Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai người trở về phòng tập, lại khôi phục bộ dạng anh em tốt kề vai sát cánh.
Vương Siêu cũng hết đổi sắc mặt, ngoan ngoãn cùng Tạ Trúc Tinh tập vũ đạo cho ca khúc chủ đề, học chậm ơi là chậm nhưng tốt xấu gì cũng là chăm chú học.
Quý Kiệt và giáo viên của cậu ta đứng bên cạnh nghỉ ngơi uống nước, lặng lẽ giơ ngón tay cái với Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh lập tức cười đáp lại.
Vương Siêu đang lúng ta lúng túng lắc lắc hông, vừa khéo nhìn thấy liền hỏi cậu, “Em cười gì? Có phải anh lại nhảy không tốt không?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Không có, vẫn tốt, tôi mừng thay anh nên cười thôi.”
Buổi trưa mấy người cùng đến căn tin của công ty ăn, vừa mới ngồi xuống thì Đoạn Nhất Khôn cũng bưng khay qua đây.
Ngoại trừ Vương Siêu mấy người còn lại đều muốn đứng dậy, Đoạn Nhất Khôn vội vã xua tay, “Cứ ngồi đi, sau này cũng đừng khách khí như vậy.”
Y vừa ngồi xuống vừa hỏi tình hình luyện tập buổi sáng, còn nói, “Đã hẹn xong thời gian quay cho các cậu, cuối tuần này sẽ chụp ảnh tuyên truyền và quay video, cuối tuần sau ghi âm, thứ tư quay MV cho ca khúc chủ đề, các cậu đều phải nâng cao tinh thần, cố gắng học với luyện tập cho tốt.”
Tất cả mọi người gật đầu tỏ ý sẽ cố gắng.
Đoạn Nhất Khôn bỗng nhiên bảo, “Vương Siêu, tôi nghe nói cậu rất thân với Lương Tỉ hả?”
Lương Tỉ là ai? Tiền bối trong giới, lão đại xuất sắc nhất nội địa. Các thành viên vừa nghe xong đều đồng loạt nhìn sang Vương Siêu.
Vương Siêu, “… Chi vậy?”
Đoạn Nhất Khôn, “Anh ta vừa mới nhận một chương trình mới, thời điểm phát sóng lần đầu vừa lúc là ngày thứ hai sau khi các cậu tung ra ca khúc chủ đề, tôi liên lạc với đài truyền hình nhưng khách mời đều đã quyết định xong rồi, dù sao các cậu cũng là người mới, có miễn cưỡng nhét vào cũng không nhét lọt. Cho nên tôi muốn thông qua cách không chính thức, cậu nói riêng với anh ta một chút, dù là nhắc tới tên nhóm trong chương trình hay là phát một đoạn bài hát của các cậu, hiệu quả chắc chắn vẫn tốt hơn kiểu tuyên truyền thông thường của chúng ta rất nhiều.”
Vương Siêu không muốn lắm, đáp, “Không nhét nổi vào chương trình của ổng cũng còn những chương trình khác, mắc mớ gì phải phiền tới người ta?”
Đoạn Nhất Khôn, “Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc rồi, tỉ suất người xem dù có ngôi sao hot bảo chứng thì cũng đều ảm đạm, tháng chín tháng mười là mùa ế ẩm của các TV show, chỉ có Lương Tỉ là tiếng tăm đang hot, có đề tài có độ nóng. Đương nhiên, nếu cậu không muốn làm phiền người ta thì cứ coi như tôi chưa nói gì.”
Vương Siêu chẳng đáp nữa.
Đoạn Nhất Khôn cười bảo, “Các cậu mau ăn cơm đi, tôi ngồi đây các cậu cũng ăn không ngon, để tôi qua bên kia.”
Y bưng khay lên đi sang ăn chung với mấy người đồng nghiệp khác.
Các thành viên hai mặt nhìn nhau.
Cao Tư Viễn mở miệng trước, “Vương Siêu, anh thật sự quen biết Lương Tỉ à?”
Vương Siêu liếc mắt nhìn Cao Tư Viễn. Trong mấy người này, hắn không thích Quý Kiệt là bởi vì từ lúc mới bắt đầu hai người đã không hợp nhau, nhưng người hắn không thích nhất thật ra lại là Cao Tư Viễn. Người này trên mặt toàn lợi dụng, quanh co lòng vòng hỏi thăm bối cảnh gia đình hắn nhiều lần, rõ ràng là một tên tiểu nhân bợ đít, hắn chẳng muốn phản ứng lại mấy người như thế.
Cao Tư Viễn có chút ngượng ngùng, người có quan hệ tốt nhất với hắn ta là Dương Tiêu Mục bèn hòa giải nói, “Tư Viễn cũng không có ý gì khác, thực ra anh Khôn nói rất đúng, quen biết cũng đâu nhất định phải có quan hệ thân thiết tới mức đó, làm phiền Lương Tỉ không tốt lắm, nói thế nào thì người ta cũng là tai to mặt lớn mà.”
Y vốn giúp hòa giải, nhưng mấy lời vừa dứt này vào tai Vương Siêu lại chẳng khác gì khích tướng.
Vương Siêu nói, “Tôi chỉ không muốn gây phiền phức cho anh em mình, sao lại nói là quan hệ không thân thiết, quan hệ giữa tôi với ổng rất tốt, giống như… giống như tôi với Tiểu Tạ vậy.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Đem cậu ra so sánh làm gì? Mắc mớ gì tới cậu đâu.
Nhưng cũng im lặng không nói.
Vương Siêu khó chịu, “Có phải mấy người không tin không? Chờ đấy.”
Hắn nói gió thành mưa, lấy di động ra gọi cho Lương Tỉ.
… Nhưng mà Lương Tỉ không bắt máy.
Trong chốc lát bầu không khí xấu hổ cực kỳ.
Trình Diệu nói, “Em có hơi khát, đi mua chai nước đây, mấy anh uống gì?”
Quý Kiệt, “Anh đi chung với em.”
Dương Tiêu Mục, “Em và Tư Viễn cũng đi, Tư Viễn, đi chút đi.”
Mọi người nhanh chóng đi hết.
Vương Siêu vẫn còn chưa chịu từ bỏ mà gọi tiếp.
Tạ Trúc Tinh, “… Anh muốn uống nước không?”
Vương Siêu cả giận, “Em dám đi thử xem!”
Tạ Trúc Tinh chẳng thể làm gì khác hơn là nói, “Chắc người ta đang bận không để ý tới điện thoại, tối anh hãy gọi lại!”
Vương Siêu ném di động lên bàn, điện thoại trượt thẳng một đường rơi xuống đất hắn cũng chẳng thèm nhặt, ngồi thở phì phò.
Tạ Trúc Tinh nhặt lên giúp hắn đặt trên bàn, cũng không nói gì, chỉ cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Vương Siêu tức giận một hồi, bảo, “Anh không có khoác lác, từ nhỏ anh đã quen Lương Tỉ rồi.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Ừ.”
Vương Siêu lại nói, “Ổng với anh hai anh là phát tiểu*, mẹ ổng với mẹ anh là chị em.”
* 发小 – phát tiểu: từ địa phương Bắc Kinh, ý chỉ bạn bè thường chơi với nhau, lớn lên với nhau, cha mẹ quen biết lẫn nhau.
Tạ Trúc Tinh đáp, “Ừ.”
Vương Siêu giận dỗi, “Em còn nghe anh nói không vậy? Ừ ừ à à cái gì? Gọi giường hả?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cậu buông đũa xuống, nói, “Tôi không hề nghi ngờ anh khoác lác, cũng không muốn biết quan hệ giữa anh và người tai to mặt lớn kia, anh muốn nói thì tôi sẽ nghe, không muốn nói tôi cũng không hỏi. Anh có ăn nữa không?”
Vương Siêu, “Ăn.”
Hai người vùi đầu ăn.
Vương Siêu ăn ăn, đột nhiên đưa tay sờ mặt Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh, “… Làm gì nữa vậy?”
Vương Siêu xúc một muỗng cơm đầy cho vào miệng, vừa ăn vừa nhìn cậu cười hì hì.
Tạ Trúc Tinh cảm thấy hắn thật đúng là vừa tiện vừa đáng ghét, cũng đưa tay ra nhéo mặt hắn, nhéo tới khi hắn nháy mắt ra hiệu mới thả tay.
Vương Siêu bị nhéo mặt lại cực kỳ vui vẻ… Tiểu Tạ thật là tốt mà.
Buổi chiều tiếp tục tập vũ đạo.
Vương Siêu nhảy theo Tạ Trúc Tinh mấy lần, phần điệp khúc có một đoạn xoay hông hắn tập hoài vẫn không nhảy tốt được, xong lần thứ ba liền đứng đối diện gương vặn vẹo một chút, nói, “Vì sao em xoay đẹp vậy hả, anh đây xoay còn không bằng Cáp Chi nhà anh múa dưỡng sinh.”
Tạ Trúc Tinh không muốn cản tầm nhìn gương của hắn nên đứng phía sau, giơ một bàn tay đặt ở phía bên trái xương hông hắn, một tay lại giữ chặt thắt lưng hắn, bảo, “Góc độ lớn một chút, hông phải ra tới đây, đụng tới vị trí tay của tôi mới tính, thắt lưng phải đồng thời chuyển động, di chuyển eo, đúng đúng đúng, tiếp tục.”
Vương Siêu làm theo lời cậu mấy lần, Tạ Trúc Tinh cổ vũ hắn, “Rất tốt, sau này phải nhớ, thắt lưng không thể thả lỏng nghiêng về phía trước, mông và đùi đều phải gồng chặt.”
Vương Siêu lầm bầm, “Anh gồng chặt rồi mà.”
Tạ Trúc Tinh vừa bảo hắn làm lại vừa chỉ cho hắn, “Gồng lên gồng lên, cái mông của anh đừng chỉa vào tôi! Bắp đùi cũng dùng sức, căng lên!”
Vương Siêu, “Anh gồng rồi! Chân nhức hết rồi nè!”
Tạ Trúc Tinh sờ sờ bắp đùi hắn, phát hiện cơ đùi của hắn đúng là đang căng cứng thật.
Vương Siêu quay đầu bảo, “Anh đã nói anh gồng rồi mà.”
Tạ Trúc Tinh cúi đầu quan sát một chút, tìm ra chỗ có vấn đề rồi, vỗ lên mông hắn một phát, nói, “Cả người chẳng có mấy lạng thịt, đều dồn hết xuống mông này.”
Vương Siêu cũng chẳng tức giận, lại còn dương dương đắc ý, “Em biết cái gọi là thuyết tiến hóa không? Như anh đây chính là tiến hóa đó, hồi bé cả ngày mông anh đều phải chịu đòn, thịt nhiều sẽ không đau nữa hahaha.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Người ta là tiến hóa đầu óc, anh lại đi tiến hóa mông, trâu bò ghê.
Sáu giờ chiều, các thành viên tập nhảy cả ngày xong chuẩn bị ai về nhà nấy.
Vương Siêu gọi bọn họ lại, “Buổi tối mời các cậu đi chơi, đi không?”
Quý Kiệt là người đầu tiên từ chối, “Tôi không đi.”
Mấy người khác cũng chả nhiệt tình gì mấy.
Vương Siêu thối mặt nói, “Tôi gọi Lương Tỉ rồi, nói là muốn giới thiệu mấy người trong nhóm cho ổng biết, nếu mấy người không đi thì tôi chỉ dẫn Tiểu Tạ của tôi đi thôi.”
Mọi người, “…”
Cuối cùng đương nhiên là vẫn đi, không phải vì Vương Siêu mà là vì Lương Tỉ.
Xe của Vương Siêu là xe hai chỗ, vừa hay hôm nay Cao Tư Viễn cũng lái xe, vì vậy Vương Siêu chở Tạ Trúc Tinh, bốn người còn lại chạy theo sau bọn họ.
Không đến quán bar mà đến một spa tư nhân.
“Mấy người đừng có lo, con người Lương ca cực kỳ tốt,” Trước khi bước vào, Vương Siêu còn chắp tay sau đít đứng trên bậc thang nói, “Tính tình ổng cũng tạm được, không làm giá gì, các cậu tự nhiên chút là ổn, đừng khiến tôi mất mặt.”
Mọi người, “…” Đứng ngoài cửa bị anh dạy bảo cũng đủ mất mặt lắm rồi đó.
Vào trong, Vương Siêu nói số phòng, nữ tiếp tân trực tiếp dẫn bọn họ qua đó, tới cửa rồi Vương Siêu liền đuổi người ta đi, tự mình gõ cửa bùm bùm bùm, lớn tiếng gọi, “Anh, em tới rồi!”
Bên trong ứng tiếng, “Vào đi.”
Trừ hắn ra, năm người kia ít nhiều gì đều có chút khẩn trương.
Vương Siêu đẩy cửa bước vào, các thành viên khác theo sau hắn.
Phòng ngoài không có ai, Vương Siêu bước một mình vòng vào bên trong có bể nước nóng, Lương Tỉ ở trần ngâm mình trong đó, không hề chớp mắt nhìn chòng chọc vào TV trước mặt, chẳng thèm nhìn hắn mà hỏi, “Tới rồi?”
Vương Siêu, “Anh coi gì đó?”
Hắn nhìn thoáng qua, là một bộ phim truyền hình cũ trong nước khoảng chừng mười năm trước, đề tài thanh xuân vườn trường, nam chính khi ấy còn ngây ngô điển trai bây giờ cũng đã thẳng một đường thành ảnh đế rồi.
Mấy thành viên bên ngoài đứng chờ, ngại ngồi xuống, cũng không tiện gây ra động tĩnh.
Vương Siêu từ bên trong đi ra còn đóng kỹ cửa lại, vẻ mặt quái lạ nói, “Ngồi xuống chờ đi!”
Trình Diệu nhỏ giọng hỏi, “Thầy Lương đang làm spa à?”
Vương Siêu, “… Coi là vậy.”
Chỉ chốc lát sau, mọi người đều biết Lương Tỉ đang làm gì rồi.
Đều là đàn ông, ai mà chưa từng có lúc quay tay hưng phấn kêu ra vài tiếng chứ.
Vương Siêu cảm thấy xấu hổ gấp bội, la lên, “Anh! Anh nhỏ tiếng chút đi!”
Bên trong Lương Tỉ mắng hắn một trận, “Bịt lỗ tai lại không được hả? Ai mẹ nó muốn cho mày nghe!”
Vương Siêu không che mà lại bảo, “Mấy người các cậu, bịt tai lại.”
Chỉ có mỗi Trình Diệu bịt tai.
Một hồi lâu sau Lương Tỉ mới xong, khoác áo choàng tắm màu tím vào vừa cột dây vừa đi ra, trong miệng còn mắng, “Mày giả bộ thèm đòn phải không, đm la cái gì? Suýt chút nữa dọa tao mềm nhũn… Con mẹ nó!”
Hắn càng hoảng sợ thêm, vốn đâu ngờ bên ngoài lại nhiều người như vậy.
Vương Siêu, “… Gọi Lương ca.”
Những người khác liền gọi theo, “Chào Lương ca.”
Lương ca đây, “…”
Quá lúng túng, Lương Tỉ làm bộ làm tịch chào hỏi, ngay cả ba phút cũng không cho được mà đòi đi thay đồ, tìm lý do bảo, “Ngày mai tôi chuẩn bị dọn nhà, còn phải về sắp xếp một chút, bây giờ không chơi với các cậu được, lần sau lại tụ họp. Hôm nay cứ tính hết cho tôi đi.”
Vương Siêu không có chút mắt nhìn nào, còn hỏi, “Anh, anh dọn đi đâu vậy? Có cần em phụ không?”
Lương Tỉ đáp, “Mày mà phụ được cái gì? Bớt phiền tao đi.”
Hắn chào tạm biệt xong liền bước ra ngoài không quay đầu lại.
Vương Siêu nhớ tới chuyện Đoạn Nhất Khôn nói, vội vàng đuổi theo kề vai sát cánh vừa đi vừa nói chuyện với hắn.
Mấy người còn lại hai mặt nhìn nhau.
Trình Diệu đỏ mặt, lo lắng hỏi, “Sau này có khi nào thầy Lương không muốn gặp chúng ta nữa không?”
Cao Tư Viễn ngược lại hưng phấn nói, “Không có chuyện gì đâu, Vương Siêu với anh ta thật sự rất thân thiết. Anh Tiểu Tạ, anh có từng nghe Vương Siêu nói qua chưa? Rốt cuộc quan hệ hai bọn họ là thế nào vậy?”
Tạ Trúc Tinh giả bộ hồ đồ, “Không có, anh ấy không hay kể chuyện riêng của mình.”
Cao Tư Viễn nhìn ra cửa một lúc, nhỏ giọng nói, “Em nghe người ta đồn, hình như Lương Tỉ thích đàn ông.”