Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Một gian phòng cũ nát ở ngoại ô, bên trong phòng nhỏ, Niệm Kiều khiếp sợ nhìn người từ cửa đi tới chỗ mình, cô thế nào cũng không nghĩ tới, người bắt cóc mình lại có thể là Nhâm Thiên Nhã!
“Lại có thể là cô?” Biết cô ta bắt cóc mình, Niệm Kiều trái lại không còn sợ như trước nữa.
Nhâm Thiên Nhã cười nhạo một tiếng, đứng cách xa cô mấy bước, từ trên cao nhìn xuống cô : ”Thật bất ngờ chứ!”
Hơn cả ngoài ý muốn, Niệm Kiều khiếp sợ đến tột đỉnh!
Tuy rằng đã nghe An Manh Manh nói qua Nhâm Thiên Nhã lòng dạ rất nhỏ mọn, nhưng cô cũng không biết nhỏ mọn đến mức độ này? Trong mắt người ngoài, cô là cháu gái ruột của Cố Hành Sâm a!
“Cô định làm gì?” Niệm Kiều nhìn chằm chằm cô ta, không nghĩ được cô ta bắt cóc mình với mục đích gì.
Tiếng nói vừa ngừng, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ, chẳng lẽ----------
Cô ta biết mình thích Hành Sâm?
Nghe câu hỏi của cô , Nhâm Thiên Nhã cười to, mở túi xách trên tay ra, từ bên trong móc ra một xấp ảnh hung hăng đập vào mặt của cô, thanh âm bén nhọn chói tai, giống như có thể đâm rách màng nhĩ của người ta.
“Tôi muốn làm gì, tôi lại muốn hỏi xem, cô và Cố Hành Sâm muốn làm gì? Muốn loạn luân sao? “
Niệm Kiều quay đầu nhắm hai mắt, mặc dù chỉ là ảnh, nhưng mà Nhâm Thiên Nhã mượn thời cơ dùng hết sức ném, trên mặt cảm giác vẫn hơi đau nhói.
Bởi vì hai tay bị trói, ảnh rơi trên mặt đất, cô cúi đầu nhìn qua một cái, sắc mặt đột nhiên trắng bệch.
Trong ảnh tất cả đều là hình cô cùng Cố Hành Sâm, có ảnh chụp góc độ rất tốt, giữa hai người truyền lại một cảm giác mờ ám không rõ ràng.
Ví như ngày hôm qua ở trong công viên, Cố Hành Sâm đưa tay lên dừng lại ở giữa không trung, vẻ mặt dịu dàng ôn nhu như nước, một màn này chụp được, thật sự rất khó làm người ta không hiểu lầm!
“Thế nào? Không chối cãi sao? Tiện nhân không biết xấu hổ? Lại có thể câu dẫn chú của mình!” Nhâm Thiên Nhã bật người lên chửi mắng không có chút vấp váp nào, một chút cũng không có tư chất của đại tiểu thư.
Niệm Kiều hơi ngẩn ra, cười nhạt tiếp lời;” Khó trách Cố Hành Sâm vẫn không thích cô, lòng dạ của cô thực sự hẹp hòi!”
“Cô nói cái gì!” Nhậm Thiên Nhã bị cô đâm trúng chỗ yếu, sải bước đi tới, một phen nắm lấy tóc của Niệm Kiều, bởi vì tức giận mà khuôn mặt trở nên vặn vẹo.
Trên da đầu cảm nhận rõ đau đớn truyền đến, Niệm Kiều hít vào khí lạnh, vẫn như cũ cười nhạt: “Tôi nói-------- trong trái tim của cô thật hẹp hòi!”
“Ba----------“
Nhâm Thiên Nhã giơ tay liền quăng tới một cái tát, trên tay càng dùng sức nắm lấy tóc Niệm Kiều, cắn răng nghiến lợi nói: “ Lòng tao hẹp hòi, nếu như không có nhiều tiện nhân như mày, thì tao làm sao lại có thể hẹp hòi?”
Niệm Kiều có cảm giác tóc mình sắp đứt ra khỏi ra da đầu, đau đến lời nói cũng không phát ra được, gò má trái cũng đau rát, đáng chết! Người phụ nữ này định làm hỏng mặt của cô đúng không? Lại có thể dùng sức như vậy.
“A Sâm chắc chắn sẽ không thích một con nhóc như mày, là mày quấn lấy a Sâm? Mày bám theo a Sâm để được cái gì?”
Nhâm Thiên Nhã giống như thần kinh chất vấn Niệm Kiều, nội tâm thứ hai khinh bỉ.
Cô gái này và Nhứ Mi Nhất giống nhau, luôn thích đem suy nghĩ của mình áp đặt lên trên thân thể người khác, trong mắt cô ta mọi người trong thiên hạ đều giống nhau, đều chỉ nghĩ đến tiền.
“Không nói phải không? Dù sao hôm nay tao cũng không phải là đến để nghe mày nói làm thế nào để câu dẫn chú ruột của mình, tao đến là để nhìn mày bị hắn chơi đùa!” Nhâm Thiên Nhã âm thầm cười, chìa tay chỉ hướng khác.
“Cái gì?” Niệm Kiều hoảng sợ, nhìn theo phương hướng cô ta chỉ, quả nhiên thấy có một người đàn ông đứng ở đấy.
Vừa rồi, bởi vì luôn luôn bị vây trong bóng tối, trong nháy mắt cửa bị đá văng ra, Niệm Kiều hét to một tiếng, ngay sau đó theo bản năng liền nhắm mắt lại, sau khi cửa mở ra cũng chỉ dõi theo Nhâm Thiên Nhã, không chú ý đến những người bên cạnh.
Thì ra là trong chỗ tối vẫn còn có mấy người đàn ông.
Nhâm Thiên Nhã cũng nhìn về mấy người kia, nói: “Vừa nãy đã ăn uống no đủ chưa? Bây giờ có thể làm việc !”
Giọng nói vừa dứt, tên đàn ông tóc húi cua từ bên ngoài đi vào, sau lưng còn mấy người đàn ông khác đi theo, Nhâm Thiên Nhã nhìn sang trong mắt lóe lên tia kinh ngạc: “ Là anh?”
Người này, tên là Lục Quân Túc, xuất thân từ giới hắc đạo, cha của hắn đã từng ám sát Cố Bá Ngôn, cuối cùng chết không thấy xác!
Như thế nào, bây giờ hắn lại xuất hiện, không phải là trở về trả thù Cố Hành Sâm chứ?
“Là tôi, không ngờ Nhâm tiểu thư con gái của ngài Thị Trưởng, lại có thể nhớ đến kẻ hèn kém này!”
Kẻ hèn?
Nhâm Thiên Nhã nghe được lời của hắn, nháy mắt trong đầu nghĩ đến bốn chữ: “Tiểu nhân hèn hạ!”
Nhâm Thiên Nhã trở nên cảnh giác, nhìn chăm chú hỏi: “Anh muốn làm gì?”
Trên mặt Lục Quân Túc nở nụ cười vô hại nói: “ Cố Hành Sâm sẽ phải tới, tôi muốn cùng hắn chơi một trò chơi, chẳng qua tôi thiếu một ít vốn, Nhâm tiểu thư là vị hôn thê của hắn, sẽ là con mồi tốt nhất, cô cảm thấy thế nào?”
Nhâm Thiên Nhã lùi về sau một bước, nhìn chuyển về phía người đàn ông tóc húi cua, con ngươi đều muốn lòi ra ngoài nói: “Anh là người của hắn? Anh bán tôi? Thế nhưng anh đã nhận của tôi mười vạn tệ rồi đấy!”
Người đàn ông tóc húi cua không nói lời nào, Lục Quân Túc cười thành tiếng: “A--------- Nhâm tiểu thư, chỉ có mười vạn tệ mà thôi, đối với cô mà nói chỉ là một hạt cát trong sa mạc, cô tính toán làm gì? Những ngày này cha của cô cũng tham ô không ít chứ?”
“Anh nói bậy, cẩn thận tôi kiện anh!”
“Kiện tôi?”, Lục Quân Túc nhíu mày, hừ lạnh nói: “Hoan nghênh vô cùng! Chỉ sợ cha cô tham quan không dám làm to chuyện!”
Nhâm Thiên Nhã tức giận;” Lục Quân Túc, anh muốn cùng Cố Hành Sâm chơi trò chơi, tôi không có thời gian chơi cùng, hơn nữa tôi chỉ là vị hôn thê của hắn, còn chưa được coi là người của Cố gia! Cô ta là cháu gái của Cố Hành Sâm, đích thị là người của Cố gia! Anh bắt cô ta làm con tin đi.”
Niệm Kiều nhìn cô ta, không còn lời nào để nói, cô gái như vậy, mà xứng với người đàn ông hoàn hảo Cố Hành Sâm?
Lục Quân Túc khóe miệng hơi hạ xuống, phất phất tay, người đứng ở hai bên nhanh chóng tiến lên trói Nhâm Thiên Nhã lại, đẩy tới bên cạnh Niệm Kiều.
Nhậm Thiên Nhã hét lớn, mắng to: “Lục Quân Túc, anh dám động vào một sợi tóc của tôi thì Cố Hành Sâm sẽ không bỏ qua cho anh! Ba tôi sẽ không bỏ qua cho anh!”
Bên ngoài có người đi tới, ghé vào tai Lục Quân Túc nói nhỏ vài câu, Lục Quân Túc sắc mặt thay đổi.
Niệm Kiều đoán là Cố Hành Sâm đến, trong lòng cô không thể kìm chế nhảy dựng lên. Nhâm Thiên Nhã hiển nhiên cũng nghĩ đến khả năng này, cô ta quay đầu trừng mắt nhìn Niệm Kiều, hung tợn nói: “Cố Niệm Kiều, tao cảnh cáo mày, về sau nhìn thấy Cố Hành Sâm không được ăn nói lung tung, nếu như mày dám nói ra là tao bắt cóc mày, tao liền mang những bức ảnh kia đăng báo, đưa đến trước mặt ông nội mày, nghe nói ông nội mày gần đây thân thể không tốt lắm, nếu như biết rõ chuyện hai người loạn luân, mày đoán………?”
“Hèn hạ!” Niệm Kiều không ngừng tức giận, người phụ nữ này sao có thể độc ác như vậy?
Nhưng bị cô ta uy hiếp như thế, cô thật sự lo lắng, ngộ nhỡ cô ta làm như vậy thật, mình và Cố Hành Sâm không còn mặt mũi nào gặp mọi người rồi, ông nội…… nhất định sẽ bị tức chết! Mặt mũi Cố gia cũng bị vứt sạch.
Nhâm Thiên Nhã nhìn cô do dự, biết ngay cô đã trúng kế, đắc ý nở nụ cười.
Nửa phút sau, Cố Hành Sâm cùng An Hi Nghiêu xuất hiện phá vỡ không khí trong phòng.
“A Sâm, cứu em!” Nhâm Thiên Nhã vừa nhìn thấy Cố Hành Sâm liền kêu to lên, thanh âm bén nhọn khiến cho mọi người ở đây đều cau mày.
Cố Hành Sâm theo thanh âm nhìn sang, ánh mặt xẹt qua trên mặt cô, cuối cùng dừng ở trên mặt Niệm Kiều, trong nháy mắt ánh mắt đông lạnh.
Nhìn bên má trái cô có dấu ngón tay, là có người đánh cô rồi sao?
Ánh mặt Niệm Kiều chống lại hắn, chợt rất muốn khóc, dường như cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, muốn gọi tên của hắn, nhưng là há miệng, cuối cùng một chữ cũng không nói ra được.
Cố Hành Sâm biết cô khó chịu, dùng khẩu hình miệng nói hai chữ : Đừng sợ.
Niệm Kiều gật đầu mạnh, nước mắt tí tách rơi.
Nhâm Thiên Nhã trong lòng tràn ngập tức giận, hai người kia dám ở dưới mí mắt cô, quang minh chính đại đưa “ tình”, cô thật muốn giết chết Cố Niệm Kiều!
Cố Hành Sâm nhìn về phía Lục Quân Túc, cũng không kinh ngạc nhiều, mở miệng hỏi: “Muốn như thế nào?”
Lục Quân Túc nhíu mày, giọng nói không rõ ràng, trào phúng: “Cố nhị thiếu gia, anh còn bình tĩnh như vậy, xem ra lần đó đánh lén Ý Đại Lợi cũng không tạo được ảnh hưởng gì đối với anh.”
An Hi Nghiêu giễu cợt: “Lục Quân Túc, mày trừ đánh lén ra cũng chỉ biết bắt cóc phụ nữ uy hiếp hay sao? mày đúng là đồ hèn nhát!”
An Hi Nghiêu đối mặt khiêu khích, Lục Quân Túc chỉ thờ ơ cười: “Tôi chả có bản lĩnh gì, cho nên hôm nay, tôi muốn biết một chút về bản lĩnh của Cố nhị thiếu gia”
Cố Hành Sâm mím chặt môi, quanh người tỏa ra một cỗ không khí lạnh lùng, cường bá, hai con mắt như lưỡi dao.
Từ trong áo Lục Quân Túc móc ra một khẩu súng lục màu bạc đã lắp giảm thanh, nghịch ở trên tay, giương mắt nhìn sang nói: “Cố nhị thiếu gia, nhớ năm đó tôi và anh cùng chơi một trò chơi? Vì vậy thiếu chút nữa là một cánh tay tôi bị phế bỏ, hôm nay đến lượt anh cho tôi biểu diễn.”
Cố Hành Sâm mặt không đổi sắc, bình tĩnh trấn định khiến cho tất cả mọi người ở đây đều ngừng hô hấp, trong ánh mắt không đoán được suy nghĩ nói: “Mày cùng tao chơi một trò chơi, xứng sao?”
Lục Quân Túc cười cười: “Vốn là tao không xứng với mày, nhưng bây giờ vị hôn thê của mày cùng cháu gái mày đều ở trong tay tao, tao tin chắc, mày sẽ tự nguyện cùng tao chơi!”
“A Sâm---------“ An Hi Nghiêu lên tiếng gọi hắn, chỉ cần trì hoãn một chút nữa là người của bọn họ sẽ tới, không cần phải chân đao chân thương chứ?
Chung quy, bọn hắn chỉ có hai người, hắn và Cố Hành Sâm, mà bên kia Lục Quân Túc có bốn người, mỗi người trong tay đều có súng, bọn họ nằm ở thế yếu hơn!
Cố Hành Sâm trầm ngâm một hồi, rồi nói: “Ném đến đây đi”
Niệm Kiều nhìn tới trước người Cố Hành Sâm không rõ chân tướng, hắn bảo Lục Quân Túc ném súng cho hắn sao? Tên kia đâu có phải tên ngu, làm sao sẽ ném súng cho hắn?
Nhưng mà, sự thật lại khiến cho Niệm Kiều trợn mắt há mồm, thật sự Lục Quân Túc ném súng cho Cố Hành Sâm, người sau ung dung đón lấy.
Ngay sau đó-------
Niệm Kiều cùng Nhâm Thiên Nhã đồng thời bị họng súng dí ngay bên huyệt thái dương!
Nhâm Thiên Nhã sợ hãi kêu to, : “A---------đừng có giết tôi, A Sâm-------------- A Sâm cứu em--------“
Cố Hành Sâm mi tâm khép lại, ánh mắt nhìn sang.
Niệm Kiều cũng rất sợ, nhưng mà cô không giống Cố Thiên Nhã lớn tiếng kêu, chỉ là sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc miệng súng đang ở trên mình, người nọ chỉ cần động ngón tay là cô sẽ mất mạng, dưới tình huống như thế, bình thường một cô gái hai mươi tuổi, không thể nào không sợ được!
“Cố nhị thiếu, quy tắc trò chơi mày hiểu, nhưng mà lần này tao thêm vào một quy tắc, nếu như phát súng đầu tiên là súng rỗng, như vậy tao sẽ tha cho một người. Giữa hai cô gái, mày chỉ có thể chọn một”.
Lục Quân Túc nhàn nhạt nói xong, dường như đã tính trước, biết Cố Hành Sâm phát súng đầu tiên không thể nào là súng rỗng!
Cố Hành Sâm khóe miệng vi câu, ý vị vô cùng châm chọc, đem họng súng nhắm ngay tay trái của mình, ngón trỏ thon dài khẽ cong.
Làm Niệm Kiều sợ tới mức hai mắt nhắm lại, hắn bị điên rồi sao? Lại có thể nổ súng ở tay trái của mình? Trời ơi, hai người này rốt cuộc đang chơi trò gì.
Truyền tới bên tai “Phanh-------“ một tiếng, sau đó Cố Hành Sâm thanh ầm trầm ổn nói: “Mày thua”
Niệm Kiều từ từ mở mắt ra, sau lưng ướt đẫm một mảng mồ hôi, thấy Cố Hành Sâm tay trái không có việc gì, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà trên mặt đất Nhâm Thiên Nhã đã sợ đến xụi lơ, toàn bộ gương mặt xám như tro.
Sắc mặt Lục Quân Túc hơi khẽ biến thành trầm xuống, không nghĩ tới Cố Hành Sâm vận số tốt như vậy, vốn ở trò chơi này trong súng chỉ có một viên đạn, nhưng mà lần này hắn phải bắn hai lần, phát súng đầu tiên lại là súng rỗng?
“Đúng, tao thua, tao nói được làm được, bây giờ giữa hai người mày có thể chọn một, phải thả người nào?
Nhâm Thiên Nhã hết sức hồi hộp, đôi mắt ánh lên lệ quang nhìn chằm chằm vào Cố Hành Sâm, chỉ sợ hắn nói với Lục Quân Túc thả Cố Niệm Kiều.
Niệm Kiều cắn chặt môi dưới, chậm rãi chống lại ánh mắt của Cố Hành Sâm, từ trong ánh mắt hắn, cô giống như thấy được nội tâm hắn đang giãy giụa.
Hắn---- sẽ chọn thả mình sao?
“Thả cháu gái tao!” Giọng Cố Hành Sâm hùng hồn truyền đến, Nhâm Thiên Nhã cùng Niệm Kiều hết sức sững sờ.
Tiếp----------
“A Sâm, anh không để ý đến em sao? Anh không muốn em sao? A Sâm------- Em rất sợ”
Nhâm Thiên Nhã khóc lớn lên, cả người giãy dụa dữ dội, đáng chết! Cố Hành Sâm lại có thể kêu Lục Quân Túc thả Cố Niệm Kiều, mà không phải thả mình, hắn muốn hại chết mình sao?
Sau đó, Lục Quân Túc lại một lần nữa khiến mọi người ở đây kinh ngạc: “Thả Nhâm tiểu thư!”
Tên đàn ông tóc húi cua đi tới, nhanh chóng nhận mệnh cởi dây thừng trên người Nhâm Thiên Nhã xuống, đưa cô đẩy đến chỗ Cố Hành Sâm.
Bên trong Nhâm Thiên Nhã vẫn còn khiếp sợ, như thế nào mình lại được thả đây? Cố Hành Sâm không phải bảo Lục Quân Túc thả Cố Niệm Kiều sao? Hắn nghe lầm sao?
Niệm Kiều cũng hơi sửng sốt, nhìn Cố Hành Sâm, mặt cô mờ mịt.
Người có mặt tại đây, trừ Cố Hành Sâm, đều có thể hiểu được quyết định chọn người này của Cố Hành Sâm, chỉ trừ An Hi Nghiêu.
Cố Hành Sâm đoán được phong cách hành động của Lục Quân Túc, cho nên hắn cố ý lựa chọn Niệm Kiều, Lục Quân Túc sẽ làm ngược lại, thả Nhâm Thiên Nhã.
Hắn không phải là không quan tâm đến Niệm Kiều------Chỉ là……..
Nhâm Thiên Nhã không phải là người của Cố gia! Cũng không phải là người kia trong lòng của Cố Hành Sâm!
Người có thể ở lại cùng hắn kề vai chiến đấu, phải là người sau này có thể đứng bên cạnh hắn, giúp đỡ hắn đến lúc chết!
Nhưng Cố Niệm Kiều, cô sẽ hiểu được lòng của Cố Hành Sâm sao?
Niệm Kiều không hiểu, tối thiểu vào giờ phút này cô hết sức hiểu rõ, cô chỉ nghĩ đến nửa bộ phận trên, cô nghĩ, chắc chắn Cố Hành Sâm biết rõ Lục Quân Túc sẽ làm ngược lại với lựa chọn của hắn, cho nên hắn mới cố ý chọn mình sao?
Trái tim giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng bóp chặt, Niệm Kiều đau đến cả trán toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt càng ngày càng trắng, cả người dường như muốn mệt lả.
Cố Hành Sâm nhìn chằm chằm cô, mang thống khổ của cô thu hết vào trong mắt, lại chỉ có thể trong lòng đau cùng cô.
Nhâm Thiên Nhã phản ứng kịp ngay lập tức liền chạy tới bên cạnh Cố Hành Sâm nhào vào trong ngực hắn khóc.
Cố Hành Sâm lạnh lẽo đẩy cô ta ra, quay đầu nói với An Dĩ Nghiêu: “Mang cô ấy rời đi trước”.
“A Sâm, vậy anh phải làm sao?” Nhâm Thiên Nhã bật thốt lên, hỏi xong lại cảm thấy mình ngu ngốc, hiện tại chạy trối chết mới là quan trọng nhất!
Sắc mặt của cô ta Cố Hành Sâm đều nhìn thấy, hỏi ngược lại: ”Cô muốn ở lại, cùng tôi chịu chết sao?”
Nhâm Thiên Nhã thay đổi vẻ mặt, cúi đầu đi theo An Dĩ Nghiêu ra ngoài.
“Tao đã thả một người, bây giờ chúng ta tiếp tục, chỉ là quy tắc thay đổi, lần này nếu như Cố nhị thiếu còn là súng rỗng, như vậy tao liền cho mày một súng, nếu như không phải súng rỗng, tao liền cho cháu gái mày một súng, bắt đầu đi!”
“Hèn hạ!” Niệm Kiều cười khẩy, như vậy, kể cả Cố Hành Sâm có thắng, chắc chắn cũng vẫn sẽ có người bị thương.!
“Tiểu nha đầu, tôi chưa nói tôi là người quang minh lỗi lạc, về sau nên nhớ trên cõi đời này, tiểu nhân hèn hạ tốt hơn so với quân tử nhiều!”
Mắt Cố Hành Sâm thâm trầm nhìn về phía bên này, đem khẩu súng lục bạc cầm trong tay hướng tới phía bên tay trái của mình một lần nữa, lại nghe thấy Niệm Kiều kêu: “Cố Hành Sâm chú đi đi! Cháu không nhờ chú cứu!”
Dù sao, hắn cũng không yêu cô, có cứu hay không cũng không quan trọng…….
Cố Hành Sâm ngẩn ra, nhìn ánh mắt của cô, rõ ràng cảm nhận được cô rất thất vọng với mình, không tin mình.
Không khí trong lồng ngực chạy tán loạn, hắn có cảm giác mình bị nội thương, ánh mắt của hắn gắt gao nhìn chằm chằm Niệm Kiều, hắn cắn răng nói: “Lặp lại lần nữa!”
Niệm Kiều bị khí thế của hắn hù, trong nháy mắt muốn mở miệng lại phát hiện, họng súng của Cố Hành Sâm nhanh chóng thay đổi mục tiêu, ngay sau đó bóp cò, thời điểm mọi người vẫn chưa kịp phản ứng, họng súng quét qua những người khác.
Người đang đối mặt với họng súng theo bản năng tránh né, dù là súng không có đạn, chính là do không tự chủ được liền né tránh, Lục Quân Túc cùng thủ hạ của hắn cũng không ngoại lệ, thấy Cố Hành Sâm hướng về phía mình bắn súng, nhanh chóng nghiêng người.
Thân thể còn chưa kịp đứng vững, bên tai chợt vang lên một tiếng súng, Lục Quân Túc rên lên một tiếng, thân thể hạ thấp xuồng, quỳ một chân trên đất.
Cái trán bị nòng súng lạnh như băng đặt lên, hạ xuống đỉnh đầu, thanh âm Cố Hành Sâm băng lãnh: “Lần sau muốn cùng tao chơi trò chơi, nhớ mắt phải tinh, thân thủ nhanh nhạy”
Nghe tưởng như lời nhắc nhở, nhưng lại tràn đầy mỉa mai, Lục Quân Túc cắn răng nhìn hắn.
Hai người không phải là lần đầu tiên giao thủ, nhưng mà hắn phát hiện, thân thủ Cố Hành Sâm, một lần so với một lần chính xác, thậm chí, một lần so với một lần hung ác!
Dưới tình huống hỗn loạn như vậy hắn lại có thể chính xác nổ súng trúng gân chân hắn!
Lần trước tay trái của mình còn chưa phế bỏ, xem ra lần này là muốn phế bỏ chân trái!
Mà hắn phát hiện trong phòng không biết từ lúc nào xông vào rất nhiều người, mấy thủ hạ của hắn sớm đã bị cưỡng chế!
An Hi Nghiêu đi đến, một đạp giẫm lên đầu vai hắn, nhấn cả người hắn xuống: “Lục Quân Túc, tao thật sự là xem thường mày rồi, lại có thể để cho mày lén lút trở lại, muốn tìm đến chỗ chết hả?”
Lục Quân Túc cười mỉa mai: “Có gan thì mày liền giết tao đi, nếu không------- Cố Hành Sâm, tao sẽ trở về tìm mày!”
Cố Hành Sâm cười lạnh lẽo: “Tao sẽ không cho mày cơ hội nữa”
Ngay sau đó. Hắn nhìn An Hi Nghiêu một cái, đi đến lấy tay che kín hai mắt của Niệm Kiều, trong nhà vang lên tiếng súng.
Đi lên xe, Niệm Kiều vẫn còn hoảng sợ không thể hồi hồn, mới vừa------------
Cố Hành Sâm mới vừa cho phép An Dĩ Nghiêu giết Lục Quân Túc!!!
Bọn họ thế mà dám giết người? Giết người là phạm pháp, là phải bị giam trong tù xử bắn, chẳng lẽ bọn họ không sợ sao !.
Cố Hành Sâm mím môi không nói, thế giới của hắn, vẫn là như vậy, nếu như muốn đi vào thế giới của hắn, nhất định phải có dũng khí đối mặt với những thứ u ám này!
Thời điểm trở về biệt thự, trời đã hoàn toàn tối đen, trên xe hai cô gái ngủ mê man như chết, đại khái bởi vì bị khiếp sợ.
Cố Hành Sâm bế Niệm Kiều đi vào trong biệt thự, bảo An Hi Nghiêu đưa Nhâm Thiên Nhã trở về.
Dì Trần thấy Cố Hành Sâm bế Niệm Kiều đang ngủ trở về, vốn là không muốn hỏi chuyện, nhưng thấy má trái của Niệm Kiều sưng đỏ, dì kinh ngạc hỏi: “Cố tiên sinh, Niệm kiều làm sao vậy?”
Cố Hành Sâm cúi đầu nhìn dì một cái: “Dì đi làm chút đồ ăn cô ấy thích rồi mang lên”
Dì Trần biết ý gật đầu tránh ra, không có hỏi nhiều nữa.
Trong chốc lát, đồ ăn bình thường Niệm Kiều thích được bưng lên, Cố Hàng Sâm nhẹ giọng gọi cô: “Niệm Kiều, dậy dậy-------“
Niệm Kiều mở mắt, bởi vì trong phòng chỉ mở một chiếc đèn ở đầu giường, trong thoáng chốc cô còn tưởng mình chưa được cứu ra, hét to một tiếng: “A-----------“
Cố Hành Sâm chìa tay ôm lấy cô, nhẹ giọng vỗ về ở bên tai cô: “Đừng sợ, không sao”
Nghe giọng nói quen thuộc, Niệm Kiều ngẩng đầu nhìn lên, lập tức khóc to: “Cố Hành Sâm………Cố Hành Sâm”
“Đừng sợ, tôi ở đây”
Niệm Kiều nằm trong ngực hắn khóc một lúc, đột nhiên đẩy hắn ra, cả người trốn ở góc giường: “Tôi không sao rồi, anh đi ra đi”.
Cố Hành Sâm cau mày, mới vừa vươn tay ra, thì Niệm Kiều lại trốn xa hơn, hết sức chống cự dáng vẻ của hắn.
Nhìn cô vừa mới bị bắt cóc cứu ra, Cố Hành Sâm không cùng cô so đo, bê bát đũa nói: “ Tới dùng cơm, cô đói bụng”.
Niệm Kiều không nhìn đến hắn, chỉ là cho đầu vùi vào giữa hai chân của mình, thanh âm buồn bực nói: “Tôi sẽ ăn, anh trở về đi”
Cố Hành Sâm buông bát đũa trong tay xuống, không để ý kháng cự của cô, đưa một tay lôi cô đối mặt, nâng cằm của cô lên trầm giọng hỏi: “Khó chịu cái gì?”
Niệm Kiều tầm mắt rũ xuống không chịu nhìn hắn, cắn môi quật cường không nói lời nào, hai tay gắt gao bám chặt ga giường phía dưới.
Cố Hành Sâm, nếu tôi ở trong lòng anh không một chút nào quan trọng, một vị trí cũng không có, như vậy tôi rút lui, tôi sẽ không tiếp tục quấn lấy anh nữa, cũng xin anh buông tha cho tôi có được không?
Anh có hiểu loại cảm giác đó không? Hiểu loại cảm giác từ thiên đường rơi xuống địa ngục không?
Trước một khắc, anh đối với nói tôi làm người phụ nữ của anh, phải dũng cảm, sau một khắc, anh lại dùng hành động thực tế chứng minh ai mới là người anh thật sự quan tâm!
Anh muốn tôi phải làm thế nào! Còn muốn tôi như thế nào? Muốn tôi ti tiện đến trình độ nào anh mới hài lòng đây?
Niệm Kiều nghĩ như vậy, nước mắt liền rơi xuống, nước mắt mặn chát lăn qua gò má bên trái, lại có chút đau nhói, cô không nén nổi cau mày.
Cố Hành Sâm nhìn dáng vẻ lê hoa đái vũ của cô, mi tâm chau càng chặt hơn: “Tại sao khóc?”
Hắn cũng muốn dỗ dành hỏi, cũng muốn làm cho mình dịu dàng một chút, nhưng mà cảm giác được cô kháng cự, hắn liền bắt đầu nóng nảy!
Lí trí của hắn đâu? Phong độ của hắn đâu? Sức tự động kiềm chế của hắn đâu?
Cố Hành Sâm có chút phát điên, thời điểm cô quấn lấy mình, hắn muốn đẩy cô ra, nhưng khi cô xa cách mình, hắn cảm thấy tựa như trong lòng thiếu đi một cái gì đó.
Giống như hiện tại, nhìn cô trốn tránh mình một khoảng xa xa, hắn gần như muốn vây cô ở trong ngực của mình, không để cho cô trốn tránh một lần nào.
Có phải hay không, đây là thời điểm hắn nên thẳng thắn đối mặt?
“Cố Hành Sâm, sau này tôi sẽ không quấn lấy anh nữa, tôi sẽ nhớ, anh và tôi có quan hệ ruột thịt, tôi sẽ là cháu gái, tôi cũng sẽ nhớ, anh có vị hôn thê của anh, tôi không nên da mặt dày quấn bám anh, tôi sẽ cùng anh giữ một khoảng cách, tôi……….”
“Nói ý chính!”
Cố Hành Sâm nổi giận nhìn chằm chằm cô, đáng chết! Cô có biết mình đang nói cái gì không?
Niệm Kiều hít hít lỗ mũi, nhìn hắn, nhìn ánh mắt hắn nói, chậm rãi mở miệng: “Tôi nói sau này sẽ không quấn lấy anh nữa…….chú!”
Cố Hành Sâm một phen hất cô ra, thịnh nộ đứng dậy, từ trên cao mà nhìn xuống cô, con ngươi lạnh như băng, lạnh lùng nói: “Tốt nhất suy nghĩ lại, nghỉ ngơi sớm một chút, tôi đi!”.
Hắn tức giận sải bước đi về phía cửa, cũng không quay đầu lại, dáng vẻ tức giận tới cực điểm.
Niệm Kiều sững sờ ngồi ở trên giường, một lúc lâu thấy không quay lại, cổ họng giống như bị người ta bóp chặt, hô hấp cũng khó khăn!
Nước mắt giống như vòi nước, muốn ngừng nhưng không ngừng được, cô giơ tay lên lau nước mắt của mình, lau mãi cũng không xong, cuối cùng:”oa----------“ một tiếng, khóc to.
Dì Trần dưới lầu, thấy Cố Hành Sâm tức giận đi ra, sau đó lại nghe thấy tiếng khóc trên lầu phát ra, vội vàng chạy lên, đẩy cửa liền nhìn thấy Niệm Kiều đang ngồi trên giường khóc to.
“Niệm Kiều, sao vậy? Đừng khóc, đừng khóc, đừng khóc, làm sao? Nói cho dì Trần nghe, ai bắt nạt con?”.
Dì Trần ngồi bên cạnh Niệm Kiều, giúp cô lau nước mắt, ân cần hỏi cô.
Niệm Kiều lại càng khóc to hơn, nhào vào trong ngực của dì, vẫn khóc lớn như trước.
Dì Trần cũng biết cái bộ dạng này của cô cũng không hỏi ra được cái gì, dứt khoát ôm cô, chờ cô khóc xong rồi hỏi tiếp.
Một lúc lâu, Niệm Kiều rốt cuộc ngừng khóc, ngẩng đầu nói với dì Trần: “Dì Trần nếu dì là mẹ của con thì thật tốt “.
Dì Trần nở nụ cười: “Niệm Kiều ngốc, con thật sự muốn làm con gái dì, dì thật vui vẻ đây”.
Niệm Kiều mím môi thút thít, chết Cố Hành Sâm thối Cố Hành Sâm thối! Chẳng qua cô chỉ nói lẫy thôi! Hắn lại có thể đi thật! Tức chết
Dì Trần vuốt đầu của cô, ôn nhu hỏi: “Vừa mới khóc đến thương tâm như vậy, có phải hay không cùng Cố Tiên Sinh cái nhau?”
Niệm Kiều bĩu môi, không phải là cãi nhau à, tên khốn kia hoàn toàn không thèm nhìn đến cô.
Dì Trần thấy cô trầm mặc, coi như là cô thừa nhận, tiếp tục nói: “Đứa nhỏ ngốc, nhìn ra được, Cố tiên sinh rất để ý con, xế chiều hôm nay hắn gọi điện về đây biết con không có ở nhà, hắn liền nóng nảy tan làm chạy về, mặc dù không biết chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn hắn dẫn con về nhà an toàn, dì rốt cuộc cũng yên tâm”
Hắn gọi điện thoại tới tìm mình sao? Là mình gọi điện thoại cho hắn trước chứ? Không tìm được mình hắn lo lắm sao? Có đúng hay không-------- Hắn thực để ý mình?
“Dì Trần con hỏi dì một vấn đề này, người gặp phải nhiều chuyện hơn con nhiều, từ góc độ khác nhìn sự việc có lẽ sẽ hiểu”. Niệm Kiều nhẹ giọng hỏi.
Dì Trần cười híp mắt: “Con hỏi đi, dì Trần biết chuyện gì sẽ trả lời con chuyện đấy”
Do dự một lát, Niệm Kiều chán nản tựa vào trong ngực của dì: “Con có một người bạn bè, vị hôn thê của hắn với một cô gái rất yêu thích hắn cùng bị bọn bắt cóc trói lại, hắn đi cứu người, bọn cướp cùng hắn đánh cược, hắn thắng bọn cướp nói chỉ có thể thả một người, hắn lựa chọn thả vị hôn thê của hắn, để lại cô gái rất yêu thích hắn, như vậy có phải nói rõ, hắn tuyệt đối không để ý đến cô gái kia?
Dì Trần là một người thông minh, Niệm Kiều vừa mở miệng dì liền đoán được, cô nói đến chuyện của cô cùng với Cố Hành Sâm và vị hôn thê của Cố Hành Sâm, không ngờ buổi chiều hôm nay cô mất tích, lại là bị bắt cóc?
Cảm ơn trời đất, thật may là tiểu cô nương này không sao, tới nơi này một khoảng thời gian, dì Trần vô cùng yêu thích Niệm Kiều, cô có dáng vẻ dễ gần, miệng lại ngọt, dì thật lòng không thích không được.
“Niệm Kiều à, con cho là như vậy sao?” Con không cảm thấy người bạn kia có chút để ý đến cô gái yêu thích hắn?”
Niệm Kiều ngạc nhiên ngở ngẩn nhìn về một chỗ, ánh mắt từ từ trở nên có chút mờ mịt, hồi lâu mới nói: “Con cũng không biết nữa, có lúc cảm giác hắn để ý đến con đấy, nhưng hắn đã nói với con, hắn đối với con chỉ là tình thân, con rất luống cuống……”
Bất tri bất giác, Niệm Kiều cả kinh nói lỡ miệng, dì Trần cũng xác nhận suy đoán của mình.
Dì vỗ vỗ lưng Niệm Kiều, thanh âm giống như đến từ phía chân trời xa xôi, từng chữ từng câu, cũng đi sâu vào trong lòng Niệm Kiều-------
“Đứa trẻ, dì đoán hắn quan tâm cô gái yêu thích hắn, hắn lựa chọn tha cho vị hôn thê, là bởi vì hắn cảm thấy có thể đồng sinh cộng tử với người kia, nhất định là người hắn yêu mới có khả năng! Hắn muốn cô gái yêu thích hắn trở thành người một nhà, mà hắn xem vị hôn thê thành người ngoài”.
Lời nói của dì Trần, ở trong lòng Niệm Kiều, trào dâng một khoảng rung động.
Cố Hành Sâm, ngài mai tôi cá một lần cuối cùng, đánh cược có phải anh để ý đến tôi một chút xíu hay không!
Nếu như mà tôi thua tôi sẽ rời xa khỏi thế giới của anh, tôi nói được làm được!
________________________________________
Hôm sau Niệm Như Kiều về nhà, trải qua khoảng thời gian một đêm, má trái sưng đỏ của cô đã giảm đi rất nhiều, chỉ là dùng sức chạm vào vẫn còn rất đau!
Tối hôm qua trước khi đi ngủ, cô lại nhận được điện thoại của Nhâm Thiên Nhã, cảnh cáo cô chú ý không được ăn nói lung tung với Cố Hành Sâm, cô chỉ cười nhạt, cái gì cũng không nói ngắt điện thoại.
Nói lung tung là cái gì?
Nói lung tung chính là nói chuyện không có thành có, đem đen nói thành trắng!
Nhưng Nhâm Thiên Nhã, rõ ràng ngay từ đầu cô sai người bắt cóc tôi, đến cuối cùng tự đem chính mình kéo vào, tại sao cô còn cảnh cáo tôi?
Nhưng mà Niệm Kiều không thể làm gì được, nhắc tới trên đời có thể để cô nhường nhịn, trước đây chỉ có hai người-----------
Cố Bá Ngôn, Cố Hành Diên
Mà bây giờ, thêm một người----- Cố Hành Sâm.
Ăn xong cơm tối, Niệm Kiều lên mạng, trong chốc lát mở máy tính ra, An Manh Manh liền bắn ra hộp thoại
[ Lão nạp pháp danh làm loạn]: Niệm Kiều, nghe anh trai tớ nói ngày hôm qua cậu bị bắt cóc, gọi điện thoại cho cậu thế nào mà không nghe, tớ lo gần chết?
[ Ven đường cầm thú không muốn thải]: Không sao, đừng lo, tớ rất khỏe, điện thoại di động hết pin, tớ quên sạc pin rồi.
Thật may là ngày hôm qua thời điểm tới cửa biệt thự, cô lấy điện thoại di động ra nhìn thoáng qua, sau đó nhét vào túi đằng sau mông, nếu không hai tay cô bị trói ở phía sau, làm sao có thể lấy điện thoại di động ra gọi được.
[ Lão nạp pháp danh làm loạn]: Dọa chết tớ! Ai bắt cóc cậu hả? Anh tớ nói là kẻ thù trước kia của chú cậu, không có hành hạ cậu được.
Niệm Kiều liếc mắt, mười ngón tay ở trên bàn phím gõ chữ thật nhanh----------
[ Ven đường cầm thú không muốn thải]: Tớ muốn nói là, người bắt cóc tớ đầu tiên là Nhâm Thiên Nhã, cậu tin không?
Bên kia yên tĩnh thật lâu, sau đó An Manh Manh liền đánh ra vẻ mặt hoảng sợ, sau đó lại hỏi--------------
[ Lão nạp pháp danh làm loạn]: Thật sự là cô ta? Cô ta điên rồi? Có phải là cô ta biết chuyện giữa cậu và chú cậu không? Cô ta đánh cậu nữa sao? Nhưng mà anh tớ rõ ràng nói cả hai người cùng bị bắt cóc, rốt cuộc chuyện này là như thế nào?
Niệm Kiều biết rõ tình tính An Manh Manh bái quái, huống chi cô ấy cũng thật sự quan tâm đến mình, vì vậy hai người bật chat video, cô đem sự tình ngày hôm qua kể lại một lần.
An Manh Manh nghe xong, lập tức bùng nổ chửi tục: “Mẹ nó, cô ta bị bệnh thần kinh ư? Đáng đời cuối cùng cũng bị bắt cóc! Cậu nên để Cố Hành Sâm thấy rõ ràng bộ mặt thật của cô ta! Người này thật là ác độc!
Niệm Kiều cả người vùi ở bên trong ghế Đại Ban, nhìn người trong máy tính, ỉu xìu trả lời cô: “Tớ cũng nghĩ vậy nha, nhưng ngộ nhỡ cô ta quậy lớn chuyện, tớ thì không sao, Cố Hành Sâm làm sao bây giờ? Ông nội làm thế nào? Cố gia……..đâu còn mặt mũi nữa…..”
“Cố gia Cố gia ----- cậu từ khi nào mang người của Cố gia trở thành người nhà, từ nhỏ đến lớn Liễu Nhứ Mi hành hạ cậu như thế nào? Cậu quên khi lên cơn sốt thiếu chút nữa chết cháy ở cửa nhà Cố trạch à?”
An Manh Manh liếc cô một cái, người này nói cô không tim không phổi chứ, có lúc lại thật biết suy nghĩ cho người khác.
Niệm Kiều thở dài: “Không nói nữa, tớ mệt rồi, tớ muốn đi ngủ”
“A, còn sớm lắm? Ai----ai-----Niệm Kiều…….”
An Manh Manh gọi cô , lại chỉ có thể trơ mắt nhìn video bị tắt đi, ngay sau đó Niệm Kiều log out.
Cô thở dài, nhìn qua Niệm Kiều một chút tinh thần cũng không có, là bởi vì ngày hôm qua Cố Hành Sâm đưa ra lựa chọn đó? Và còn tối hôm qua cô cùng Cố Hành Sâm giữa hai người xảy ra chuyện gì?
Bên này Niệm Kiều cúp điện thoại, từ trên ghế Đại ban đứng lên xoay người----------
“A----------“
Nhìn người đứng gần trong gang tấc, Niệm Kiều giật mình, từ lúc nào người này đi vào? Đi thế nào mà không phát ra âm thanh?
Cố Hành Sâm nhìn dáng vẻ cô hoảng hốt, nhíu mày: “Tôi khủng bố như thế sao?”
Niệm kiều phân bua với hắn: “Đi bộ không phát ra âm thanh chính là quỷ, chú nói quỷ lại không kinh khủng ?
Cố Hành Sâm không nói gì, chẳng qua là đứng ở nơi đó nhìn cô.
Phỏng đoán là đêm hôm qua ngủ không ngon, hôm nay quầng mắt thâm nghiêm trọng như vậy, má trái vẫn chưa hoàn toàn hết sưng, hai bên mặt nhìn qua đều không giống nhau.
Nhưng mà trong mắt hắn Cố Niệm Kiều khiến cho hắn cảm thấy xinh đẹp, không phải bởi vì gương mặt cô mà bởi vì cặp mắt linh động kia.
Lần đầu tiên bắt đầu nhìn thấy cô, Cố Hành Sâm không thể đè nén được yêu thích cặp mắt kia của cô.
Có lẽ, nói như vậy sẽ cảm thấy rất kì lạ, nhưng mà sự thật chính là như thế, hắn cảm thấy ánh mắt của cô rất đẹp, cũng rất có linh khí.
Niệm Kiều nhìn thấy hắn vẫn nhìn chằm chằm vào hai mắt của mình, trong lòng cô hoảng sợ, không nhịn được lên tiếng hỏi hắn: “Chú đến đây làm cái gì?”
Không phải tối hôm qua tức giận hò hét rồi thẳng bước mà đi sao? Hôm nay trở về chuẩn bị trêu tức cô?
Cố Hành Sâm đưa cái vòng tay, nói: “Cô làm rơi”
Niệm Kiều nhìn, thật đúng là cái vòng tay hắn cho mình, tôi qua cô tìm thật lâu cũng không tìm được, thiếu chút nữa là phát điên, nhưng mà lại không biết đánh rơi ở chỗ nào, không hề nghĩ tới là hắn nhặt được.
Trong lòng cô rất xúc động, nhưng ngoài mặt một chút cũng không biểu hiện ra, nhận lấy vòng tay cô nhàn nhạt nói: “Cảm ơn”
Sắc mặt Cố Hành Sâm trầm xuống, nha đầu này khi nhìn thấy mình hét chói tai muốn tung cả nóc nhà, thế mà bây giờ vẻ mặt vô cảm như vậy?
Nhưng mà hắn không thuộc loại người cúi đầu trước kẻ khác, hai người nhìn nhau nửa phút, cuối cùng hắn nói: “Tôi đi đây, về sau tự chăm sóc mình thật tốt, không có việc gì tôi sẽ không tới nữa”
Nhìn hắn từng bước từng bước đi ra cửa, Niệm Kiều gian xảo cười, từ phía sau xông lên ôm lấy hắn: “Cố Hành Sâm, đừng đi……”
Nói không ra trong lòng có cảm giác gì, nhưng trong lòng Cố Hành Sâm như đang đợi câu nói này của cô, bởi vì cô ở đằng sau, khóe miệng hắn không tự chủ được nhếch lên.
Bỏ tay của cô ra, hắn xoay người, còn chưa kịp mở miệng, đầu đột nhiên bị kéo thấp xuống, tiếp đó Niệm Kiều liền hôn lên môi hắn.
Cô không có kĩ thuật hôn, lúc này hôn có chút vội vàng, hoàn toàn không có phương pháp, chẳng qua giống như mèo con liếm xương cá, nhẹ nhàng liếm môi Cố Hành Sâm.
Tay của cô cũng không ngừng, đi xuống qua cổ hắn, nhanh chóng cởi cúc áo sơ mi, một cúc lại một cúc, ông trời như đang giúp cô, nút áo cởi ra dị thường thuận lợi.
Nếu như chỉ là hôn, Cố Hành Sâm hoàn toàn buông thả theo cô, bởi vì hắn biết mình đối với cô cũng có một chút cảm giác, thế nhưng bây giờ cô đang làm gì? Cô là muốn lên giường với hắn sao?
Hắn nắm chặt tay của cô, thanh âm trở nên khàn khàn: “Không được loạn!”
Niệm Kiều không hề giãy dụa, chỉ dõi theo hắn: ”Cố Hành Sâm đây là lần xấu hổ cuối cùng, tôi muốn cầu xin anh, nếu như anh không muốn, yên tâm về sau tôi sẽ không bám lấy anh?”
Sắc mặt Cố Hành Sâm lạnh lẽo thật dọa người, gằn từng chữ: “Nếu như tôi không muốn cô, sau này có phải chuẩn bị cả đời không qua lại với tôi?”
“Đúng!” Cố Niệm Kiều lớn tiếng trả lời hắn, từ trong miệng người khác, từ trong lòng của mình, hiện tại cô một trăm phần trăm khẳng đinh, Cố Hành Sâm đối với mình, có cảm giác đấy!
Hắn đang thử mình, hắn không muốn cả đời này mình và hắn không qua lại, tối nay mượn danh nghĩa cái vòng tay để đến đây, rõ ràng là để cho cô cơ hội!
Nhưng mà phản ứng của hắn bây giờ thì sao, hắn dám hất tay cô ra, quay đầu rời người đi?
Niệm Kiều ngẩn người, mình thua? Vẫn thua rồi?
Vô tri vô giác mà đi ra khỏi thư phòng, về phòng của mình, định đóng cửa, lại bị người bên ngoài dùng sức đẩy vào, sau đó Niệm Kiều thấy Cố Hành Sâm mặt đen trở lại
“Cố, Cố Hành Sâm?” Cô đang muốn hoài nghi đây có phải là mình nhìn lầm rồi không, xuất hiện ảo giác sao?
Trong bóng đêm cặp mắt Cố Hành Sâm sáng quắc nghiến lợi nói: “Cô không phải muốn ép tôi đến điên khùng mới vừa lòng phải không? Như cô mong muốn----------!!”
Hắn vừa nói xong, vừa tháo bỏ quần áo trên người mình xuống đi đến chỗ Niệm Kiều, thởi điểm cô còn chưa kịp phản ứng, một tay bắt lấy cô, vứt cô lên trên giường lớn.
Hắn liều mạng muốn bỏ đi, nhưng mà xuống dưới lầu, rốt cuộc bước chân cũng bất động, cả đời không qua lại với nhau?
Đáng chết! Tiểu tử kia có biết ý nghĩa mấy chữ kia không? Có lẽ cô thật sự chuẩn bị như thế?
Cô quấn lấy mình từ lâu, rốt cuộc rút lui sao? Chuẩn bị bỏ cuộc sao?
Nhưng mà Cố Niệm Kiều, cô náo loạn trong lòng tôi xong bây giờ lại muốn cả đời không qua lại với nhau? Cô thật đúng là tàn nhẫn!
Vì thế hắn quay trở lại, quan hệ máu mủ gì đó, luân thường đạo đức gì đó, toàn bộ đi gặp quỷ đi!
Nhờ ánh trăng mông lung trên cửa sổ, cả người Niệm Kiều như hóa đá, trơ mắt nhìn hắn cởi áo sơ mi ra, tháo sạch quần tây, dây nịt, kéo khóa quần xuống……….
Thân thể dương cương tinh tráng hoàn toàn hiện ra trong đáy mắt Niệm Kiều, cô há to miệng, hoàn toàn biến thành bộ dạng mê trai.
Được rồi, cô thừa nhận cô yy Cố Hành Sâm đã lâu, nhưng mà thực sự nhìn thân thể trần truồng của hắn, mặt cô nhanh chóng nóng như lửa đốt.
Sau đấy, phản ứng đầu tiên của cô là trốn vào trong chăn, trời ạ! Thời khắc quan trọng thế này, cô thế nào liền không có tiền đồ rút lui!
Động tác Cố Hành Sâm so với cô nhanh hơn, trước khi cô chui vào trong chăn, một tay kéo lấy cô ôm vào ngực, thanh âm trêu tức nói: “Bây giờ mới trốn, muộn--------“
Niệm Kiều tắm xong bản thân chỉ mặc một bộ váy ngủ phim hoạt hình, còn không có tay, cánh tay của cô dính lên người hắn, cảm giác cô và hắn dính chặt lại như có một ngọn lửa đang bùng cháy, nhanh chóng cháy từng bộ phận trên cơ thể.
Trong bóng tối, cô ngẩng đầu nhìn Cố Hành Sâm là thật không có nhìn lầm, ngăn chặn lại những lời cô muốn nói, bàn tay cũng không chịu yên lặng mà xoa nhẹ trên người cô.
Cách lớp quần áo hung hăn nhào nặn đẫy đà của cô, hiển nhiên chưa thể thỏa mãn dục vọng đang ngày càng bành trướng lúc này của Cố Hành Sâm, một giây kế tiếp----------
Trong không khí nghe thấy âm thanh xé rách quần áo, một hồi lạnh lẽo kéo tới trên ngực, toàn thân Niệm Kiều chấn động.
Hắn, hắn hắn lại có thể xé quần áo của cô?
Hôn, từ khóe môi đi xuống, hôn qua chiếc cổ thon dài của Niệm Kiều, xương quai xanh đẹp đẽ, đi đến trên đỉnh đẫy đà, Cố Hành Sâm dùng răng ma sát nhẹ, đầu lưỡi như có như không quét qua da thịt mềm mại của cô, khiến cho Niệm Kiều liên tục thở gấp, cả người như nhũn ra.
Cố Hành Sâm thuận thế đè xuống, động tác nhanh chóng cởi sạch quần áo, cơ thể của cô phía dưới không chút che đậy, phút chốc, hai người đều trần trụi .
Vừa mở miệng to cắn nuốt một bên mềm mại của cô, vừa dùng tay nhào nặn một bên mềm mại kia của cô, Cố Hành Sâm cảm giác được người phía dưới đang không ngừng run rẩy.
“Sợ?” Hắn ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm như sói đói.
Niệm Kiều giật mình, lập tức kiên định trả lời: ”Không sợ!”
“Nhưng em đang run rẩy-------“ Cố Hành Sâm không nhịn được nhếch lên đường cong tà mị, ngón tay khẽ vân vê nụ hoa của cô, ác ý khẽ động.
“Em không sợ!” Niệm Kiều cố gắng ổn định tiếng nói chính mình, thời khắc quan trọng như thế, nếu như cô đà điểu thì cô không gọi là Cố Niệm Kiều!
Dứt lời, còn cố ý ưỡn cơ thể lên, chỉ nghe được Cố Hành Sâm kêu rên, ánh mắt càng thêm nóng bỏng, dường như có thể đốt người cháy thành tro!
Cô đã nói như thế, còn muốn như thế nào?
Cố Hành Sâm cũng chịu đựng muốn nổ tung, nhưng mà trong lồng ngực lại tuyệt vọng sâu sắc---------
Hắn cúi người, lưỡi ẩm ướt khẽ liếm vành tai như ngọc của cô, ám muội thì thầm: “Tiểu tử, cùng nhau xuống địa ngục thôi……”
Chợt ngực Niệm Kiều cứng lại, không kịp suy nghĩ, thân dưới bị xé rách đau đến tê liệt, tiếng kêu đau đớn phát ra từ cổ họng: “A---------!”
TMD!
Giờ phút này Niệm Kiều thật sự muốn chửi bậy, trước xem AV, bên trong nhân vật nữ chính rất hưởng thụ nha, tại sao đến lượt cô, lại đau đến chết đi sống lại như vậy?
Cố Hành Sâm thở một hơi, hai tay nâng mông cô lên, chậm rãi động.
“Cố……Cố Hành Sâm…….”
Cố bất lực gọi tên của hắn, trong lòng vừa sợ hãi vừa thỏa mãn.
Cô cau mày kêu rên, nước mắt dâng lên không lấy được lòng thương của hắn.
“Anh quên nói cho em biết, đùa với lửa------- là muốn tự thiêu!” Cố Hành Sâm tiếng nói nồng đậm tình dục, thoáng qua bên tai Niệm Kiều.
# đã che giấu #
# đã che giấu #
# đã che giấu #
# đã che giấu #
Hắn, hắn hối hận muốn mình sao?
Cố Hành Sâm không biết tại sao, vừa nãy muốn cô tựa như phát điên vậy, giày vò cô, nghe thấy cô ở phía dưới khóc xin tha, hắn biến thái lại có thể cảm giác được thỏa mãn!
Muốn cô, thật sự đã đi xuống địa ngục, hắn không sợ, chẳng qua là cảm thấy có một loại tuyệt vọng.
Cô mới hai mươi tuổi, tuổi trẻ quý báu, lại có thể đem lần đầu đầu tiên của chính mình cho chú ruột----- Có lẽ, cô tự nguyện cả đời đi theo hắn không danh phận, không lộ diện ra ngoài ánh sáng, tình cảm sâu nặng như vậy, làm Cố Hành Sâm hít thở không thông.
Niệm Kiều biết trong lòng hắn đang suy nghĩ gì, là do mình quá điên cuồng, ép hai người đến tình trạng này: “Thật xin lỗi…….”
Cô nhỏ giọng xin lỗi, là mình không đúng, là tại mình ép hắn dẫn đến đến hoàn cảnh này, nếu như sau này hắn không để ý đến cô, cô cũng không thể nói gì, dù sao cũng là do cô gây họa.
Lời xin lỗi của cô như nhát đao, hung hăng chém vào lòng Cố Hành Sâm, hắn đè cô trong ngực của mình, dùng hết sức, giống như muốn đem Niệm Kiều khắc vào trong cơ thể mình.
“Cố Hành Sâm, anh………hận em?” Niệm Kiều khéo léo dán mặt vào ngực hắn, nghe nhịp tim hắn trầm ổn, cô cẩn thận từng li từng tí hỏi hắn.
Cố Hành Sâm thân thể cứng đờ, giọng nói hạ xuống không rõ ràng: “Không hận”
Nếu như mình không dao động, cô có ép được hắn sao, hắn cũng sẽ không đi đến bước đường này, còn không phải là do chính hắn rung động?
Trước kia hắn không muốn cô, hắn đã từng rất lí trí, nhưng mà tối nay hắn lại đem lí trí, đem luân lí đạo đức vứt sang một bên, tận tình cùng cô trầm luân, buông thả mình hoàn toàn?
Nhưng mà ngay lúc này, loạn luân như một sợ dây thừng gắt gao siết chặt cổ hắn, hắn dường như không thể hô hấp được.
Chợt tiếng điện thoại di động vang lên, Cố Hành Sâm buông Niệm Kiều ra, mở đèn dưới giường, lấy điện thoại trong quần dưới mặt đất lên, vừa nhìn, là Cố Bá Ngôn gọi đến.
Quay lại trên giường, hắn tựa vào đầu giường, vẫn như trước không nhìn Niệm Kiều, dậy nghe điện thoại, người bên kia hỏi hắn: “A Sâm, cháu đang ở cùng với Niệm Kiều à?”
Sắc mặt Niệm Kiều đột nhiên trắng ra, ông nội……….
Nếu như để ông nội biết được chuyện cô cùng Cố Hành Sâm như vậy, sẽ……….
Cô không dám nghĩ nữa, bây giờ hậu quả thật đáng sợ!
Cố Hành Sâm nhàn nhạt đáp một tiếng, Cố Bá Ngôn nói tiếp: “A Sâm, đứa nhỏ Niệm Kiều này bất hòa cùng với chị dâu cháu, hôm nay cha nghe nói nó muốn ra ngoài ở, gọi điện thoại nó cũng không nghe máy, lại là con nghe điện thoại”
Niệm Kiều nhìn về phía Cố Hành Sâm lắc lắc đầu, hiện tại tâm tình cô rối bời, cô sợ cô sẽ nói sai.
Cố Hành Sâm từ chối đem điện thoại kín đáo nhét vào trong tay cô, cô cũng đành phải nhận: ”ông nội -----------“
Cố Bá Ngôn nghe được giọng nói của cô mới yên tâm, hỏi tiếp một câu: “Cháu dọn ra ngoài ở nơi nào, sao lại không nói với ông nội một tiếng? Ông nội sẽ sai người chuẩn bị phòng ở cho con nhé?”
Ách---------
Đây là tình huống gì? Nhà này không phải là ông nội bảo Cố Hành Sâm chuẩn bị cho mình sao? Sao ông nội lại không biết mình ở nơi này?
Niệm Kiều nhìn Cố Hành Sâm, nhưng hắn lại làm như không có việc gì nhìn về phía khác, Niệm Kiều nhắm mắt phải đành nói loạn: “Việc ấy………Ông nội người cứ yên tâm đi, con sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt, hôm nào con sẽ về thăm người nha.”
Cố Bá Ngôn nghe xong liên tục thuyết phục: “Niệm Kiều, không bằng như vậy đi, ông nội sẽ bảo A Sâm tìm nhà cho con, hai người ở cùng nhau, như vậy con cũng có người chăm sóc, A Sâm nấu cơm rất giỏi, nó sẽ săn sóc con, ông nội mới yên tâm”
Người này rút ra? Nhưng cô còn đang cùng ông nội nói chuyện điện thoại đấy? Ngộ nhỡ bị ông nội nghe được cái gì, vậy sẽ không xong rồi?
Cố Hành Sâm không thèm nhìn đến cô, bực bội chạy tán loạn trong lồng ngực, đâm vào ngực hắn từng cơn đau buốt.
Cố Bá Ngôn nói hắn sẽ chăm sóc cho cô, nhưng ông nội đâu có biết hắn cũng đang chăm sóc cô ở trên giường, hai người vừa mới làm tình xong, đây chính là chú chăm sóc cháu gái?
# đã che giấu #
Niệm Kiều gắt gao cắn môi, hốt hoảng nhìn hắn không biết nên làm cái gì.
Cố Bá Ngôn không nghe được bên kia có người nói, không ngừng hỏi: “Niệm Kiều, con có còn nghe không?”
“Đừng……” Niệm Kiều hận chết hắn, hắn nhất định cố ý! Cố ý để mình kêu thành tiếng.
“Niệm Kiều, con làm sao vậy, sao không nói gì?” Một lúc lâu cũng không nghe được tiếng Niệm Kiều trả lời, Cố Bá Ngôn không khỏi có chút lo lắng.
“Ông nội, con không sao…….con mệt mỏi…..Lần sau …..A……..”
Cố Bá Ngôn biết Niệm Kiều cùng Cố Hành Sâm ở chung, nhưng làm sao cũng không nghĩ tới đang làm chuyện kia, nghe được tiếng cô hét chói tai vội vàng hỏi: “Sao vậy? Làm sao? Niệm Kiều, con làm sao vậy? Đừng có hù dọa ông nội?”
Niệm Kiều nào còn dám nói, vội vàng thở gấp, sắc mặt đỏ bừng, cắn mu bàn tay nhìn chằm chằm Cố Hành Sâm.
Cố Hành Sâm giơ tay lên che kín hai mắt của cô, một tay khác đem hai chân cô dặt ngay bên hông mình, sau đó lấy điện thoại trong tay cô, vừa đòi hỏi cô, vừa nói chuyện điện thoại cùng Cố Bá Ngôn: “Cha, Niệm Kiều không sao, hai ngày nữa con sẽ đưa cháu đến thăm cha”