Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Buổi tối hôm đó, Thịnh Nhạc Dục vừa vào đến phòng, liền phát hiện không khí có chút không đúng lắm, trong lòng căng thẳng, sờ tới chốt mở, mở đèn lên.
Trên giường, Giang tiên sinh đã thay xong áo ngủ đang ngồi ở bên giường, bưng một ly rượu đỏ đang nhìn anh.
"Giang, Giang tiên sinh. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục nặng nề nuốt nước miếng một cái, căng thẳn gọi.
Giang tiên sinh ngẩng đầu nhìn anh một cái, tùy ý hỏi một câu: "Đã làm gì?"
"Không có, không có làm gì cả, chỉ tùy tiện đi ra ngoài một chút." Thịnh Nhạc Dục đứng bên cửa, không có phân phó của Giang tiên sinh, động cũng không dám động.
"Lần này nhập một lô bảo thạch rất tốt, tôi muốn tìm người thiết kế thật giỏi, cậu nói xem nên tìm ai mới tốt đây?" Giang tiên sinh uống một ngụm rượu, như có điều suy nghĩ nhìn Thịnh Nhạc Dục, nhạy bén bắt được hưng phấn chợt lóe lên trong mắt Thịnh Nhạc Dục.
"Tới đây." Giang tiên sinh thuận miệng gọi.
Thịnh Nhạc Dục kích động mới vừa nhấc chân lên, chỉ thấy Giang tiên sinh bịch một cái cởi áo ngủ bỏ lên bàn.
Thịnh Nhạc Dục giống như bị đông cứng, thân thể run lên, vội vàng đứng lại, không biết làm sao nhìn Giang tiên sinh.
"Thế nào? Quên quy tắc, nên nhớ mình cần phải làm gì?" Giang tiên sinh cười lạnh.
Thịnh Nhạc Dục giống như bị người hung hăng tát một bạt tai, cả khuôn mặt đỏ bừng, nhưng cũng không dám làm trái lời Giang tiên sinh, ngón tay run rẩy sờ lên nút áo của mình, cởi ra từng cái từng cái, hoàn toàn bày ra cơ thể của mình ở trước mặt Giang tiên sinh.
Vẫn không thể tránh né, cứ hoàn toàn trần truồng mặc cho Giang tiên sinh nhìn như vậy, cảm nhận được ánh mắt nóng rát đang quét nhìn, lại làm thân thể của anh hơi phát run.
Rốt cuộc nhìn đủ rồi, Giang tiên sinh cười gật đầu: "Đến đây đi."
Sau khi Thịnh Nhạc Dục nghe xong, hai đầu gối lập tức quỳ xuống đất bò qua, nhẹ nhàng kéo áo ngủ của Giang tiên sinh ra, ra sức hầu hạ.
Giang tiên sinh hơi nhắm hai mắt lại, thuận miệng ra lệnh: "Trước mặt. . . . . . Ừ. . . . . . Sâu một chút. . . . . ."
Hưởng thụ hầu hạ của Thịnh Nhạc Dục, Giang tiên sinh vẫn có chút luyến tiếc, thật vất vả mới tìm được đồ tốt, chỉ là, so với lợi ích lớn như vậy, người này về sau tìm lại cũng được.
Nhìn Thịnh Nhạc Dục đang ra sức ở trên người mình, trong mắt Giang tiên sinh không có một chút tình cảm.
Ban đầu Thịnh Nhạc Dục tìm tới ông chính là muốn làm thiết kế đá quý cho công ty ông, ông cho cậu ta cơ hội, nhưng . . . . . .
Nói thật, Thịnh Nhạc Dục là người có một chút tài hoa, đáng tiếc, so với người có tài như cậu ta ông có cả khối người, lại nói, danh tiếng của cậu ta trong nghề đã sớm mất rồi.
Khi đó vốn là ông không để ý, chỉ là một bạn giường mà thôi, danh tiếng xấu cũng không có quan hệ gì với ông. Nhưng xế chiều hôm nay nghe Chu Duệ Trạch nói, mới biết Thịnh Nhạc Dục đã đắc tội với ai.
Thấy bản lãnh kia của cậu ta không ra hồn, trái lại bản lãnh đắc tội với người khác lại rất lớn, vậy mà đi đắc tội với Chu Duệ Trạch.
Ông cũng không thể vì Thịnh Nhạc Dục mà đi đắc tội với Chu Duệ Trạch được, huống chi Chu Duệ Trạch mang đến cho ông lợi ích quá lớn, chỉ một công ty Tiếu gia đã làm cho ông không trả hết ân tình với Chu Duệ Trạch, huống chi, còn được sự giúp đỡ của Chu Duệ Trạch, ngày sau ông có thể nói với bên ngoài, ông là bạn của Chu Duệ Trạch.
Như vậy, làm buôn bán gì không phải cũng thuận bườm xuôi gió sao?
Người khác nể mặt mũi của Chu Duệ Trạch cũng sẽ rất dễ dàng cho ông.
Về phần Thịnh Nhạc Dục, cũng chỉ là một cuộc giao dịch giữa bọn họ mà thôi, Thịnh Nhạc Dục bán mình, ông cũng cho Thịnh Nhạc Dục cơ hội.
Không có cách nào, Thịnh Nhạc Dục thiết kế trang sức có chút tài ba, đáng tiếc, khó thành người có năng lực lớn.
Sau hai lần phát tiết ở trên người của Thịnh Nhạc Dục, cũng không quản Thịnh Nhạc Dục đang mệt mỏi nằm ở trên giường, Giang tiên sinh đứng dậy từ từ mặc quần áo vào.
Lúc ông mặc quần áo tử tế, cửa phòng vừa mở, đột nhiên tiến vào ba người đàn ông thô kệt, mỗi một người đều chỉ bọc một chiếc khăn tắm, trận thế như vậy, làm Thịnh Nhạc Dục đang nằm trên giường mệt đến chết liền tỉnh táo lại.
"Giang tiên sinh. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục lập tức bối rối, chỉ có thể luống cuống kêu Giang tiên sinh, đây là chuyện gì xảy ra?
"Thịnh Nhạc Dục, cậu đã làm chuyện gì, tự cậu biết, thiếu nợ sớm muộn gì cũng phải trả." Giang tiên sinh nói xong, đầu cũng không quay lại trực tiếp đi ra ngoài.
Thịnh Nhạc Dục vụt một cái liền từ trên giường đứng lên, một giây kế tiếp lại bị ba người đàn ông kia đè ép trở lại: "Cút. . . . . . Ưmh. . . . . ."
Bên trong căn phòng cửa bị đóng chặt truyền đến tiếng kêu thảm thiết cùng khổ sở kéo dài, cứ mãi như vậy cho đến trời sáng.
Lúc cửa phòng mở ra lần nữa, sắc mặt ba người đàn ông rất tốt, mùi là lạ trong phòng sớm đã bị quạt gió thổi đi.
Chu Duệ Trạch thong thả từ từ bước vào, y phục trên người chỉnh tề cùng Thịnh Nhạc Dục khắp người nhếch nhác nằm trên giường tạo nên sự chênh lệch rõ ràng.
"Đã làm cho đầu óc cậu ta vô cùng tỉnh táo rồi ông chủ." Một người đàn ông trong đó cung kính nói.
Chu Duệ Trạch hài lòng gật đầu, anh chính là muốn để Thịnh Nhạc Dục thể nghiệm thật tốt, nếu như ở trên đường ngất đi thì còn ý nghĩa gì nữa?Hai người đàn ông đi qua xách Thịnh Nhạc Dục lên, mạnh bạo quăng xuống đất.
Trong thoáng chốc Thịnh Nhạc Dục nghe được giọng nói giống như đã từng nghe qua ở đâu rồi, đợi đến khi bị ném trên mặt đất, nhìn thấy giày da không dính một hạt bụi ở trước mặt mình, theo bản năng ngẩng đầu lên, anh muốn nhìn cho rõ, rốt cuộc là ai lại hành hạ anh thành cái dạng này.
Từ từ ngẩng đầu, thấy được gương mặt quen thuộc lại lạnh lẽo, con ngươi của Thịnh Nhạc Dục co rúc kịch liệt, đôi môi sưng đỏ giật giật, cũng không nói ra được nửa chữ, chỉ có thể nói ra một vài chữ không có ý nghĩa gì, "A, a. . . . . .".
Chu Duệ Trạch ngồi trên ghế, trên cao nhìn xuống khinh miệt hỏi: "Nhìn thấy tôi bất ngờ lắm sao?"
Tối hôm qua la hét không ngừng, cổ họng khô khan không thốt nên lời, trừ tiếng thét không ngừng, còn bị nghiền ép, bây giờ rất đau rát.
Người đàn ông bên cạnh lập tức nhanh lẹ cho Thịnh Nhạc Dục uống một cốc nước, để anh thấm giọng dễ nói chuyện.
Ừng ực ừng ực một cốc nước bị đổ vào, cuối cùng Thịnh Nhạc Dục cũng có thể phát ra chút âm thanh, chỉ là rất lâu không nói, giọng nói phát ra khàn khàn rất khó nghe.
"Là cậu. . . . . ."
Anh nhận ra, người này là chồng của Hà Quyên, tên là Chu Duệ Trạch gì đó.
"Đương nhiên là tôi." Chu Duệ Trạch cúi đầu nhìn Thịnh Nhạc Dục toàn thân nhếch nhác, "Thế nào, không nghĩ tới sao?"
"Lúc trước cậu ngầm đồng ý để Tả Phỉ Bạch đối phó với với Hà Quyên như vậy, làm sao lại không nghĩ tới kết cục này?" Chu Duệ Trạch chất vấn Thịnh Nhạc Dục, rõ ràng một chút tức giận cũng không có, lại cố tình khiến những người có mặt ở đây cảm thấy một trận lạnh lẽo, không tự chủ được lui về phía sau mấy bước, tận lực cách xa Chu Duệ Trạch.
"Tôi không biết. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục gấp gáp biện bạch cho mình, cho đến bây giờ anh còn có thể không rõ sao?
Chu Duệ Trạch này tuyệt đối không phải đơn giản chỉ là quản lý phụ tá như vậy.
"Cậu không biết sao? Cậu không biết Tả Phỉ Bạch là người như thế nào sao? Cậu không nghĩ tới cô ta sẽ đối phó với Hà Quyên thế nào sao?" Chu Duệ Trạch cười lạnh hỏi, "Tôi thế nhưng nhớ rõ lúc Tả Phỉ Bạch gọi điện thoại cho cậu, Hà Quyên cũng có ở đó, một chút động tĩnh cậu cũng không nghe được sao?"
Những chuyện này, thủ hạ của anh đều điều tra tìm hiểu rõ tất cả, anh cũng không tin Thịnh Nhạc Dục không biết.
Thịnh Nhạc Dục hoàn toàn biết, hơn nữa cũng biết Hà Quyên sẽ xảy ra chuyện gì.
Anh đã muốn làm cho Hà Quyên ly hôn, nếu như Tả Phỉ Bạch làm ra những chuyện như vậy, một người đàn ông bình thường tuyệt đối sẽ ly hôn với Hà Quyên, nhưng mà Thịnh Nhạc Dục tuyệt đối cũng sẽ không tiếp nhận Hà Quyên.
Anh làm tất cả bất quá chính là không cam lòng, không nhìn nổi người mình vứt bỏ được hạnh phúc.
Ở trong suy nghĩ của Thịnh Nhạc Dục, Hà Quyên phải nên ngốc nghếch chờ đợi anh, như vậy anh mới thoải mái!
Đối với loại đàn ông như Thịnh Nhạc Dục, Chu Duệ Trạch hết sức hiểu rõ, cho nên, anh mới từng bước từng bước sắp đặt.
"Cậu vu khống tôi." Thịnh Nhạc Dục phản bát tố cáo.
Chỉ tiếc, nơi này không có ai là thẩm phán, mà thẩm phán duy nhất cũng là kẻ địch của Thịnh Nhạc Dục.
"Thịnh Nhạc Dục, cậu không phải muốn thấy Hà Quyên không hạnh phúc sao? Bây giờ tôi liền nói cho cậu biết, cậu mới chính là nỗi bất hạnh lớn nhất trong cuộc đời của cô ấy, rời khỏi cậu, ngày ngày trôi qua cô ấy đều rất hạnh phúc." Chu Duệ Trạch cười lạnh, nhìn bộ dáng thê thảm của Thịnh Nhạc Dục, trong lòng anh liền sảng khoái.
Trước kia vô luận kiếm bao nhiêu tiền, người ngoài nhìn thấy thành tựu của anh không thể tưởng tượng nổi như thế nào, cũng không vui vẻ như bây giờ.
"Nếu Hà Quyên biết cậu là người như vậy, cô ấy cũng sẽ không ở chung với cậu nữa!" Thịnh Nhạc Dục ác độc nguyền rủa, anh hận không thế xé nát nụ cười hả hê trên mặt của Chu Duệ Trạch.
Đáng tiếc, anh bị dày vò một buổi tối, toàn thân mệt rã rời, cử động một cái cũng vất vả.
"Yên tâm, cả đời này Quyên Tử cũng sẽ không biết, người xấu xa như cậu, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của cô ấy, tôi mới là người ở bên cô ấy cả đời." Chu Duệ Trạch nói xong hết sức tự tin.
Anh quả thật có tư cách để tự tin.
Thịnh Nhạc Dục giận dữ nhìn Chu Duệ Trạch chằm chằm, không tiếng động nguyền rủa.
Bây giờ anh đã biết rõ rồi, nhất định là cậu ta, nhất định là Chu Duệ Trạch.
Phía sau những loạt xui xẻo này đều là Chu Duệ Trạch gây ra.
"Là cậu. . . . . ." Thịnh Nhạc Dục chỉ phẫn hận nghiến ra hai chữ, trong mắt cũng sắp phun ra lửa, nếu như ánh mắt có thể giết người, đoán chừng vào lúc này Chu Duệ Trạch đã sớm chết không toàn thây rồi.
Chỉ là hai chữ, Chu Duệ Trạch cũng biết Thịnh Nhạc Dục nói cái gì, gật đầu hào phóng thừa nhận: "Không sai, chính là tôi."
Lúc anh nhận được tin tức cũng một phen kinh ngạc, thế nhưng Giang tiên sinh lại dùng phương pháp như vậy.
"Tôi không muốn cậu có mặt trong nghề này, thì khẳng định ông ta liền ra tay." Chu Duệ Trạch cười nói, chỉ là nụ cười đó hoàn toàn cũng không được gọi là cười, bảy phần lãnh khốc, ba phần châm chọc, khiến trong lòng Thịnh Nhạc Dục không ngừng phát run
Chu Duệ Trạch trở lại chỗ ở, trực tiếp gọi điện thoại cho Nhiếp Nghiêu, nhẹ nhàng hỏi: "Chuyện tiến hành như thế nào rồi?"
"Bọn họ đã biết tài sản bị đống băng rồi, đang rất giận dữ." Nhiếp Nghiêu báo cáo tình huống bên này cho Chu Duệ Trạch.
"Ừ, phải chặt đứt hết đường lui của bọn họ." Chu Duệ Trạch nói, "Không cần tiếc tiền, dù sao cũng là cha mẹ tôi nên phải hào phóng một chút."
"Yên tâm, tôi sẽ thu xếp gọn gàng." Nhiếp Nghiêu cười nói, "Bên này cũng chuẩn bị xong, ngày kia cậu trở về sao?"
"Không, tôi trở về trước một ngày, sẽ đi gặp cha mẹ tôi." Chu Duệ Trạch buông lỏng nói.
"Chuyện người kia bên rất thuận lợi sao?" Nhiếp Nghiêu khẳng định hỏi, nghe ý tứ của Chu Duệ Trạch chính là thật vui vẻ.
"Vô cùng thuận lợi." Chu Duệ Trạch cảm thán, "Giải quyết tất cả bọn họ xong, cuộc sống của tôi và Quyên Tử sẽ không còn người nào quấy rầy nữa."
"Cậu đừng quên một chuyện." Nhiếp Nghiêu ở trong điện thoại nhắc nhở Chu Duệ Trạch.
"Hả? Chuyện gì?" Chu Duệ Trạch không hiểu hỏi.
Lời vừa mới dứt, lập tức nghe được đầu bên kia điện thoại Nhiếp Nghiêu tức giận thở mạnh, vừa nghe chính là sắp bộc phát.
Tâm tình Chu Duệ Trạch cực tốt, đương nhiên cũng sẽ không cố ý đi chọc tức Nhiếp Nghiêu, vội vàng cười nói: "Biết rồi, biết rồi, cậu được nghỉ phép, toàn bộ tôi đều nhớ."
"Coi như cậu thức thời." Nhiếp Nghiêu hài lòng nói.
Chu Duệ Trạch cúp điện thoại, hài lòng đi tắm rửa nghỉ ngơi, quét sạch toàn bộ chướng ngại, ngày sau anh và Hà Quyên có thể thư thái.
Lúc Chu Duệ Trạch ngồi máy bay trở lại, cũng không gọi điện thoại cho Hà Quyên, mà trực tiếp đi đến một nơi.
Xe chạy giữa rừng núi, không khí trong lành xông vào mặt, hoàn toàn khác xa với thành thị, thậm chí còn có thể thấy chim nhỏ bay qua, làm cho thần kinh người ta căng thẳn cũng từ từ tỉnh táo lại.
Sau khi quẹo mấy khúc cua trong rừng, xe Chu Duệ Trạch chạy vào một nơi có kiến trúc rộng lớn, ngừng lại.
Đã có người ở trong sân chờ Chu Duệ Trạch, vừa thấy anh xuống xe lập tức đón: "Chu tiên sinh, mời đi bên này."
Chu Duệ Trạch khẽ vuốt cằm, đi theo người đó vào trong.
Tầng lầu ở đây cũng không cao, cao nhất thì chỉ ba tầng, nhưng toàn bộ đất đai cực kỳ rộng lớn.
Đi vào bên trong, cho dù chỉ cao ba tầng nhưng bên trong cũng trang bị thang máy, lên xuống dễ dàng, sẽ không phải đi lên đi xuống mệt nhọc.
Người dẫn đường dẫn Chu Duệ Trạch đến trước cửa một căn phòng mới cung kính lui xuống.
Chu Duệ Trạch trực tiếp mở cửa phòng đi vào.
Đây là một căn phòng rất lớn, bên trong có thư phòng, phòng khách, phòng ngủ, phòng bếp. Bố trí bên trong các gian phòng hết sức hài hòa, đồ vật ở bên trong đều đầy đủ mọi thứ.
Chu Duệ Trạch đi vào cũng không trực tiếp tìm người, mà chỉ thong thả ngồi ở trên ghế sa lon, chờ.
Chờ chưa quá hai phút, cửa phòng ngủ đã được mở, một người tức giận đùng đùng xông tới, giơ tay lên đánh.
Tay Chu Duệ Trạch vừa nhấc lên, lập tức chống đỡ, mặt lạnh hỏi: "Các người muốn ra đường cái ngủ sao?"
"Tôi chính là ngủ ngoài đường cũng sẽ không cầu xin cậu!" Chu Kỳ Côn tức giận rống to.
"Nếu có khí phách như vậy, tôi lập tức phái người tiễn các người đi ra ngoài." Chu Duệ Trạch hừ lạnh một tiếng, làm bộ sắp đứng lên.
"Ôi chao, hai cha con từ đâu tới cuối đều tức giận như vậy, bớt giận bớt giận, có lời gì từ từ nói." Đổng Nhu Bình vội vàng ngăn cản Chu Duệ Trạch, cũng khuyên Chu Kỳ Côn dừng lại.
Bây giờ bà tin Chu Duệ Trạch tuyệt đối nói được là làm được, nó thật có thể tàn nhẫn đuổi bọn họ ra.
Cả đời này bà cũng quen sung sướng rồi, trước kia Chu Kỳ Côn buôn bán thất bại, bà không bao giờ dám trở về giống trước kia nữa.
"Tôi không có gì đáng nói với cậu ta, tôi không có con trai như vậy." Chu Kỳ Côn ngồi xuống hừ lạnh một tiếng, mặt đen thui, không nhìn tới Chu Duệ Trạch.
"Tôi cũng vậy, rất hi vọng chúng ta không có cái loại quan hệ máu mủ." Đây là chuyện Chu Duệ Trạch có cầu cũng không được.
"Duệ Trạch, con đưa chúng ta đến chỗ này là có ý gì?" Đổng Nhu Bình ôn nhu hỏi, "Chúng ta ở chỗ ở trước kia tốt hơn."
"Nơi đó không thích hợp cho người lớn tuổi, nơi này rất tốt, thiết bị không tệ, ăn cũng có, nhân viên chăm sóc ở đây cũng có." Chu Duệ Trạch kể ra đủ loại, "Các người sinh tôi ra...tôi đương nhiên muốn bảo đảm nửa đời sau của các người không lo cơm áo, yên tâm đi. Tiền tiêu hàng năm tôi đều chuyển đến cho các người, không cần lo lắng tiền bạc."
"Cái gì, cậu định để chúng ta ở đây sao?" Chu Kỳ Côn lớn tiếng phản bác.
"Không ở chỗ này thì có thể cút ra ngoài!" Chu Duệ Trạch không chút khách khí nói.
"Đưa tiền của tôi đây, tôi lập tức đi." Chu Kỳ Côn cũng đối mặt với Chu Duệ Trạch.
"Tiền của ông? Tiền gì? Nhiều năm như vậy vẫn là tôi nuôi các người...ông ăn mặc tiêu sài, tất cả đều là tôi chu cấp. Quanh năm suốt tháng ông đã tiêu bao nhiêu tiền rồi? Tiền của ông? Ông có tiền gì sao? Kể từ sau khi ông đầu tư thất bại, có tiền sao?" Chu Duệ Trạch hừ lạnh.
Tự cho là cha mẹ anh thì có thể được voi đòi tiên sao?
"Được rồi, được rồi, cha con hai người đều chung một tính tình, có thể không ầm ỹ nữa được không?" Đổng Nhu Bình vội vàng khuyên can, nếu cứ cãi nhau như vậy nữa thì cũng không nói được gì nữa.
Chu Kỳ Côn hừ lạnh một tiếng, im miệng không nói.
"Duệ Trạch, ở đây tốt thì tốt thật, nhưng nếu mẹ muốn đi ra ngoài mua đồ, trong tay không có tiền thì không được.... Con lấy lại tất cả thẻ của chúng ta, là muốn giam lỏng chúng ta sao?" Đổng Nhu Bình nói chuyện vẫn là rất uyển chuyển, biến đổi cách lấy tiền từ Chu Duệ Trạch.
"Đi ra ngoài?" Chu Duệ Trạch buồn cười hỏi, "Các người còn muốn đi ra ngoài để làm cái gì nữa? Chỗ này có ăn có uống, cái gì cũng có, các người còn phải đi ra ngoài để làm gì?"
Đổng Nhu Bình vừa nghe lời này của Chu Duệ Trạch, sắc mặt liền thay đổi trắng trắng xanh xanh: "Con...ý con là. . . . . ."
"Không phải đã nói cho các người biết rồi sao? Tiền tôi đều chuyển đến, bắt đầu từ bây giờ, mãi cho đến chết, các người cũng sẽ ở chỗ này. Về phần hậu sự, cũng đã thu xếp người ở chỗ này thỏa đáng." Chu Duệ Trạch cười nói, "Các người là cha mẹ của tôi, yên tâm, tôi sẽ để các ngươi trải qua tuổi già thật thong thả."
"Chỗ này cũng là chỗ của các người, sẽ không có người nào tới quấy rầy, có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần nhấn chuông, lập tức có người tới phục vụ cho các người. Cuộc sống há mồm là có cơm ăn, không phải là các người muốn hướng tới sao?"
"Cậu cho rằng chỉ có ăn uống là được sao? Tôi cũng không được giao thiệp với bạn bè sao?" Chu Kỳ Côn chất vấn.
"Bạn bè?" Chu Duệ Trạch kỳ quái nhìn Chu Kỳ Côn, "Ông có bạn bè nào muốn liên lạc?"
"Trước kia tôi là làm ăn, cũng là bạn bè, chúng ta. . . . . ." Chu Kỳ Côn nói tới một nửa, liền bị Chu Duệ Trạch cắt đứt, "Ông muốn liên lạc với bạn bè ông, cũng phải xem xem bọn họ có muốn liên lạc với ông hay không."
Chu Duệ Trạch lấy ra một chiếc điện thoại mới, ném cho Chu Kỳ Côn: "Bây giờ ông thử gọi diện thoại cho bạn bè của ông, xem bọn họ có muốn qua lại với ông hay không."
Chu Kỳ Côn lập tức cầm điện thoại lên nhấn phím, điện thoại được kết nối: "Lão Vương. . . . . . Này, A lô. . . . . ."
Mới vừa hô lên, bên kia vừa nghe là ai, lạch cạch một cái thì cúp máy.
Chu Kỳ Côn không tin tiếp tục gọi, gọi một hồi, thế nhưng không có người nào nói chuyện với ông, chỉ cần vừa nghe đến giọng nói của ông, lập tức cúp máy.
Chu Kỳ Côn lập tức hiểu được, chính là Chu Duệ Trạch giở trò quỷ, nhìn chằm chằm Chu Duệ Trạch hừ lạnh: "Cậu cho rằng tất cả mọi người sẽ khuất phục dưới thế lực của cậu sao sao? Lão Tiếu cũng sẽ không như vậy."
Nghe được lời nói của Chu Kỳ Côn, Chu Duệ Trạch tùy ý cười cười, nhìn Chu Kỳ Côn tràn đầy tự tin nhấn số điện thoại: "A lô, lão Tiếu, là tôi. . . . . ."
Ngược lại bên đầu điện thoại kia lại nói chuyện, chỉ là, cũng không phải lời mà Chu Kỳ Côn hy vọng: "Chu lão tiên sinh, là chúng tôi sai lầm rồi, không nên nghĩ tới chuyện trèo lên người con trai của ông. Bây giờ công ty của tôi đã không còn nữa, ông có thể để cho chúng tôi yên tĩnh có được không? Coi như tôi van ông, không cần quấy rầy chúng tôi nữa."
Nói xong, hoàn toàn cũng không cho Chu kỳ Côn cơ hội nói chuyện, dứt khoát cúp điện thoại.
Chu Kỳ Côn liền lập tức hiểu rõ, giận dữ hỏi Chu Duệ Trạch: "Cậu đã làm gì bọn họ? Công ty Tiếu gia đã xảy ra chuyện gì?"
"Tiếu Lị Manh nói cho các người biết chuyện của dì nhỏ của vợ tôi, chẳng lẽ không nên trả giá một chút sao? Nếu bọn họ thích tiền như vậy, vậy thì không cần công ty này nữa, tay làm hàm nhai đi kiếm tiền, cũng sẽ không còn nhiều tâm tư đi suy nghĩ chuyện của người khác như vậy nữa, không phải sao?" Chu Duệ Trạch không để ý lắm nói.
"Cậu...Cậu. . . . . ." Chu Kỳ Côn chỉ vào Chu Duệ Trạch không biết nói gì.
Ông không nghĩ tới Chu Duệ Trạch làm việc sẽ tàn khốc như vậy, hoàn toàn đánh vào nhược điểm của người khác, không lưu lại một con đường sống.
"Làm sao cậu có thể như vậy?" Sau nữa ngày Chu Kỳ Côn chỉ có thể nói một câu như vậy.
"Vì sao tôi không thể như vậy?" Chu Duệ Trạch kỳ quái hỏi ngược lại.
"Cậu quá coi trời bằng vung, nếu cho cậu một con dao có phải cậu sẽ giết người luôn phải không?" Chu Kỳ Côn hoàn toàn tức giận mới nói ra một câu như vậy.
"Giết người, không cần dao cũng có thể." Chu Duệ Trạch từ từ nâng khóe môi lên, sát khí trong mắt nhanh chóng ngưng tụ, thấy như vậy lòng Chu Kỳ Côn liền run sợ, "Ông cho rằng người chết trên tay tôi ít lắm sao?"
Chu Kỳ Côn ngây ngẩn cả người, hoàn toàn không nhận ra được con trai của mình, ngây ngốc nhìn Chu Duệ Trạch đứng dậy, từ từ đến gần, lấy điện thoại từ trong tay của ông, nhìn về phía ông từ từ nói: "Ở chỗ này sống cho tốt, nếu như không thích, có thể đi lên lầu trên mà nhảy xuống. Nhớ, tốt nhất đầu nên hướng xuống, bằng không sẽ không chết dễ dàng, mà còn bị giày vò."
Lời nói ác độc như vậy, từ trong miệng Chu Duệ Trạch nói ra, thế nhưng Chu Kỳ Côn không có một chút nghi ngờ.
Bởi vì vào lúc này, ông đột nhiên phát hiện, con trai mà ông biết đã không còn, người bị ông đánh run lẩy bẩy đã không còn.
Người trước mắt này, hoàn toàn chính là một ác ma khát máu vô tình.
Lúc Chu Kỳ Côn và Đổng Nhu Bình còn đang sững sờ, Chu Duệ Trạch ưu nhã xoay người, rời đi.
Người ngoài cửa thấy Chu Duệ Trạch ra ngoài, lập tức nhấn thang máy, dùng thẻ từ quét lên của thang máy một cái, cửa thang máy mới mở ra.
Chu Duệ Trạch vẫn duy trì nụ cười lạnh, bọn họ không phải thích tiền sao?
Đi tới bên cạnh xe của mình, Chu Duệ Trạch không hề quay đầu lại dù chỉ một lần, hoàn toàn không nhìn cha mẹ mình ở lầu ba, ngồi vào bên trong xe, thắt chặt dây an toàn, lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại: "Bà xã. . . . . ."
"Thế nào? Công việc bận lắm sao? Khi nào thì trở về, em nấu canh cho anh uống." Hà Quyên vừa nghe liền nghe được trong giọng nói của Chu Duệ Trạch mang theo mệt mỏi, trong lời nói kèm theo quan tâm lập tức truyền vào điện thoại, làm tất cả mệt mỏi của Chu Duệ Trạch đều bị xua tan.
"Bà xã, anh đi hai ngày thì trở về, chỉ là, Nhiếp Nghiêu đã nói gì với em chưa? Ngày mai muốn nhờ em giúp một chuyện." Chu Duệ Trạch cong khóe môi lên, cười buông lỏng.
"Chỉ nói với em là ở nhà chờ cậu ta." Hà Quyên kỳ quái nói, "Cậu ta cũng không nói chuyện gì nữa."
"Một chuyện rất quan trọng, phải giúp cậu ấy đó." Chu Duệ Trạch nói nghiêm túc .
"Chắc chắn rồi, chuyện của bạn anh, đương nhiên phải giúp rồi." Hà Quyên khẳng định nói, "Anh ở bên ngoài đừng quá mệt mỏi, tiền đã kiếm sài cũng không hết rồi."
"Ừ, anh biết rồi, bà xã." Chu Duệ Trạch nhẹ nhàng nói, cũng không biết nhớ tới cái gì, nói một câu: "Bà xã, em muốn quà tặng gì không, anh mua về cho em."
"Anh trở về sớm một chút thì so với cái gì cũng tốt hơn rồi." Hà Quyên ở bên đầu điện thoại kia nói, khẽ dừng một chút, giọng rất nhỏ lầu bầu một câu, "Em nhớ anh lắm."
Tuy chỉ mới mấy ngày, nhưng cảm thấy trong lòng mình trống trải, chỉ muốn nhanh một chút nhìn thấy anh.
Thân thể Chu Duệ Trạch chấn động, lập tức ngồi thẳng người, mắt tỏa sáng lấp lánh, khóe môi không ngừng vểnh lên: "Bà xã, anh cũng nhớ em lắm, anh sẽ nhanh trở về."
"Đừng làm chậm trễ chuyện của anh, còn nữa, trên đường phải chú ý an toàn, không nên gấp gáp, nghe chưa?" Hà Quyên tỉ mỉ dặn dò trong điện thoại, tràn đầy không yên lòng.
"Dạ, biết rồi thưa bà xã." Chu Duệ Trạch lập tức bảo đảm.
Sau khi hai người lại nói thêm vài câu mới cúp điện thoại.
Ngày hôm sau, bởi vì Nhiếp Nghiêu nói trước với Hà Quyên, cô liền thật sớm chờ Nhiếp Nghiêu.
Không lâu sau , Nhiếp Nghiêu ở bên ngoài nhấn chuông cửa.
Hà Quyên mở cửa, thuận miệng hỏi một câu: "Chuyện gì vậy, còn thần thần bí bí như vậy."
"Chị dâu, chị cùng tôi đến nơi này giúp một chuyện, nếu không, tự tôi cũng không có cách nào lấy được." Mặt Nhiếp Nghiêu đau khổ, làm Hà Quyên cũng không biết nói cái gì cho phải, vội vàng gật đầu, mang theo túi xách ra cửa với Nhiếp Nghiêu.
Bởi vì là bạn của Chu Duệ Trạch, Hà Quyên hoàn toàn tin tưởng, hơn nữa đã nói trong điện thoại với Chu Duệ Trạch, anh hiển nhiên cũng biết chuyện này.
Lên xe, Nhiếp Nghiêu trực tiếp chạy đến một ngôi biệt thự ngoài thành phố, Hà Quyên còn chưa hiểu rõ chuyện gì xảy ra liền bị đẩy vào một căn phòng, thợ trang điểm quen thuộc ở bên trong nhìn cô cười híp mắt, còn có người thanh niên chuyên thiết kế trang phục cho cô cũng ở đây.
"Mọi người. . . . . ." Lời nói của Hà Quyên vẫn chưa nói hết, người thanh niên nhìn về phía Hà Quyên cười nói, "Chu phu nhân, mẫu thiết kế áo cưới lần này hi vọng cô có thể thích."
Áo cưới?
Áo cưới.
Nghe như vậy nếu Hà Quyên còn không biết chuyện gì thì cô thật sự là đồ ngốc.
Chuyện thứ nhất, Hà Quyên trực tiếp lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho Chu Duệ Trạch: "Chu Duệ Trạch!"
Nêu danh điểm tính như vậy, khiến Chu Duệ Trạch liền căng thẳng trong lòng, vội vàng cười làm lành: "Bà xã, trước khi kết hôn một ngày không phải người ta đã nói không thể gặp mặt sao, anh không phải cố ý."
"Anh lên kế hoạch tốt quá nha." Hà Quyên nũng nịu một tiếng, "Anh chờ đó cho em, sau này sẽ tính sổ với anh."
"Được, từ từ tính." khuôn mặt Chu Duệ Trạch tươi cười, hoàn toàn không để ý.
Hà Quyên vừa bực mình vừa buồn cười cúp điện thoại, mặc cho thợ trang điểm trang điểm cho mình.
Nói với Chu Duệ Trạch như vậy, nhưng thật ra trong nội tâm lại là ngọt ngào không thôi.
Lần trước bọn họ chỉ là lãnh giấy chứng nhận kết hôn, thậm chí, khi đó hoàn toàn cũng không có tình cảm.
Được rồi, là cô không có tình cảm với Chu Duệ Trạch, nhưng người kia tình cảm nồng nàn như vậy, làm sao không yêu anh được chứ?
Bọn họ đã kết hôn lâu như vậy, anh vẫn nghĩ tới một hôn lễ.
Nếu nói không cảm động, thì chỉ có quỷ mới tin.
Đợi đến lúc thay áo cưới được thiết kế riêng cho mình, Hà Quyên thật muốn nói một câu, người phụ nữ trong kiếng kia thật đẹp.
Không phải bởi vì dung mạo, không phải bởi vì áo cưới, mà là vì nụ cười của cô.
Thì ra nụ cười hạnh phúc đẹp như vậy.
"Đã đến lúc rồi, chúng ta đi xuống đi." Dâu phụ nói bên tai Hà Quyên.
"Được." Hà Quyên cười gật đầu, đi theo dâu phụ xuống lầu.
Đi ra đến bên ngoài mới phát hiện, trên đất đã trải thảm đỏ thật dầy, hai bên bày đầy hoa tươi, tất cả ghế cũng được quấn băng gấm phấn hồng, đã có đầy người.
Đầu thảm bên kia, Chu Duệ Trạch mặc toàn thân mặc lễ phục nhìn cô cười, lúc Hà Quyên còn chưa cất bước tới, Chu Duệ Trạch liền di chuyển.
Ngưng mắt nhìn hai mắt của cô, một mạch đi tới trước mặt cô, nhẹ giọng nói: "Bà xã, em vĩnh viễn không cần đi về phía anh, hãy để anh đi về phía em, cho dù em có ở nơi nào đi nữa."
"Quyên, ý nghĩa là tốt đẹp, anh nghĩ ba mẹ em chính là hi vọng em cả đời không phải lo âu. Anh sẽ thay thế bọn họ làm tất cả cho em." Chu Duệ Trạch cúi xuống nhẹ nhàng nói bên tai Hà Quyên xong, "Tốt đẹp ở đây rồi, bà xã, em chính là tốt đẹp mà anh muốn tìm, là phúc tinh của anh."
Hà Quyên cũng không nói gì, chỉ nghiêng đầu, nhẹ nhàng ấn một nụ hôn lên môi Chu Duệ Trạch, cái gì cũng không cần nói nữa..