Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 1: CÔ ĐỊNH TRẢ THẾ NÀO ĐÂY
Một chiếc xe vừa dừng lại, có người đàn ông trung niên từ bên trong bước ra, bảo vệ bên cạnh che ô cho ông ta. Cố Uyên nhìn người đàn ông kia, gương mặt ông ta bóng nhẫy đầy dầu, đỉnh đầu trọc lóc, bụng bia căng tròn, cô nhíu mày, khẽ siệt chặt các đầu ngón tay.
Hiển nhiên người đàn ông trung niên này rất ưng mắt Cố Uyên, ánh mắt tham lam lóe sáng, găm chặt vào cần cổ mảnh khảnh trắng nõn của Cố Uyên.
“Bao nhiêu một đêm, em.”
Cố Uyên co rúm lại né về sau, nhưng nghĩ tới khoản tiền phẫu thuật của em trai, cô cắn răng tiến lên phía trước một bước: “Một tỷ đồng.”
“Một tỷ, đủ cho ông đây chơi nát mấy em người mẫu còn trinh rồi, mày cũng không nhìn xem mày là hạng gì.” Người đàn ông kia có vẻ chần chừ chưa muốn buông tha, nhưng Cố Uyên chống cự, đúng giá một tỷ đồng, không được thiếu nửa xu khiến ông ta bực mình bỏ đi.
Gió lạnh thổi tạt vào mặt Cố Uyên, phần da trắng ngần như tuyết lộ ra bên ngoài của cô run lên vì buốt giá.
Trước cửa hộp đêm nguy nga lộng lẫy, một thiếu nữ chừng mười chín tuổi ăn mặc phong phanh và chất phác ngồi bên vệ đường, lời của bác sĩ văng vẳng bên tai, “bệnh tim của em trai cô không thể kéo dài hơn được nữa, phải nhanh chóng làm phẫu thuật.” Cô đưa tay ôm lấy mặt mình, bờ vai run lên khe khẽ.
Cô không biết mình nên làm thế nào.
Đột nhiên, một giọng nói dễ nghe của đàn ông vang lên trên đỉnh đầu Cố Uyên: “Lau đi này.”
Cố Uyên ngẩng đầu lên, nhìn thấy một bàn tay với những khớp xương cứng cáp đang cầm chiếc khăn tay, cô nhận lấy, nhìn về phía chủ nhân chiếc khăn. Đó là một người đàn ông khoác âu phục đen rất đắt tiền, gương mặt tuấn tú đầy mê hoặc, nhưng đôi mắt đen tuyền kia lại ẩn chứa vẻ lạnh lẽo và sắc bén.
Trông thấy người đàn ông kia đang đánh giá mình mà trong lòng Cố Uyên trào lên cảm giác bị sỉ nhục. Có phải anh cũng coi cô như những cô gái nhúng chàm khác ở nơi này, nhưng chẳng phải cô đang rao bán chính mình đấy sao?
Người đàn ông kia lên tiếng, giọng nói hờ hững và lạnh nhạt, anh hỏi: “Lần đầu tiên?”
Nghe được giọng nói trầm lắng dễ chịu này, Cố Uyên siết chặt hai bàn tay, đứng thẳng lưng: “Đúng vậy.”
“Bao nhiêu tiền?”
Cố Uyên đáp: “Một tỷ đồng.”
Một chàng trai trẻ tuổi tuấn tú đứng sau người đàn ông này bật cười: “Anh Ba, gái trinh bây giờ cao giá cỡ này cơ hả? Đến cả một cô mặt mũi bình thường thôi mà cũng dám mở miệng đòi tiền tỷ.”
“Anh Ba, nếu như anh thích, chi bằng để em chọn cho anh mấy cô, đảm bảo ngon ngọt mọng nước hơn thứ hàng này nhiều.”
Người đàn ông kia cười thản nhiên và nói: “Đưa tiền cho cô ấy.”
Cố Uyên nhìn tấm chi phiếu trong tay, cô chớp mắt, đến khi ngẩng đầu nhìn lên, đoàn người kia đã bỏ đi rồi, cô nhìn bóng lưng cao lớn đĩnh đạc mặc bộ âu phục đắt đỏ mà co chân đuổi theo.
“Anh gì đó ơi…”
Cố Uyên chạy tới, cô hơi cuống, lấy vội giấy bút từ trong túi áo ra, viết tên và cách thức liên lạc của mình vào đó rồi đưa cho người đàn ông kia. Dáng vẻ cô vô cùng quật cường: “Nếu anh đã không mua tôi, khoản tiền này cứ coi như tôi mượn từ chỗ anh, tôi sẽ trả lại.”
Người đàn ông kia nhận lấy mảnh giấy trong tay cô, nhìn cách thức liên lạc viết trên đó, khẽ cười nhạt, dường như có vẻ châm chọc: “Trả lại, cô định trả lại thế nào đây?”