Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Bước ra khỏi hội quán, trăng sáng sao thưa, tiếng ve kêu râm ran, hơi nóng tháng bảy đập thẳng vào mặt.
“Mấy ngày nay đúng là nóng chết bố rồi.” Vương Siêu thả cánh tay đang khoát trên vai Tạ Trúc Tinh xuống, oán giận một câu, bấm chìa khóa mở cửa xe.
Tạ Trúc Tinh nhìn sang, là một chiếc Ferrari màu vàng, lộng lẫy mà phù phiếm, hoàn toàn ăn khớp với khí chất của Vương bô bô.
Vương bô bô hỏi cậu, “Cậu không lái xe tới à? Gọi người ta tới đón sao?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Tôi đi tàu điện ngầm.”
Vẻ mặt Vương Siêu vô cùng kinh ngạc, “Thật trâu bò, tôi còn chưa từng thấy thằng đàn ông nào đi tàu điện ngầm đến quẩy party đâu.”
Tạ Trúc Tinh xốc túi lên vai, nói, “Tôi không phải tới chơi, tôi tới biểu diễn, là màn trình diễn trước khi bắt đầu party ấy. Tôi là dancer.”
Vương Siêu sờ sờ gáy, quan sát cậu từ trên xuống dưới.
Trong lòng Tạ Trúc Tinh thầm nghĩ, nên nhận ra bố mày đi chứ!
Vương Siêu lại không ngừng đánh giá ba vòng của cậu, “Chân đủ dài, tỉ lệ không tồi, ừm… mông cũng rất đẹp.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi thay mông mình cảm ơn anh.”
Vương Siêu hahaha, “Khách khí cái gì mà khách khí. Cậu từng đi học vũ đạo à?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Tôi học Bắc Vũ*.”
* Beijing Dance Academy
Vương Siêu vui vẻ, “Uầy, nói cả nửa ngày thì ra là hàng xóm, tôi dân Nhạc Viện, khóa 09, hai ta hình như… không cách nhau bao nhiêu tuổi? Cậu năm nào?”
Tạ Trúc Tinh nghi ngờ nhìn hắn, “Khóa 08, năm 92.”
Vương Siêu lại càng vui vẻ, “Tôi cũng 92, tôi còn từng có mấy người bạn gái đều học trường cậu đó. Mấy cổ thì đã không còn liên lạc từ lâu nhưng tôi lại nhớ mùi vị món thịt dê kho tàu trong căn tin Hồi giáo* ở trường các cậu, sau này chưa ăn được ở đâu ngon như vậy nữa. Hồi xưa hay sang bên đó chơi, nói không chừng hai chúng ta đã từng gặp nhau rồi.”
* Nguồn gốc từ Tân Cương, ở đó có các dân tộc thiểu số theo đạo Hồi, không ăn thịt heo.
Tạ Trúc Tinh không nhớ rõ có gặp chưa, nhưng lại tin tưởng con hàng này thực sự là dân trường sát vách. Trường cậu nữ nhiều nam ít, mấy nam sinh sát vách cứ cả ngày chạy sang ăn cỏ gần hang.
Vương Siêu lại hỏi, “Vậy cậu nhảy chắc chắn không thành vấn đề, biết hát không?”
Rõ ràng hắn không nhớ ra Tạ Trúc Tinh, Tạ Trúc Tinh cũng chẳng muốn nói, giả ngu, “Để làm gì?”
Vương Siêu cười hì hì, “Giới thiệu công việc cho cậu, cậu nói trước coi cậu biết hay không đi!? Chả cần hát quá hay, chỉ cần không phải loại ngũ âm không đầy đủ là được.”
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm hơn phân nữa là vì việc tuyển người, đáp, “Cũng coi như biết! Từng học thanh nhạc.”
“Vậy thì tốt quá,” Vương Siêu lấy ví tiền ra, rút một tấm danh thiếp trong ngăn đựng thẻ rồi bảo, “Ngày mai cậu gọi điện thoại cho người này đi, nói là Vương Siêu bảo cậu tìm ổng. Hiện giờ chỗ ổng chỉ thiếu một người biết hát biết nhảy, lại còn phải đẹp trai.”
Tạ Trúc Tinh liếc nhìn danh thiếp, vô cùng ngắn gọn, dòng chữ màu vàng kim, bên trên chỉ có số điện thoại và họ tên – Đoạn Nhất Khôn.
Vương Siêu vỗ ngực mình, cợt nhả, “Vương Siêu chính là tôi, há há.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Cảm ơn. Tôi là Tạ Trúc Tinh, Trúc trong mai lan cúc trúc.”
Nhưng Vương Siêu lại chẳng thèm để ý cậu tên gì, gật đầu lấy lệ nói, “Xong, cậu gọi điện thoại nhớ phải báo tên tôi đó. Đi đây.”
Sau khi tạm biệt nhau Tạ Trúc Tinh đi đến trạm tàu điện ngầm, tiện tay nhét tấm danh thiếp kia vào túi, quẳng nó ra sau đầu.
Không phải cậu không biết ơn, đối với việc “tri ngộ” cái tên Vương Siêu không đứng đắn này cậu vẫn có chút cảm kích, nhưng cậu sẽ không gọi số điện thoại đó.
Tạm thời cậu chưa có cơ hội ra mắt, nhưng trong ngành này cũng chẳng phải hoàn toàn không có danh tiếng, nếu không… vũ đoàn biểu diễn của Thiên vương đâu có chỗ cho cậu. Bên tổ chức chương trình đến mời cậu là một chuyện, bảo cậu chủ động liên lạc với biên đạo đề nghị tham gia lại là chuyện khác, Tạ Trúc Tinh không muốn làm những việc quá thấp kém thế này.
Thứ hai được thanh toán lương cho màn biểu diễn hồi cuối tuần, Tạ Trúc Tinh nhắn một tin cho Diêm Giai Giai, hỏi cô khi nào về.
Tin nhắn vừa gởi đi thì tổng giám đốc Dương lại gọi cậu đến, mới vừa vào cửa hắn đã vui vẻ vỗ vai cậu bảo, “Tiểu Tạ, tiền đồ tương lai của cậu xán lạn rồi cũng đừng quên Bá Nhạc tôi đây nha.”
Tạ Trúc Tinh không biết hắn muốn nói gì, chỉ đáp, “Anh Dương, anh đừng chọc em.”
Tổng giám đốc nói, “Không phải nói đùa. Tuần trước gặp hai người trong phòng làm việc của tôi, còn nhớ chứ?”
Tạ Trúc Tinh giật mình đáp, “Có ấn tượng. Hai người đó là ai?”
Tổng giám đốc, “Người trẻ tuổi kia thì tôi cũng không rõ lắm, còn người đeo mắt kính là D.K, người đại diện của NEX…”
Lần này Tạ Trúc Tinh kinh ngạc không phải giả vờ.
Trên danh nghĩa văn phòng vũ đạo này thuộc về Huy Tinh Ent., NEX là nhóm nhạc thần tượng dưới trướng Huy Tinh, hoạt động năm, sáu năm, tuy hiện giờ đã xuống dốc nhưng năm ấy lúc vừa ra mắt tên tuổi cực nóng, thêm vào đó còn được diễn hai lần Xuân vãn*, trong album có vài vũ đạo kinh điển đến bây giờ vẫn chưa bị thị trường đào thải. Ví dụ như mỗi lần Tạ Trúc Tinh đi diễn lặt vặt cũng thường nhảy qua mấy vũ đạo của nhóm này.
* Gala ca nhạc cuối năm của đài trung ương Trung Quốc.
“Trễ nhất thì kiên trì đến sang năm NEX sẽ tuyên bố giải tán, kế hoạch của D.K là tung ra một nhóm nhạc thần tượng hoàn toàn mới trước đó,” tổng giám đốc nói, “Lần trước tới chính là muốn tìm xem có chọn được thành viên nào thích hợp không.”
Tạ Trúc Tinh có hơi ảo não, hôm đó cậu nhìn lầm nên đánh giá sai ý đồ của đối phương, bởi vậy hoàn toàn không hề nắm chắc cơ hội, chẳng thể hiện gì trước mặt D.K cả.
Tổng giám đốc lại rất hào hứng, “Tiểu Tạ, cậu vượt qua sơ tuyển rồi! Quay về chuẩn bị chút đi, ngày kia còn có một đợt tuyển chọn nữa, nếu như cũng qua vòng này thì cậu có thể trở thành thành viên nhóm nhạc thần tượng, ra mắt rồi!”
Tạ Trúc Tinh cảm thấy tim mình đập đến không thể kịch liệt hơn, im lặng đè nỗi vui sướng xuống, mặt không đổi sắc hỏi, “Được, em sẽ chuẩn bị cẩn thận. Lần này sẽ kiểm tra thứ gì?”
“Lần này kiểm tra thứ gì?” Vương Siêu nằm trên sopha ở nhà hưởng máy lạnh, hỏi bên đầu kia điện thoại, “Mấy người sẽ không bắt tôi nhảy nhót chứ hả!? Đến tập thể dục theo đài phát thanh tôi cũng không làm đâu.”
Bên kia vừa cười vừa nói, “Sao có thể thực sự làm khó cậu? Cậu chỉ cần đi ngang sân khấu, đàn một đoạn, hát hai câu, trong nhóm sẽ có phân công, không cần phải biết nhảy hết.”
Vương Siêu nói, “Vậy được, tổng cộng có bao nhiêu người vào vòng trong?”
“Mười người, điều kiện cũng không tồi, đến lúc đó cậu cũng phải giúp đánh giá một chút.”
Vương Siêu được nước làm tới, “Tôi đây sẽ đánh giá cẩn thận, sau này đều chung một nhóm, chỉ cần không kiếm chuyện với bố là được… Ầy được rồi, mấy ngày nay có người nào gọi điện thoại cho anh bảo là tôi kêu tìm anh không?”
“Không có nhận cuộc gọi nào như vậy, cậu bảo ai tìm tôi?”
Vương Siêu có chút nghi hoặc, tên dầu tẩy trang đẹp trai sao lại không gọi điện? Hắn đáp, “Không ai cả, chắc là cậu ta vứt danh thiếp của anh rồi, nói sau đi.”
Người bên kia đáp một tiếng, lại hỏi hắn, “Anh cả cậu gần đây bận gì sao? Đã lâu tôi không gặp cậu ấy, hôm nào tôi mời hai anh em cậu ăn bữa cơm.”
Vương Siêu giương mắt liếc nhìn, anh cả hắn Vương Tề đang đứng trước hồ cá bên đầu kia phòng khách, chuẩn bị cho cá ăn, nhân tiện liền nói, “Ổng ở đây, để tôi hỏi một chút. Anh cả!”
Vương Tề chả thèm nhìn hắn, “Cái gì?”
Vương Siêu bảo, “Người đại diện của em hỏi khi nào anh rảnh, ổng muốn mời anh ăn cơm.”
Vương Tề đáp, “Cảm ơn cậu ta thay tao, gần đây tao không có thời gian.”
Đoạn Nhất Khôn bên kia nghe thấy được, “Vậy thì chờ khi nào cục trưởng Vương rảnh rỗi rồi lại tính.”
Vương Siêu truyền lời lại nguyên si, Vương Tề nhận lấy di động nói, “Tiểu Đoạn.”
Không biết Đoạn Nhất Khôn nói gì, Vương Tề đáp, “Đợt này quá bận, chờ tôi rảnh thì nên mời cậu ăn cơm mới đúng. Thằng em tôi không biết tiến bộ, còn phải phiền cậu dạy bảo nó thật tốt.”
Vương Siêu một bên nhe răng nhếch miệng làm xấu, Vương Tề vừa nhìn lướt qua liền lập tức bày ra gương mặt đoan chính.
Vương Tề chỉ nói vài câu là cúp, trả điện thoại di động lại quay về hầu hạ đàn cá.
Vương Siêu nằm chỏng vó trên sopha nói, “Buổi chưa mẹ mình có về không? Em muốn ăn cá.”
Bàn tay đang cho cá ăn của Vương Tề hơi dừng lại, “Ăn cứt đi.”
Vương Siêu oan uổng nói, “Sao anh lại chửi em?”
Vương Tề, “Mày nói coi mày bị sao? Tốt nghiệp một năm rồi mà cả ngày chỉ biết ăn chơi, một chút khổ cũng không muốn chịu, muốn làm ca sĩ là làm cho bằng được, tao phải bán cả mặt mũi này giúp mày tìm công ty quản lý, nuôi mày lớn như vậy có ích lợi gì!”
Vương Siêu không phục, “Gì mà anh nuôi em? Rõ ràng là ba em mẹ em nuôi em, thèm nuôi con như vậy sao không nhanh chóng đẻ một đứa đi, cả ngày khiến mẹ nhắc tới anh.”
Vương Tề, “…”
Vương Siêu càng nói càng hưng phấn, “Anh đã kết hôn tám năm rồi! Tám năm nghĩa là gì? Đã đủ đánh Nhật Bản hai lần rồi, vậy mà đến một đứa bé anh cũng không đẻ được.”
Vương Tề ném đồ trong tay đi, lại tới rồi.
Vương Siêu, “… Anh cả đừng đánh vào mặt, em sắp ra mắt đó.”
Buổi trưa Cáp Nhĩ Tân Trương Bá Chi từ bên ngoài về, vừa vào nhà đã thấy con trai út chổng mông nằm khóc trên ghế sopha, ngạc nhiên hỏi, “Con làm gì vậy?”
Vương Siêu khóc lớn kể, “Cáp Chi à! Vương Tề lại đánh con! Hôm trước con nói con không hút thuốc phiện ảnh không chịu tin, đã đánh oan con một trận rồi, hôm nay lại đánh con nữa! Mẹ xem mông con đều sưng lên rồi!”
Đáng tiếc mẹ hắn hoàn toàn không đứng về phía hắn, lại còn lật máng, “Con lại làm trò thất đức gì đó?”
Vương Siêu tự lựa lập trường có lợi cho mình, “Con giúp mẹ hối ảnh mau sinh con, ảnh liền đánh con.”
Mẹ Vương nhìn một vòng, hỏi, “Nó đâu rồi?”
Vương Siêu đáp bậy, “Chắc đánh con xong là thấy thoải mái rồi, đi liền.”
Mẹ Vương mặc kệ hắn, xách đồ đạc vào phòng bếp.
Vương Siêu cũng vào nhìn một cái, phát hiện mẹ muốn nấu cá liền vui vẻ đến quên cả đau mông, “Mẹ biết con thèm ăn cá à?”
Mẹ Vương nói, “Anh hai con nói buổi trưa muốn về ăn cơm, thèm ăn cá.”
Vương Siêu, “…”
Hắn có hai người anh trai, khi còn bé hắn tràn đầy sùng bái với cả hai, có thể theo sau đít hai người phất lá cờ nhỏ đã cảm thấy vui vẻ vô cùng, gặp bạn bè nào tuổi tác xấp xỉ đều khoe khoang, “Cậu có anh trai không? Không có chứ gì! Tớ có hai người!” Vừa vặn có thể giơ tay chữ V.
Sau này lớn lên hắn lại chẳng khoe nổi nữa, người ta không có anh trai thật là tốt, ít ra cũng không bị đánh cả ngày.
Không làm bài tập, anh cả đánh một trận; không tập đàn đàng hoàng, anh hai lại đánh một trận; thi tốt nghiệp hai trăm điểm, anh cả đánh một trận; giờ học lại trốn học đi chơi net, anh hai lại đánh một trận; kéo bè kéo lũ đánh nhau với nam sinh trường sát vách, anh cả đánh một trận; phóng túng đến mức thận kết sỏi, đến bệnh viện lại bị anh hai đánh một trận… Anh hai là bác sĩ.
Mẹ hắn nhìn vẻ mặt hắn mất hứng, vừa muốn dỗ hắn lại vừa không muốn đạp lên mặt mũi mình, chỉ hỏi, “Nhóm nhạc của con chuẩn bị sao rồi? Tổng cộng mấy người?”
Bệnh mau quên của Vương Siêu vô cùng nặng, chỉ bằng thời gian một câu nói đã quên chuyện cá không phải làm cho mình ăn, vui vẻ khoe khoang, “Tính luôn con là sáu người, chuẩn bị gần xong rồi, theo kế hoạch là tháng chín sẽ phát hành album.”
Mẹ Vương nói, “Mấy đứa nhóc có đẹp trai không? Cho mẹ coi ảnh coi.”
Vương Siêu lấy đâu ra ảnh chụp, đáp bậy, “Đương nhiên là đẹp, tiêu chuẩn không khác con là mấy.”
Mẹ Vương liếc hắn một cái, “Xì, vậy nhóm này coi như toi.”
Vương Siêu gào khóc lên, “Con đã nói không phải con ruột mà, Trương Bá Chi mẹ sao có thể sinh ra Kim Thành Võ được, mẹ ruột con rốt cuộc ở chốn nào!”
Mẹ Vương, “Ha ha ha ha ha ha ha ha lăn độc tử*.”
滚犊子: một câu chửi của vùng Đông Bắc, ý bảo cút xéo đi, có thể hiểu theo nghĩa tiêu cực và tích cực. Ở đây là mẹ Vương mắng yêu bạn Siêu.