Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 88: Hôn tôi
Bùi Chính Thành vừa nhấp ngụm rượu vào miệng suýt chút nữa thì phun ra.
Phụ nữ đều là do Bùi Chính Thành gọi tới, nghe thấy Trần Minh Tân gọi, vẻ mặt cô ta mang theo sự do dự nhìn Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành đặt ly rượu trong tay xuống, nhíu mày: “Bảo cô qua đó thì cô qua đi, ngây ra đó làm gì! Nếu không thì đổi người khác!”
Người phụ nữ nghe lời anh ta xong thì nhanh chóng qua đó.
Thân hình Trần Minh Tân thon dài, khí chất lại phi phàm, ở trong đám người có vẻ vô cùng chói mắt, chỉ là trên mặt anh lại quá mức lãnh đạm.
Người phụ nữ đi tới nhưng bị khí thế trên người anh làm cho sợ hãi, không dám ngồi thẳng lên đùi anh, ngồi xuống bên cạnh rồi ôn nhu nhỏ nhẹ hỏi: “Ngài muốn uống gì?”
Người phụ nữ tiếp rượu như cô ta, nếu như có thể câu dẫn được một người đàn ông có tiền, bấu víu vào một cành cây to cũng là một bản lĩnh.
Mà người đàn ông này diện mạo lại anh tuấn, như vậy càng tốt.
Người phụ nữ này nghĩ mọi cách để lấy lòng Trần Minh Tân, không chịu được khuôn mặt từ đầu đến cuối chỉ lạnh lùng đó của anh, không nói lời nào cũng không để ý đến cô ta, chỉ để cô ta ngồi bên cạnh.
Trần Minh Tân đè nén nỗi xúc động muốn đẩy người phụ nữ bên cạnh ra, hút xong một điếu thuốc, nỗi xúc động ấy ngược lại còn mỗi lúc một mãnh liệt.
Trước đây anh chỉ muốn nhanh chóng có được thành công, toàn bộ thời gian đều dành hết cho công việc, cuộc sống cũng bị đủ loại văn kiện số liệu lấp đầy.
Bên cạnh đều là người phương Tây, đối với ngũ quan sắc sảo, tinh tế của những người phụ nữ đó, anh không có hứng thú càng không có tình thú.
Có lẽ là ký ức về mẹ quá sâu đậm nên cho dù ở nước ngoài nhiều năm như vậy, anh càng thích vẻ đẹp ôn nhu của người phụ nữ phương Đông.
Anh không giống những gì người khác nghĩ, tận lực thủ thân như ngọc có lẽ là do quá bận, có lẽ là do không thích phụ nữ phương Tây cho nên chưa từng có phụ nữ.
Với anh mà nói, là một người thành công, có quyết đoán, ngoài việc có thể khắc phụ những khó khăn ra còn cần phải vượt qua dục vọng của bản thân.
Cho nên anh muốn thử một chút, có phải thật sự ngoài Tô Ánh Nguyệt ra, anh đều không có hứng thú với người phụ nữ khác.
Tô Ánh Nguyệt từ vẻ ngoài cho đến tính cách đều hấp dẫn anh.
Kết hôn đối với anh mà nói, cũng là một chuyện bắt buộc phải làm trong cuộc đời, chọn một người phụ nữ có thể hấp dẫn anh, đây là một quyết định không hề tệ.
Nhưng người phụ nữ này lại không an phận lắm, bản thân anh cũng càng lúc càng không bình thường.
Anh muốn chứng minh bản thân, cũng không phải thật sự là không phải cô thì không thể.
“Hôn tôi.” Anh dập tắt điếu thuốc trong tay, thần sắc trên mặt càng thêm mờ mịt.
Người phụ nữ tiếp rượu ngây người một lúc, cho rằng mình nghe nhầm.
Bùi Chính Thành ngồi một bên đang ôm ấp, trêu đùa phụ nữ, nghe thấy lời Trần Minh Tân, lực trên tay không ổn định liền véo người con gái trong lòng một cái khiến cô ta sợ hãi kêu lên: “A, đau...”
Bùi Chính Thành không để ý cô ta, toàn bộ tâm tư đều bị tình hình Trần Minh Tân bên kia thu hút.
Người anh em của anh ta hôm nay cuối cùng cũng nghĩ thông rồi, muốn thử một chút tư vị người phụ nữ khác?
“Ngài Bùi, tôi đi vệ sinh một chút.”
“Đi đi.” Bùi Chính Thành trực tiếp đẩy người trong lòng ra, quay đầu nhìn Trần Minh Tân bên kia.
Trần Minh Tân thấy người phụ nữ tiếp rượu mãi không có động tĩnh gì, trầm giọng thúc giục, vẻ mặt không nhẫn nại: “Mau lên, không được thì đổi người khác.”
Những người phụ nữ này càng nhìn càng phiền.
Người phụ nữ tiếp rượu được sủng ái mà lo sợ, nghiêng người qua hôn anh...
...
Tô Ánh Nguyệt nói muốn mời Lục Thời Sơ ăn cơm, chưa từng nghĩ sẽ tiết kiệm tiền mà còn rất hào phóng thuê hẳn một phòng bao hào hoa.
Hai người vừa nói chuyện vừa đi theo nhân viên phục vụ về phía phòng bao.
Khi đi tới trước cửa một phòng bao đang đóng cửa, đúng lúc một người phụ nữ ăn mặc hở hang từ trong đi ra, Tô Ánh Nguyệt đi bên phía cạnh tường, lơ đãng nhìn vào trong.
Cảnh tượng bên trong khiến cô trong phút chốc trừng lớn hai mắt.
Người phụ nữ ăn mặc hở hang chú ý đến ánh mắt Tô Ánh Nguyệt, cũng không nói gì, nhanh chóng đóng cửa lại rồi xoay người đi về phía nhà vệ sinh.
Sau khi đóng cửa lại, tầm nhìn Tô Ánh Nguyệt bị cản trở nhưng dưới chân cô lại như đã mọc rễ, không đi được một bước.
“Ánh Nguyệt?”
Lục Thời Sơ đã đi lên trước được vài bước mới phát hiện cô không đi theo mình, chỉ đành quay lại gọi cô, mà ánh mắt cô lại nhìn chằm chằm cánh cửa phòng bao, cũng không biết đang nhìn cái gì.
“Sao vậy? Cánh cửa phòng bao có gì đặc biệt sao?” Lục Thời Sơ nhìn cánh cửa phòng bao một cái rồi kéo cô đi về phía trước.
Tô Ánh Nguyệt bị anh ta kéo đi, bị động bước về phía trước, ngây ngốc nói: “Cánh cửa phòng bao... không đẹp gì cả.”
Nhưng cảnh tượng trong phòng bao lại không ngừng hiện lên trong đầu cô.
Trần Minh Tân...
Trần Minh Tân luôn giữ mình trong sạch lúc này lại đang ôm hôn một người phụ nữ, người phụ nữ đó dường như cả người đều dựa vào người anh, hai người dựa vào nhau gần như vậy, tay anh liền đặt lên vai người phụ nữ đó...
Người phụ nữ đó mặc quần áo của nữ tiếp rượu, cô đến CLB Ngọc Hoàng Cung nhiều lần như vậy, thường xuyên nhìn thấy có người dẫn các cô ấy vào phòng bao, cho nên cô biết những người mặc quần áo đó là kiểu người gì.
Trần Minh Tân, nữ tiếp rượu...
Từ trước đến nay, cô chưa từng gắn liền những chữ này lại với nhau.
Đến khi vào phòng bao rồi, biểu cảm trên mặt Tô Ánh Nguyệt vẫn còn vài phần đờ đẫn, đôi mắt vô thần ngồi đó, vẻ mặt sắp khóc đến nơi.
...
Người phụ nữ gần như đã nằm nửa người lên người Trần Minh Tân, khi cô ta sắp hôn lên môi Trần Minh Tân thì anh lại đột nhiên đưa tay giữ lấy vai cô ta rồi đẩy ra.
Anh dùng lực rất lớn, người phụ nữ tiếp rượu bị anh đẩy ra ngã trên mặt đất, tư thế rất khó coi.
Những người phụ nữ được tuyển làm nữ tiếp rượu đều rất khó khăn mới được vào CLB Ngọc Hoàng Cung làm việc, sắc đẹp đều không hề kém, cho dù gặp phải khách hàng không thích cô ta, cũng chưa từng bị trực tiếp đẩy ngã ra đất như vậy.
Đây vẫn là lần đầu tiên cô ta gặp phải một người đàn ông không hiểu phong tình và không biết thương hoa tiếc ngọc như vậy.
Đáy mắt nữ tiếp rượu lướt qua một tia không cam lòng, cắn môi qùy trên đất, cố ý bày ra tư thế câu dẫn người khác, váy bị kéo cao tới đùi, ôn nhu mềm mại gọi một tiếng: “Ngài...”
Trên mặt Trần Minh Tân ngưng lại một tầng sương lạnh, sắc mặt khó coi dọa người, anh đưa tay cởi áo khoác ngoài của mình ra, vẻ mặt chán ghét vứt sang một bên, đáy mắt không có bất kỳ cảm xúc gì, chỉ lạnh lùng nhả ra một chữ duy nhất với người phụ nữ đang quỳ trên đất: “Cút!”
Vành mắt nữ nhân viên tiếp rượu ửng hồng, bị Bùi Chính Thành đi tới kéo ra để người khác đưa cô ta ra ngoài.
Nãy giờ anh ta vẫn luôn chú ý tới tình huống Trần Minh Tân bên này, anh ta còn cho rằng Trần Minh Tân đã thật sự đổi tính rồi, quả nhiên cũng chỉ là “cho rằng” mà thôi.
“Được rồi được rồi, bớt giận nào, một cô gái thôi mà, đáng để cậu giận lớn như vậy sao?!” Bùi Chính Thành thấy sắc mặt dọa người của anh, vội vàng cầm rượu đi tới.
Trần Minh Tân nhận ly rượu, ngửa đầu một hơi cạn sạch.
Nhưng sau khi uống ly rượu vào, sắc mặt anh lại càng thêm khó coi.
Không phải anh tức cô gái tiếp rượu kia mà anh đang giận bản thân, vừa nãy khi nữ tiếp rượu kia nghiêng người tới, trong đầu anh lại toàn là dáng vẻ Tô Ánh Nguyệt.
Tế bào toàn thân đều đang kêu gào phải kháng cự.
Đợi đến khi anh phản ứng lại thì người đã bị anh đẩy ra.
Hoảng loạn đến đáng sợ, so với khi anh mười bốn tuổi lần đầu tiên tìm người để bàn chuyện làm ăn còn hoảng loạn hơn.
Trên thương trường, bất kỳ cuộc đàm phán nào, hai bên đều sẽ giữ lại con át chủ bài của mình để phòng ngừa khi đàm phán cuối cùng không thành còn có thể tìm cánh dưới.
Nhưng nếu như con át chủ bài trong tay toàn bộ đều giao cho một công ty thì sao?
Đáp án rất đơn giản: Thành hay bại không do anh quyết định.
Nếu như anh thật sự không có Tô Ánh Nguyệt không được thì thắng thua cũng không thể do anh quyết định.
Bùi Chính Thành nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Trần Minh Tân, không biết được anh đang nghĩ gì.
Đúng lúc này, Nam Sơn đẩy cửa đi vào, bước chân có chút vội vàng.
Trần Minh Tân luôn trầm tư ngẩng đầu lên nhìn anh ta, cất giọng hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Nam Sơn đắn đo một hồi mới nói: “Cô Tô, cô ấy... đến ăn cơm cùng một người đàn ông, ông chủ đã biết chưa?”