Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 109: Động lòng
Tối hôm qua ầm ĩ quá lâu, cho nên khi Tô Tử Duyệt tỉnh lại thì đã hơi muộn rồi.
Bên cạnh trống rỗng, không có người nào.
Tô Ánh Nguyệt xoay người ngồi dậy, cầm lấy cái gối bên cạnh và ném mạnh ra ngoài.
Cô không đánh lại Trần Minh Tân nên chỉ có thể ném gối của anh cho hả giận.
Cô vừa xuống giường thì cửa phòng ngủ đã mở ra.
Trần Minh Tân cũng thu xếp xong cho mình, mặc bộ vest vừa người ôm lấy dáng người dong dỏng cao, gương mặt đẹp trai đầy vẻ dễ chịu: "Em rửa mặt xong đi tới ăn sáng đi, nếu không sẽ lại đến muộn đấy."
Tô Ánh Nguyệt đứng ngây người, sau khi nghe Trần Minh Tân nói xong mới chợt rúc vào trong chăn. Cô chưa kịp đuổi người, Trần Minh Tân đã bình tĩnh đóng cửa lại và đi ra ngoài.
Mãi đến khi cửa đóng lại, Tô Ánh Nguyệt vẫn cảm thấy choáng váng mơ hồ.
Cô rất khó có thể liên hệ được Trần Minh Tân ban ngày và người đàn ông có giới hạn vào buổi tối kia.
...
Trần Minh Tân đóng cửa lại và nới lỏng vạt nhưng vẫn cảm thấy cổ bị thít chặt.
Trần Minh Tân lạnh mặt, vừa đi xuống tầng vừa kéo cà vạt.
Khi đến trước bàn ăn, anh dứt khoát kéo cà kéo xuống, lại uống một cốc nước lớn mới thấy đỡ hơn.
Sau đó anh ngồi ở trước bàn ăn với vẻ mặt vô cảm chờ Tô Ánh Nguyệt xuống cùng ăn sáng.
Bởi vì biết hôm nay mình dậy muộn nên tốc độ của Tô Ánh Nguyệt nhanh hơn rất nhiều, cô rửa mặt xong vội vàng trang điểm sơ qua rồi xuống tầng.
Chờ tới lúc cô ngồi vào trước bàn ăn mới nhìn thấy vẻ mặt Trần Minh Tân giống như có ai đó nợ anh hai mấy tỷ vậy.
Cô suy nghĩ một lát lại cảm thấy hình dung này không đúng lắm. Cho dù có người thật sự nợ Trần Minh Tân hai mấy tỷ, sợ rằng anh cũng sẽ không để ý, hai mấy tỉ trong mắt anh cũng chẳng khác nào hai triệu mấy đối với người bình thường.
Cũng không biết tại sao mới sáng sớm mà anh đã bày ra vẻ mặt này rồi.
Tô Ánh Nguyệt vừa ăn bữa sáng, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu liếc nhìn anh.
Mãi đến khi ánh mắt Trần Minh Tân lạnh lùng nhìn qua, giọng nói bình tĩnh không cảm xúc nói: "Em ăn bữa sáng của mình đi."
Cô có biết cô cứ nhìn anh như vậy sẽ khiến anh rất dễ dàng lại cảm thấy thỏa mãn hay không hả?
Đôi mắt long lanh ánh nước kia thật biết cách cám dỗ, lại làm anh không chịu nổi nhất.
"..." Cô không phải đang ăn sao, đúng là chẳng biết anh làm sao nữa!
Tô Ánh Nguyệt tự làm mình mất mặt đành cúi đầu, nhanh chóng giải quyết xong bữa sáng của mình, sau đó cầm lấy túi muốn chạy thẳng ra ngoài.
Trần Minh Tân nhìn cô nhanh chóng tiêu diệt bữa sáng giống như gió cuốn mây tan, sau đó không nói câu nào đã chạy thẳng ra ngoài thì đen mặt.
"Tô Ánh Nguyệt!"
"Anh sao vậy? Chẳng lẽ “dượng cả” của anh tới à? Vậy anh tự rót cho mình một chén đường uống đi! Tôi đi trước đây, nếu không sẽ bị muộn mất."
Tô Ánh Nguyệt quay đầu mất kiên nhẫn nhìn anh, nói xong cũng không lưu luyến mà chạy ra ngoài.
Trần Minh Tân ném dao ăn trong tay sang một bên, cầm cái cà vạt đã tháo xuống trước đó và đi ra ngoài.
Anh vừa đi vừa thắt cà vạt, kết quả lúc đến cửa chính của biệt thự cũng chỉ có thể nhìn thấy được chiếc xe của Tô Ánh Nguyệt rời đi để lại đám bụi cuộn lên.
Trần Minh Tân nhìn theo hướng xe rời đi và hừ lạnh một tiếng. Ngay cả nụ hôn từ biệt cũng không có, tối nay nấu cơm không bỏ hạt tiêu!
...
Khi Tô Ánh Nguyệt lái xe tới công ty thì chỉ còn kém năm phút là sẽ đến muộn.
Trong lòng cô thầm oán trách Trần Minh Tân, chân đi giày cao gót mà như như chạy đến phòng làm việc của mình.
Sau khi cô lên chức tổng thanh tra thay Tô Yến Nhi, công việc cũng nhiều hơn.
Ngoại trừ dự án hợp tác với LK, cô còn phải quan tâm tới chuyện khác.
Hôm nay vừa vặn có một chuyện cần phải cô phải tự mình đi.
Đối phương chỉ có thời gian vào buổi sáng sớm nên cô đành phải nhanh chóng chỉnh sang lại tài liệu, buổi sáng liền ra ngoài tới nơi gặp mặt.
Sau khi gặp mặt, đối phương thấy không phải là Tô Yến Nhi, cho dù trên mặt có vẻ kinh ngạc nhưng cũng không gây khó dễ cho Tô Ánh Nguyệt.
Cũng may gần đây cô nhận được phần dự án của tập đoàn LK nên học được không ít điều, trong đó cũng không xảy ra sai lầm gì, hai bên nói chuyện không tệ, rất chóng liền kết thúc.
Lúc cô đi ra thì vừa vặn đến vào giờ ăn trưa.
Cô còn muốn trở về ăn cơm với An Hạ thì nhận được điện thoại của Lục Thời Sơ.
Tô Ánh Nguyệt thấy là Lục Thời Sơ gọi tới, trên mặt lộ vẻ mừng rỡ: "Anh Thời Sơ."
Chuyện lần này vẫn phải cảm ơn anh ta nhiều.
"Đi ăn cơm chứ tổng thanh tra Tô?" Không rõ Lục Thời Sơ nghe ai nói mà biết được chức vụ mới của cô, anh ta vừa mở miệng đã trêu chọc, nhưng giọng nói thân thiện còn kèm theo ý cười.
Tô Ánh Nguyệt lập tức cười nói: "Bây giờ em là người có thân phận, chỗ quá rẻ thì em sẽ không thèm đi ăn đâu."
"Được, vậy chúng ta đi ăn đồ đắt tiền vậy."
Sau đó, Lục Thời Sơ thông báo một địa chỉ ở ngay gần đây, đó là một nhà hàng cao cấp, mặc dù kém hơn Ngọc Hoàng Cung nhưng cũng xem như rất tốt rồi.
Tô Ánh Nguyệt không do dự, lập tức đồng ý.
Chờ tới lúc cô lái xe đến nhà hàng thì Lục Thời Sơ đã tới trước.
"Ánh Nguyệt, ở đây." Lục Thời Sơ ngồi ở một vị trí cạnh cửa sổ, lên tiếng gọi cô.
Tô Ánh Nguyệt theo giọng nói nhìn về phía anh ta rồi bước nhanh tới: "Em đã gần một tuần không nhìn thấy anh rồi, dạo này anh bận chuyện gì thế?"
"Anh bận tiếp nhận công việc mới." Lục Thời Sơ cầm lấy ấm nước trên bàn và rót cho cô một cốc nước, đặt ở trước mặt cô. Anh ta ngước mắt cẩn thận nhìn cô: "Nhìn vẻ mặt em không tệ, bình phục rất tốt đấy."
"Chuyện này cũng là nhờ có anh đấy." Tô Ánh Nguyệt cười híp mắt nhìn anh ta rồi cầm cốc nước lên uống nước.
Lục Thời Sơ nghe vậy thì hơi biến sắc, không cười nữa.
Không biết anh ta nghĩ gì lại mở miệng nói: "Anh không giúp gì được cho em cả, người em nên cảm ơn chính là ngài Trần, ngài ấy..."
Anh ta cẩn thận cân nhắc một lúc, sau đó mới chậm rãi mở miệng: "Rất tốt với em."
Tô Ánh Nguyệt nghe vậy thì sửng sốt. Hóa ra ngay cả Lục Thời Sơ không mấy khi tiếp xúc với Trần Minh Tân cũng cảm thấy Trần Minh Tân tốt với cô.
Tô Ánh Nguyệt không nhịn được mím môi cười, trong lòng cảm thấy có chút ngọt ngào. Cô lại nghĩ đến sáng nay anh đột nhiên xấu tính thì mở miệng phàn nàn, nói không thật tâm: "Anh ta làm gì tốt như vậy chứ, trong đầu toàn ý xấu."
Nhìn vẻ mặt không được tự nhiên này của cô, thấy thế nào cũng giống như một cô nhóc đang chìm đắm trong tình yêu.
Lục Thời Sơ thấy vậy thì hơi ngây người, trong mắt thoáng hiện vẻ mất mát.
Trong lòng anh ta chợt bừng tỉnh. Hóa ra cô bé dịu dàng từng chỉ ngồi sau xe anh ta đã trưởng thành và động tình với một người đàn ông khác.