Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
"Cố Hành Sâm..nơi này rất tối, cả chân và tay tôi đều bị trói lại rồi, tôi phải giằng co hồi lâu mới gọi được điện cho chú.. tôi..tôi sợ…”
Niệm Kiều sợ bởi vì vừa có con gián, con chuột bò cạnh chân cô mà cô không thể nhìn thấy.. Cho nên đã dọa hắn sợ
"Đừng sợ, xung quanh không thể nhìn thấy một chút gì sao? Có nghe thấy được thanh âm gì không?" Cố Hành Sâm vừa cùng cô nói chuyện vừa đi xuống lầu.
Nhưng quả thật Niệm Kiều bị sợ hãi, chỉ thì thào gọi tên hắn, trong giọng nói toàn bộ đều là nỗi sợ hãi
Cố Hành Sâm bước chân xuống lầu dừng lại một chút, giọng trầm xuống, mang theo một cỗ trấn an trí mạng "Cố niệm kiều, muốn làm người đàn bà của ta, phải dũng cảm!"
Niệm Kiều trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng thút thít nói: "Chú nói, muốn làm người đàn bà của chú phải dũng cảm, vậy tôi không sợ, tôi chờ chú đến cứu tôi!"
Cố Hành Sâm đang định nói tiếp, bên kia đột nhiên truyền đến ‘ phanh ’ một tiếng, dường như là thanh âm của cửa bị đá ra, sau đó điện thoại di động một chút động tĩnh gì cũng không có.
Tay cầm điện thoại từ từ rũ xuống, Cố Hành Sâm ánh mắt sắc bén tựa như dao, bước nhanh xuống lầu.
An Hi Nghiêu không hổ là bạn tốt của Cố Hành Sâm, lúc này hắn đã đợi ở bên ngoài, Cố Hành Sâm đi tới, liền mở cửa xe một mạch, động tác nhanh đến nỗi người khác không kịp thở ra hơi.
Ngay sau đó, chiếc xe Bentley màu trắng nhanh chóng lái rời biệt thự, theo hướng đã có chủ ý, trong con ngươi Cố Hành Sâm nhiệm một tia tàn nhẫn lóe lên. Toàn thân tràn ngập khí phách.
——Niệm Kiều, chờ anh…!