Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 576: CỨU ANH ẤY
CHƯƠNG 576: CỨU ANH ẤY
Tư Dân nghe được giọng nói của cô gái phía sau lưng.
Bước chân dừng lại.
Anh vốn không đi nhanh.
“Anh không sao chứ.” Dụ Tú Y hỏi.
Bước chân Tư Dân chỉ dừng lại một chút, lại thấy một bóng dáng chặn trước mặt anh, Dụ Tú Y hơi thở hổn hển, cô chạy chậm vài bước: “ Anh... có phải anh bị thương không, có phải... người kia đẩy anh một cái, đã đụng vào vết thương rồi đúng không.”
Tư Dân nhìn cô: “Đừng xen vào chuyện của người khác.”
Mẹ nuôi của Dụ Tú Y là Trần Ny Hạ , bác sĩ ngoại khoa, Phó viện trưởng của bệnh viện.
Dụ Tú Y từ nhỏ đến giờ xem như mưa dâm thấm lâu.
Từ hơi thở không còn sức lực của người đàn ông có thể đoán được, có lẽ anh đang rất khó chịu.
Cũng phải, hôm qua hấp hối nằm trong đêm mưa, hôm nay sao có thể khỏe mạnh được chứ.
Hình như...
Cố đúng là xen vào việc của người khác.
Người này có như thế nào, cũng không liên quan tới cô nhỉ...
Dụ Tú Y trong chớp mắt cũng hiểu được, cô quá tò mò rồi.
Cô chưa bao giờ tò mò đến mức này cả.
Cô cắn môi một chút, sau đó chầm chậm dời bước chân. Cô đi về phía thang máy, cô phải lên lầu, đi tìm Dụ Anh Bân, giờ này chắc phim đã chiếu xong.
Tư Dân nhìn cô, chậm rãi cụp mắt xuống, anh cũng không lập tức rời đi, mà là đến toilet xử lý vết thương, anh thật sự... sắp không chịu nổi...
Vừa nãy bị đụng một cái, thật sự là, quá đau.
Anh cảm giác vết thương của mình đã bị nứt ra
Thậm chí có thể cảm giác được máu từ trong băng gạc đang cuồn cuộn chảy ra...
Hơi thở anh nặng nề.
Đi đường càng trở nên khó khăn.
-
Đây là lần thứ hai anh và Dụ Tú Y gặp nhau.
Lúc này anh đã không còn tên là Tư Dân nữa, mà là Tư Dân .
Cũng không phải là nhà giàu cao quý nữa, mà là...
Một người chỉ vì sinh hoạt, vì tranh quyền, vì nghỉ ngơi dưỡng sức, vì giấu tài, mà ở tầng lớp thấp nhất của xã hội.
Trong lòng Dụ Tú Y , anh chỉ là một... người bình thường, không có gì đặc biệt, chỉ là cô vô ý gặp phải trong một ngõ hẻm khi trời mưa, để cái dù lại cho anh, đánh thức anh, không hơn.
Trong lòng Tư Dân, cô gái đánh thức anh này, là một tia sáng le lói, nhưng mà, lòng con người, dễ dàng đổi thay, nhất là khi đi kèm với quyền lợi và dục vọng.
Dụ Tú Y về tới sảnh của rạp chiếu phim, ngồi ở quán cà phê bên ngoài đợi hai phút, liền thấy Dụ Anh Bân đi tới. Có lẽ là do cô quá tò mò, cũng có lẽ là trong chớp mắt hứng thú với cậu con trai bí ẩn này, nhất là vào cái tuổi 18 ngây thơ mơ mộng về tình yêu.
Cô và Dụ Anh Bân đi đến ga tàu điện ngầm.
Nhưng không ngờ lại gặp phải Tư Dân ở ga tàu điện ngầm. Anh đi tuyến số 8, bóng lưng cao gầy, Dụ Tú Y vừa liếc mắt đã nhận ra, cô nói với Dụ Anh Bân : “Em quay về trước đi, đây là 600 nghìn, không cần trả lại chị.”
“Thật sao.” Dụ Anh Bân hơi không dám tin, như thể sợ cô đổi ý: “Nói rồi đó!”
“Nói rồi!” Dụ Tú Y gật đầu, nhìn Dụ Anh Bân đi tuyến số 4, sau đó bản thân mình len tuyến số 8, trên tàu, cô đứng cách anh nửa khoang tàu.
Cô nhìn thấy anh dựa vào một bên cửa tàu không mở được, một tay che bụng, cúi đầu, mái tóc đen che đi khuôn mặt.
Nhưng có người, trời sinh chính là được người khác chú ý, không giống với những người khác.
Cho dù Tư Dân chỉ mặc đồ thể thao bình thường, đeo khẩu trang, cúi đầu, trên tàu cũng có cô gái lấy điện thoại ra chụp lén anh.
Khí chất trên người anh rất khác biệt.
Một sự lạnh lùng ngăn người khác tới gần, mang khẩu trang che đi mặt mũi đẹp đẽ hơn người.
Dụ Tú Y cũng không biết anh có phát hiện ra cô hay không, nhưng vẫn theo anh suốt năm trạm, sau đó đổi sang năm trạm khác, cô đi theo anh đến một khu dân cư, đến một tòa nhà ống.
Rất rõ ràng đây là một khu phố cổ.
Không giống như khu chợ phồn hoa ở trung tâm, tất cả những gì ở nơi đây, đều liên quan đến sự nghèo khó.
Một căn nhà cao tầng hơn hai mươi năm, ngõ nhỏ ở dưới lầu quanh năm không được ánh nắng chiếu tới lộ ra rêu xanh, ánh sáng ở lầu một lầu hai toàn bộ đều bị quần áo được phơi chằng chịt cản lại.
Dụ Tú Y không biết Tư Dân có phát hiện ra mình hay không, cô vẫn luôn đi cách anh hơn mười mét, vẫn luôn nhìn theo anh đi đến một tầng lầu trong khu dân cư, cô chạy chậm vài bước đi tới, ở lầu một đã nghe được âm thanh.
Anh ở lầu hai, căn nhà phía đông.
Khu phố cổ cũ xưa hai bên đường đông đúc, phần lớn đều là cư dân trong hẻm nhỏ, cô băng qua đường lớn, đi đến một nhà thuốc không lớn không nhỏ.
Mua thuốc giảm đau cầm máu và thuốc kháng viêm.
Sau đó Dụ Tú Y đi đến căn nhà phía đông ở lầu hai, sau khi bỏ bịch thuốc xuống, khẽ gõ cửa.
Xong xuôi, cô nhanh chóng chạy xuống lầu dưới, ở lầu một cẩn thận nhìn xuyên qua khe hở trên cầu thang.
Cô gái mười tám tuổi ôm lòng hiếu kỳ với người đàn ông xa lạ bí ẩn, dần dần mơ hồ dần dần phát triển.
Tư Dân đã về tới nhà, Tiểu Phồn chạy đến: “Anh.”
Cả người Tư Dân không còn sức lực, bước chân loạng choạng, anh cởi khẩu trang ra, bởi vì mất máu mà màu môi tái nhợt: “Tiểu Phồn, tự chơi một mình nhé.”
Tiểu Phồn gật đầu, tự mình đi lên sân thượng chơi.
Tư Dân lấy tay đè bụng mình lại, chậm rãi đi đến phòng ngủ, anh cắn răng một cái, cởi áo khoác ra, bên trong là áo nhân viên ngắn tay màu xám, lúc này ở phần bụng, đã là một mảng đỏ tươi, anh tự tay đè một cái, miệng thở hổn hển.
Anh nằm trên giường, cả người không còn sức lực.
Mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ.
Mồ hôi đọng lại trên mi.
“Tiểu Phồn...”
Anh khàn giọng lên tiếng.
Nhưng âm thanh yếu ớt, hoàn toàn không có ai nghe được.
Anh cố gắng chống đỡ đi về nhà, gần như đã dùng hết tất cả sức lực, giờ phút này, mí mắt Tư Dân nặng nề, chậm rãi khép lại.
Tiểu Phồn nghe được tiếng gõ cửa.
Cậu bé chạy tới cửa, leo lên ghế, nhón chân nhìn qua lỗ mắt mèo, bên ngoài không có ai, Tiểu Phồn do dự một chút nhưng vẫn mở cửa, nhìn thấy bên ngoài có một bịch thuốc, cậu bé cúi người nhặt lên, ai đưa vậy ta?
“Anh... Anh ơi ở ngoài có người vứt bậy đồ này...”
“Anh...”Tiểu Phồn quay đầu lại kêu to.
Dụ Tú Y đã ghi chép liều lượng thuốc cần dùng ở phía trên, cô chuẩn bị rời đi, chợt nghe tiếng hô to của cậu bé: “Anh ơi, anh ơi anh bị sao vậy.”
Dụ Tú Y dừng bước.
Cô vốn đang ở lầu một, nghe âm thanh hoảng hốt của cậu bé, vội chạy lên lầu.
Cô cũng không thèm gõ cửa, bởi cửa đang mở.
Dụ Tú Y đi vào.
“Tiểu Phồn.” Tên là Tiểu Phồn đúng không, cậu bé này tối hôm qua ôm chân cô, hình như tên là Tiểu Phồn.
Cậu bé nhận ra cô: “Chị ơi, chị cứu anh của em đi.”
“Anh em đột nhiên té xỉu.”
Dụ Tú Y đi qua, nhìn thấy Tư Dân nằm trên giường, lúc này hai mắt Tư Dân nhắm nghiền, môi tái nhợt, trên mặt không còn một giọt máu, mày nhíu thật chặt.
Áo khoác anh tùy tiện ném trên giường, trên người là bộ đồ nhân viên màu xám ngắn tay, giờ phút này nơi ngón tay đang đè chặt, có máu rỉ ra ngoài.
Dụ Tú Y tinh táo lại.
Dù sao từ nhỏ cô cũng đi theo Trần Ny Hạ học hỏi những thứ này, trong nhà cũng có không ít sách vở về ngành y, cô nhìn xung quanh: “Tiểu Phồn, trong nhà có hòm thuốc y tế không?”
Lúc này trong mắt Tiểu Phồn đầy nước mắt, bị dọa sợ: “Em... Em không biết...”
“Tiểu Phồn đi tìm được không nào?” Dụ Tú Y cố gắng làm cho giọng nói của mình trở nên hiền dịu hơn một chút.
Tiểu Phồn gật đầu: “Được.”
Cậu bé trai khoảng chừng bảy tám tuổi, sải bước chân ngắn ngủn chạy ra ngoài tìm hòm thuốc y tế, Dụ Tú Y đã tìm một vòng trong phòng ngủ.
Phòng ngủ của anh rất đơn giản.
Hầu như không có đồ vật dư thừa gì.
Một cái bàn, một cái giường lớn, còn có một tủ quần áo, sau đó thì không có gì nữa.
Ánh mắt Dụ Tú Y nhìn vào cái ba lô của anh, vừa mở ra nhìn, quả nhiên bên trong có một cuộn băng gạc và một đống thuốc.
Những loại thuốc này, chỉ là nước thuốc bình thường nhất, thuốc cầm máu giảm đau bình thường nhất.
Dụ Tú Y lại bảo Tiểu Phồn tìm một cái kéo, rồi cẩn thận đẩy cái tay của người đàn ông ra, cắt bỏ băng gạc đã bị máu thấm ướt. Tiểu Phồn nhỏ giọng khóc thút thít, nhìn Dụ Tú Y : “Chị ơi, anh sẽ không sao đâu, đúng không.”
Ánh mắt Dụ Tú Y nhìn vết thương anh, một vết thương sáu bảy xăng ti mét, không khâu lại, cũng chưa kết vảy, giờ phút này không có gì băng bó, máu ồ ạt chảy ra. Dụ Tú Y cầm một cái khăn mặt sạch, đổ thuốc bột ra rồi đắp lên vết thương, ngón tay cô thậm chí có thể cảm nhận được chất lỏng ấm áp kia.
Tuy Dụ Tú Y từ nhỏ đã đi theo Trần Ny Hạ , mưa dầm thấm lâu, nhưng cũng là lần đầu tiên tiếp xúc.
Nói không hốt hoảng là giả.
Trong lòng cô sợ hãi.
Vết thương thế này, vậy mà anh còn cố chịu đựng đi làm thêm.
Trời ạ, người này không muốn sống nữa sao?
Dụ Tú Y cắn môi.
Thuốc bột cầm máu đơn giản không có tác dụng, vết thương của anh cần được khâu lại, cô phải đến nhà thuốc. Dụ Tú Y che kín vết thương lại cho Tư Dân , sau đó nói với Tiểu Phồn: “Chị muốn đi ra ngoài một lát, chị cần mua vài thứ.”
Tiểu Phồn cực kỳ sợ: “Chị ơi, chị sẽ quay lại chứ?”
“Sẽ chứ...” Dụ Tú Y nhìn cậu bé: “Chị chắc chắn sẽ quay về, em ở đây trông anh nhé.”
“Vâng.” Cậu bé còn quá nhỏ, rất dễ ỷ lại vào người khác, nhất là đối với Dụ Tú Y . Cậu bé nhớ Dụ Tú Y , tối hôm qua trời mưa to, anh trai bị hôn mê cũng là nhờ chị gái này đánh thức, cho nên cậu bé cực kỳ tin tưởng Dụ Tú Y .
“Chị, chị nhất định phải quay lại đó.”
Dụ Tú Y dùng tốc độ nhanh nhất, cô thậm chí lấy một chiếc xe đạp không có khóa dưới lầu mà chạy đi, đến nhà thuốc, mua dụng cụ khâu dùng một lần.
Sau đó mua thêm một chút thuốc cấp cứu, lập tức vội vã quay về.
Dụ Tú Y lần đầu tiên dùng dụng cụ khâu dùng một lần, cô cẩn thận đọc hướng dẫn sử dụng, rồi bắt đầu thao tác. Tim cô đập vô cùng nhanh, đây chắc hẳn là chuyện điên rồ nhất mà cô từng trải qua trong mười tám năm cuộc đời mình, cô vậy mà lại ôm lòng tò mò với một người con trai bí ẩn, hơn nữa còn vì sự tò mò ấy mà một đường theo anh về nhà...
Nhiều năm sau, Dụ Tú Y nằm trên bàn phẫu thuật, mất đi đứa con, trong đâu cô hiện lên vô số chuyện cũ đã qua, cô hối hận, hối hận trước đây đã làm như vậy.
Cô đáng lẽ nên vô tình mà rời đi, cô không nên vào những năm tháng thanh xuân ngây ngô của mình, nảy sinh lòng hiếu kỳ với một người con trai xa lạ, để vận mệnh của hai người... cứ vậy mà đan xen vào nhau.