Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bùm ... một tiếng, cửa phòng được người mở ra, Phan Kỳ nhìn chằm chằm vào Quyên Tử, cô nở một nụ cười rõ tươi.
Cô nhìn thấy Phan Kỳ nhìn mình cười như vậy, thì lo lắng hỏi: "Phan Kỳ, bạn sao vậy?"
"Cậu, cậu biết người đàn ông đó?" Mới vừa rồi cô nhìn thấy phản ứng của Chu Duệ Trạch, cô thấy được người đàn ông đó đang nhìn về phía phòng của các cô.
Cô không biết người đàn ông đó, vậy người biết chắc chắn là Quyên Tử rồi.
"Ừ, mình biết." Quyên Tử không muốn giấu Phan Kỳ, ở thành phố này, Phan Kỳ là người bạn thân nhất của cô.
"Bạn biết được người đó ở đâu? Có thể tin được không? Người đó có phải là người xấu hay không?" Phan Kỳ cẩn thận hỏi.
Cô biết tính tình của Quyên Tử rất tốt, rất dể bị người ta lừa?
Một Thịnh Nhạc Dục đã đủ rồi, cô không muốn có thêm một người đàn ông nào lừa Quyên Tử nữa, nếu vậy cô ấy làm sao sống được nữa đây?
"Chỉ là bạn bè bình thường, mình mới quen thôi." Quyên Tử buồn cười lắc đầu, cô biết Phan Kỳ lo lắng cho cô, trong lòng ấm áp nói, "Cám ơn cậu, Phan Kỳ."
"Không được nói cám ơn với mình, nếu cậu muốn cám ơn mình thì cậu phải sống thật tốt cho mình." Phan Kỳ cố ý xụ mặt xuống, nửa thật nửa giả hù dọa Quyên Tử, "Nếu cậu không làm vậy, mình sẽ đánh cậu đó."
"Được, được, Phan Kỳ đại nhân, tiểu nhân tuân lệnh." Quyên Tử liên tục làm ra độc tác kì quái.
Theo động tác của cô, Phan Kỳ mới chú ý tới quần áo trên người cô, hô lớn: "Quần áo của bạn đâu?"
Sao cô ấy lại mặc quần áo nam?
Chẳng lẽ đây là quần áo của người đàn ông hồi nảy?
Vậy tối hôm qua. . . . . . Cô ấy đã xảy ra chuyện gì?
Cô liền nghĩ tới công việc của Quyên Tử là trực ca đêm, mà nơi đó rất phức tạp, làm cô sợ đến mức tim đau nhói.
Quyên Tử vừa nhìn thấy sắc mặt của Phan Kỳ, cô biết cô ấy đã nghĩ sai, vội vàng giải thích: "Tối hôm qua ở chổ làm của mình xảy ra chút chuyện, mình liền đi đến nhà của anh ấy ở nhờ một đêm. . . . . ."
"Cái gì? Cậu ở nhờ nhà của người đàn ông đó?" Giọng nói của Phan Kỳ đột nhiên cất cao, so với giọng ca sĩ còn cao hơn.
"Đầu óc cậu có vấn đề không? Người đàn ông đó cậu mới quen, cậu lại dám ở nhờ nhà người ta? Mình không biết rốt cuộc cậu nghĩ như thế nào nữa? Cậu không sợ cậu xảy ra chuyện không may sao. . . . . ."
Phan Kỳ không cho cô cơ hội giải thích, liền giáo huấn cô một mạch.
Thừa dịp Phan Kỳ lấy hơi, cô mới vội vàng nói một câu: "Anh ấy là GAY."
"GAY cũng không được. . . . . . Hả? GAY?" Lúc này Phan Kỳ mới hiểu được từ đó, cô không thể tin được nháy mắt hỏi, "Chuyện gì xảy ra? Làm sao bạn quen biết được người đó?"
Quyên Tử nặng nề thở ra một hơi: "Mình tình cờ biết được anh ấy, mình có thể khẳng định anh ấy không phải là người xấu. Bạn yên tâm đi, Phan Kỳ."
Phan Kỳ nghiêm túc nhìn Quyên Tử nửa ngày, xác định cô không có nói qua loa, lúc này cô mới kêu lên: "Xong rồi, mình trễ giờ rồi."
"Quyên Tử, mặc kệ cậu xảy ra chuyện gì, đều có mình ở cùng cậu, cậu không được tự ý quyết định một mình biết không?" Phan Kỳ nhanh chóng sửa sang lại chính mình, vừa ra đến cửa không quên quay lại dặn dò Quyên Tử.
"Vâng" Quyên Tử đứng nghiêm chào, làm bộ dạng chọc cưởi Phan Kỳ, sau đó cô ấy xoay người rời đi.
Xuống tới dưới lầu, Phan Kỳ quay đầu nhìn cửa sổ phòng mình, cô lắc đầu cười khổ, Quyên Tử chính là như vậy, mặc kệ cô gặp chuyện buồn gì, cô cũng không bao giờ thể hiện ra bên ngoài, ngoài mặt cô luôn luôn tỏ ra mình là người rất vui vẻ.
Thịnh Nhạc Dục, cái tên đàn ông chết tiệt kia, một người tốt như Quyên Tử mà hắn cũng không biết quý trọng.
Hừ, chia tay cũng tốt, Quyên Tử sẽ gặp một người đàn ông tốt hơn để che chở cho cô ấy, tuyệt đối không phải là người vong ơn phụ nghĩa như Thịnh Nhạc Dục!
Thay quần áo trên người ra, cô giặt sạch sẽ sau đó đem ra ban công phơi, cô vừa phơi vừa cười. Nhìn chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ phơi dưới ánh mặt trời, cô nghĩ chiếc áo này được mặt trên người của anh, làm cho lòng cô càng thêm ấm áp hơn.
Cô rất may mắn, trong lúc tuyệt vọng nhất, cô cảm nhận được một sự ấm áp từ anh.
Cô không biết, nếu như lúc đó cô không gặp được Chu Duệ Trạch thì mọi chuyện sẽ như thế nào?
Chính anh đã cho cô cảm giác ấm áp đó, giữa lúc con tim cô đau đớn nhất, anh đã mang lại hơi ấm cho cô.
Đi vào phòng, cô sửa sang lại phòng ngủ của chính mình.
Cô không biết tại sao, rõ ràng hắn ghét bỏ cô trước, muốn chia tay với cô, không liên lạc với cô, không có một lời giải thích, không phải hắn muốn cắt đứt quan hệ với cô sao?.
Đã như vậy, hắn còn tới để khi dể chê bai cô là sao?
Nếu hai người đã chia tay, cô ra sao cũng không ảnh hưởng tới hắn mà?
Nghĩ đến Thịnh Nhạc Dục, lòng của cô liền đau nhói.
Hít sâu một hơi, cô nhỏ giọng lầm bầm: "Không cần nhớ, không cần nhớ."
Cô nói vậy, mới làm cho cơn đau của cô dịu xuống.
Quyên Tử đang lo lắng cho phần công việc của cô, ngày đó Hoắc đổng của tập đoàn Hoắc thị đã xin lỗi cô, vậy ông chủ của cô có đuổi việc cô không?
Nghĩ đến lương tháng này cô còn chưa có lãnh, Quyên Tử quyết định, hôm nay cô sẽ đến chổ làm một chuyến.
Mặt kệ cô có bị sa thải hay không, cô cũng phải đối mặt với nó, cô không muốn trốn tránh nữa.
Cô cần phần công việc này.
Nghĩ tới phần công việc này, cô đột nhiên nở nụ cười, Thịnh Nhạc Dục muốn chia tay với cô như vậy, có phải vì cô làm công việc này hay không?
Chắc hắn cảm thấy có bạn gái như cô sẽ làm mắt mặt hắn lắm?
Vừa nghĩ đến đây, cô vỗ tay lên đầu mình, nhỏ giọng mắng: "Cô đúng là ngu ngốc mà, nói không nghĩ tới hắn nữa, vậy mà cô vẫn nhớ hắn?"
Quyên Tử dọn dẹp nhà cửa một chút, đợi đến gần giờ tan việc, cô mới bắt xe đi tới chổ làm.
Nhìn tới cửa phòng làm việc, trong nội tâm cô tràn đầy lo lắng, ngày hôm qua đồng nghiệp của cô chắc có một tuồng kịch hay để xem rồi, nghĩ đến đó trong lòng cô liền không thoải mái.
Lòng người dể dàng thay đổi như vậy sao?. Tình người chẳng qua cũng chỉ có thế.
Cô nâng khóe môi lên, sải bước đi vào chổ làm.
Cô dựa vào năng lực của mình để kiếm cơm, mấy người đó muốn nói gì cô thì kệ họ đi?
Cô không ăn trộm, không ăn cướp, cô đi làm đường đường chính chính, thì làm gì sợ người ta nói xấu mình?
Một là được đi làm, hai là cô bị sa thải thôi, có gì phải sợ chứ.
Trong lòng mình đã chuẩn bị chu đáo, cô đẩy cửa bước vào chổ làm.
Sau khi đi vào, cô mới phát hiện chổ làm rất yên lặng, một chút động tĩnh cũng không có.
Đã xảy ra chuyện gì?
Quyên Tử kỳ quái nhìn chung quanh, một người đồng nghiệp cũng không thấy, suy nghĩ một chút cô đi vào phòng thay quần áo, Quyên Tử mở hộc tủ của mình ra, sau đó cô đóng lại, cô không muốn thay đồng phục nữa.
Chẳng may cô bị sa thải, chẳng lẽ cô lại làm đều dư thừa sao?
Hay là cô đi hỏi quản lý Triệu, để xem ông ta nói ra sao.
Nghĩ vậy, cô trực tiếp đi vào phòng làm việc của quản lý Triệu.
Còn chưa đi tới, đã bị thư kí của ông chủ kêu lại trực tiếp nói: "Cô tới vừa đúng lúc, lập tức đi họp, lập tức đến phòng hội nghị để họp."
Đi họp?
Quyên Tử kinh ngạc nhìn thư ký, cô làm công bình thường mà cũng đi họp sao, lại còn được đích thân thư kí ông chủ thông báo nữa?
Chuyện gì xảy ra chứ?