Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Sau mấy ngày, Cố Hành Sâm cũng không xuất hiện tại bệnh viện, ngược lại An Hi Nghiêu, lại giống như rất nhiệt tình, hai ngày ba bữa chạy tới.
Chỉ là, hắn cố ý không nhắc đến tất cả tin tức có liên quan đến Cố Hành Sâm, cũng không còn gọi cô là cháu gái nhỏ, mà gọi là Niệm Kiều, thỉnh thoảng cũng sẽ gọi tiểu Kiều, tóm lại, hắn nghĩ đến tên gì liền kêu cái đó, không có chút nghiêm chỉnh nào.
An Manh Manh thường xuyên cùng hắn cãi vả, như vậy trong phòng bệnh không khí cũng không trở nên quá đè nén gượng ép.
Chỉ là Niệm Kiều rõ ràng cả người cũng không yên lòng, An Manh Manh biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nhưng là cô lại không dám nói ra.
Cố Hành Sâm mang theo Cố Cảnh Niên về biệt thự nhà họ Cố, cô có đi qua đó lần thư nhất, vốn là muốn nhận tiện dẫn Cố Cảnh Niên đi bệnh viện thăm Niệm Kiều, nhưng là Cố Hành Sâm nói ——
Đứa bé, nên ở lại với hắn thì tốt hơn.
An Manh Manh lúc ấy nghe được câu này cảm thấy rất bối rối, cô không biết có phải hay không là mình hiểu sai, ý tứ của Cố Hành Sâm là ——
Cố Niệm Kiều ngươi phải rời đi tùy ngươi thôi, nhưng là đứa bé, ngươi tuyệt đối không thể mang đi!
Là ý này sao? Là cô nên hiểu theo ý này sao?
Cho nên giờ phút này, cô biết rõ Niệm Kiều là đang rất nhớ con, nhưng là cô lại không dám nhắc tới, chỉ có thể giả trang chính mình không biết.
An Manh Manh cũng có thể nhìn được chuyện này, thì An Hi Nghiêu con hồ ly này càng thêm có thể nhìn ra, chỉ là hắn cũng giả vờ không biết, cứ như vậy cười ha hả.
Ai mà lại nói. Thật vất vả ra khỏi bệnh viện, An Hi Nghiêu không kịp chờ đợi liền gọi điện cho Cố Hành Sâm, nói xong tình huống của Niệm Kiều, hắn mới chần chờ mở miệng hỏi: "A Sâm, cậu thật quyết định để cô ấy trước khi rời đi, không để cho mẹ con bọn họ gặp mặt một lần sao?"
Cố Hành Sâm lúc này ở bãi đỗ xe của Cố thị, nghe được An Hi Nghiêu hỏi mình như vậy, hắn mở cửa xe động tác chợt dừng lại, không đáp hỏi ngược lại: "Cô ấy nói sao?"
An Hi Nghiêu thở dài, "Cô ngược lại chưa nói gì, chỉ là cô mỗi ngày như vậy buồn bực không vui , ai cũng biết là cô ấy đang nhớ con, A Sâm, cậu thật không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?"
Thật không cảm thấy mình quá tàn nhẫn sao?
Nào chỉ là tàn nhẫn, Cố Hành Sâm nghĩ, nếu như có thể, hắn thật muốn cho chính mình một súng!
Không nghe được người bên kia nói chuyện, An Hi Nghiêu còn nói: "A Sâm, cháu gái nhỏ không phải người không hiểu chuyện , cậu có lẽ có thể. . . . . ."
"Chớ nói!" Cố Hành Sâm đột nhiên mở miệng, lạnh lùng cắt đứt lời nói An Hi Nghiêu.
Sau đó, hắn trì hoãn giọng điệu của mình, mới nói: "Mình không thể để cô ậy mạo hiểm, mình —— không thắng nổi!"
An Hi Nghiêu đột nhiên nở nụ cười, lười biếng tiếng cười, thanh nhuận giọng nói, "Trên đời này, cậu cũng rốt cuộc có xương sườn mềm."
Cố Hành Sâm của trước kia, tại sao có thể khắp nơi tính toán người khác, lần nào cũng ghi được bàn thắng?
Không phải hắn có cái bản lãnh đặc thù gì, chỉ là bởi vì, hắn không có nhược điểm, mà con người, ít nhiều gì, luôn là có nhược điểm.
Tỷ như: người thân, tình yêu, bạn bè....
Mà Cố Hành Sâm, không có!
Dù là đối với mấy huynh đệ bon họ dù là rất quan tâm, hắn biểu hiện ra, cũng là lạnh lùng vô tình!
Mà bây giờ, Cố Niệm Kiều cùng Cố Cảnh Niên trở thành cái xương sườn mềm lớn nhất của hắn.
Cố Hành Sâm cúp điện thoại, mở cửa xe ngồi vào, vuốt vuốt trán của mình, làm thế nào cũng không xua tan đi được phiền muộn từ đáy lòng.
Ngay sau đó, hắn một quyền đập vào trên tay lái, ác như vậy!
Nhịn mấy ngày không có đi gặp cô? Lừa con mấy ngày nói mẹ rất nhanh sẽ trở lại?
Đã không nhớ rõ, đi làm lái xe ngủ ăn cơm, không có lúc nào là trong đầu của hắn không có hình ảnh của cô, hình ảnh lúc cô giảo hoạt cười, dáng vẻ yếu ớt lúc cô khóc, lúc cô khổ sở cầu xin hắn. . . . . .
Quanh quẩn trong đầu, tản ra không đi, mỗi lần nhớ tới, như đao kiếm đâm vào cơ thể, đau đớn không chịu nổi.
Khởi động xe, đột nhiên không biết nên đi nơi nào, mờ mịt ở trên đường đi lòng vòng, cho đến bóng đêm dần dần buông xuống.
Chuông điện thoại di động vang lên, hắn không nhìn cũng không liếc mắt nhìn, ngược lại là đem cửa sổ xe hạ xuống, khiến gió lạnh bên ngoài không ngừng hung hăng vỗ vào mặt mình, cảm giác gai gai lạnh này, có lẽ có thể làm cho hắn thanh tỉnh một chút.
Chuông điện thoại di động vẫn kiên nhẫn kêu không ngừng, một hồi lâu hắn cũng không để ý tới, rốt cuộc trầm mặc xuống.
Ngay sau đó vang lên chính là tiếng thắng xe chói tai, hắn dừng xe ở bờ biển.
Nơi xa trên mặt biển, trời chiều đang buông xuống, trên mặt biển sóng gợn lăn tăn , hết sức xinh đẹp, cũng hơi có chút chói mắt.
Cố Hành Sâm đứng ở nơi đó đón gió, những cơn gió biển mang hương vị mặn mặn đem tóc hắn thổi tán loạn ra.
Cầm điện thoại di động lên gọi lại cho cú điện thoại vừa rồi, người bên kia, là Tần Mộ Bạch ——
"Ngày mai, tôi sẽ dẫn cô ấy rời đi."
Chỉ là một câu, lại làm cho hắn có loại cảm giác thế giới hủy diệt.
Ngày mai, ngày mai cô sẽ phải rời đi sao? cô đã đồng ý cùng Tần Mộ Bạch rời đi sao?
Cố Hành Sâm, ngươi làm được, ngươi rốt cuộc cũng thành công để cho cô đối với ngươi chết tâm rồi.
Những ngày này, qua báo chí, trên ti vi, trong đó đều là suy đoán quan hệ về hắn và Mạc Thuần, nhưng là hắn không có ra mặt phủ nhận giải thích, thậm chí cũng không có cho người phía dưới phong sát những tờ báo này, mặc cho bọn họ đi.
Hắn nghĩ, Niệm Kiều nhất định là thấy được những tin tức này này, nhất định là thấy được. . . . . .
Cầm điện thoại di động bàn tay vô lực rũ xuống, dưới trời chiều một giây sẽ phải hoàn toàn chìm xuống rồi, nếu như giờ phút này, cô đứng ở bên cạnh mình, cùng với mình nhìn một màn này, cô sẽ nói cái gì đây?
Cô có thể hay không nói: Cố Hành Sâm, bất kể mặt trời mọc hay lặn, đời này, em đều sẽ ở bên cạnh anh, không xa không rời!
Tại ngực truyền đến từng trận từng trận chằng chịt đau đớn, hắn vô lực chống cự, cứ để cho nó đau đi, mấy ngày nay, đau còn chưa đủ sao?
Trời chiều rốt cuộc hoàn toàn chìm xuống rồi, hắn xoay người, trở lại trên xe, khởi động động xe, trở về nhà.
Vừa tới cửa, liền nhìn thấy Cố Cảnh Niên, kéo cằm, quệt mồm, tội nghiệp ngồi ở chỗ đó chờ hắn trở lại.
Hắn đột nhiên kích động có cảm giác muốn xoay người trốn chạy, đúng vậy! Giờ phút này hắn cư nhiên không dám đối mặt con trai của mình!
Hắn sợ con hỏi mình: cha, mẹ thế nào vẫn chưa trở lại? Cha, mẹ rốt cuộc lúc nào thì trở lại? Cha, không cho phép ngươi gạt ta a!
Đau lòng, tự trách, thống khổ, tất cả toàn bộ dâng lên trong lòng, hắn đứng ở nơi đó, xa xa nhìn Cố Cảnh Niên.
Cố Cảnh Niên cảm thấy đỉnh đầu có ánh mắt chăm chú đang nhìn mình, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Hành Sâm trở lại, lập tức nhếch môi nở nụ cười, hướng hắn chay tới.
"Cha ——"
Cố Hành Sâm ngồi xổm người xuống, cười tiếp được hắn, "Chạy thế nào nhanh như vậy?"
Cố Cảnh Niên không có trả lời vấn đề của hắn, chỉ là rướn cổ lên vẫn hướng phía sau hắn nhìn, tựa hồ là đang tìm cái gì.
Cố Hành Sâm trái tim cứng lại, hắn là đang tìm Niệm Kiều chứ? Là muốn mẹ của mình chứ?
Quả nhiên ——
"Cha, cha không phải nói là mẹ hôm nay trở lại sao? Thế nào không cùng cha đồng thời trở về đây?" Cố Cảnh Niên đưa tay siết chặt mặt của Cố Hành Sâm, bất mãn lầm bầm.
Cố Hành Sâm bắt hai tay đang làm chuyện xấu của con, sau đó hỏi con: "Hôm nay có hay không ngoan ngoãn ăn cơm? Có gây sự hay không?"
Vừa dứt lời , Dì Trần liền từ trong nhà đi ra.
Bởi vì từ bên kia biệt thự dẫn theo Cố Cảnh Niên trở về nơi này, bên kia cũng liền không ai rồi, cho nên Cố Hành Sâm đem dì Trần cũng dẫn theo tới đây, dù sao Cố Gia cũng không kém một người này.
"Cố tiên sinh, cậu đã về rồi." Dì Trần cười đi tới, cùng hắn chào hỏi.
Cố Hành Sâm gật đầu một cái, hỏi : "Cảnh Niên hôm nay có ngoan không?"
Dì Trần gật đầu liên tục, sau đó sắc mặt biến thành có chút ít thương cảm, "Hắn thật biết điều, nhưng là hắn quá ngoan, làm cho đau lòng người."
Cố Hành Sâm mi tâm nhăn lại, khốn hoặc nhìn con hỏi: " Cảnh Niên hôm nay làm chuyện gì?"
Cố Cảnh Niên cúi đầu sờ đầu ngón tay mình, nhỏ giọng nói: "Con vẫn ngồi ở chỗ này chờ mẹ."
Cố Hành Sâm trong nháy mắt liền mất tiếng, không biết tiếp theo nên nói cái gì, một cổ mãnh liệt cảm giác phạm tội đang dần lan ra!
Dì Trần thấy một lớn một nhỏ hai người sắc mặt không tốt, liền tiến lên hoà giải, "Cố tiên sinh, vào nhà trước đi, có chuyện đợi lát nữa rồi hãy nói."
Cố Hành Sâm hắn cũng không có bất kỳ biện pháp nào, liền theo dì Trần, ôm Cố Cảnh Niên lên lầu trước.
Cố Cảnh Niên cũng không có gì ý kiến, đợi đến vào phòng khách, hắn đột nhiên yêu cầu Cố Hành Sâm để mình xuống , sau đó hắn liền chạy lên trên lầu.
Cố Hành Sâm cùng dì Trần liếc nhau một cái, người sau bất đắc dĩ cười cười, nói: "Cố tiên sinh, thật ra thì Cảnh Niên rất hiểu chuyện, cậu đừng vội, ta trước đi giúp cậu nói chuyện, hắn sẽ nghe lời."
Cố Hành Sâm trầm ngâm một lát, nói: "Hay là tôi chính mình tự đi thôi."
Dì Trần gật đầu, hắn đi cũng tốt, Niệm Kiều rốt cuộc xảy ra chuyện gì bà không rõ ràng lắm, cho nên hắn cũng không tiện nói gì.
Cố Hành Sâm đi tới trước cửa phòng Cố Cảnh Niên, gõ cửa, sau đó đẩy cửa đi vào, quả nhiên thấy tiểu tử giận dỗi đang ngồi ở trên ghế sa lon, đôi tay ôm ngực, ngược lại rất là có khí thế.
Cố Hành Sâm đi tới, tại bên cạnh con ngồi xuống , đưa tay đem đầu con quay tới, để cho con cùng mình mặt đối mặt, sau đó mở miệng hỏi: "Cảnh Niên thế nào? Có phải tức giận cha hay không?"
Cố Cảnh Niên hừ một tiếng, ý tứ chính là: cha biết rõ còn hỏi!
Cố Hành Sâm bất đắc dĩ cười một tiếng, lần nữa đem đầu con quay tới, nói: "Cảnh Niên, mẹ thật sẽ nhanh trở lại, đã đợi nhiều ngày như vậy, không kém mấy ngày nay có phải hay không?"
"Nhưng là, là người hôm qua đã nói mẹ hôm nay trở về, cha gạt con!" Hắn nghĩa chánh ngôn từ nói, khiến Cố Hành Sâm đáy lòng cảm giác phạm tội sâu hơn!
Ngọa nguậy môi dưới, hắn lại không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn Cố Cảnh Niên.
Cố Cảnh Niên tên tiểu quỷ lại học theo dáng vẻ đại nhân than thở, mở ra đôi tay nói: "Cha, con có thể chờ thêm mấy ngày nữa, nhưng là cha không thể lần nữa gạt con, biết không?"
Cố Hành Sâm gật đầu, giống như đứa bé làm việc gì sai nhìn Cố Cảnh Niên.
Người sau giật giật thân thể đứng ở trên ghế sa lon, vỗ xuống đầu vai hắn, nói: "Thật biết nghe lời ! Lần sau có đường ăn a!"
Cố Hành Sâm hắc tuyến: ". . . . . ."
————
Hôm sau, Cố Hành Sâm đang cùng với Cố Cảnh Niên ăn điểm tâm, người gác cổng đột nhiên gọi điện thoại tới hỏi Niệm Kiều cùng một người đàn ông đang ở bên ngoài, có muốn hay không mở cửa.
Bởi vì lúc trước sảy ra chuyện của Triển Thiên lăng, cho nên Cố Hành Sâm đã phân phó, nếu như có người xa lạ, nhất định không cho phép mở cửa! Cho nên lần này cho dù là Niệm Kiều mang theo tới, người gác cổng cũng không dám cho vào, huống chi gần đây tin tức lại không ngừng điên khùng truyền tin Cố Hành Sâm sắp cùng Mạc Thuần kết hôn!
Cố Hành Sâm trong bụng căng thẳng, cô tới, Tần Mộ Bạch không phải nói muốn dẫn cô hôm nay rời đi sao? Như vậy cô tới là vì ——
Cố Hành Sâm xoay người, Cố Cảnh Niên đã không thấy, sắc mặt hắn lúc chợt trầm xuống, lập tức nói nới người bảo vẹ: "Không cho phép mở cửa! Ngăn lại tiểu thiếu gia, chờ tôi tới !"