Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Quý Kiệt tìm Đoạn Nhất Khôn hỏi chuyện nhà cửa, Đoạn Nhất Khôn nói, “Có thể ở, nhưng vẫn trống một phòng, trong công ty có một diễn viên mới đang tìm chỗ ở, tôi đã đồng ý là chờ đợt tập huấn của các cậu hoàn tất sẽ dành một phòng cho cậu ta.”
Cái này vừa khéo, Quý Kiệt vui mừng đồng ý ngay.
Đoạn Nhất Khôn còn nói, “Nghe đồn hôm qua cậu và Vương Siêu đánh nhau à?”
Quý Kiệt nở nụ cười, “Cũng không tính là đánh nhau, chỉ có chút va chạm nhỏ thôi.”
Đoạn Nhất Khôn không hỏi nhiều, chỉ nói, “Cậu nghe tôi một câu, không có chuyện gì thì đừng có đi chọc cậu ta, cái tên đó thật ra chẳng có đầu óc gì, cho dù có thật sự đụng chạm cậu đi nữa thì thua thiệt vẫn là cậu thôi.”
Đợi Quý Kiệt đi rồi Đoạn Nhất Khôn mới gọi điện thoại cho Vương Siêu, “Giúp cậu giải quyết xong chuyện của Quý Kiệt rồi.”
Vương Siêu, “Anh không có nói là tôi giúp cậu ta đó chứ?!”
Đoạn Nhất Khôn, “Không có.”
Vương Siêu yên tâm, “Vậy là tốt, cậu ta với tôi không hợp nhau, biết tôi giúp cậu ta lại thấy mất mặt.”
Đoạn Nhất Khôn cười nói, “Bình thường không thấy cậu có tâm thế này nha.”
Vương Siêu, “Tôi làm gì có tâm tới mức đó? Lúc đầu muốn trực tiếp cho cậu ta tiền, nhưng Tiểu Tạ lại nói nếu muốn giúp cậu ta thì phải giải quyết vấn đề trước mắt đã, cho nên tôi mới tìm anh đó. Cảm ơn nha, hôm nào mời anh uống rượu.”
Đoạn Nhất Khôn đáp, “Uống rượu thì thôi đi, ngày mai tập huấn kết thúc rồi, các cậu có hai ngày nghỉ, cậu cũng đừng có tranh thủ hai ngày này mà ra ngoài làm loạn đó. Tin một nhóm nhạc nam mới sắp ra mắt đã được thả ra từ sớm, nói không chừng cái bọn paparazzi mũi thính đã chú ý tới các cậu rồi đó.”
Vương Siêu, “Biết rồi, không làm loạn thì không làm loạn.”
Tập huấn kết thúc được nghỉ hai ngày, còn chưa rời khỏi công ty Vương Siêu đã muốn lôi kéo Tạ Trúc Tinh đi hộp đêm chơi.
Tiếc là lần này hắn nhõng nhẽo đòi hỏi thế nào cũng không hiệu quả, nói sao Tạ Trúc Tinh cũng không đi, “Tự anh đi đi, tôi phải về ký túc xá dọn đồ, ngày mai còn về nhà nữa.”
Vương Siêu không hài lòng nói, “Làm gì mà vội vã về nhà như vậy? Anh còn chưa ngủ với em đủ mà, ở lại ngủ với anh vài ngày đi!”
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn hắn, “Anh có thể nói chuyện đứng đắn chút không?”
Vương Siêu cười hì hì, vừa cợt nhả sờ sờ khuôn mặt cậu, vừa nhái giọng chế Phùng nói, “Anh giai à, không đứng đắn chỗ nào hả?!”
Tạ Trúc Tinh hất tay hắn ra, hắn lại vươn tay kia sờ, lại bị đẩy ra, qua lại mấy lần Tạ Trúc Tinh liền thấy phiền, hai tay nhéo quai hàm hắn kéo ra hai bên.
“Úi úi úi đau quá đau!” hắn rầm rì nói, “Buông ra mau buông ra!”
Tạ Trúc Tinh thả lỏng tay, Vương Siêu mắng nhiếc xoa xoa mặt, oán trách bảo, “Em không thể nhéo nhẹ chút hả, có phải bóp tới đỏ rồi không?”
Hai bên gương mặt hắn đều có dấu tay hồng do bị nhéo.
Tạ Trúc Tinh, “Tôi còn chưa dùng sức, nhìn anh yếu ớt chưa kìa.”
Vương Siêu xoa mặt đáp, “Cái thứ từng luyện Sanda như mấy người đúng là… Anh cả của anh đánh anh tới mức muốn gãy xương sườn, không phải cũng nói mình chưa dùng sức sao, anh khóc muốn gãy lưng mà ổng còn kêu anh giả bộ nữa.”
Tạ Trúc Tinh có hơi buồn cười, nói, “Anh cả anh đánh anh cả ngày vậy mà sao cũng không thấy anh học giỏi lên?”
Vương Siêu đau khổ cười hô hố, “Anh học không giỏi hả? Em cho là anh có thể yên ổn thi xong cấp mười đàn dương cầm à? Đó cũng là bị đánh ra đó, ổng thì tới bản nhạc phổ thông cũng không nhận ra, mỗi ngày lại cứ đứng bên cạnh cầm dây nịt nhìn anh tập đàn chằm chằm. Không được, bây giờ nhớ lại mông vẫn còn đau.”
Tạ Trúc Tinh nhịn cười, “Khổ cho anh…” trai anh.
Cuối cùng cũng không đi hộp đêm, Vương Siêu theo mọi người cùng về ký túc xá.
Ban đầu là chính hắn không muốn ở đây, vậy mà thật sự ở một tháng rồi giờ chuyển đi lại thấy hơi đáng tiếc.
Tạ Trúc Tinh thu dọn đồ đạc, Vương Siêu cứ theo sau đít cậu lải nhải, “Thôi cứ ở lại vài ngày đi! Anh Khôn cũng nói không cần phải vội vã về mà.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Tôi về còn có chuyện khác, tổng cộng chỉ có hai ngày nghỉ, tôi còn sợ thời gian không đủ dùng đây.”
Vương Siêu đào bới vấn đề, “Về có chuyện gì?”
Tạ Trúc Tinh, “Một tháng không về chắc chắn trong nhà toàn là bụi, về quét dọn một chút, tôi…” cậu ngưng lại một chút rồi mới nói, “bạn gái của tôi đã dọn đi rồi nhớ không, để lại rất nhiều đồ đạc chưa mang theo, tôi sửa sang lại, đến lúc cô ấy hết bận rộn về lấy cũng thuận tiện.”
Vương Siêu nhận xét một câu, “Em đúng là đối xử với cô ta tốt thật.”
Tạ Trúc Tinh không phản ứng lại câu này.
Vương Siêu tò mò hỏi, “Có phải hai người bọn em có mâu thuẫn gì không? Sao chưa từng thấy em liên lạc với cô ta vậy?”
Tạ Trúc Tinh không muốn nói, chỉ đáp, “Không phải chỉ có mình chúng ta bận, cô ấy cũng rất bận.”
Vương Siêu lại hỏi, “Cổ làm nghề gì?”
Tạ Trúc Tinh, “Người mẫu hạng trung, cũng quay phim, cái loại không có thoại đó.”
Mắt Vương Siêu đảo một vòng, nhịn mấy lời khó nghe xuống mà nói, “Vậy chắc là rất đẹp hả? Có ảnh chụp không?”
Tạ Trúc Tinh, “Không có.”
Vương Siêu không tin, “Nhìn một cái cũng đâu mất miếng thịt nào, đừng nhỏ mọn như vậy, mau cho anh coi chút đi.”
Tạ Trúc Tinh, “Thật sự không có.”
Vương Siêu, “Em thích cô ta như vậy mà trong điện thoại có thể không có hình cổ hả?”
Tạ Trúc Tinh, “…” Trong di động cậu thật sự không có lấy một tấm.
Vương Siêu nói tiếp, “Là người mẫu, khuôn mặt bình thường, vậy dáng người chắc là không tệ, ngực to hả?”
Tạ Trúc Tinh đang suy nghĩ chuyện khác, không trả lời.
Vương Siêu sửa lời, “Ui, em đừng nghĩ nhiều nha, anh chỉ nói chơi chút thôi, anh không có quan tâm ngực của cổ chút nào đâu, sau này có gặp cũng không nhìn ngực cổ.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Sau này anh cũng không gặp đâu.”
Vương Siêu sửng sốt, tỏ vẻ sợ hãi nói, “Sao thế? Chết rồi hả?”
Tạ Trúc Tinh, “… Chia tay.”
Vương Siêu há hốc cả mồm, một lát sau mới nói, “Cô ta đá em hả?”
… Đến loại thiếu não như Vương Siêu cũng có thể nhìn thấy cái mũ xanh trên đầu cậu?
Tạ Trúc Tinh ngạc nhiên, “Vì sao lại phải là cô ta đá tôi?”
Vẻ mặt Vương Siêu quả nhiên không ngoài ý muốn, đáp, “Kiểu người mẫu này anh thấy cũng nhiều rồi, mười người được một người tốt đã là không tệ, mấy cô trong giới này không sạch sẽ nổi, người tốt đi vào cũng phải vấy bẩn. Cô ta lừa tiền em? Hay là cho em đội nón xanh?”
Mặt Tạ Trúc Tinh đanh lại.
Vương Siêu khoát khoát tay bảo, “Tính ra thì chỉ là chuyện như *** lớn một phát thôi, không có người yêu cũng tốt, khỏi phải nghĩ tới cô ta nữa, về sau hai ta chơi chung với nhau.”
Hắn vòng một tay ôm lấy cổ Tạ Trúc Tinh, cợt nhả nói, “Anh còn tốt hơn bạn gái nhiều, em xem, anh không xài tiền của em, cũng sẽ không cắm sừng em, mấy chuyện phụ nữ không thích hai ta cũng có thể làm chung, coi đá banh nè, chơi game nè, nhậu nhẹt nè, em mà muốn thì còn có thể tìm phụ nữ chơi 3P nữa.”
Tạ Trúc Tinh đen mặt hất tay hắn ra, ghét bỏ nói, “Có ghê tởm không? Sao cái gì anh cũng chơi vậy hả?”
Vương Siêu vô tội đáp, “Chưa từng chơi đâu, gặp mấy thằng khác anh còn chê nó tởm đó.”
Hắn nhìn Tạ Trúc Tinh từ trên xuống dưới, lại nhào tới ôm cậu nói, “Anh cảm thấy em không ghê chút nào.”
Tạ Trúc Tinh tránh không thoát, dứt khoát để mặc hắn ôm, “Anh muốn chơi gì thì tự đi mà chơi, đừng lôi kéo tôi… Coi đá banh hay chơi game còn tạm được.”
Vương Siêu nghe lời này đột nhiên không biết vì sao lại cảm thấy thật vui vẻ.
Hắn cảm thấy hắn thật sự rất thích Tiểu Tạ rồi, so với hai ông anh còn thích hơn.