Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
CHƯƠNG 634: CẦU CỨU
CHƯƠNG 634: CẦU CỨU
Thấy cô muốn đi ra ngoài cửa, Cố Thâm lại trực tiếp đi tới cánh cửa khóa lại, Đào Y Y nghe thấy tiếng cửa bị khóa trái lại thì tức giận không thôi.
“Anh không phải xem tôi thành người khác sao, cô Tô, cô An gì đó, tôi, vậy mà bị xem là vật thay thế của người khác, Cố Thâm, anh cảm thấy như thế này rất vui sao?”
Hai mắt Cố Thâm hơi nheo lại, đứng trước mặt cô với vẻ cao cao tại thượng, sắc mặt không có chút thương xót nào.
“Sau đó thì sao, đây chính là lý do em chà đạp chính mình sao?”
Lúc này quần áo trên người của cô sớm đã nhầu nhĩ không thôi, khóa kéo bị kéo mở một nửa, xuân sắc bên trong như ẩn như hiện, Cố Thâm lại không có tâm tư gì khác.
Bộ dạng hiện nay của cô, cùng với An Mịch thực sự giống y hệt.
5 ngón tay ở sau người không khỏi siết chặt lại, trên mặt anh là sự tức giận.
“Tôi chà đạp chính mình?” Đào Y Y bật cười: “Phải, tôi cả ngày mặc anh sắp xếp, tự do bị anh hạn chế, mắt cái gì cũng không nhìn thấy, anh cảm thấy rốt cuộc là ai đang chà đạp ai?”
“Mở miệng nói thích tôi, từ đầu đến cuối không phải vẫn xem tôi thành người khác sao? Hai mắt của tôi không nhìn thấy, nhưng trái tim của tôi không mù, Cố Thâm, anh thật sự tưởng rằng cả thế giới chỉ có anh thông minh nhất sao?”
Sự chất vấn đanh thép của cô thật sự khiến Cố Thâm nhất thời không biết trả lời như thế nào.
Anh chỉ nhướn mày đứng trước mặt cô, mãi đến khi cô mệt mỏi, kiệt sức, mới cúi người bế cô lên.
Đào Y Y không có phản kháng, chỉ dùng hai mắt rưng rưng tuyệt vọng ‘nhìn’ anh: “Anh thả đi tôi đi, nếu người anh thích căn bản không phải là tôi, giữ tôi ở đây thì có ý nghĩa gì? Cố Thâm, tôi cầu xin anh đây, thả tôi đi đi.”
Giọng nói của cô sát bên tai, nhỏ bé lại khàn khàn, ngay cả trái tim của Cố Thâm cũng nhấc lên theo.
Nhưng anh căn bản sẽ không đáp ứng.
Dịu dàng đặt cô lại trên giường, tiếp tục từng chút từng chút giúp cô cởi đồ, kéo chăn trên giường che lại.
“Đừng suy nghĩ nhiều nữa, cảm xúc bây giờ của em rất không tốt, ngủ một giấc đi.”
Ngón tay ấm nóng vuốt ve trên mặt cô, nhưng rất nhanh đã buông ra.
Đào Y Y lại bị nhốt lại, cô vốn muốn bò dậy ngăn cản anh, nhưng cô phát hiện cả người mình đã không còn sức, sau đó nghe thấy âm thanh cửa bị khóa từ bên ngoài.
Đào Y Y nằm trong chăn, đột nhiên mở mắt ra.
May cô sớm đã lưu lại một chiêu, bây giờ xem ra, người phụ nữ đó không phải người của Cố Thâm.
Mà lúc này, nhà của bác sĩ Bạch.
Sau khi Cố Thâm dẫn Đào Y Y không vui vẻ rời khỏi, bác sĩ Bạch bèn tức giận với vợ, ông ta sợ đắc tội với Cố Thâm, đợi sau khi hai người đi về, lại gọi điện nói xin lỗi.
Bà Bạch ở bên cạnh nghe trộm một lúc mới biết Cố Thâm không những không hủy bỏ phẫu thuật 3 ngày sau, ngược lại còn nói tin tưởng năng lực của bác sĩ Bạch.
Đợi ômg ta cúp máy, thấy ông ta tâm không cam tình không nguyện trở về phòng, bà Bạch nhích người ngồi cạnh ông ta.
“Như thế nào, không có đắc tội với kim chủ của chúng ta chứ?”
Bác sĩ Bạch liếc nhìn cô ta, có chút không khách khí nói: “Còn không phải em tự ra vẻ thông mình, giữ người ta lại ăn cơm làm cái gì, anh đã nói cậu hai Cố không thích, em còn cứ muốn trổ tài nấu ăn của mình, bây giờ thì tốt rồi, suýt chút nữa chúng ta mất đi bát cơm.”
Bà Bạch phiền nhất cái bộ dạng hèn nhát này của ông ta: “Hình như anh không có nhận nhầm người, anh dám nói cô gái đó không có bảy tám phần giống với An Mịch không?”
“Giống thì như thế nào?” Bác sĩ Bạch đẩy tay của cô ta ra: “Đều là người trong quá khứ rồi, cậu hai đã dặn, sau này không được phép nhắc tới cô gái An Mịch này nữa, em còn không biết sống chết!”
Bà Bạch đương nhiên không có dự định làm lá chắn, những bà ta nhớ lại khi nấu cơm rảnh rỗi, bà ta vào nhà vệ sinh, vừa hay đụng phải Tiểu Lâm đỡ Đào Y Y đi vào, hai người tùy tiện chào hỏi.
Cách một vách ngăn nhỏ, Tiểu Lâm cũng đợi ở bên ngoài, bà Bạch vốn dĩ chỉ nghe thấy âm thanh kỳ lạ, sau đó mới phát hiện sau vách ngăn, Đào Y Y đang gõ cửa.
“Đến thành phố Hải Châu... tìm nhà họ Đào, đến biệt thự Hồng Phong cứu tôi...”
Giọng nói của cô đè xuống rất thấp, lúc đó bà Bạch thấp thoáng cũng nghe không quá rõ, chỉ nhớ biệt thự Hồng Phong, nhưng Tiểu Lâm cứ nhìn chằm chằm, không lâu sau Đào Y Y lần nữa được người ta đỡ đi ra.
Sau khi trở về phòng khách bà Bạch cũng không hiểu ý tứ của cô, hai người ở sô pha cãi nhau rồi, vốn dĩ bà ta định xác nhận lại lời của cô Tống Trăn Trăn này vào bữa tối.
Trước mắt, bà ta cẩn thận nhớ lại, cô họ Tống...
Đào gia họ Đào.
Dòng họ này nằm ngoài tầm với.
Nhưng nếu như thật sự không quen biết, cô Tống này sao lại nói đến nhà họ Đào cầu cứu, nhà họ Đào, đây chính là...
Bên cạnh đã hơi vang lên tiếng ngáy nho nhỏ, bà Bạch khẽ khàng xoay người, tìm chiếc điện thoại dự phòng của mình, ánh sáng trên màn hình hơi yếu, nhưng bà ta vẫn trấn tĩnh tinh thần, gửi bức ảnh chụp xa đó gửi đi.
Kèm theo lời nhắn: “Đây là người mà các người muốn tìm sao?”
Sau đó, bà ta cũng sợ gây ra chuyện phiền phức, bèn hủy số điện thoại đi.
Cả đêm không ngủ, Đào Y Y bắt đầu nhớ đến chỗ tốt của việc dùng thuốc ngủ, Cố Thâm đích thân dặn Tiểu Lâm ca cắt thuốc, hiện nay đêm đến cô thường trằn chọc khó ngủ.
Không dỡ gì đợi đến khi trời sáng, ai biết mở cửa chuẩn bị bữa sáng cho cô lại là Cố Thâm.
Tiểu Tuyết Hoa vì tối qua đụng phải Cố Thâm, bị anh nhốt ở ngoài cửa cả đêm, tiểu gia hỏa đau thấu tim gan kêu lên, hôm nay cửa vừa mở ra, Đào Y Y bèn bị tiểu gia hỏa này chui vào lòng.
Tiếng kêu của nó có hơi khàn, nhưng rất vui vẻ, nhảy không ngừng trong lòng của Đào Y Y.
Cố Thâm liếc mắt thấy hai tiểu gia hỏa bám người này, đột nhiên cảm thấy chúng hơi không có lương tâm, dù sao người dẫn chúng về đây, là anh mới đúng.
Lại nhìn Đào Y Y, gương mặt tái nhợt, dưới mắt là quầng đen nghiêm trọng, đôi lông mày đẹp của anh nhíu lại.
“Tối qua không ngủ?”
Đào Y Y đang chơi đùa với Tiểu Tuyết Hoa, thấy anh quan tâm mình cũng chỉ cười chế giễu: “Các người lấy thuốc cua tôi thì tôi ngủ thế nào.”
Bàn tay của anh bất giác siết chặt lại: “Bác sĩ Bạch nói, thuốc đó em không nên tiếp tục dùng nữa.”
“Vậy sao?” Nụ cười của cô càng lạnh.
Thì ra chỉ vì sắp làm phẫu thuật mới bắt đầu dừng thuốc của cô, hại cô mấy ngày trước còn ngốc nghếch cảm thấy anh không nhẫn tâm, còn cảm động, còn vì chút lòng tốt của anh mà không ngủ được.
Bây giờ xem ra sự thật phũ phàng, anh chẳng qua là người đàn ông có dục vọng khống chế quá mức mà thôi.
“Bác sĩ Bạch nói em nên cố gắng nghỉ ngơi, em chẳng lẽ không muốn làm phẫu thuật nữa?”
Đào Y Y không nói chuyện, cô không phải cố tình không ngủ, mà căn bản không ngủ được.
Hận ý còn có sự mong chờ đối với anh đan xen trong lòng, bởi vì sự mong chờ không nên có này khiến cô tức giận với chính mình, hiện nay rõ ràng biết người trong lòng anh là người khác, cô vậy mà vẫn mong đợi anh có thể thích bản thân.
“Tối nay sẽ không, anh yên tâm đi.”
Giọng nói của cô trở nên nhu thuận, ngược lại khiến Cố Thâm không yên tâm, cô không muốn nói nhiều thêm một câu như vậy, mà bên phía nhà họ Doãn lại có chuyện, anh chỉ có thể nhìn cô ăn xong bữa sáng thì vội vàng rời khỏi.
Nghe thấy tiếng động cơ xe đi xa dần, Đào Y Y mới từ từ thở phào một hơi.
Cô hôm qua vốn muốn nói nhiều hơn với bà Bạch, nhưng Tiểu Lâm lúc nào cũng đi theo, cũng không biết bà Bạch rốt cuộc có hiểu ý của cô hay không.
Chỉ cần có người tiết lộ tin tức cô ở biệt thự Hồng Phong cho nhà họ Đào, mặc kệ Cố Thâm ở thành phố Tùng có bản lĩnh một tay che trời, anh trai sẽ không thể không tìm thấy cô.
Vì thế, sau khi ăn xong bữa sáng cô bắt đầu ngồi ở bên cửa sổ đợi, chỉ có cửa sổ sát đất trong phòng của cô mới có thể nghe rõ âm thanh đi qua đi lại bên đường.
Đến lúc cô cũng nên có sự chuẩn bị rồi.
Cùng lúc đó, thành phố Hải Châu.
Người đầu tiên nhận được tin tức là Tống Thấm Như.
Bà ta đang ở trong hoa viên Danh Thành.
Chỗ này thật sự là ‘thanh tịnh’, người giúp việc già trong nhà ở cùng bà ta, còn có Lôi Minh.
Chuyện mỗi ngày Tống Thấm Như làm chính là... tĩnh tâm dưỡng khí.
Ha ha.
Nực cười!
Ngoại trừ Đào Gia Thiên đến đây thăm bà ta mấy lần ra, cũng không có nhìn thấy Đào Kiệt.
Nhưng vệ sĩ ám vệ nơi này đối với bà ta vẫn coi như tôn kính, dù sao, bà ta cho dù có mâu thuẫn lớn hơn với Đào Kiệt, bà ta cũng là vợ của Đào Kiệt.
Lôi Minh nhận được tin tức sớm nhất của cô chủ, lập tức bẩm báo với bà chủ.
Tống Thấm Như đang viết kinh thư, lập tức nói: “Tìm thấy Y Y rồi sao?? Gia Thiên biết chưa?”
“Đã đi báo cáo với cậu chủ rồi, tin chắc cậu chủ bây giờ cũng biết rồi.” Lôi Minh nhìn bà ta: “Bên phía ông chủ, có cần...”
Tống Thấm Như: “Con gái của tôi, không phiền ông ta nhọc lòng!”
Nếu đã biết tung tích của Y Y rồi, chỉ cần Y Y trở về, gả cho nhà họ Doãn, đợi đến khi ông cụ Doãn mất rồi, trợ giúp Doãn Minh Tước nắm quyền, nuốt gọn nhà họ Doãn, đến lúc đó, bà ta không cần quan tâm sắc mặt của Đào Kiệt, nếu Đào Kiệt đã không còn tình cảm với bà ta, vậy thì, bà ta phải nắm chặt quyền lợi trong tay.
Nhưng như thế, trong lòng của Tống Thấm Như cũng không tránh khỏi có vài phần khó chịu.
“Ông chủ đang làm gì?”
Lôi Minh có chút do dự.
Ông chủ...
Tống Thấm Như nhìn anh ta: “Nói, ông ta ở đâu??”
Lôi Minh nói: “Tôi nghe Minh nói, ông chủ đến huyện Thanh Bình...”
Tống Thấm Như cau mày.
Huyện Thanh Bình??
Ông ta đến đó làm cái gì??
Bà ta cầm bút lông định tiếp tục luyện chữ, đột nhiên, bà ta nhớ đến cái gì đó: “Nhà cũ của Tống Minh Yên có phải ở huyện Thanh Bình không?”
Lôi Minh cúi đầu.
Tống Thấm Như gẽ gãy chiếc bút lông!
Đào Kiệt, bà ta đã chết rồi, ông còn không buông được!!
Thà đi thăm một người chết, cũng phải nhốt bà ta ở nơi này!!
Lôi Minh nhìn bà ta: “Bà chủ, ông chủ nói rồi, bảo bà ở đây tĩnh tâm dưỡng khí.”
“Ha ha ha ha, tĩnh tâm dưỡng khí, hay cho câu tĩnh tâm dưỡng khí!!”
Đào Thị, tòa nhà cao ốc.
Đào Gia Thiên nghe báo cáo của thủ hạ.
“Y Y ở thành phố Tùng?”
“Phải, đã điều tra rồi, cô chủ bây giờ ở... một nơi gọi là biệt thự Hồng Phong.”
Hai mắt của Đào Gia Thiên nheo lại: “Có liên lạc được với Y Y.”
Ám vệ lắc đầu: “Không có, chủ nhân của ngôi biệt thự này là một người lớn tuổi, những thứ khác không điều tra được, mà trước đó nhận được một tin nhắn lạ, nhưng gọi lại số điện thoại này đã không còn tồn tại.”
Đào Y Y mất tích đến bây giờ.
Ám vệ của nhà họ Đào gần như được xuất động hết.
Nhưng đều không điều tra được tin tức liên quan.
Nếu như không phải có người trong tối ngăn cản.
Vậy thì rốt cuộc là ai?
Có bản lĩnh như thế này, có thể tránh được thủ đoạn tìm kiếm của ám vệ của nhà họ Đào.
Làm như vậy rốt cuộc có mục đích gì??
Nếu như là đối thủ trong kinh doanh của nhà họ Đào, nếu như bắt cóc Đào Y Y, vậy thì nhất định sẽ bắt Y Y làm con tin để giao dịch, sẽ không chọn như thế này...