Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Chú, chú hai, đừng như vậy, chúng ta không thể như vậy, cháu là người của Mộ Bạch."
Đang lúc anh chuẩn bị muốn hoàn toàn đoạt lấy thân thể của cô, cô lại đột nhiên bật khóc khẽ khàng nói ra câu này, mà không biết rằng, bản thân đã phạm vào đại kỵ của Cố Hành Sâm!
Một giây kế tiếp, Cố Hành Sâm cười lạnh, đầu ngón tay dùng sức đưa vào trong người cô, tung hoành ngang dọc: "Đừng dạng nào? Em đã ướt đẫm tay tôi rồi ——"
Lời của anh thực sự có thể đả thương người khác, để cho cô cảm giác mình là loại đàn bà không biết hổ thẹn!
Cô rất thống khổ, rất giãy giụa, không hiểu tại sao mình lại không kháng cự được sự đụng chạm của anh, dù cho anh cố tình nói ra những lời như thế, cố tình làm ra vẻ mặt tổn thương cô như vậy.
Một cỗ cảm giác vô lực tùy tâm mà sinh ra, cô nhắm mắt lại, trầm mặc không nói gì nữa.
Sự trầm mặc của cô giống như cây kim bén nhọn, đâm vào sâu thẳm cõi lòng chằng chịt rối bời của Cố Hành Sâm.
Anh ảo não khẽ nguyền rủa một tiếng, sau đó cúi đầu hôn cô, tự lẩm bẩm: "Bảo bối, thật xin lỗi."
"Không thể, chúng ta không. . . . . . Ngô. . . . . ."
Lời của cô còn chưa nói hết, anh liền nhất cử xông vào, bá đạo mà cường hãn! Không có cho cô mảy may một cơ hội chạy trốn!
Cảm giác quen thuộc tự nơi sâu kín của hai người kết hợp lan tràn ra, trải rộng toàn thân.
Niệm Kiều trợn to hai mắt, nhìn anh, tim cô bỗng nhiên đập nhanh dồn dập.
Tại sao? Tại sao thân thể của bọn họ lại có thể hòa hợp đến như vậy? Giống như. . . . . . Vì nhau mà tồn tại!
"Cảm thấy sao?" Cố Hành Sâm cúi bên vành tai cô, khàn khàn hỏi.
Cô mới vừa rồi còn có thể cảm thấy, loại cảm giác đó là cảm giác quen thuộc tuyệt vời nhất, đem hai người thật chặt bao vây nhau!
Niệm Kiều không bị khống chế gật đầu, mờ mịt mở miệng hỏi anh: "Chúng ta. . . . . ."
"Em là của anh, cho tới bây giờ cũng chỉ thuộc về một mình anh, chỉ có anh mới có thể độc chiếm vẻ đẹp của em, sự ngọt ngào của em, tất cả tất cả của em, em không phải là của Tần Mộ Bạch, hiểu không?"
Anh bắt đầu nhẹ nhàng cử động, lời nói êm ái của anh từng điểm từng điểm thấm vào trái tim cô.
Ánh mắt của Niệm Kiều càng ngày càng mê ly, phóng túng một lần đi, nếu đã không kháng cự được, để cho cô được phóng túng một lần thôi. . . . . .
Cô nhắm mắt lại, hoàn toàn buông lỏng mình, thở gấp rên rỉ, toàn lực nghênh hợp sự tiến công của anh.
Anh rất dịu dàng, một lúc một lúc chui ra, lại một lúc một lúc xâm nhập, mỗi một millimet ra vào, cũng làm cho cô chân chân thiết thiết cảm nhận, để cho hô hấp của cô cũng dính đầy mùi vị tình dục sung sướng.
Yêu kiều một tiếng, tiếng thở dồn dập, đan vào, lượn lờ , thật lâu không tiêu tan. . . . . .
Dưới lầu, trong chiếc xe màu bạc, Tần Mộ Bạch nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế ngồi, bên môi lan tràn ý cười khổ sở.
Biết rõ theo tới đây sẽ nhận được kết quả như thế, thế nhưng anh lại vẫn không cách nào khống chế bản thân mình đi theo tới đây.
Cố Niệm Kiều, bởi vì là em, cho nên tôi mới có thể tàn nhẫn với chính mình như vậy.
Đau lòng đến hô hấp không thông, trong đầu anh lần lượt lần lượt hiện ra hình ảnh ba tháng vừa rồi anh cùng cô sinh hoạt bên nhau.
Cuối cùng, những hình ảnh kia từng chút từng chút nứt ra, biến mất không còn thấy gì nữa.
Khóe mắt ẩm ướt, anh có chút tự giễu bản thân, khẽ hừ một tiếng, lần nữa ngẩng đầu nhìn lên trên lầu, cuối cùng đóng xe rời đi.
Niệm Kiều, Niệm Kiều của tôi, tôi nghĩ tôi cũng rất may mắn!
Cuộc đời này không thể cùng em đầu bạc răng long, còn mang lại cho người kia biết bao nhiêu thống khổ, nhưng ít nhất, tôi cũng đã có ba tháng bên em, ít nhất, em cũng đã từng nói qua, em yêu tôi.
Dù là, khi đó em mất trí nhớ , nhưng đối với tôi mà nói, đó cũng là hạnh phúc.
"Cho tôi đặt một vé máy bay đi Ý vào ngày mai. . . . . ."
Trong xe, giọng nói lạnh lùng của anh cất lên, rốt cuộc, cũng đi tới bước này.
————
Hôm sau, Niệm Kiều mê mê hồ hồ nghe được tiếng điện thoại di động vang lên, cho là mình đang ở phòng trọ của mình, phiền não cất giọng hừ hừ, giơ tay lên muốn lấy điện thoại, lại phát hiện tay của mình không thể cử động, tựa hồ như bị thứ gì đó đè lại.
Trên giường của mình thứ gì cũng không có để a, làm sao có thể sẽ có đồ đè ép mình?
Chợt mở mắt, nhìn khuôn mặt gần trong gang tấc cũng tính là quen thuộc, trong nháy mắt, cô cảm giác hô hấp của mình như bị đình trệ lại!
Chuyện gì xảy ra đây? Tại sao người đàn ông này lại nằm ở trên giường của mình? Hơn nữa ——
Hai người cư nhiên có bộ dạng, tư thế thân mật ôm nhau cùng nằm ngủ! Đáy lòng hoảng sợ càng lúc càng lớn, cô chậm rãi cúi đầu nhìn thân thể của hai người ——
Không một mảnh vải! Một thân trần truồng!
Trời! Tối hôm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô làm sao lại có thể cùng một người đàn ông xa lạ lõa lồ thân thể nằm chung ở trên một cái giường đây?
Đầu nhức giống như muốn nổ tung, cô dùng sức cố gắng rút tay mình từ dưới cánh tay của Cố Hành Sâm, vỗ vỗ đầu của mình vài cái, suy nghĩ, bắt đầu nhớ lại ——
Tối hôm qua, anh gọi điện thoại nói muốn cùng mình đi ăn cơm, khi cô vừa cự tuyệt thì anh nói có chuyện liên quan đến Tần Mộ Bạch cần nói, vì vậy mà cô mới đáp ứng anh.
Sau đó, cô lại nhớ mình ở trên xe của anh, đi ăn cơm cùng anh, cùng uống rượu vang, cùng khiêu vũ, rồi lại bị anh mạnh mẽ mang đến cái biệt thự này.
Sau nữa lại . . . . .
Cô nhớ lại bộ dạng uyển chuyển, quyến rũ, khêu gợi tối ngày hôm qua cùng với… phóng túng hoan hợp như vậy!!!
Giống như cảm nhận được dòng máu đang chuyển động nhanh trong lòng, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, trong nháy mắt trở nên trắng bệch.
Giờ phút này cho dù điện thoại di động vẫn còn kiên nhẫn ngân vang thì cô cũng không còn nghe thấy âm thanh của nó nữa rồi, chớ nói gì đến chuyện bắt máy...
Lúc này Cố Hành Sâm cũng đã tỉnh, thấy được sắc mặt khó coi của cô, anh nhất thời hiểu được tâm tư đang khấy động trong lòng của cô vào giờ phút này.
Anh buông cô vốn đang bị mình giữ chặt trong lòng ra, lật người, ngồi dậy, xuống giường, lấy điện thoại đưa cho cô, sau đó từ phía sau anh vòng tay ôm chặt lấy cô, cằm tì trên bờ vai thon mịn của cô, để cho cả người cô đều dựa sát vào khuôn ngực vững chắc của mình.
Tư thế như vậy, để cho anh có thể cảm thấy, cô chính là một phần của thân thể anh, cô chính là tánh mạng của anh!
Cả người Niệm Kiều cũng trở nên cứng ngắc, nhắm mắt lại, cầm máy nghe điện thoại, người phía bên kia là Tần Mộ Bạch gọi đến.
Đầu óc cô lúc này trống rỗng, hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ biết cà lăm kêu tên anh: "Mộ, Mộ Bạch ——"
Tần Mộ Bạch cười một tiếng, nghe ra tâm tình hết sức tốt, cũng không có hoài nghi cô hiện tại không đang ở nhà.
"Heo nhỏ lười nhác, em vẫn còn đang ngủ sao?"
Niệm Kiều nhắm lại hai mắt, hết sức ổn định giọng nói của mình, để cho bản thân giống như bình thường trả lời: "Đúng vậy a, em còn chưa tỉnh ngủ đây này."
"Có phải do tối qua anh không về ôm em ngủ, nên em không ngủ được hay không đấy?" Tần Mộ Bạch giễu giễu nói, lại làm cho vẻ mặt của người đàn ông phía sau Niệm Kiều biến sắc.
Ba tháng này cô ấy đều ngủ cùng với Tần Mộ Bạch sao? Bọn họ. . . . . .
Không thể nào! Tối hôm qua thời điểm ân ái cùng cô, nơi nhạy cảm đó của cô vẫn vô cùng chặt chẽ, không thể nào có khả năng cô đã cùng Tần Mộ Bạch được, không thể nào!
"Nói vớ vẩn, rõ ràng anh biết em thích ngủ nướng mà." Dừng một chút, Niệm Kiều còn nói: "Sao tối hôm qua anh không về vậy? Công ty có việc khó giải quyết sao?"
Thật may là anh đã không trở về phòng trọ? Nếu không, trở về mà không thấy bóng ai trong nhà, không biết anh sẽ nghĩ sao nữa?
"Ừ, là chuyện công việc, cho nên anh phải đi công tác cùng công ty trong khoảng một tuần lễ, gọi điện thoại nói cho em biết một tiếng, em… có thể tự chăm sóc tốt bản thân mình không?" Cuối cùng, Tần Mộ Bạch vẫn bật ra một câu hỏ như vậy với cô.
Đột nhiên anh cảm thấy bản thân mình thật ngốc, biết rõ cô ở cùng một chỗ với Cố Hành Sâm, người đàn ông này nhất định sẽ chăm sóc cho cô, anh còn ở đây lo lắng cái gì cơ chứ?
Lại cảm thấy bản thân mình diễn giống như thật, không nhớ đến cô, lúc này từ trong điện thoại truyền ra âm thanh run rẩy.
"Đi công tác một tuần lễ? Sao lại đột nhiên như vậy?"
Trong lòng Niệm Kiều bối rối, muốn rời khỏi người của người đàn ông sau lưng xa xa một chút, nhưng cái bộ dạng bá đạo cùng ánh mắt uy hiếp kia cứ nhìn chằm chằm cô, tựa hồ muốn nói: “Em mà cựa quậy nữa, anh liền ăn sạch em đấy!”
Bất đắc dĩ, cô chỉ có thể dựa vào trên người của anh, vừa nghe điện thoại, vừa chịu khổ anh xâm phạm.
"Ừhm, hơi vội, cho nên anh không yên tâm để em một mình, em có thể tự chăm sóc mình thật không? Hay là anh đưa em đi cùng luôn thôi." Tần Mộ Bạch nửa đùa nửa thật nói.
Niệm Kiều cúi đầu nhìn qua người mình, khắp người đều có dấu vết như vậy, làm sao đi cùng anh được đây?
"Anh quá coi thường em rồi nhá, không phải là chỉ có một tuần thôi sao, nhất định em có thể tự mình chăm sóc bản thân được mà."
Cô cố ý lớn tiếng nói xong, tựa hồ chỉ có bộ dạng như vậy mới có thể che dấu được sự chột dạ ở trong lòng.
Tần Mộ Bạch nhỏ giọng cười, sau đó nói: "Vậy thì tốt, hi vọng một tuần sau tkhi anh trở về, có thể nhìn thấy bé mèo lười, hoàn hảo không tổn hao gì nhé."
"Ừ, một lời đã định!"
"Một lời đã định!"
Cúp điện thoại, Niệm Kiều lập tức nổi giận quay đầu lại, cũng đúng lúc bị người đằng sau tấn công, hôn sâu một cái, khiến cô thiếu chút nữa hít thở không thông!
"Ngô. . . . . . Ngô. . . . . ." Hàm hồ kháng nghị hai tiếng, Cố Hành Sâm rốt cuộc cũng buông lỏng cô ra.
Hít thở từng luồng không khí trong lành, cô thực sự cảm thấy nổi giận!
Chỉ là, người kia lại ở trước mặt cô giành lên tiếng: "Tần Mộ Bạch phải đi xa một tuần sao?"
Niệm Kiều lườm anh một cái, "Không phải là chú đều nghe được rồi sao?"
Áp sát má cô như vậy, vốn dĩ đều đã nghe được rõ ràng, vậy mà còn cố ý hỏi lại cô, người này chính là cần ăn đòn mà!
Xoay người, nhìn thấy quần áo của mình vương vãi ở trên sàn nhà, cô nhất thời có loại cảm giác muốn đập đầu mà chết đi mà!
Tối hôm qua rốt cuộc là cô trúng phải tà gì, sao lại có thể cùng với người đàn ông này làm loạn đây? Nếu như bị Mộ Bạch biết. . . . . .
Quả thật cô không dám tưởng tượng hậu quả, đáy lòng hung hăng khinh bỉ chính mình một lần! Nhưng việc đã đến nước này, cô cũng vô phương cứu chữa mất rồi!
Sau đó, cô xuống giường mặc quần áo, chuẩn bị rời đi.
Cố Hành Sâm cứ như vậy tựa vào đầu giường, ánh mắt lợi hại khóa chặt ở trên người Niệm Kiều, nhìn động tác mặc quần áo bối rối của cô không cất lời.
"Chú à, chuyện tối ngày hôm qua, chúng ta đều quên đi, coi như không có xảy ra, về sau chúng ta sẽ là người xa lạ, coi như không cẩn thận gặp phải, dù gặp lại cũng làm như không quen biết có được hay không?"
Mặc quần áo xong, cô đứng ở nơi đó, vẻ mặt thống khổ nhìn anh.
Cố Hành Sâm nhíu mày, hướng về phía cô ngoắc ngoắc ngón tay, thanh âm lười biếng: "Tới đây ——"
Niệm Kiều mới không ngốc, cô lập tức lui về sau hai bước, lắc đầu mà nói: "Không cần!"
Người đàn ông này quá đáng sợ, không biết chừng đi lại đó sẽ xảy ra chuyện gì, cô mới không cần qua đó!
Cố Hành Sâm nghe vậy khẽ hừ một tiếng, vẻ mặt cười như không cười, "Ở Hoa Thành, em có nghe qua Tịch Thị chứ?"
Niệm Kiều mi tâm nhăn lại, Tịch Thị? Làm sao có thể chưa từng nghe qua, Tịch Thị là công ty lớn nhất ở Hoa Thành, hơn nữa tổng giám đốc của Tịch Thị - Tịch Tam Thiếu là danh nhân của Hoa Thành!
Không chỉ bởi vì anh ta là tổng giám đốc của Tịch Thị, mà còn bởi vì bối cảnh cực hoành tráng của anh ta, dù cho là trong ngành kinh doanh, hay thị trưởng của Hoa Thành cũng phải có vài phần kính nể anh ta!!!
Truyền thuyết, Tịch Tam Thiếu là người vô tình nhất Hoa Thành!
Truyền thuyết, Tịch Tam Thiếu từng khiến cho một người phụ nữ học ba ngàn cách chiều chuộng ân ái anh ta!
Truyền thuyết, Tịch Tam Thiếu cuối cùng tự tay vùi dập người phụ nữ này . . . . .
Chỉ là, người đời chưa từng gặp qua người phụ nữ này, cũng không biết nói truyền thuyết là thật hay giả, đó là một câu đó không người nào có thể giải được.
"Anh nói thiệt cho em biết, công ty Tần Mộ Bạch xảy ra chuyện, chính là do Tịch Thị ở sau lưng ra tay."
Niệm Kiều bỗng chốc trợn to hai mắt, không thể tin nhìn anh, "Chú cùng Tịch Tam Thiếu có quan hệ thế nào?"
"Không quan hệ." Cố Hành Sâm nhàn nhạt mở miệng, khạc ra ba chữ.
Không quan hệ, vốn là quan hệ tốt nhất.
"Là do chú chỉ điểm có đúng hay không? Tại sao lại muốn làm như vậy?" Niệm Kiều tiến lên một bước, lớn tiếng chất vấn anh, giận đến mức cả người cũng phát run!
Người này, lại có thể khiến Tịch Tam Thiếu ngoan ngoãn nghe lời, khẳng định không đơn giản!
Không biết, Tịch Tư Diệu cùng Cố Hành Sâm, là sống chết chi giao! Cho nên Tịch Tư Diệu mới có thể giúp anh!
Cố Hành Sâm con mắt hơi trầm xuống, nhìn cô bởi vì chuyện của Tần Mộ Bạch mà đối với mình nói chuyện lớn tiếng, trong lòng anh nói không ra được là mang cái tư vị gì.
Cố Niệm Kiều trước kia, ở trước mặt mọi người cũng là bảo vệ cho anh, chỉ biết đối tốt với một mình anh, cũng sẽ không bao giờ lớn tiếng với anh như vậy.
Mà bây giờ, cô lại vì Tần Mộ Bạch mà quát lớn với mình?
Mặc dù biết cô mất trí nhớ, nhưng Cố Hành Sâm vẫn hết sức khó chịu, lạnh mặt, đanh giọng nói: "Muốn biết tại sao? Tới đây ——"
Niệm Kiều hoảng sợ nhìn anh, chỉ cảm thấy người trước mặt thật đáng sợ!
Trên người của anh, trừ khí phách trời sinh này ra, còn có một cỗ lệ khí dọa người, giống như đến gần, cũng sẽ bị thương tổn vậy.
Cố Hành Sâm thấy cô vẫn bất động, cầm lấy điện thoại di động của mình, bấm số, chờ bên kia nhận máy, anh nhàn nhạt mở miệng: "Tư Diệu, về chuyện công ty của Tần Mộ Bạch, cậu. . . . . ."
Niệm Kiều đột nhiên xông lên giành lại điện thoại của anh, cúp máy, run rẩy nói: "Không cần!"
"Là em không nghe lời." Cố Hành Sâm ngước mắt nhìn cô, vẻ mặt vẫn thâm trầm như cũ.
Niệm Kiều giữ chặt điện thoại di động của anh, hận không nện ở trên trán anh một cái, người này, quả thật ép người quá đáng!
Nhưng cô không thể làm như vậy, vì Tần Mộ Bạch, cô chỉ có thể nhịn, chuyện tối hôm qua cô đã không thể đối mặt nổi với Tần Mộ Bạch rồi, không thể lại tiếp tục hại công ty của anh cũng gặp nạn! Dĩ nhiên cô sẽ đi lại.
Cô không biết mình rốt cuộc chọc tức điều gì tên ác ma này, cư nhiên ép buộc cô như vậy!
Nhịn xuống tất cả lửa giận, cô từ từ đi tới, dọc theo mép giường ngồi xuống.
Giờ phút này, trên người Cố Hành Sâm đều không mặc gì, ánh mắt cô cũng không biết để ở chỗ nào.
Cố Hành Sâm ở trong đáy lòng thở dài một tiếng, mình quả nhiên còn chưa am hiểu chiêu thức dụ dỗ con gái, bằng không cũng không náo loạn đến tận bây giờ!
Theo ý anh, Niệm Kiều vốn chính là người phụ nữ của anh, là người phỉa ở bên cạnh anh!
Huống chi, giữa anh và Tần Mộ Bạch còn có hiệp nghị, cổ độc trên người cô đã có thể giải, nhưng Tần Mộ Bạch lại không muốn ra tay, chẳng lẽ anh ta muốn bội ước sao?
Cố Hành Sâm đưa tay đem Niệm Kiều kéo vào trong ngực mình, Niệm Kiều không có chú ý, trực tiếp liền thụi lên ngực anh một đấm, không khỏi kinh hô một tiếng, sau đó ngẩng đầu trừng anh.
"A ——" Cố Hành Sâm lại cười khẽ một tiếng, vuốt vuốt nơi cô vừa đụng vào, sau đó mới nói: "Ngoan ngoãn nghe lời anh, anh bảo đảm, một tuần lễ sau, anh liền thả em."
Niệm Kiều con ngươi đảo một vòng, nghi ngờ nhìn anh, "Thời gian cũng là do chú đặt ra sao?"
Khó trách Tần Mộ Bạch nói muốn đi công tác một tuần lễ, hơn nữa tối hôm qua cũng không trở về, không phát hiện cô thật ra thì đêm cũng không về nhà ngủ, xem ra tất cả đều là do người đàn ông này sắp đặt trong lòng bàn tay rồi!
Người đàn ông này, lòng dạ thâm sâu khó lường, tuyệt đối không phải là loại Cố Niệm Kiều cô có thể tưởng tượng ra được!
Chỉ là, Cố Hành Sâm lại lắc đầu, phủ nhận ——
——
( phải hay không đối với chuyện hôn khi xưa của Tịch Tư DIệu có chút hứng thú?
P/S: mới ra danh sách đen, không dám loạn viết, cho nên mọi người chịu khó chấp nhận xem một chút nhá ~)