Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Mộc Như Phương đặt sách xuống bước ra mở cửa, mùi bạc hà thơm ngát giống như mùi sữa tắm thoang thoảng bên ngoài.
Nhất thời Mùi hương này tỏa ra khắp căn phòng.
Trọng Tử Việt mặc bộ áo tắm màu xám khói, tựa hồ mới tắm xong vậy, nút áo tắm cài qua loa, chỉ buộc thắt lưng bên hông, tóc của cậu ta ướt nhẹp dán sát lên mặt, cậu ta vươn tay gạt đi.
Lúc nở nụ cười, nốt ruồi lệ bên khóe mắt cậu ta càng trở nên xinh đẹp quyến rũ hơn nữa, nhưng lại để lộ hai chiếc răng nanh nhỏ nhắn: "Chị ơi, chị có máy sấy tóc không?"
Cậu ta chống một tay lên cánh cửa giống như đang đợi cô đi lấy đồ ra vậy.
Mộc Như Phương nhìn cậu ta, ánh mắt vô tình lướt qua cổ áo mở rộng rồi quay mặt đi ngay tức khắc, cô gật gật đầu rồi đi vào nhà vệ sinh, cầm máy sấy tóc ánh ngọc trai của mình ra ngoài cửa đưa cho cậu ta.
"Cảm ơn chị ạ, chừng nào em sấy trong rồi sẽ mang trả cho chị ngay."
Tiếng gọi chị của cậu ta nồng đượm vẻ quyến rũ đặc biệt, Mộc Như Phương nghe thấy mà không khỏi đỏ mặt.
Cô đóng cửa, cảm thấy hơi buồn cười.
Thế mà lại đỏ mặt vì được một cậu bé nhỏ hơn mình bốn tuổi gọi chị.
Có điều Trọng Tử Việt này.
Gương mặt trông hơi hơi yêu nghiệt, nhưng lúc cậu ta không cười, đôi mắt không híp lại vẫn có vẻ đoan chính lắm.
Lúc nở nụ cười để lộ chiếc răng nanh thỏ lại đến là đơn thuần.
Cô lắc lắc đầu.
Bị khúc nhạc đệm Trọng Tử Việt này cắt ngang chuyện đang làm, Mộc Như Phương sắp xếp mấy cuốn sách đặt trên bàn, dọn dẹp tủ quần áo, cất gọn gàng mấy bộ đồ dì Tang mới mua cho cô.
Hai mươi phút sau.
Dì Tang gõ cửa.
"Cô Như Phương, cô Như Phương, đã chuẩn bị bữa tối tinh tươm rồi, cô có thể xuống nhà ăn cơm rồi đấy."
Dì Tang biết Mộc Như Phương không nói chuyện được, cũng không thể trả lời bà ấy nên sau khi gọi cô một tiếng bèn bỏ đi ngay.
Trong nhà ăn.
Trọng Hoài Viễn và Minh Lê đã vào chỗ rồi, Mộc Như Phương cũng ngồi xuống, vị trí của cô vừa kéo lại đối diện với Trọng Tử Việt.
Trước bàn ăn, Minh Lê gắp cho Trọng Tử Việt vô số món: "Ăn nhiều một chút, đều là món con thích ăn đó."
Dì Tang đang đứng múc cháo cạnh bên: "Cậu chủ mau ăn thử đi, tôi vẫn chưa có bị lụt nghề đâu."
Trọng Tử Việt gắp một món thịt lăn bột: "Ừm cũng được, dì Tang nấu ăn lúc nào cũng ngon hết, lúc ở bên Mỹ tôi cứ thấy nhớ nhung, về nhà rồi chắc chắn phải ăn cơm dì Tang nấu."
Dì Tang được cậu ta nịnh bợ mấy câu, tâm trạng vui phơi phới.
"Tôi có nấu cháo đậu đỏ đây, cô ăn thử đi." Dì Tang múc chén cháo rồi đặt trước mặt Mộc Như Phương.
Mộc Như Phương gật đầu, dì Tang và cô ấy rất thân thuộc với nhau, bà ấy hiểu cô đang tỏ ý cảm ơn với mình nên bèn híp mắt cười: "Cô Như Phương, nếu cô thích thì mai tôi sẽ nấu nữa."
Thường ngày, các món ăn được Mộc Như Phương ưa thích không nhiều lắm, dường như chẳng có món nào làm cô thích đặc biệt cả, tối nay, không khí trong nhà ăn của nhà họ Trọng rất vui vẻ, cô cũng ăn nhiều hơn một chút. Trọng Hoài Viễn khui chai rượu, Minh Lê cười cười: "Hôm nay Tử Việt về nước, ít nhiều gì chúng ta cũng phải uống tí rượu..."
Mộc Như Phương cũng uống một ít.
Rượu vang đỏ mà cô uống là loại rượu mới ra của cửa hàng trong năm nay, ông chủ của cửa hàng rượu nào đó tặng cho Trọng Hoài Viễn, mùi vị mát mẻ, rượu trôi xuống cổ họng để lại hương thơm ngọt ngào.
Sau khi ăn xong bữa cơm tối, Trọng Hoài Viễn và Trọng Tử Việt chơi cờ trong phòng, dì Tang chuẩn bị ít trà nước cho bọn họ, nhưng bà còn phải canh chừng bánh ngọt trong lò nướng, Mộc Như Phương đang ở trong bếp học cách làm bánh với dì Tang, thấy bà bận bịu nên cô vươn tay cầm khay trà.
Ý là, để cô bưng lên cho bọn họ là được rồi.
Dì Tang cười cười nói được.
Bà gật đầu nhìn bóng lưng Mộc Như Phương.
Mặc dù cô gái này không thể nói chuyện được, hơn nữa lai lịch không rõ ràng nhưng tấm lòng lương thiện, trước giờ chưa từng khinh thường người hầu kẻ hạ trong nhà.
Còn thường xuyên xuống bếp giúp đỡ bà ấy.
Trà dì Tang pha là loại trà mới ra mắt trong năm nay, hương vị trong lành, không bị đắng chát, đây là món trà được Trọng Hoài Viễn yêu thích nhất.
Từ lúc còn nhỏ Mộc Như Phương đã thường xuyên theo sát bên ba, nhìn ba và anh cả chơi cờ.
Tất nhiên cô hiểu.
Cô nhìn bàn cờ, hai quân trắng đen truy sát, vây đánh lẫn nhau, quân đen trông có vẻ rơi xuống thế hạ phong nhưng trên thực tế lại chưa dùng hết toàn bộ sức lực, vẫn luôn còn cơ hội phản công, mặc dù quân trắng ép sát từng bước nhưng thực tế sức tấn công không mạnh mẽ, rất dễ dàng bị quân đen phản công, biến thua thành thắng.
Quân đen là Trọng Tử Việt.
Quân trắng do Trọng Hoài Viễn nắm giữ.
Minh Lê không hiểu cách chơi cờ, bà đứng bên cạnh Trọng Hoài Viễn, không nhịn được mà cằn nhằn đôi câu: "Ông không thể nhường con trai một chút hả?"
Trọng Hoài Viễn: "Nó hả, có gì mà cần anh nhường." Rồi mỉm cười không lên tiếng nữa.
Mộc Như Phương đặt trà xuống bàn rồi cầm khay trà đứng sang một bên, cô đứng cạnh Trọng Tử Việt, đưa mắt dõi theo bàn cờ, Trọng Tử Việt nhấp một ngụm trà: "Ồ, mùi vị cũng được ha, chị pha đấy ư?"
Mộc Như Phương lắc đầu.
Trọng Tử Việt không nghe cô trả lời cứ ngỡ người ta không muốn nói chuyện với mình, cậu ta cười cười: "Mùi vị trong lành, trà mới của năm nay à?"
Bởi vì Trọng Hoài Viễn thích uống trà nên Minh Lê có nghiên cứu về trà đạo: "Mới giao đến mấy ngày trước đó, mẹ cảm thấy mùi vị cũng được, ba con cũng thích lắm."
Mười phút sau.
"Ba, con thua rồi." Trọng Tử Việt đứng dậy.
Trọng Hoài Viễn nhìn bàn cờ: "Con đấy..."
Minh Lê nhận được cuộc gọi của bạn, bèn đi lên ban công.
Trọng Hoài Viễn nói: "Mẹ con còn kêu ba nhường con, bà ấy không nhìn ra con kín kẽ đến mức nào." Kỳ nghệ của cậu ta đã vượt qua ba mình từ lâu.
Trọng Tử Việt: "Phải cảm ơn ba nhường con mới phải, à đúng rồi, trà cũng được lắm."
"Nếu con thích thì khi nào về trường, kêu dì Tang chuẩn bị cho một ít."
Không khí thơm phức mùi bánh đào mới ra lò.
Bánh đào giòn xốp, bên trên còn có hạnh nhân ngon miệng.
Mộc Như Phương cắn hai miếng rồi cười với dì Tang: "Dì Tang, ngon thật đấy."
"Cô Như Phương, cô thích ăn là được rồi, mai tôi sẽ làm nhiều hơn một ít.""
Mộc Như Phương quay về phòng ngủ, dì Tang bưng một dĩa nhỏ lên cho cô, cô tắm rửa thay bộ đồ mặc nhà màu hồng nhạt.
Trong phòng ngủ của Trọng Tử Việt.
"Cậu chủ, đây là bánh đào tôi mới làm, còn có sữa bò nữa."
Trọng Tử Việt ngồi trước bàn đọc sách: "Dì Tang này, cái người mới đến ấy, sao đột nhiên tôi lại có thêm người chị thế này."
Dì Tang chăm sóc cho Trọng Tử Việt từ bé đến giờ nên cực kỳ yêu thương cậu ta: "Cô Như Phương à, ông chủ thương lượng với bà chủ rồi mới đưa cô Như Phương về nhà, nhận làm con gái nuôi đấy, mẹ của cô ấy...là người quen cũ của ông chủ."
Trọng Tử Việt: "Ra là thế.""
Cậu ta cười cười rồi thấp giọng nói: "Bạn gái cũ à?"