Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đầu óc Cố Niệm Kiều đang mơ mơ màng màng , còn cho là bạn tốt đỡ mình , vẫy tay nói :"Không có sao , tớ không có say , Manh Manh cậu về nhà trước đi , tự tớ có thể về"
Nói xong , cô còn ợ ra hơi rượu , Cố Hành Sâm đột nhiên cau mày.
An Manh Manh đi ở phía sau , thấy Cố Niệm Kiều bị một người đàn ông đỡ , vội vàng đi lên muốn đón lấy quỷ say rượu này :"Anh ơi , thật xin lỗi , cô ấy là bạn hữu của tôi , cô ấy say rồi , không có ói trên người anh chứ ?!" Cố Hành Sâm không đáp , vì vẫn còn đang ngó Cố Niệm Từ
An Manh Manh ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm , thoáng chốc có cảm giác như bị điện giật , ánh mắt gắt gao nhìn Cố Hành Sâm , căn bản không cách nào thoát ra được
Cố Hành Sâm bị nhìn chăm chú , có chút khó chịu , lạnh giọng nói :"Tôi là chú của con bé"
An Manh Manh miệng há thành hình chữ ‘O’ , trong đôi mắt thật to lại giả vờ không tin , chưa bao giờ nghe Niệm Kiều đề cập tới việc cô ấy có một người chú . Hơn nữa —— hơn nữa còn rất đẹp trai !
Cố Niệm Kiều nhức đầu muốn chết , hai tay bị hai người kia bắt được , cô buồn bực muốn đánh người "Manh Manh , tớ nói tớ không có say , cậu buông tớ ra mau"
An Manh Manh chỉ lo nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm , đâu còn thời gian dư thừa nghe Cố Niệm Kiều nói gì , chẳng qua là sững sờ gật đầu , sau đó buông tay của Niệm Kiều ra
Thân hình Niệm Kiều lảo đảo một cái , còn chưa đứng vững liền bị kéo vào lồng ngực vững chắc , thanh âm nguội lạnh tuôn ra :"Uống đủ rồi , trở về nhà thôi"
Cố Niệm Kiều ngơ ngác , ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm một hồi lâu , như vẻ nhận ra người quen , chỉ vào hắn nói :"A —— tôi biết rồi , người này không phải Manh Manh , đây là ——"
Nói được một nửa , cô lại trở về bộ dạng ngà ngà say , Cố Hành Sâm thật muốn một cước , ném cô vào thùng rác . Một đứa con gái , ai lại có bộ dáng này ?! Hơn nửa đêm khuya còn không trở về nhà , ở bên ngoài uống say bí tỷ , không biết trời trăng . Bị đàn ông ôm cũng không biết đẩy ra , mặc dù người đang ôm cô chính là hắn
"Anh là —— anh là ——" Cố Niệm Kiều vỗ vỗ đầu của mình , thật lâu mới nói ra một cái tên :"Anh là Đinh Việt Nhiên !"
". . . . . ." Nhìn sắc mặt Cố Hành Sâm ngày càng u tối , An Manh Manh chà xát cánh tay của mình , thức thời chuẩn bị rời đi . Cố Niệm Kiều thấy hành động của An Manh Manh , vội vàng đẩy Cố Hành Sâm ra , đuổi theo "Manh Manh , cậu phải đi rồi hả ?! Cậu dẫn tớ về nhà cùng đi , tớ không muốn về nhà mình. . . . . ."
Cô ợ ra hơi rượu làm Manh Manh vội vàng che lỗ mũi lại , một tay vừa muốn đỡ lại vừa muốn đẩy Niệm Kiều ra , cuối cùng chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu Cố Hành Sâm
Người sau nhíu mày một cái , ngược lại hắn còn muốn nhìn bộ dạng đó một chút , xem cái con bé này uống say như vậy thì còn gây ra bao nhiêu chuyện
Quả nhiên không ngoài dự tính của hắn , kề cận An Manh Manh có mấy phút , cô lại đi về phía Cố Hành Sâm , lôi kéo ống tay áo hắn , lẩm bẩm :"Đinh Việt Nhiên , anh dẫn em trở về nhà anh đi , không phải là anh ở một mình sao ?! Anh với em cùng về nhà nha"
Đinh Việt Nhiên ?! Chỉ cần nghe đến cái tên này , Cố Hành Sâm đã cảm thấy khó chịu rồi , ắt hẳn phải là con trai ?!
Ánh mắt hỏi thăm nhìn về phía An Manh Manh , người sau lập tức giải thích :"Là do Niệm Kiều đi làm thêm , có quen với một người con trai . Hắn thích Niệm Kiều , nhưng Niệm Kiều không thích hắn !"
Manh Manh vừa dứt lời , thì thấy sắc mặt Cố Hành Sâm đã lạnh xuống , cúi đầu nhìn cô gái đang lôi kéo ống tay áo của mình , sau một giây kế tiếp —— Hắn đột nhiên đưa tay nâng cằm nhỏ của cô giơ lên , ép cô nhìn vào đôi mắt của hắn "Nhìn cho kỹ , thấy rõ tôi là ai rồi chứ"
Cằm bị truyền đến đau nhức , chân mày Cố Niệm Kiều cau lại , híp mắt nhìn thật lâu , rốt cuộc thấy rõ người trước mặt . Cố Hành Sâm , hắn là Cồ Hành Sâm !
Ánh mắt của hắn thật đáng sợ !