Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Editor: May
Diệc Thư có một câu nói rất đúng, khi một người đàn ông yêu bạn, tùy hứng của bạn, khuyết điểm của bạn đều là đáng yêu. Khi một người đàn ông không hề yêu người phụ nữ đó, cô ta khóc nháo là sai, lặng im cũng là sai, tồn tại hô hấp là sai, chết rồi cũng là sai.
Anh không có sai, chỉ là -- không yêu cô.
Nhưng tối hôm nay vì sao anh lại trở về? Cho dù không có Trần Văn Tiệp, giống như anh nói, trong một tháng, trừ bỏ đưa tiền cũng không trở về, cũng không có gọi điện thoại thông báo trước, cô cũng không có “Có cầu với anh”, vì sao anh phải trở về?
Cố Thanh Thanh cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng nắm ga giường, giọng nói thực nhẹ: “Vậy vì sao anh…… lại trở về? Lại, nằm ở bên người tôi?”
Như là muốn trả lời nghi vấn trong lòng cô, Lãnh Tư Thành đối diện gương sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn, chân dài mở ra, ánh mắt tĩnh đạm đi về phía cửa.
Kéo cửa ra, nương ánh sáng nhạt của hành lang, Cố Thanh Thanh nhìn thấy trợ lý Trình sớm đã chờ bên ngoài. Lãnh Tư Thành mở miệng hỏi: “Tư liệu đâu?”
Trợ lý Trình lắc đầu: “Không ở phòng sách, cũng không ở phòng ngủ của ngài, không biết đặt ở đâu rồi.”
Lãnh Tư Thành không có trả lời, chỉ là nâng cánh tay lên nhìn nhìn đồng hồ trên cổ tay: “Cách cuộc họp liền còn có 8 tiếng đồng hồ. Ở trước khi mở họp, tôi cần phải nhìn thấy phần văn kiện kia.”
Trợ lý Trình một đầu hãn, lập tức gật đầu: “Vâng! Tôi đã biết, tôi lập tức đi tìm.”
Chờ sau khi trợ lý Trình đi rồi, Lãnh Tư Thành liền đứng ở cạnh cửa, từ trên cao nhìn xuống nhìn Cố Thanh Thanh.
Con ngươi màu hổ phách không chút nào che dấu lạnh băng, như là một thanh lợi kiếm, đau đớn trái tim cô: “Cố Thanh Thanh, lần sau cô muốn đắm mình trụy lạc, giống như những người phụ nữ khác thông qua thân thể của cô tới đổi tiền, đừng lại tìm cớ khác! Nói trắng ra một chút, có lẽ tôi -- sẽ xem trọng liếc mắt nhìn cô một cái!”
“Cái cớ gì?” Cố Thanh Thanh nghi hoặc ngẩng đầu, trả lời cô, là tiếng Lãnh Tư Thành đóng cửa thật mạnh.
Rồi sau đó, tiếng bước chân càng ngày càng xa, càng ngày càng xa.
Cố Thanh Thanh chậm rãi ngã về trên gối đầu của mình, nhìn ánh sáng đèn thủy tinh trên trần nhà chiết xạ ra, trái tim, trầm xuống một chút.