Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Ông Xã Thần Bí
  3. Chương 57: Chap-57
Trước /825 Sau

Ông Xã Thần Bí

Chương 57: Chap-57

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 57​

An Hạ mặt ngờ vực thốt lên một tiếng: “Hả, Âm thanh này nghe có chút quen tai.”

Tô Ánh Nguyệt không nói lời nào, đẩy An Hạ ra, định bước ra ngoài.

Nhưng An Hạ hiển nhiên không biết tại sao cô lại muốn đi khỏi, cô ấy cũng muốn xem chủ tịch của tập đoàn L.K trước giờ không xuất hiện trên phương tiện truyền thông tướng mạo rốt cuộc ra làm sao mà.

An Hạ nắm chặt tay áo của Tô Ánh Nguyệt không buông, ngữ khí có phần khoa trương nói: “Thế nào rồi? Đừng có đẩy nha, để tớ xem trước đã, giọng nói nghe hay thật, tớ cảm giác mình còn nghe nữa lỗ tai sẽ mang thai mất.”

Hai người ở đó lôi lôi kéo kéo, chủ tịch tập đoàn L.K đã đi đến sau lưng bọn họ: “Bà Trần, đã đến đây bàn chuyện hợp tác sao có thể nói đi liền đi vậy chứ!”

“Ôi trời ơi, lỗ tai tôi thật sự mang thai mất.” An Hạ vừa nói vừa quay đầu sang nhìn cái người được gọi là chủ tịch tập đoàn L.K, lúc nhìn rõ vị chủ tịch này, An Hạ kinh sợ đến nổi văn kiện cầm trong tay sắp rơi hết rồi.

Mặc dù chỉ gặp qua Trần Minh Tân một lần, nhưng mà lúc đó tình huống có chút đặc biệt, anh ta trông vô cùng nổi bật, cho nên cô liền dễ dàng ghi nhớ tướng mạo của Trần Minh Tân.

Cô chỉ vào Trần Minh Tân, lại nhìn Tô Ánh Nguyệt, có chút lắp bắp nói: “Anh Anh Anh… Anh ta không phải cái người chồng nghèo khổ của cậu sao?”

Trần Minh Tân đứng ở vị trí cách lưng bọn họ một mét, trên mặt vừa khéo xuất hiện nụ cười, lịch sự lên tiếng: “An tiểu thư, trước khi bàn công việc, tôi muốn cùng vợ mình nói chuyện riêng một chút, cô không để bụng chứ?”

“Không, không, không, hoàn toàn không để bụng!” An Hạ nói xong cười hề hề.

Lại kéo Tô Ánh Nguyệt không để cho cô bỏ chạy, bên tai cô nói nhỏ: “Ông chồng nghèo khổ cư nhiên lại biến thành Thạch Vương Lão Ngũ nha ( TVLN: người đàn ông độc thân có nhiều tiền, có sự nghiệp), nhất định là cực phẩm, Huỳnh Tiến Dương có ở trước mặt anh ta cũng chỉ là một hạt bụi thôi! Cậu phải giữ thật chặt trong tay đó, cho dù có ly hôn, cũng có thể được chia một khoảng tiền trợ cấp rất lớn! Hãy nhớ nắm lấy! Fighting!”

“Fig cái đầu cậu…”

Tô Ánh Nguyệt mới mở miệng, liền bị An Hạ xô mạnh một cái, cũng không quản sự sống chết của cô, sau đó đóng cửa lại rồi rời đi, sợ rằng nếu tiếp tục ở lại sẽ phải cứu cô!

Không phải đã nói cả đời này làm bạn tốt của nhau sao? Cứ như vậy bán đứng nhau!

Tô Ánh Nguyệt loạng choạng mấy bước mới giữ được thăng bằng, xoay người, suýt chút nữa thì tông vào người nọ.

Trần Minh Tân giơ tay đỡ lấy từ phía sau lưng cô, nhẹ nhàng kéo lên, cả người cô đã rơi vào lòng anh, mang theo tiếng cười nói: “Em nhào vào lòng anh là muốn sử dụng quy tắc ngầm hả?”

Tô Ánh Nguyệt: “…” rất muốn đánh chết anh ta.

Tức giận qua đi, bỏ qua hận thù, cô bây giờ chỉ còn lại sự mờ mịt trong tim.

Cô không có cách nào để đối mặt với mối quan hệ của cả hai, cũng không tiếp nhận nổi Trần Minh Tân đột nhiên như vậy, thân phận thay đổi quá nhiều rồi.

Cô không chủ động thoát khỏi lồng ngực hắn, tay Trần Minh Tân tự nhiên siết chặt hơn, dịu dàng ôm chặt cô, động tác nhẹ nhàng ấm áp so với trước đây không hề khác đi: “Còn giận anh không?”

“Không có.” Tô Ánh Nguyệt đột nhiên hồi thần, thoát khỏi vòng tay của anh, lùi lại phía sau hai bước, cúi đầu không nhìn anh.

Trần Minh Tân thu tay lại, ánh mắt phát sáng nhìn cô: “Đoán rằng em cũng không còn giận, nếu không cũng sẽ không chủ động qua đây tìm anh.”

“Có nhầm không vậy, em đến đây tìm anh là vì cái gì, trong lòng tự anh hiểu rõ!” Cô thật không hiểu, ông trùm tài chính trong truyền thuyết, sao lại là cùng một người với tên vô lại đầu đường xó chợ không biết xấu hổ này.

Rõ ràng chính là kế của anh ta, dẫn dụ cô đến L.K tìm anh ta, lại bị anh nói như vậy, giống như tự bản thân cô muốn tìm đến tận cửa vậy.

“Vậy nguyên nhân anh muốn dẫn dụ em đến đây, em rõ không?” Trần Minh Tân đến gần cô, ánh mắt sáng rực.

Ánh mắt của anh hiện rõ sự xâm chiếm, Tô Ánh Nguyệt bất giác lui về sau một bước, gương mặt lộ chút lo sợ, nhưng rất nhanh đã khôi phục sự bình tĩnh.

Dáng vẻ công việc ra công việc: “Xin lỗi, chủ tịch Trần, ngài là chủ tịch cao cao tại thượng của tập đoàn L.K, đối với tâm ý của ngài, tôi không có ý nghi ngờ, cũng đoán không nổi, nếu như hôm nay ngài không muốn bàn công việc, chúng ta có thể đổi ngày khác tiếp tục.”

Trần Minh Tân cau mày, hiển nhiên rất không thích bộ dạng phân định rạch ròi thân phận của cô và anh, anh khẽ cau mày nhìn cô chằm chằm vài giây, xoay người bước đến ô cửa sổ sát đất.

“Nếu hôm khác anh cũng không muốn bàn thì sao?"

Tô Ánh Nguyệt sững sờ: “Vậy thì hôm khác nữa.”

“Em nghĩ nếu như em không có cách hợp tác thành công với L.K, Tô Thành có tìm cách cưỡng chế đem cổ phần thu mua trở về không?”

Trần Minh Tân quay lưng về phía cô, thân hình thon dài ở trước ô cửa sổ cực to, trông cô đơn mà trác tuyệt.

Tô Ánh Nguyệt cắn môi, đáp án rất rõ ràng, Tô Thành nhất định sẽ nghĩ cách thu mua cổ phần trở về, ông ta trước giờ luôn là người lấy lợi lộc làm đầu.

Tô Ánh Nguyệt nhìn bóng lưng thon dài của anh, đáy lòng vô cùng mất mát.

Cô rốt cuộc cũng hỏi ra những vấn đề trước đây vẫn luôn thắc mắc: “Trần Minh Tân, anh cái gì cũng không muốn giải thích sao?”

Thân thể cao lớn đang hướng lưng về phía cô đột nhiên cứng ngắc, Tô Ánh Nguyệt chua xót giật giật khóe môi, thì ra anh không hề thờ ơ vô tình.

Trần Minh Tân từ từ xoay lại, mắt rủ xuống khiến cô nhìn không ra biểu cảm trong đáy mắt anh, ngũ quan anh sắc sảo như tượng tạc, mỗi một bộ phận đều vừa đủ, đẹp đẽ, không thừa cũng không thiếu.

Vẻ ngoài đẹp trai, xuất thân từ gia đình tỷ phú, anh tại sao cố ý muốn tiếp cận cô?

Trước khi biết thân phận của Trần Minh Tân, Tô Ánh Nguyệt có thể tự an ủi bản thân rằng: “Trần Minh Tân chính là một tên nghèo rớt mồng tơi vừa về nước, không biết tại sao lại ở trong phòng thuê, không biết bị ai nhìn trúng, sau đó bị chuốc thuốc, hai người ngoài ý muốn mà ngủ với nhau, sau đó thì thuận nước đẩy thuyền cấp tốc kết hôn."

Nhưng mà, qua những việc xảy ra nối tiếp nhau mới biết rằng Trần Minh Tân là ông chủ của CLB Ngọc Hoàng Cung, và là chủ tịch tập đoàn L.K", sau đó lời an ủi này không cách nào được hình thành nữa.

Trần Minh Tân tiếp nhận sự đánh giá từ cô, qua một lúc mới yếu ớt lên tiếng: “Chuyện đã xảy ra rồi, cũng đã nói dối em, giải thích cũng vô dụng, nhưng xét về tấm lòng anh dành cho em, anh đối với em chưa đủ tốt sao?”

Tô Ánh Nguyệt nghe anh nói vậy, khóe miệng lóe tia giễu cợt: “Anh cái gì cũng đối tốt với tôi liền nghĩ muốn phủi sạch hết mọi thứ sao? Vậy anh nuôi chó, anh đối xử tốt với nó, nó liền trung thành với anh cả đời.”

“Em!” Trần Minh Tân mím môi nói với Tô Ánh Nguyệt: “Miệng lưỡi độc ác!"

Luôn làm anh tức giận, ngay cả Nam Sơn cũng nói tính khí anh hiện tại ngày càng kém.

“Đồ nói dối độc ác!” Tô Ánh Nguyệt không nhượng bộ, vênh mặt hất cằm.

Cái bộ dạng kiêu căng đó, làm cho anh cảm thấy có chút khó kìm nén.

Anh thản nhiên xoa nắn ngón tay, sắc mặt nghiêm túc đưa ra mệnh lệnh: “Qua đây."

"Bàn công việc à?", nếu không bàn công việc thì cô và anh cũng không có chuyện gì tốt để nói với nhau.

Trần Minh Tân thần sắc nghiêm túc: "Ừ."

Tô Ánh Nguyệt nửa tin nửa ngờ đi qua phía anh, nhưng cô đã quên bản chất của Trần Minh Tân vốn dĩ chính là tên lừa gạt nguy hiểm!

Cô bước đến trước mặt anh, liền bị Trần Minh Tân kéo đi, ôm cô quăng lên ghế sofa làm bằng da thật, tư thế nam trên nữ dưới chồng lên nhau, khiến cho Tô Ánh Nguyệt có cảm giác rất không an toàn.

Cô lo lắng thu mình lại nắm chặt cổ áo vest của Trần Minh Tân, bối rối đến mức mi mắt cứ chớp liên tục, trong giọng nói có phần run sợ: "Chủ tịch Trần, xin hãy tự trọng!"

"Em muốn tôi tự trọng thế nào? Vợ chồng hợp pháp, muốn làm cái gì mà không được?" Trần Minh Tân ở bên tai cô nói, ôn nhu hôn vào nơi dái tai nho nhỏ của cô.

Tô Ánh Nguyệt toàn thân như có luồng điện mạnh mẽ chạy qua, đột nhiên nhớ về tối hôm trước, nghe thấy tiếng súng, gấp gáp hỏi anh: "Ngày hôm đó, anh đem Phan Viết Huy..."

"Vẫn chưa chết, chừa cho hắn một mạng sống." Nói xong, giọng của anh trở nên có chút âm u: "Em ở trước mặt tôi nhắc về người đàn ông khác."

Nghe thấy giọng nói âm trầm của anh, da đầu Tô Ánh Nguyệt có chút tê dại, cô luôn không hiểu trong đầu của Trần Minh Tân nghĩ gì.

Tô Ánh Nguyệt nghiêng đầu qua một bên nói: "Buông tôi ra."

"Em là gì của tôi, em kêu tôi thả em ra thì tôi sẽ thả sao?" Trần Minh Tân xoay mình, để cô nằm trên người mình, đôi tay vẫn đang siết chặt phần hông anh.

Tô Ánh Nguyệt không thể vùng vẫy, vừa tức vừa khó chịu.

"Ầm" một tiếng, cửa phòng làm việc bị đẩy ra: "Minh Tân, cô gài kia làm gì trong phòng nghỉ vậy, tớ không phải đã nói rồi sao, cô dựa vào bộ ngực..."

Bùi Chính Thành nhìn thấy tình cảnh bên trong, há to miệng, cười mấy khan tiếng, lúng túng muốn giải quyết tình huống xấu hổ này: "Play ở văn phòng không tệ, tư thế người phụ nữ ở trên...cũng không tệ, hai người cứ tiếp tục..."

Nói xong, đóng cửa "ầm" một tiếng, đến vội vàng đi cũng vội vàng.

Bùi Chính Thành tựa vào cửa khóc không ra nước mắt, tiêu rồi, lại làm hư chuyện tốt của Trần Minh Tân, nói không chừng Trần Minh Tân một khi nổi giận sẽ đem công ty của anh thu mua đó!

Anh tốt nhất mấy ngày gần đây vẫn là không nên đến tìm Trần Minh Tân, khi người đàn ông có dục vọng không được giải quyết sẽ rất đáng sợ.

Trong văn phòng.

Sau khi Bùi Chính Thành rời đi, Tô Ánh Nguyệt liền từ người Trần Minh Tân bò dậy.

Chủ yếu là Trần Minh Tân tự buông lỏng tay, anh sợ ép cô quá cũng không được, sẽ tạo ra kết quả ngược lại.

Tô Ánh Nguyệt đứng ở xa xa, chỉnh đốn lại quần áo lộn xộn, vừa cảnh giác nhìn Trần Minh Tân, ánh mắt đó, trông như thể anh là con thú đang rình mồi không bằng.

"Khi nào có thời gian, chúng ta đi Uỷ ban nhân dân một chuyến đi."

Trần Minh Tân nghe xong liếc nhìn cô, lạnh lùng thốt ra hai chữ: "Nằm mơ!"

Tô Ánh Nguyệt hung hăng nhìn anh, đẩy cửa đi ra ngoài.

"Không bàn chuyện hợp tác nữa sao?" Giọng Trần Minh Tân lành lạnh truyền đến, Tô Ánh Nguyệt chỉ có thể nghiến răng một cái lại quay về.

Tâm còn cao hơn trời, nhưng lại là anh hùng khí đoản.

Trần Minh Tân chỉnh lại trang phục của mình, ung dung sắn lại tay áo sơ mi, bộ dạng tùy ý ngồi trên sofa, khí thế bức người.

Tô Ánh Nguyệt cố gắng ngồi xuống đối diện anh, có điều, trên mặt cô biểu lộ ra sự không cam tâm.

Trần Minh Tân liếc cô, lông mày hơi chau lại, trong ngữ khí mang theo sự bắt bẻ: "Ngồi ngay lại, điều chỉnh lại cảm xúc, tự tin lên....”

Tô Ánh Nguyệt không hiểu nhìn anh, Trần Minh Tân lắc lắc đầu: "thứ lỗi tôi phải nói thẳng, Tô Ánh Nguyệt, dáng vẻ bây giờ của em, đừng nói là lúc bàn bạc hợp tác sẽ cho công ty tôi bao nhiêu lợi ích, thường dưới tình hình này, cửa lớn tôi cũng sẽ không để em bước vào."

Lời này nói ra nghe quá chói tai rồi, nhưng từ góc độ của một thương nhân, hình như không có gì không đúng.

Thật ra Tô Ánh Nguyệt đích thực không có kinh nghiệm bàn chuyện làm ăn hợp tác, nhưng cô cũng không cho rằng bản thân mình tệ như Trần Minh Tân nói.

Khi cô còn ở nước ngoài, vì để chứng minh thực lực của bản thân, chỉ cần là công ty cô nhắm đến, cô đều sẽ dốc toàn sức đi phỏng vấn, bất luận có bị từ chối hay không.

"Tôi càng hy vọng, chủ tịch Trần anh, đừng có bước vào cửa lớn nhà tôi." Tô Ánh Nguyệt tuy rằng bị anh nói đến trong lòng không thoải mái, nhưng vẫn là không tự chủ mà ngồi thẳng người, trên mặt dần lộ ra nụ cười khéo léo.

Trần Minh Tân nghẹn lại, không nói lời nào.

Đó không chỉ là nhà của cô, cũng là nhà của anh, vào hay không vào cửa lớn, cô ấy nói là được sao.

"Bây giờ bắt đầu đi." Tô Ánh Nguyệt lấy văn kiện đặt lên bàn, mới phát hiện ra thiếu mất một phần, một phần khác nằm ở chỗ An Hạ.

Tô Ánh Nguyệt lấy điện thoại gọi cho An Hạ, nhưng bị Trần Minh Tân ngăn lại: "Không cần gọi cô ấy, chúng ta bàn chuyện là được rồi"

"Nhưng vẫn thiếu một phần văn kiện."Tô Ánh Nguyệt thu tay lại, gương mặt có chút bất mãn.

"Xem mấy cái này trước vậy, dù sao bàn một lần cũng không xong, lần sau em đến thì mang đến vậy." Trần Minh Tân nói xong, cả người buông lỏng tựa ra sau, cũng không để ý xem Tô Ánh Nguyệt có phản ứng gì.

Thật ra trong lòng Tô Ánh Nguyệt đang nghiến răng ken két! Nhưng lại không thể không khuất phục.

Bàn không xong chuyện hợp tác, Tô Thành sẽ lên ý định hiểm ác đem cổ phần thu mua trở về, sau đó cô sẽ không còn cơ hội nữa rồi.

Trong toàn bộ quá trình bàn bạc hợp tác, Trần Minh Tân cực kỳ xảo quyệt đưa ra vấn đề, cô rất nhiều không thể trả lời được.

Cô chỉ có một chút kinh nghiệm làm hợp đồng lúc mới tốt nghiệp đại học, là một tên tay mơ mà thôi, Trần Minh Tân chính là một người tinh anh trong thương trường, đứng ở trên cao nhìn xuống loài người chúng sinh.

Đấu không lại,Trần Minh Tân, cũng là hợp lí.

Rất nhanh, một buổi sáng trôi qua.

Tô Ánh Nguyệt và anh bàn cả một buổi cũng không có tiến triển gì, một phần nguyên nhân là do Trần Minh Tân cố ý làm khó, một phần nguyên nhân khác là bởi vì năng lực của cô có giới hạn.

Tô Ánh Nguyệt đóng văn kiện lại: "Chủ tịch Trần, vậy chúng ta hẹn lúc khác lại bàn."

"Được, cùng nhau đi ăn cơm trưa đi." Trần Minh Tân đứng dậy, chau mày nhìn cô đang định đi ra ngoài.

Sắc mặt Tô Ánh Nguyệt cổ quái, né tay anh ra: "Không cần đâu, tôi về công ty ăn."

Trần Minh Tân không có ý định thu tay về, nghiêm túc nói: "Cơm ở căn tin công ty không ngon, em hai ngày trước còn bị cảm, hiện tại nên ăn chút món bổ sung dinh dưỡng.”

"Không có việc gì, thể chất tôi rất tốt."

Tô Ánh Nguyệt nói xong, liền bước bước lớn rời khỏi văn phòng.

Trần Minh Tân ở phía sau nhìn cô rời đi mỗi lúc một xa, dùng tay xoa xoa huyệt thái dương, cảm xúc trên mặt cũng dần biến mất, một mảng an tĩnh.

Lúc Tô Ánh Nguyệt ở trong phòng nghỉ ngơi tìm được An Hạ, cô đã uống và phê đến sắp ngất rồi.

An Hạ đưa mặt tiến đến gần Tô Ánh Nguyệt, mặt kinh ngạc "Ánh Nguyệt, sao bây giờ mới đến, người chồng nghèo khổ kia của cậu thật lợi hại nha, thật dai, lâu! Giờ cũng đã mấy tiếng đồng hồ rồi, cậu mới ra đây!"

"Cậu im đi!" Tô Ánh Nguyệt sợ cô ấy nói nữa sẽ thành nói năng bậy bạ, nhanh chóng bịt miệng cô: "Chúng tớ ở trong bàn chuyện hợp tác, mới không có làm mấy loại chuyện đó."

An Hạ chớp chớp mắt, vẻ mặt giả vờ vô tội: "Loại chuyện nào?"

"...." Tô Ánh Nguyệt không thèm phí công giải thích, sau đó đi ra ngoài.

An Hạ đuổi theo đằng sau Tô Ánh Nguyệt: "Ây, Ánh Nguyệt, cậu mau nói, là loại chuyện nào? Sao tớ hiểu được cậu đang nói cái gì chứ?"

Hai người vừa ra khỏi cửa phòng nghỉ ngơi thì bắt gặp Trần Minh Tân và Bùi Chính Thành.

An Hạ vừa nhìn thấy Bùi chính Thành thì hù một cái: "Đồ tự đại!"

Bùi Chính Thành không cam tâm, đáp: "Đồ ngực phẳng!"

"Anh tin tôi đấm anh một đấm không!" An Hạ đưa nắm tay lên trước mặt anh ta.

Bùi Chính Thành mặc dù trước nay có chút bất lương, đối phó với phụ nữ cũng vô cùng thuận lợi, lại bị An Hạ chọc cho câm nín: "Có bản lĩnh thì đánh tôi, có bản lĩnh thì fuck tôi đi."

Trần Minh Tân: "..."

Tô Ánh Nguyệt: "..."

Thư kí đi ngang qua cũng đồng thời hóa đá.

Thời gian ngưng đọng hai giây, An Hạ mở to mắt, giơ nắm đấm về phía Bùi Chính Thành, Tô Ánh Nguyệt nhanh tay lẹ mắt kéo cô ấy lại: "An Hạ, cậu bình tĩnh một chút."

"Tớ bình tĩnh không nổi, cậu nghe hắn nói gì không? Hắn mắng tớ ngực phẳng, hắn còn muốn chơi tớ! Tớ dù cho có làm xử nữ tới già, đàn ông chết hết cũng không tìm anh ta! Cậu buông tớ ra, hôm nay tớ phải đánh anh ta không ngẩng đầu lên được!"

Dáng vẻ An Hạ một mực đòi đánh đòi giết khiến cho Tô Ánh Nguyệt giở khóc giở cười: "Anh ta khi nào đòi chơi cậu rồi?"

"Hắn vừa rồi kêu tớ fuck hắn, cậu không nghe thấy sao?"

"Anh ta là hồ đồ nhất thời nói bậy thôi." Tô Ánh Nguyệt tiếp tục khuyên.

An Hạ nắm nấm đấm: "Hắn hồ đồ rồi có thể nói bậy, thì vì cái gì tớ hồ đồ không thể đánh hắn!"

Quảng cáo
Trước /825 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Tòng Đương Gia Gia Khai Thủy

Copyright © 2022 - MTruyện.net