Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
NHẬT KÍ # 21
(TIẾP THEO)
ZADAA
(@Phantom1340 type)
Sợ có thể cũng là điều tốt.
Đó là một cảm xúc luôn giúp bạn có được quyết định đúng. Những cảm xúc khác có thể dẫn bạn tới sai lầm. Giận dữ, hờn ghen, buồn rầu, vui sướng... Tốt hay xấu, chúng cũng làm bạn lạc lối và làm mờ tâm trí bạn, đến có thể dễ dàng làm bạn có những chọn lựa ngốc nghếch. Nhưng khi bạn sợ, bạn biết khá rõ phải làm gì. Thường thường là tìm cách thoát ra khỏi điều làm bạn sợ. Nhưng không phải lúc nào đó cũng là điều bạn chọn. Sợ luôn làm tăng ý thức bạn, làm bạn suy tính rất rõ ràng, có cơ hội tốt hơn để đánh bại bất cứ điều gì làm bạn sợ. Cho dù đó là một quái quig, hay một bài trắc nghiệm khoa học, hoặc rủ “người ấy” đi xem phim. Khi bạn sợ, là bạn tiến bước đấy. Mình đoán, bạn có thể sợ đến lạnh người, nhưng phần nào, sợ có thể là bạn của bạn.
Thời gian ở trong cái lò lửa huấn luyện đó, sợ chính xác là bạn mình. Mình không sợ luyện tập, không sợ lại bị đau hay bất cứ điều gì Loor hoặc Alder sẽ gây ra cho mình. Điều mình sợ là... Saint Dane. Mình biết nếu không có khả năng tự vệ, mình sẽ lại bị đập tơi tả như đã bị trong doanh trại Ghee. Khi đó, nếu thái tử Pelle a Zinj không xuất hiện kịp thời, mình đã chết rồi. Chết chắc luôn. Lần sau, liệu có may mắn được như thế nữa hay không. Nỗi lo sợ bị đánh lần nữa đã giúp mình tiếp tục cố gắng luyện tập. Và mình cần “sự trợ giúp” đó, vì Loor bắt mình tập luyện quá thể, ngoài mong muốn của mình. Mình chỉ muốn cô ta dạy mình vài chiêu thức, chỉ dẫn cho mình cách sử dụng vũ khí gỗ để có thể chống đỡ và tung trả vài đòn. Nhưng những gì mình phải học, trái lại, như một khóa hành xác trong Hỏa ngục Chiến Binh.
Loor, Alder và mình ở trong một nhà tập thể bằng sa thạch, từng dành cho những đứa trẻ tới Mooraj để được kiểm tra. Vừa bước vào trong, mình nhớ ngay tới ngôi nhà mà hồi nhỏ mình đã ở khi đi cắm trại. Những chiếc giường nối nhau sát tường, hà tiện từng khoảng trống. Nhưng khá hơn những giường gỗ với những tấm đệm cũ bốc mùi, những chiếc giường này là những bàn đá thấp trải chiếu cỏ. Nơi này trông như thể bị người ta bỏ đi vội vàng. Vẫn còn ly tách trên bàn và áo quần vương vãi khắp nơi. Trong nhà cũng mát hơn bên ngoài chừng... một độ rưỡi. Tuy nhiên, vẫn thoải mái hơn là bị đứng dưới mặt trời.
Mỗi đứa chiếm một giường, sung sướng được nằm thẳng lưng. Như đã viết trước đây, mình đã khá hồi phục, nhưng cơ thể hoàn toàn nhão nhệu vì nằm một chỗ quá lâu. Mình sẽ phải lấy lại sức lực thật nhanh để vượt qua khóa huấn luyện của Loor, và những gì đang chờ phía trước. Lợi dụng thời gian nghỉ ngơi, mình và Loor kể tóm tắt cho Alder những gì đang xảy ra trên Zadaa. Vụ hạn hán, chuyện căng thẳng giữa hai bộ tộc, vụ tranh giành quyền lực trong nội bộ Ghee: tấn công Rokador hay trung thành với chính sách thương thuyết trong hòa bình của hoàng gia Zinj. Tất nhiên tụi mình cũng kể về chuyện Saint Dane đã nổi điên, đập mình bầm dập như trái chuối chín, đó là nguyên nhân tụi mình phải tới trại này để huấn luyện.
Alder lắng nghe, gật đầu thông cảm. Chỉ một lần anh ta tỏ ra xúc động khi mình cho biết là cậu Press đã qua đời. Tin đó làm anh ta co rúm người. Cậu Press đã có một vai trò lớn trong việc giải thoát Denduron. Alder chỉ còn biết nói một câu:
- Mình rất tiếc.
Mình gật. Mình cũng rất tiếc. Sau cùng mình bảo:
- Vì vậy chúng ta mới ngồi đây. Alder, việc của cậu và Loor là dạy cho mình biết cách tự vệ. Nhưng điều quan trọng hơn là phải tìm hiểu Saint Dane đang chơi trò gì trên Zadaa này.
Alder bảo:
- Nếu hắn đã đội lốt một chiến binh Ghee, chắc chắn hắn sẽ thuyết phục người Batu tấn công Rokador. Gây chiến là biệt tài của hắn mà.
- Có thể. Nhưng mưu đồ của hắn luôn hơn là chỉ gây chiến.
Loor nói thêm:
- Ngoài ra, dù phe Ghee bạo loạn rất mạnh, nhưng tôi tin họ không đủ mạnh để thuyết phục nhân dân Xhaxhu chống lại ý nguyện của hoàng gia. Thái tử Pelle a Zinj không muốn chiến tranh. Phe Ghee bạo loạn có thể khiếu kiện, hăm dọa, nhưng họ sẽ không đi ngược lại truyền thống từ nhiều thế hệ được. Họ biết điều đó sẽ làm tan nát Batu.
Mình và Alder nhìn Loor. Cô không nhận ra là vừa nói gì. Mình hỏi:
- Có phải chính xác đó là điều Saint Dane muốn làm không? Làm tan nát một bộ tộc hùng mạnh?
Loor lạnh lùng trả lời:
- Đúng thế. Nhưng truyền thống của chúng tôi rất mạnh. Hắn có thể cố làm, nhưng sẽ bị thất bại.
Mình không tin chắc lắm. Alder cũng vậy. Anh lặng lẽ nói:
- Đói khát là thứ vũ khí mạnh mẽ nhất.
Mình đồng ý:
- Chính xác. Theo tôi, đó là nguyên nhân Saint Dane đang tham dự phần lớn trong tất cả chuyện này. Ý tôi là, điều gì đã khơi mào ra tất cả những rắc rối này?
Loor nói ngay:
- Hạn hán. Saint Dane không có khả năng điều khiển thời tiết được.
- Không. Nhưng sự thật cốt lõi ở đây là thiếu nước. Không hạn hán, không căng thẳng, không chiến tranh.
- Chắc Saint Dane đã thấy hạn hán sắp xảy ra . Đó là lý do hắn có mặt tại đây.
- Có thể. Nhưng Saint Dane không tùy thuộc vào may rủi. Tôi nghĩ, còn một chuyện gì khác đang xảy ra. Không biết là gì, nhưng tôi tin sẽ tìm ra từ đâu.
Alder hỏi:
- Từ đâu?
- Dưới đất. Cho đến bây giờ, chúng ta chỉ thấy phần Batu trong vụ này. Phải tìm hiểu những gì đang xảy ra bên phía Rokador. Họ kiểm soát những dòng sông Zadaa. Theo tôi, nếu muốn tìm Saint Dane, chúng ta phải xuống dưới đó, có thể nói tới thành phố có cấp lãnh đạo Rokador. Thành phố đó gọi là gì nhỉ?
Loor trả lời:
- Kidik. Nguy hiểm lắm.
- Vì thế chúng ta mới ở đây lúc này, để bảo đảm cho tất cả chúng ta có một cơ hội thâm nhập và còn sống khi ra khỏi đó.
Loor trầm ngâm suy nghĩ, rồi đứng trước mặt mình ra lệnh:
- Đứng dậy.
Mình từ từ đứng dậy. Mới nằm nghỉ một chút mà cơ bắp mình đã tê cứng. Cảm giác như ông già tám mươi. Đứng trước Loor, mình nhìn vào mắt cô ấy. Loor cao hơn mình cả bốn năm phân. Mình cố chống lại ham muốn nhón chân lên. Cô ta nắm cánh tay mình, thăm dò bắp thịt. “Hừ” một tiếng, Loor kiểm tra bắp tay mình. Rồi tới đùi, bắp chân. Mình cảm thấy mình như một con ngựa đang được kiểm tra trước khi đem bán đấu giá. Thú thật, mình chẳng quan tâm cho đến khi Loor tuyên bố:
- Anh yếu quá.
- Này, tôi mới bị thương, cô không nhớ sao? Cơ bắp tôi đâu có “xài” được liền.
Loor bảo thẳng:
- Đúng. Nhưng anh vốn cũng đâu có cơ bắp gì mấy để mà xài.
Mình cắn môi. Biết nói gì nữa. Cô ta là chuyên gia mà. Nhưng bị gọi là một kẻ yếu đuối thảm hại chẳng giúp gì mấy cho tính tự cao – hay tự tin – của mình:
- Nghĩa là vô hy vọng để tập luyện?
Loor thở dài:
- Không. Nhưng anh phải khôn ngoan hơn, vì anh sẽ không bao giờ thắng trong một trận đấu bằng sức lực được.
Ồ.
Thật tình mình đâu mong thắng bằng sức lực, nhưng thú thật, từ khi quyết định tập luyện, đôi lần mình cũng đã mường tượng trở thành một chiến binh thật sự đáng gờm. Nhưng đòi hỏi như vậy có lẽ là hơi bị lố. Tụi mình đâu có nhiều thời gian và mình thì mới hồi phục và... ôi, đừng mơ! Làm sao mình có thể sánh với những chiến binh cỡ Loor nổi. Không bao giờ. Nhưng mình cần phải biết cách tự vệ. Mình dẹp tự ái sang một bên, coi chê bai như một lời xây dựng. Mình hỏi:
- Trước hết chúng ta sẽ làm gì?
- Nghỉ ngơi. Saangi sẽ sớm trở lại với lương thực. Chúng ta sẽ ăn rồi ngủ. Sáng mai bắt đầu.
Cho đến lúc này, mọi chuyện đều có vẻ ngon lành. Mấy tiếng sau, Saangi trở lại với nhiều món ăn hơn mình tưởng. Một bao đầy bánh mì, trái cây và phô-mai. Cô bé cũng đem theo một túi da đầy nước. Nước quý giá. Sau khi tất cả đều no nê, mình nói với Saangi:
- Cám ơn em. Em làm anh bất ngờ đó.
- Công việc của em mà. Em sẽ đi lấy thêm ngay bây giờ.
Loor nói ngay:
- Không. Đồ ăn như vậy là nhiều rồi. Cuộc huấn luyện sẽ bắt đầu vào ngày mai. Chị cần em có mặt tại đây.
Mắt sáng lên, giọng đầy hy vọng, Saangi hỏi:
- Em sẽ tham gia huấn luyện?
- Tất nhiên. Chị đã chẳng hứa rồi sao?
Saangi bỗng tươi tỉnh hẳn, hớn hở kể lại bằng cách nào thu gom trái cây, lén lấy nước ngay dưới mũi các chiến binh Ghee như thế nào. Mình mến Saangi. Nhiều lúc cô bé như khẩu đại bác sẵn sàng khai hỏa. Khi nào mọi chuyện theo chiều hướng cô ta thích, cô tỏ ra dễ thương. Nhưng nếu không vừa ý, Saangi cũng biểu lộ ra ngay. Ủ rũ thì cũng chẳng sao, miễn là phải hiểu khi nào thì giũ bỏ nó đi. Tuy nhiên mình không hoàn toàn tin tưởng Saangi. Không vì cô bé chống lại mình hay vì bất cứ chuyện gì khác, nhưng mình chỉ không tin nếu có chuyện nguy hiểm xảy ra, mình lại có thể trông cậy vào cô bé.
Thật tình, tâm trí mình luôn bị ám ảnh với ý nghĩ Saangi rất có thể là Saint Dane ngụy trang. Mình không thể hoàn toàn dẹp bỏ được khả năng đó, nhưng cũng không thể giữ mãi ý nghĩ đó trong đầu. Cứ bắt đầu nghĩ theo chiều hướng này, mình lại thấy mọi người mình gặp đều... rất có thể là Saint Dane, thế là mình lại đắm chìm vào hoang tưởng. Mình phải tin tưởng, nhưng cảnh giác.
Loor tuyên bố:
- Bây giờ mọi người phải ngủ. Sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu màn đầu tiên.
“Màn đầu tiên” đã đến cứ như thể đúng hai phút sau khi mình đặt lưng xuống giường ngủ. Trời còn tối đen như mực. Mình đang mơ một giấc mơ ngọt ngào: nhấp nhô trên một thuyền trượt trong làn nước tuyệt đẹp, ấm áp của lãnh địa Cloral. Những đợt sóng xô đẩy, nhưng mình vẫn vững vàng... cho đến khi mình nhận ra không phải là mơ, mà Loor đang lay mình dậy.
- Dậy mau.
Mình cố chống tay ngồi dậy và... chẳng nhìn thấy gì. Tối đen như mực. Mình hớn hở:
- Để sáng đi. Còn đêm mà.
- Phải bắt đầu bây giờ, trước khi mặt trời lên. Trừ khi anh muốn bắt đầu trong cái nóng ban ngày.
- Không, không. Cô có lý, trời mát vẫn hơn chứ.
- Mặc quần áo, rồi ra ngoài gặp chúng tôi.
Mình nghe tiếng chân Loor xa dần. Đã tới lúc để cho xương cốt hom hem của mình hoạt động. Mình đoán, sẽ bắt đầu màn chạy bộ như mấy tay võ sĩ quyền anh thường làm. Sau đó là học vài chiến thuật và cách sử dụng vũ khí.
Nhưng không đúng vậy.
Mình mặc áo và đi xăng-đan của Rokador, rồi ra ngoài. Trời vẫn tối thui. Chẳng nhìn thấy gì cách xa một mét. Mình phải quờ quạng tay ra trước, sợ lỡ đâm bổ vào tường. Tìm thấy cửa, mình bước ra, hỏi:
- Chúng ta làm gì...
Bụp. Bị nện một phát ngay bên đầu, mình la lên:
- Ê! Gì vậy...
Vút. Một cú đánh nẩy lửa từ hướng khác. Trời quá tối, mình không thể biết ai đánh và đánh từ đâu. Nhưng không đau... lắm. Có vẻ như chỉ làm mình bất ngờ thôi.
Tiếng Loor:
- Một trò chơi đơn giản thôi mà.
Mình nổi sùng:
- Trò chơi? Tôi có thấy gì đâu.
Bụp! Vai mình lãnh một đòn. Lại tiếng Loor:
- Có chứ. Anh có thể thấy mà.
Bụp! Vút! Mình bị pháo kích hai lần. Lần thứ hai làm mình ngã lăn xuống đất.
Mình than vãn:
- Không. Tôi không thể. Cho tôi xin lỗi, tối quá.
Tiếng Saangi:
- Đừng giận. Giận mất khôn đó.
Mình đứng bật dậy. Hai đấu một. Mới một phút trước mình có giấc mơ vui vẻ về Cloral, bây giờ mình phải cố gắng tự vệ và chống lại hai bóng ma hiếu chiến này. Mình hỏi:
- Thắng trò này thế nào?
- Những cái cọc là phần thưởng.
- Cọc? Cọc nào?
Bốp! Mình lại bị đánh. Họ chỉ tát mình bằng tay. Không đau, nhưng bị tát tùm lum như vậy rát lắm. Mình dang tay, quay vòng vòng, hy vọng chạm vào một thứ gì. Bất cứ là gì. Nhưng chỉ chạm vào không khí.
- Kiểm soát này, Pendragon.
Tiếng Alder bình tĩnh... ngay trước khi hắn vả một cái ngay bụng mình.
Tuyệt vời! Ba chọi một. Cả bọn đều đủ mặt để... uýnh mình. Mình thì đang thở hổn hển và toát mồ hôi. Và... đã mệt rồi!
Như hiểu ý mình, Loor lên tiếng:
- Giữ sức, Pendragon.
Chát! Chát! Những bàn tay tới tấp tát mình rồi biến mất. Mình ngước nhìn trời.
Saangi choe chóe nói:
- Mặt trời chưa lên đâu.
Sao nó biết mình đang nghĩ gì chứ?
Tiếng Loor nhẹ nhàng:
- Anh có thể nghe, có thể ngửi, có thể cảm nhận được hơi nóng của cơ thể chúng tôi.
Chát! Bốp! Chát! Không. Mình chẳng nghe chẳng cảm nhận chẳng ngửi thấy gì hết. Sự giận dữ nhượng bộ cho sự thất vọng. Mình thét toáng lên:
- Trò này ngốc quá!
Lập tức mình nhận hàng loạt cú đánh, làm mình quay vòng vòng. Alder nói:
- Hãy cảm nhận chúng tôi.
Mình hít một hơi, cố cảm nhận vị trí của ba người. Không thể. Thay vào đó, mình lãnh nhiều cú đánh đến mức làm mình suýt ngã. Mình lại gào lên:
- Ngừng lại ngay! Các người muốn tôi trở lại bệnh viện hả?
Êm ru. Không có tiếng trả lời. Không chỉ dẫn. Không bình luận. Mình hỏi:
- Hết giờ. Được chưa?
Không trả lời.
- Thôi đi. Trò này chẳng hay ho gì đâu.
Không trả lời.
- Loor, nghiêm túc coi.
Vẫn không trả lời, và mình thì vẫn chẳng nhìn thấy gì. Bước mấy bước, mình va ngay vào một vách tường, ngã bệt xuống đất.
- Chết tiệt!
Mình tức giận la lên. Biết là họ không đánh mình đau, ít ra là không... quá đau. Nhưng vẫn là đánh. Rát muốn chết! Mà lại chẳng biết khi nào, từ đâu sẽ tiếp tục. Mình không tự vệ được, không đánh trả được. Hoàn toàn bất lực. Và mệt, đau đau, tức tức. Không biết có phải đây là một phần trong chương trình huấn luyện chiến binh không, nhưng một điều khá rõ là: mình đang dưới trướng họ, và họ sẽ không ngừng tay chỉ vì mình phàn nàn.
Liếc nhìn chân trời, mình thấy bầu trời đang dần sáng. Cầu xin mặt trời lên lè lẹ, để mình có thể thấy những gì đang xảy ra. Ít ra, ngay khi nhìn được, mình còn có thể tự vệ. Vẫn còn chưa thể định hướng, mình không liều lĩnh đứng dậy. Mình quỳ gối rồi bò tới, tay sờ soạng vách tường mình mới bị đụng đầu. Dựa vai vào vách đá lởm chởm, mình cẩn trọng bò tiếp. Nếu muốn đập mình, họ phải tìm ra mình. Bò được mấy mét, mình tới một ô cửa. Lăn vội vào trong, mình ngồi dựa lưng vào vách, nín thở chờ trời sáng.
Mắt không ngừng hướng vào khu trại tối om, tim đập thình thịch, mình không biết sẽ bị tấn công khi nào và từ đâu. Khổ thật! Mình phải cố giữ nhịp thở điều hòa. Và gióng tai nghe ngóng. Nếu không thấy được, mình phải lắng nghe nếu họ tiến tới. Nhưng âm thanh độc nhất mình nghe chỉ là tiếng gió rên rỉ xa xa ngoài sa mạc. Dần dần mình đã bắt đầu nhận ra hình dáng của trại Mooraj. Thấy nhẹ cả người khi trời dần sáng. Chẳng ngại ban ngày sẽ đem lại cái nóng thiêu đốt nữa. Nóng cũng tốt, miễn là có thể nhìn thấy.
Mấy phút sau ánh sáng đã đủ cho mình thấy một điều bất thường bất thường ngay giữa trại. Một khung dựng đứng tại nơi hôm qua mình không thấy gì. Ba cây cọc dài chừng hai mét, chụm thành một cái lều. Treo chính giữa khung là một túi nhỏ màu đen. Mình nhận ra đó là một bi-đông. Một bi-đông! Nước! Thình lình mình cảm thấy khát khô cổ. Mình thèm nước. Loor đã nói những cái cọc là phần thưởng. Phải ba cây cọc này không? Mình bất cần. Khát tới nỗi chẳng quan tâm gì nữa. Không suy nghĩ thêm một giây, mình bật dậy, chạy ra giữa trại. Mắt chỉ gắn chặt vào bình nước. Gần tới rồi. Mình sắp được uống nước. Mình không hề nghĩ đây có thể là cái bẫy. Phóng tới vừa đúng một giây, giây sau mình bị vấp, mặt đập thẳng xuống nền cát. Ui da! Ngó lại: một cây cọc dài vừa được quăng ra phía trước làm mình bị vướng chân và... ăn cát.
Mình ngước lên: Loor đang đứng với một cây cọc dài. Cô ả lạnh lùng nói:
- Không có được nước đó đâu.
Mình không nhịn nổi nữa:
- Trò ngu ngốc! Cô định làm gì? Giết tôi à?
Loor đứng trơ trơ, lom lom nhìn mình, tay cầm cây cọc dài như vũ khí. Mình nhận ra, cây cọc này kích cỡ y hệt vũ khí gỗ của Ghee, nhưng mỏng và rỗng ruột như tre. Mình còn thấy, buộc quanh khuỷu tay và đầu gối cô ta là những cọc gỗ màu đỏ. Nhọn. Dày khoảng hai phân rưỡi, dài chừng mười lăm phân. Mình nhớ đã thấy chúng một lần. Khi cùng Spader tới Zadaa, hai đứa mình đã thấy các chiến binh Ghee chơi một trò giống như trò chơi cướp cờ. Tất cả chiến binh Ghee đều đeo những cây cọc nhọn giống thế này. Thay vì đánh nhau, họ phải đánh rơi những cọc của đối phương, đại loại như trò bóng đá-cờ (“flag-football”: môn thể thao mà đường tiến của trái bóng bị chặn lại bằng cách tháo lá cờ đính trên áo quần người cầm bóng.). Ai mất hết cọc là “tử” và phải rời cuộc chơi.
Mình lèm bèm:
- À, hiểu rồi. Tôi phải đánh rơi hết mấy cây cọc đó mới có nước chứ gì? Quên đi. Tôi cóc khoái trò này. Yêu cầu các người huấn luyện cho tôi thành một chiến binh, khỏi qua lễ nhập môn kiểu này.
Vừa định đứng dậy, mình bị Loor chọc vào ngực, đẩy bật lại. Mình kêu lên:
- Thôi đi!
Loor lạnh lùng nói:
- Pendragon, chúng tôi không thể cho anh sức mạnh thể chất. Cũng không thể cho anh những kỹ năng chiến đấu trong một thời gian ngắn như thế này. Hy vọng duy nhất của chúng tôi, là tập cho anh suy nghĩ như một chiến binh, hành động không cần suy tính.
- Sao? Chuyện đó chả ích lợi gì?
- Có chứ. Đó là tất cả. Có can đảm, có khôn ngoan, có sự linh hoạt, phản ứng nhanh. Những phương tiện đó hữu ích hơn sức mạnh thể chất rất nhiều. Nhưng chúng phải được phát triển.
- Tất cả những gì tôi cần là biết sử dụng vũ khí.
Loor ném bỏ cây gậy, nói:
- Tốt thôi. Hãy lấy một trong mấy cây cọc của tôi. Nước sẽ là của anh.
Mình từ từ đứng dậy. Bây giờ Loor không còn vũ khí, nhưng mình không ngốc tới cho rằng cô ta không thể lại cho mình ăn một cú đá. Đây không là một cuộc chiến đấu, mà tùy thuộc vào việc mình phải lấy được một cây cọc đỏ của cô ta. Căng cỡ nào đây? Mình thận trọng tiếp cận cô ta. Loor không đối diện mình nữa, mà quay ngang, vai và hông hướng về phía mình. Mấy cây cọc gỗ chĩa thẳng vào mình như trêu ngươi. Tất cả những gì mình phải làm là với tay chộp lấy một cây.
Mình nhanh nhẹn chộp vai Loor, nhưng chỉ là đòn giả, tay mình hạ xuống mấy cây cọc trên đầu gối cô.
Loor không bị lừa, phẩy tay mình ra như đuổi muỗi. Bị mình nắm khuỷu tay, Loor nhẹ chuyển người, đẩy một phát làm mình lảo đảo. Nổi cáu, mình hụp xuống đất, lăn tới chộp cây cọc trên đầu gối cô. Loor bước tránh. Mình với không tới. Sốt tiết, mình vùng đứng dậy, nhào tới. Cô ta liên tục đẩy lui mình... rất bình tĩnh. Ngượng không chịu nổi. Mình cảm thấy như một thằng nhóc cố lấy lại cái mũ từ tay một thằng chuyên môn bắt học bạn học cùng trường. Chịu hết nổi, mình quơ cây gậy tre dưới đất, vung vẩy về phía cô. Mình không chịu đánh Loor, chỉ muốn làm cô phải chống đỡ, để mình nhào vào lấy một cây cọc đỏ. Mình vụt gậy, nhưng Loor né sang bên, nắm một đầu gậy, kéo mạnh, làm mình khuỵu chân. Đầu gối lê trên đất, mình ghì lại đến hụt hơi, rồi đành buông tay.
Loor không đổ một giọt mồ hôi. Cúi xuống mình, cô ta nói:
- Đừng bao giờ xuất chiêu trước.
- Được. Đồng ý. Bây giờ tôi uống chút nước được chứ?
Tiến tới lều, Loor giật phăng cái bi-đông nước màu đen xuống, tỉnh bơ nói:
- Khi nào anh chiếm được phần thưởng đã.
Cô ả bỏ mặc mình khốn khổ quỳ đó.
Phần tệ nhất là: màn tra tấn mình mới chỉ bắt đầu.