Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Cô cài lại áo khoác, sắc mặt đỏ bừng.
Tiếng cười Trọng Tử Việt truyền đến: "Chị, bộ dạng lúc chị xấu hổ rất dễ thương!”
Lúc này, Mộc Như Phương trong mắt Trọng Tử Việt có mái tóc đen, làn da trắng nõn, trang điểm nhẹ nhàng, khí chất đơn giản thuần khiết, xinh đẹp không gì có thể so sánh được, mà bởi vì nguyên nhân xấu hổ nên làn da phiếm hồng, dường như chỉ cần cô căng thẳng, đuôi mắt sẽ đỏ lên, mang theo hơi nước lờ mờ, đó là…. Loại biểu cảm khiến cho người ta thương tiếc, một khuôn mặt xinh đẹp vô song, có khả năng thu hút ý muốn bảo vệ và cả dục vọng.
Trọng Tử Việt từ từ thu lại nụ cười, hai tay của anh nắm thật chặt tay lái, trái tim bắt đầu tăng tốc không thể khống chế lại được, anh từ từ nghiến răng, ánh mắt không con nụ cười trêu chọc đơn thuần nữa, chỉ còn những cơn sóng dục vọng vô tận đột nhiên xông tới.
Bỗng nhiên, anh đạp mạnh chân ga tăng tốc…
Chiếc xe phi nhanh trên đường.
- ---
Trong thư viện.
Mộc Như Phương chọn vài cuốn sách, gần đây cô rất thích đọc sách lịch sử, nhất là lịch sử nhà Đường, chọn xong sách sau đó trả tiền, tất cả bảy cuốn sách, cô cầm bằng một tay, chiếc túi trên ngón tay đè lên một vết đỏ.
Xe của Trọng Tử Việt dừng ở bãi đỗ xe trước cổng thư viện, Mộc Như Phương đi qua, cô lên xe, Trọng Tử Việt một lần nữa khôi phục bộ dạng cợt nhả: "Có muốn uống trà sữa không?”
Mộc Như Phương nghe thấy anh cười đùa cợt nhả như vậy trong lòng cũng thở dài một hởi, cô và Trọng Tử Việt vốn không có quan hệ gì. Nhưng anh là thiếu gia của nhà họ Trọng, cũng chỉ ở nhà mấy ngày sẽ đi ra nước ngoài, lúc đầu chính là hai đường thẳng song song mãi mãi không có điểm chung.
Bây giờ đã có thân phận này, vậy coi như cô có một người ‘em trai’ đi.
"Ừm." Trọng Tử Việt đưa cho cô một ly trà sữa.
Vẫn còn ấm.
Trước kia Mộc Như Phương rất thích uống, hơn nữa cô thích tự mình nấu trà sữa uống, cô thích ngồi ở cửa sổ trên tầng hai, nhìn trời mưa to bên ngoài, sau đó cúi đầu đọc sách trong tay, uống một ngụm trà sữa, chờ Đào Gia Thiên tới.
Nghĩ tới đây.
Mộc Như Phương thở dài một hơi, cô đâm ống hút uống một ngụm, trà sữa đậm vị xoài, còn có vị sữa dừa.
"Uống ngon không?” Trọng Tử Việt hỏi.
Anh nói: "Tôi đã đã phải xếp hàng một giờ đồng hồ đấy!”
Một giờ.
Quỷ lừa gạt sao?
Cô đi đến thư viện mới có hai mươi phút.
Một giờ trước đó, Trọng Tử Việt còn đang trên đường lái xe đến thư viện.
"Thật." Trọng Tử Việt gật đầu.
Dáng vẻ nghiêm trang đàng hoàng của anh khiến Mộc Như Phương mỉm cười bất đắc dĩ, cũng không muốn lắm mồm với anh.
Phía sau thư viện có một con đường, ở đó có một cửa hàng trà sữa, người xếp hàng rất dài, phải mất khoảng một giờ đồng hồ để mua trà sữa, nếu muốn sớm thì phải hẹn trước, ngay cả khi giao hàng cũng phải chờ.
Mà Trọng Tử Việt…
Đúng là xếp hàng hơn một giờ để mua trà sữa.
Chỉ có điều cậu ấm nhà họ Trọng bỏ ra một cái giá cao để chen vào trong hàng mà thôi.
Anh mua hai ly, anh uống một ly, trong đó một ly kia anh uống hai ngụm, anh không đồ uống quá ngọt, có điều cô gái kia chắc chắn sẽ thích.
- ---
"Cậu chủ, cô Như Phương, hai người chơi bên ngoài cả mộ ngày thế nào rồi?” Vừa mới quay về đến nhà họ Trọng, dì Tang liền đến chào hỏi, bà nhiệt tình lấy đồ từ trên tay Mộc Như Phương và Trọng Tử Việt xuống.
"A..., cô Như Phương, cô mua nhiều sách như vậy sao?”
Ngày thường Mộc Như Phương buồn chán, muốn giết thời gian.
"Dì Tang, đây là quà cho dì.” Đi tới phòng khách, Trọng Tử Việt lấy một chiếc hộp nhung màu xanh, đưa cho Dì Tang.
Dì Tang vừa mừng vừa lo: “Cậu chủ.”
"Dì Tang, mau mở ra nhìn xem có thích không?!"
Dì Tang vui mừng mở ra.
Bên trong là một sơi dậy chuyền ngọc trai do Trọng Tử Việt và Mộc Như Phương cùng nhau chọn.
Bề ngoại không tính là quá hoa lệ, nhưng giá cả cũng không rẻ, ngọc trai và vàng bạch kim trang trí, đây là một thương hiệu trang sức của Italy.
Dì Tang nhìn Trọng Tử Việt lớn lên, bà vẫn luôn đi theo Minh Lê, ở nhà họ Minh vẫn luôn hầu hạ Minh Lê, đến nhà họ Trọng ở Hải Thành, bà đối xử với Trọng Tử Việt cũng giống như con đẻ của mình.
"Cám ơn cậu chủ."
"Dì Tang, mau mang vào nhìn xem được không?”
"Cậu chủ mua đương nhiên đẹp mắt.”
Trọng Tử Việt giúp dì Tang đeo sợi dây chuyền lên, ngọc trai sáng bóng tao nhã dịu dàng, vàng bạch kim trang trí lộng lẫy, cũng không hề lấn át những chi tiết còn lại, dì Tang dù sao cũng là một người hầu, nếu như mang trên người trang sức quá mức hoa lệ chắc chắn sẽ khiến Minh Lê không vui.
Sợi dây chuyền ngọc trai này lại vô cùng phù hợp.
"Cậu chủ, cậu lại mua quà cho tôi, những đồ trước kia cậu mua cho tôi vẫn chưa sử dụng hết.”
Mỗi lần Trọng Tử Việt từ nước ngoài trở về đều sẽ mua quà cho mọi người trong gia đình.
Năm nay gấp gáp trở về, vừa rồi đến trung tâm mua sắm liền cùng Mộc Như Phương mua chúng.
"Mẹ tôi đâu?"
"Bà Chủ ở trên lầu trong thư phòng luyện chữ.”
Minh Lê là con nhà dòng dõi Nhọ học, xuất thân tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã được luyện chữ cho nên mỗi ngày đều dành thời gian để luyện tập.
Trọng Tử Việt lên lầu, gõ cửa.
"Tử Việt hả, hôm nay cùng Như Phương ra ngoài chơi có vui không?”
Minh Lê cầm bút lông, trên tờ giấy Tuyên Thành viết bài thơ Lý Thanh Chiếu.
Trọng Tử Việt lấy một món quà ra: "Mẹ, mẹ thử một chút, hôm nay con cùng chị đi dạo qua vài cửa hàng, lần này con trở về đột ngột, cũng không kịp chuẩn bị quà cho mọi người.”
Có quà hay không có quà, giá tiền nhiều hay ít, Minh Lê đều không để ở trong lòng.
Nhưng đây là món quà mà con trai bảo bối yêu quý của mình tặng, đương nhiên là bà rất vui mừng.
Bà lập tức đặt bút lông xuống, lấy chiếc khăn đặt ở bên cạnh lau ngón tay, sau đó nhận lấy, Trọng Tử Việt chuẩn bị món quà cho Minh Lê là một chiếc vòng tay phỉ thúy, ánh sáng lộng lẫy, đường văn nhỏ không một chút tì vết, toàn thân mang màu trắng ấm áp, giống như một loại kem dưỡng tốt nhất, cho dù ở trong phòng dưới ánh sáng tự nhiên vẫn mang màu sắc óng ánh.
Vừa nhìn đã nhận ra ngay là chất lượng tuyệt hảo.
Minh Lê có rất nhiều vòng tay, cái vòng ngọc này mặc dù kết cấu không tệ nhưng Minh Lê cũng là người sưu tầm phỉ thúy, đế vương lục mấy chục tỷ đều có, thế nhưng cái này là chính con trai bà tặng, đương nhiêu là vô cùng quý giá, lập tức đem vòng ngọc trên cổ tay bỏ xuống, đeo chiếc vòng của Trọng Tử Việt tặng.
"Tử Việt, ánh mắt của con cũng rất tốt, mẹ thích nó!” Trong lòng Minh Lê chỉ có Trọng Tử Việt là đứa con trai bảo bối duy nhất, tất cả mọi thứ đều phải kỹ lưỡng, bà nhìn Trọng Tử Việt: "Tử Việt, hôm nay con cùng chị Như Phương đi chơi có vui không?”
Cũng không phải Minh Lê quản chặt chẽ, dù sao bà cũng chỉ có một đứa con trai, đương nhiên là trong lòng vô cùng yêu thương.
Vấn đề này, lúc Trọng Tử Việt vừa mới đẩy cửa đi vào bà đã hỏi qua một lần, bây giờ lại hỏi thêm lần nữa.
Mà không lâu trước đó ở dưới lầu, lúc dì Tang nhìn thấy Trọng Tử Việt và Môc Như Phương cùng đi vào, miệng cũng cười tủm tỉm hỏi một câu.
Dường như cũng rất quan tâm.
Anh cùng Mộc Như Phương...đi chơi có vui không?
Trọng Tử Việt rất hiểu Minh Lê, đương nhiên cũng biết Minh Lê rất yêu thương mình, cũng ở trong những lời này để thăm dò, anh nói: "Đương nhiên, lúc ở tòa nhà thương mại còn gặp bạn của chị, cùng xem phim một chỗ.”
Sắc mặt Minh Lê lập tức thay đổi: "Người bạn nào?”
"Hình như tên là Đào Y Y.” Trọng Tử Việt vươn vai, anh cũng không phải không nhìn thấy sắc mặt Minh Lê đã được che giấu cực tốt, anh ngồi trên ghế salon: “Còn có một người nữa tên là Hạ… cái gì Hạ.. Nghe chị Như Phương nói là cái gì nhà Hạ Tư lệnh, cùng xem phim, sau đó đi mua sách xong thì trở về.”