Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 1: Bị bỏ thuốc
Hàn Tử Thần, một cái tên mà không ai có thể không biết.
Một khi ai đó nghe thấy cái tên này cũng chỉ thốt lên hai từ 'kinh hãi'.
Một con người có ánh mắt vô cùng sắc bén, một con người chiếm lĩnh cả hai phe hắc - bạch đạo. Tưởng chừng nó mâu thuẫn với nhau nhưng con người này lại làm cho nó trở nên thật hoàn mĩ.
Một con người hoàn hảo như thế nhưng lại có một bước ngoặc lớn trong đời của anh ta.
—————
Bar BW...
Một nơi được gọi là thiên đường của giới thượng lưu, ở đây chỉ cần có tiền và địa vị là được ra vào thoải mái, không quan trọng nghề nghiệp, xuất thân, tướng mạo,...
Một nơi tụ tập đầy đủ mọi thứ cho việc tiêu tiền như sòng bạc, nhà hàng, khách sạn,... tất nhiên để vào được đây thì số tiền trong tay cũng thật là khủng đi.
Thường thì góc tối là nơi tụ tập những con người có gia thế và địa vị cao ngất ngưỡng, trong đó có một số người thuộc dạng chỉ có thể lướt qua mà không thể nhìn, càng không thể làm quen.
Điển hình là Hàn Tử Thần, không một ai dám làm phiền anh ngay cả những người bạn được coi là thân nhất của anh cũng chỉ nói được vài câu.
"Nhàm chán."
Hàn Tử Thần rời khỏi ghế ngồi của mình dù ghế chưa cảm nhận được hơi ấm của hắn.
Toàn bộ khu này là hắn bỏ tiền ra đấu thầu và xây dựng nên tất nhiên quyền của hắn cũng là cao nhất. Hắn chỉ yêu cầu mỗi tầng cao nhất của toà nhà là không một ai được đặt chân đến - đấy là địa bàn của hắn.
Bước vào phòng ở tầng 22, Hàn Tử Thần cảm thấy không khí có chút khác thường.
"Ai?"
"..."
—————
An Nhĩ Thuần thừa nhận, mười hai năm sống cảnh giác không bằng một phút lơ là.
Lúc bị em của mẹ nuôi - Nhĩ Mẫn Mẫn gọi đến đây cô đã cảnh giác cao độ nhưng người tính không bằng trời tính, An Nhĩ Thuần đến bây giờ vẫn không hiểu vì sao mình bị hạ thuốc.
Nhân lúc Mẫn Mẫn đi gọi cho người của cô ta, An Nhĩ Thuần nhanh chóng chạy trốn lên tầng cao nhất của toà nhà này.
"Mẹ kiếp." .
truyện đam mỹ
Cũng may, lúc bước ra và vào thang máy không một ai để ý cô nên cô cũng được coi là hoàn thành việc tránh khỏi người của Mẫn Mẫn.
Nhưng cũng có một vẫn đề phát sinh, nếu không có thuốc giải e rằng sẽ có biến chứng sau này.
Cô tin, thuốc mà Mẫn Mẫn cho cô cũng không phải loại đơn giản gì.
—————
Tầng 22, một tầng có đầy đủ các thiết bị công nghệ hiện đại và hoàn toàn đầy đủ. Nhưng có một điều rất hay là không một phòng nào có cửa, chúng thông với nhau bằng một lối đi duy nhất.
Giọng của Hàn Tử Thần lạnh như băng khiến cho An Nhĩ Thuần có chút giật mình, cô gây họa rồi.
"Ra đây."
"..."
Vẫn là giọng nói đó, lạnh đến thấu sương.
Dù rất sợ nhưng An Nhĩ Thuần vẫn phải bước ra. Cô biết, trong truyện này cô hoàn toàn là người sai.
"Ai?"
"Tên Thuần, họ An."
An Nhĩ Thuần căm gét cái chữ Nhĩ trong tên của cô, cô chưa bao giờ thừa nhận nó cả, cả Nhĩ Gia cũng vậy. Thậm chí họ không điền tên cô vào danh sách Gia Tộc chứ đừng nói đến thừa nhận làm con.
An Nhĩ Thuần ngước lên nhìn vào mắt của người đối diện, nó thật lạnh. Cô run lên không biết vì sợ hay vì tác dụng của thuốc nữa. Người cô càng ngày càng nóng.
Hàn Tử Thần trừng mắt nhìn người đối diện, một cô gái chỉ thấp hơn hắn một cái đầu nhưng lại dám nhìn thẳng vào mắt hắn.
Gan cô gái này cũng thật lớn.
"Xin lỗi, tôi có thể mượn nhà tắm được không?"
"..."
Thuốc trong người An Nhĩ Thuần đã dần ngấm rồi, nếu bây giờ không hạ nhiệt sợ là...
Cô nắm chặt tay lại, cố gắng cầm thật đau vào người để có thể giữ cho mình tỉnh táo. Bây giờ cô vẫn chưa có gì cả, nếu gây chuyện với người này cô sợ sẽ không có cơ hội nào nữa.
Thấy đối phương không trả lời, cô cấu chặt lấy người mình: "Làm ơn..."
Hàn Tử Thần lúc này đang nhìn cô gái trước mặt. Hắn đã thấy bàn tay cô đang làm gì, nhìn cả người cô ướt đẫm làm hắn cũng hiểu chuyện gì đang sảy ra.
Nhưng thật sự nhìn cô gái trước mặt làm hắn không khỏi n*ng lên.
"Mẹ kiếp."
Vóc dáng của An Nhĩ Thuần khi lớn lên càng ngày càng đẹp, da của cô vốn đã trắng từ nhỏ rồi bây giờ nhờ tác dụng của thuốc làm da cô có màu hồng hồng trông thật mê người.
Vào được đây cũng có quy định nghiêm ngặt về quần áo, cô mặc chiếc váy đen bó sát người làm lộ rõ ba vòng chuẩn xác của cô. Vốn cô có mặc thêm áo khoác để che đi nhưng vừa nãy chạy trốn cô không thể nghĩ đến cái đó nữa.