Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 21: Tha thứ
Trong phòng của Hạ Lam, Mộc Dao và cô ngồi trên chiếc giường, ủ rũ nói chuyện với nhau.
"Chúng ta có hơi quá rồi không?" Mộc Dao suy nghĩ lại chuyện vừa diễn ra có phần áy náy.
"... Quân nói mẹ anh ấy bảo tớ đến nhà dùng cơm." Hạ Lam cảm thấy bản thân cũng có chút quá đáng.
"Tớ cũng phải đến nhà Lăng dùng cơm với ông nội anh ấy." Quách Mộc Dao rầu rĩ.
"Ting"/"Ting" Tiếng điện thoại của hai người vang lên cùng lúc. Trong điện thoại hiện lên những dòng tin nhắn xin lỗi, "ting", "ting", "ting" "ting", "ting", "ting"... tin nhắn liên tục được gửi đến, "Cho anh xin lỗi!" cùng một câu nhưng được lập lại liên tục.
Mộc Dao trả lời tin nhắn của Cẩn Thiệu Lăng.
"Tại sao anh đem em ra để thi?"
Lăng: "Anh lỡ lời, anh không cố ý! Cho anh xin lỗi!"
Mộc Dao: "Sao này có như vậy nữa không?"
Lăng: "Không dám nữa đâu. Anh hứa đấy!"
Hai người nhắn với nhau một lúc, trong lúc ấy thì Cố Hạ Lam cũng nhắn tin với Thẩm Quân. Nhắn xong hai cô nàng đưa mắt nhìn nhau, Cố Hạ Lam nói:
"Đi!"
"Ừm." Mộc Dao thay đổi thái độ hẳn, cùng Cố Hạ Lam đi ra ngoài.
Tuy họ giận nhau nhưng sẽ luôn tha thứ khi đối phương biết nhận lỗi.
Hai người họ chỉnh chu lại đầu tóc, quần áo rồi ra khỏi phòng. Cẩn Thiệu Lăng và Thẩm Quân đang ngồi trên sofa dưới phòng khách với một tâm trạng đầy hy vọng.
Đến khi Quách Mộc Dao và Cố Hạ Lam xuống đến thì họ cùng nhau ra cổng, bước đến cổng mỗi người một hướng. Cẩn Thiệu Lăng và Quách Mộc Dao đỡ Trương Doãn lên chiếc Porsche, sau đó Cẩn Thiệu Lăng ngồi vào vị trí lái, Mộc Dao thì ngồi bên cạnh. Hạ Lam và Thẩm Quân thì lên chiếc Maybach, hai chiếc xe từ từ khởi động rồi được lái đi.
Chiếc Porsche dừng trước biệt thự của Cẩn Sùng Khải, Cẩn Thiệu Lăng vội xuống xe rồi vòng qua bên kia mở cửa cho Quách Mộc Dao, sau đó đặt một tay trên xe để khi cô đứng không bị đụng đầu, tiếp đó hai người cùng nhau đỡ Trương Doãn xuống.
"Chị dâu xinh đẹp." Cẩn Tư Uyển từ trong nhà lao ra ôm lấy Mộc Dao.
"Buông cô ấy ra." Cẩn Thiệu Lăng cau mày nhìn Cẩn Tư Uyển.
"Em ôm một cái thì có sau, ai bảo chị ấy vừa thân thiện vừa xinh đẹp làm chi!" Cẩn Tư Uyển bĩu môi, buông Mộc Dao ra.
"Vào thôi!" Mộc Dao nói rồi đi theo sau Trương Doãn.
"Vâng." Cẩn Tư Uyển rất thích Quách Mộc Dao, hớn hở chạy theo cô.
Con đường vẫn dài như lần trước nhưng lần này Mộc Dao không còn ngỡ ngàng như lần trước nữa.
Cánh cửa căn biệt thự mở ra, cô nghe được tiếng nói rôm rả của mọi người, khi nhìn thấy cô và Trương Doãn đến mọi người dừng câu chuyện mình đang nói lại quay ra nhìn cô và ông ngoại cô rồi đồng loạt đứng lên chào đón.
"Chị dâu!"
"Gọi chị là chị Mộc Dao hoặc chị tiểu Dao là được rồi." Mộc Dao khựng lại.
"Đâu có được! Chị là vợ tương lai của anh hai em, thì là chị dâu tương lai của em. Mà gọi là chị dâu tương lai thì dài dòng lắm, em thích gọi là chị dâu hơn." Cẩn Tư Uyển dùng ánh mắt chân thành nhìn Mộc Dao.
"Con bé nói đúng đó, sớm muộn gì con cũng là dâu của nhà này, con không cần ngại." Cẩn Bắc Thành tán thành lời nói của con gái.
"..." Quách Mộc Dao không biết nên phản bác như thế nào.
"Chị à." Cẩn Tư Uyển vẫn nhìn Quách Mộc Dao.
"Hửm."
"Chị có biết nấu ăn không?"
"Biết nấu vài món đơn giản."
"Chị giỏi thật, sau này chị dạy em nấu được không?" Ánh mắt của Cẩn Tư Uyển chứa đầy sự ngưỡng mộ.
Chương 22: Trúng thuốc (18+)
"Nhưng mà chị không biết nấu những món như thế này, chị chỉ biết nấu đơn sơ thôi." Mộc Dao muốn giải thích cho Cẩn Tư Uyển biết cô không giỏi nấu các món dành cho nhà giàu hay các món quá cầu kỳ.
"Không sao ạ. Chị biết nấu là giỏi rồi, có vài người còn chẳng biết luộc rau nữa."
"Khụ khụ" Câu nói vừa rồi của Cẩn Tư Uyển làm Cẩn Thiệu Lăng bị nghẹn, ho sặc sụa.
"Anh sao thế?" Mộc Dao đưa ánh mắt lo lắng nhìn Cẩn Thiệu Lăng
"Không, không sao." Thiệu Lăng lấy khăn giấy che miệng rồi bưng ly nước lên uống, sau đó xua tay đáp.
"Không sao đâu chị, anh ấy bị nói trúng tim đen thôi à." Cẩn Gia Tư cố gắng nhịn cười.
"Trúng tim đen?" Quách Mộc Dao vẫn chưa hiểu được ý của Cẩn Gia Tư.
"Này, ăn tiếp đi. Tối nay con với ông của con ở lại đây nghỉ ngơi một hôm đi." Cẩn Sùng Khải gấp lấy con tôm đặt vào bát của Mộc Dao.
"Cảm ơn ông. Nhưng cháu sẽ không dám làm phiền mọi người đâu ạ." Quách Mộc Dao gật đầu cảm ơn.
"Cũng tối rồi, chúng ta ở lại đây một đêm cũng tốt mà." Trương Doãn cũng góp ý bảo Quách Mộc Dao ở lại.
"A... vâng" Nghe ông nói thế nên cô cũng không nói nữa, tập trung ăn cơm.
Ăn xong mọi người trở lại phòng khách tán gẫu. Tần Nhã Liên đuổi Cẩn Gia Tư và Cẩn Tư Uyển lên lầu rồi mang hai ly nước ép ra đưa cho Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng. Mộc Dao nhận lấy ly nước ép, lễ phép cảm ơn.
"Con cảm ơn bác ạ."
Cẩn Thiệu Lăng cũng gật đầu cảm ơn rồi đưa lên uống.
"Nước ép táo này rất ngon. Bác tự làm sao?" Mộc Dao cũng uống một chút.
"Đúng đúng. Uống hết ly nào, không uống hết là ta giận con đấy!" Tần Nhã Liên trả lời qua loa, cố ý hối thúc Mộc Dao uống hết ly nước.
Cô vẫn ngây thơ không nghĩ ngợi nhiều đưa lên miệng uống cạn ly.
Nhìn thấy Cẩn Thiệu Lăng và Quách Mộc Dao uống hết ly nước ép. Trên miệng Tần Nhã Liên bỗng nở một nụ cười rất thích chí, Cẩn Bắc Thành vừa nhâm nhi tách trà vừa cười, Cẩn Sùng Khải và Trương Doãn cũng khẽ nhếch môi, đôi mắt già nua mang theo ý cười.
Một lát sau, Mộc Dao và Cẩn Thiệu Lăng đột nhiên cảm thấy trong người có chút kỳ lạ, cơ thể đều nóng rang lên rất khó chịu. Tần Liên Nhã thấy thế biết được họ đã trúng thuốc liền bảo chồng phụ bà đỡ hai người này lên phòng.
Đến trước cửa của căn phòng mà Tần Nhã Liên và mọi người đã chuẩn bị trước đó, bà mở cửa rồi dìu Mộc Dao vào trước, Cẩn Bắc Thành thì dìu Cẩn Thiệu Lăng theo sau bà.
Hai người đặt Cẩn Thiệu Lăng và Quách Mộc Dao lên chiếc giường kingsize rồi bỏ ra ngoài khóa chặt cửa lại. Sau đó xem như không biết chuyện gì trở lại phòng khách.
Mọi người cùng nhau ngồi uống trà trò chuyện nhưng có vẻ như đã đạt ý nguyện nên vô cùng vui vẻ, Cẩn Sùng Khải nâng ly trà lên, nói:
"Lấy trà thay rượu, chúc mừng chúng ta thành thông gia."
"Được, ngày mai thì chúng nó bắt buộc phải cưới nhau." Trương Doãn cười khà khà.
"Được, ngày mai thì chúng nó bắt buộc phải cưới nhau." Trương Doãn cười khà khà.
Dưới phòng khách thì vui vẻ nói chuyện, còn trong căn phòng lúc nảy thì Cẩn Thiệu Lăng và Quách Mộc Dao đang cảm thấy rất nóng, cả người cứ khó chịu lên.
Cẩn Thiệu Lăng bắt đầu mất đi ý thức lật mình đè lên người cô gái bên cạnh, anh cởi nốt tất cả các cúc áo của mình ra, Mộc Dao đưa tay vòng qua cổ anh kéo anh xuống, áp sát vào người cô, cơ thể y bắt đầu nóng lên hơn và bắt đầu cựa quậy.
Anh điên cuồng mút môi cô, cánh tay không yên phận lần xuống kéo khóa váy của cô rồi chạm vào chiếc quần lót, cánh tay lần quanh chiếc quần lót rồi lại kéo nó xuống. Sau đó lại xé cả chiếc váy trên người cô, chiếc váy bị xé mất để lộ một bầu ngực căng tròn, đều đặn. Anh gặm lấy xương quai xanh của cô, để lại trên làn da trắng mịn những vết đỏ, anh di chuyển xuống bầu ngực căng đầy ấy của cô, gặm vào nhũ tiêm hết mút rồi lại liếm.
Trước sự ngọ nguậy của cô hạ thân anh bắt đầu khó chịu, anh cởi quần, để lộ vật nam tính, sau đó điên cuồng cắn mút môi cô, vật nam tính đó cũng từ từ tiến vào trong
"Ưm...a..." Cô không kìm được rên rỉ một tiếng, tiếng rên kiều mị đó của cô liền bị anh nuốt hết.