Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Ánh mắt trong suốt tinh khiết của cô yên lặng rơi trên khuôn mặt của Cố Hành Sâm, môi anh đào khẽ run, sau đó, Cố Hành Sâm nghe được cô mở miệng, nhẹ giọng hỏi mình: "Cố Hành Sâm, em không tin anh sẽ đối với em tàn nhẫn như vậy, nói cho em biết chân tướng của sự tình được không? Nói cho em biết đi, tại sao lại không cần đứa bé?"
Cô vừa nói, vừa vén chăn lên đi xuống giường, chân trần đi tới trước mặt Cố Hành Sâm, ngước đầu nhìn anh, ánh mắt nhẹ nhàng.
Sắc mặt của cô tái nhợt đến kinh người, mới vừa làm giải phẫu phá thai xong, mà đầu của cô bị thương lại ra máu, bây giờ còn đeo băng, phía trên có một nơi bị máu nhuộm dần thành màu đỏ, hết sức chói mắt.
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn nàng bàn chân trơn bóng chân của cô, khẽ khom người bồng cô lên, đặt lại trên giường, ngón tay run rẩy, chạm vào vết thương trên trán của cô, hỏi: "Đau không?"
Niệm Kiều bắt tay anh lại, thật chặt ôm ở ngực, nghẹn ngào hỏi: "Cố Hành Sâm, rốt cuộc chính là cái lý do gì có thể làm cho anh tàn nhẫn như vậy? Nói cho em biết, nói cho em biết có được hay không?"
Nếu là thật như lời anh nói, không có lý do gì, như vậy, cô phải làm sao có thể chịu đựng nổi loại cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục này đây?
Cố Hành Sâm nhìn cô, giống cô chấp nhất, tái diễn hỏi: "Đau không?"
Niệm Kiều sửng sốt, trên tay cũng ngừng động, tay của anh cũng nhân dịp nắm lấy tay cô, giữ lại.
"Tại sao lại muốn tự thương tổn tới mình? Về sau không cần gây thương tổn tới mình nữa, biết không?"
Làm thương tổn trên người của em, nhưng lại gây đau đớn ở trong lòng của anh!
Niệm Kiều ngửa đầu hít sâu, đem nước mắt cố lưu giữ trong khóe mắt, sau đó, cô tận lực để cho mình bình tĩnh, rồi cất giọng nói với anh: "Cố Hành Sâm, anh đã không chịu trả lời vấn đề của em, như vậy anh chỉ cần gật đầu hoặc là lắc đầu là được, nếu như anh không gật đầu cũng không lắc đầu, như vậy em sẽ coi như là anh ngầm chấp nhận, hiểu không?"
Cố Hành Sâm ngưng mắt nhìn cô, cô muốn hỏi điều gì? Tại sao nhất định phải đem hai người bức đến hoàn cảnh tuyệt tình như thế này đây?
"Không cần đứa bé, là không có lý do, hay là —— bởi vì Mạc Thuần tới?"
Cô hỏi như vậy, cũng là trong nháy mắt đặt câu hỏi, thấy trái tim mình ở đây đều run rẩy
Không cần gật đầu! Không cần gật đầu!
Cố Hành Sâm, anh đã cùng nói với Niên Niên, anh chỉ thích mình em, em hi vọng đó không phải là điều anh nói dối em, không cần gật đầu, được không?
Anh không có gật đầu, lại —— cũng không có lắc đầu, chỉ là nhìn cô, thật sâu nhìn.
Niệm Kiều khi nhìn thấy ánh mắt thâm thúy của anh nhìn mình, trái tim đó, rốt cuộc một tấc một tấc lại lạnh đi, từng điểm từng điểm nứt ra, chia năm xẻ bảy.
Nàng nghĩ, nếu quả là không có lý do, như vậy lý do này chính là lý do tốt nhất.
Chán ghét, chán chường rồi, bởi vì có người khác, cho nên, cô liền bị bỏ rơi, mà đứa nhỏ chưa kịp ra đời cũng bị liên quan, cũng cùng nhau bị bỏ rơi.
Niệm Kiều nhìn anh, cố gắng nở một nụ cười, cô nghĩ, rốt cuộc thì anh cũng để cho mình chết tâm rồi, cho nên, cô nên đi.
"Cố Hành Sâm, cám ơn anh đã từng nói yêu em, Thực sự cám ơn…"
Ít nhất, cô cũng đã từng bất chấp tất cả, cũng đã từng đuổi theo cầu xin, cũng đã từng lấy ra tất cả dũng khí để yêu anh, dù là cách ba năm, anh cũng đã từng đáp lại.
Cái này đủ rồi!
Không phải trong ba năm đó, cô vẫn tự nói với mình, coi như không thể cùng nhau nữa, cũng ít nhất còn có Cố Cảnh Niên không phải sao? Con trai chính là món quà tốt nhất anh để lại cho cô, cho nên, đi thôi.
Nhưng tại sao, tại sao cô vẫn cảm giác mình còn chưa có chết đi? Tại sao ngực trái vẫn có cảm giác đau đớn đến như vậy?
Là cái gì ở đau? Là tâm sao? Không phải đã bể nát sao? Không phải đã chết sao?
Như vậy, cái gì đau?
Là máu! Là hài cốt! Là da thịt!
Trên người cô, mỗi một tấc là một vết thương, tất cả đều đau, tất cả đều cảm thấy thương tâm!
Cô lại cố gắng cười, "Cố Hành Sâm, nhớ lấy dáng vẻ tươi cười của em, có lẽ, cả đời này anh cũng không nhìn được nữa…”.
Cô nhẹ nhàng nói xong, thân thể trong một giây kế tiếp bị anh hung hăng kéo vào trong lồng ngực, giống như là muốn đem cô nuốt chửng vào trong lòng, anh muốn cùng được đau nỗi đau của cô!
Niệm Kiều chỉ còn cứ rơi lệ trong im lặng, hai mắt nhắm lại, mặc cho nước mắt theo gương mặt trượt vào trong miệng của mình, khổ sở như nuốt phải sáp.
"Không nên thương tổn mình, vĩnh viễn cũng không cần thương tổn tới mình, đáp ứng anh điều đó có được hay không?" Anh buông cô ra, lần đầu tiên, dùng giọng nói hèn mọn như thế nới với cô những lời này.
Cô nhíu mày một cái, hai mắt mơ hồ đẫm lệ, thế nào cũng chịu không nhìn rõ mặt của anh.
"Tại sao vậy chứ? Chúng ta chia tay, em sẽ lại như thế nào cũng không liên quan đến chuyện của anh nữa có đúng hay không?"
Cô hỏi như vậy, cũng không hiểu tại sao mình lại hỏi như vậy, phải chăng là cô vẫn còn mong đợi kỳ tích xảy ra hay sao? Vẫn còn ở đó mong đợi anh nói ra những điều trong lòng sao?
Nhưng mà Cố Niệm Kiều ơi, mi thật sự là ngu ngốc, mới có thể cảm thấy anh sẽ nói ra những lời trong lòng.
Bỏ đi, bỏ đi, đừng quay đầu nhìn lại, lòng của mi đã có trăm ngàn vết thương rồi, mi còn có thể chống đỡ thêm được những thương tổn khác sao?
Bỏ đi, bỏ đi, đừng tiếp tục hy vọng xa vời nữa, tâm hồn của cô cũng đã khóc đủ mệt rồi, đối với mình nên hung ác một chút, đừng tiếp tục dây dưa nữa. . . . . .
Nhưng Cố Hành Sâm, nếu đã tàn nhẫn như vậy, hiện tại anh vừa thống khổ cái gì?
Đừng như vậy để cho cô lầm tưởng rằng anh cũng rất khổ sở có được không? Đừng làm cho cô cảm thấy được. . . . . .Anh thật ra thì vẫn còn yêu cô có được không?
Anh từng nói qua, anh yêu cô
Cho nên, ở nơi này thời khắc tuyệt vọng,
Cô tự nói với mình, Cố Niệm Kiều, chớ khổ sở,
Chớ khổ sở, ít nhất anh ta đã từng có yêu,
Chớ khổ sở, chia tay không phải lỗi của ai,
Thật sự là không cần khổ sở, đau đớn nào mà cô đã chẳng trải qua,
Không có cuộc sống nào mà cô không có trải qua,
Cố Niệm Kiều, chớ khổ sở. . . . . .
Thấy Cố Hành Sâm ra ngoài, An Manh Manh chạy nhanh vào trong phòng bệnh, thấy Niệm Kiều vẫn tốt, cô thở hắt một hơi nhẹ nhõm.
"Manh Manh, Mình muốn ăn táo, cậu đi mua cho mình được không?" Niệm Kiều cười cười giành lời nói trước với An Manh Manh, giọng nói cũng nhẹ nhõm đi.
An Manh Manh vội vàng nói: "Được, mình đi ngay đây."
Cô xoay người định đi ra ngoài, đột nhiên lại cảm thấy không đúng, thời điểm mới vừa rồi Cố Hành Sâm đi ra ngoài, sắc mặt rõ ràng không tốt, hiện tại Niệm Kiều lại cười tươi như vậy, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Cô đột nhiên dừng bước lại, lại xoay người nhìn Niệm Kiều một cái, quả nhiên thấy cô đem cả người mình giấu ở trong chăn, cử động run run như vậy, nhất định là đang khóc!
Đứa ngốc! Tại sao muốn tự mình một người một mình trốn tránh, tự liếm vết thương, cậu ấy muốn đem mình vứt đi nơi khác sao?
An Manh Manh sải bước đi lại, một tay vén chăn của cô ném qua một bên, Niệm Kiều cũng lúc đó hét to một tiếng: "Không cần —— Manh Manh không cần ——"
Đúng vậy, cô không cần người bạn tốt nhất của cô nhìn thấy bộ dạng yếu ớt nhất này, vẻ mặt chật vật nhất này của mình, cô không cần. . . . . .
An Manh Manh đỏ hoe vành mắt, đem cả người cô kéo qua đối mặt với mình, sau đó rống to: "Cố Niệm Kiều cậu cho mình là gì, tại sao lại không cần? Mình là bạn của cậu, cậu bị dàn ông từ bỏ, mình sẽ cũng chịu đau với cậu, sẽ cùng khóc với cậu, không cần cái gì? Cậu cứ coi mình là người ngoài như vậy sao!"
Niệm Kiều lắc đầu, liều mạng lắc đầu, nước mắt theo quỹ đạo lắ đầu của cô mà bắn tung tóe, giọng nói của cô cũng trở nên khàn khàn, kêu lên: "Mình không muốn mọi người nhìn thấy bộ dạng này của mình, không cần. . . . . ."
"Đứa ngốc, chui vào lòng mình mà khóc, mình vĩnh viễn sẽ ở bên cạnh cậu, cho dù cả thế giới này có vứt bỏ cậu, mình sẽ vẫn ở bên cạnh cậu!"
Niệm Kiều sững sờ, nhìn cô, nước mắt vẫn còn tự chảy, rốt cuộc ——
Sau một giây, cô nhào vào trong lồng ngực của An Manh Manh khóc lớn, càng khóc càng lớn.