng, thừa nhận, nhưng không cách nào nói với cô.
"Được" hắn nghẹn ngào, thật thấp bật ra một chữ, đã phải dùng hết hơi sức toàn thân.
Sau đó, hắn lần nữa cúi người, đem vây lấy cô ở dưới thân thể của mình.
Cô rằng, nhiều ngày không gặp, hắn sẽ rất điên cuồng, coi như là đã đáp ứng cô sẽ dịu dàng, cũng có có thể mất khống chế, vậy mà ——
Tối nay, hắn lại thật sự dịu dàng hết mức, dịu dàng mà tỉ mỉ đoạt lấy, khẽ hôn tóc của cô, khẽ vuốt lưng của cô, từng điểm từng điểm để cho cô trầm luân trong bể tình!
Lúc đầu Niệm Kiều chỉ im lặng đáp lại, cuối cùng yêu kiều bật ra tiếng, uyển chuyển than nhẹ.
Mặc dù hắn rất dịu dàng, nhưng Niệm Kiều vẫn có chút lo lắng, dù sao hắn luôn muốn một lần lại một lần, thế nào cũng không chịu dừng lại.
"Cố Hành Sâm, không cần" cô vô lực cự tuyệt, cả người đã hoàn toàn xụi lơ, không tìm được một chút hơi sức đẩy hắn ra.
Cố Hành Sâm hôn cô, không để cho cô mở miệng nói chuyện nữa.
Không thể để cho cô nói nữa, tim hắn đau quá!
Hắn sợ mình sẽ không nhịn được, hắn sợ sẽ làm hỏng việc lớn, thất bại trong gang tấc!
Biết cô mang thai, thế nhưng hắn lại cố ý không dừng lại, vẫn muốn cô, lại muốn cô, làm cho cô hoàn toàn hôn mê
Ôm chặt cô vào ngực, hắn cảm thấy rất bi ai.
Bảo bối, anh rất yêu em, nhưng lại không thể không tổn thương em.
Thời gian như dừng lại, hắn yêu cô như vậy, vào giờ phút này không có bất kỳ sự quấy rầy nào, không có sinh tử chia lìa, chỉ có hắn yêu cô, cô cũng yêu hắn.
Những điều hắn dự liệu ban sáng sẽ không xảy ra, cô sẽ vẫn là của hắn, chỉ yêu mình hắn.
Không biết bao nhiêu thời gian trôi qua, hắn nhị đau khi tự tay mình làm tổn thương cô, đến cuối cùng cô đau, hắn cũng rất đau.
Nếu có một ngày, cô thương tích khắp người, vậy hắn nhất định đã sớm đầm đìa máu, lòng của hắn đã hằn trăm ngàn vết thương.
Hắn chỉ sợ, không thể chịu đau khổ thay cô, không thể cùng cô nắm tay đi tới cuối con đường.
Hắn sợ nhất, cô thật sự xa cách hắn, bất luận hắn cố gắng như thế nào, cũng không thể tìm thấy cô.
Lật người xuống giường, đưa tay ôm cô lên, lại phát hiện đôi tay mình đã mất đi toàn bộ sức lực.
Hắn phải có bao nhiêu dũng khí, mới có thể cùng cô đi tới địa ngục?
Hắn không biết, hắn chỉ biết, Cố Niệm Kiều, hắn yêu cô, suốt năm năm!
Ôm cô đi vào phòng tắm, Cố Hành Sâm cho thay quần áo cô xong, sau đó ôm cô ra cửa.