Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Đồ đáng ghét này mới không cần biết có đáng ghét hay không, cứ đi tìm Tạ Trúc Tinh.
Lúc hắn đến nơi thì chủ nhà trọ vừa mới đi, Tạ Trúc Tinh và trợ lý đang thương lượng việc chuyển nhà ngày mai.
Nghe tiếng gõ cửa, trợ lý ra mở, “Ôi chao? Leo đến.”
Vương Siêu không ngờ cậu ta cũng ở đây, ngạc nhiên hỏi, “Cậu ở đây làm gì đó?”
Tạ Trúc Tinh nghe tiếng bước tới, “Sao anh lại ở đây?” Còn tưởng hắn muốn đi gặp tên họ Chu kia.
Vương Siêu oán giận đáp, “Còn hỏi anh? Đã quyết định tối ăn cơm với nhau, tự em bỏ chạy trước là sao? Em mới là đồ đáng ghét!”
Tạ Trúc Tinh bị hắn quở trách, trái lại còn cười rộ lên, “Tôi vội trở về gặp chủ nhà trọ, có điều cũng không đàm phán được, lại phải dọn nhà.”
“Chuyện là sao?” Vương Siêu hỏi, “Sao lại phải dọn nữa?”
Trợ lý đáp, “Chủ nhà kia thật nhiều chuyện, nói rằng giới diễn viên quá loạn, sợ Tiểu Tạ dẫn người về bậy bạ, làm những trò không văn minh hoặc là say xỉn.”
Tạ Trúc Tinh, “Suy nghĩ của mỗi người không giống nhau, thôi, lại tìm nhà khác vậy.”
Vương Siêu thì rất vui vẻ nói, “Nè nha, còn tìm cái gì chứ, đây chính là ông trời muốn em chuyển về chỗ anh ở đó.”
Trợ lý đúng là đang ngại tìm nhà phiền phức, cười nói thêm vào, “Đúng đó, Tiểu Tạ cậu đến chỗ Leo ở đi, dù sao nhà ảnh cũng lớn như vậy, tiện thể cậu còn có thể giúp tôi gọi ảnh thức dậy, đỡ cho tôi mỗi ngày trước khi có hoạt động đều phải gọi điện thoại hối thúc cầu xin.”
Vương Siêu lười phí lời với trợ lý, một lòng muốn khuyên Tạ Trúc Tinh đến ở chung với hắn, nói thêm, “Nếu em sợ bọn họ nói hươu nói vượn thì trả tiền thuê phòng cho anh, có được chưa?”
Trước đây Tạ Trúc Tinh thật sự không muốn ở cùng với hắn, bây giờ tâm trạng đã sớm không còn giống ngày đó, giả vờ miễn cưỡng đáp, “Vậy tôi sẽ trả tiền thuê nhà cho anh theo giá thị trường.”
Vương Siêu sướng đến phát rồ, sợ cậu đổi ý liền vội vàng chỉ huy trợ lý thu dọn đồ đạc, muốn chuyển nhà ngay lập tức.
Thực ra cũng chẳng có bao nhiêu đồ để chuyển, cuộc sống của Tạ Trúc Tinh đặc biệt dễ thích nghi, sau khi dọn đến đây, đừng nói đồ gia dụng lớn trong nhà, đến xoong chậu chén đũa linh tinh cũng chưa hề mua thêm, cần mang đi chỉ có một ít quần áo, giày và các loại giấy tờ.
Cuối cùng đều xếp hết vào một valy lớn và một hộp giấy, cốp sau xe là đủ.
Trợ lý bớt được một việc, vui sướng tan làm.
Sau đó là thời gian ăn tôm hùm đất cay vui vẻ của hai người Tạ Vương.
Ăn xong về nhà, hai người tâm tư khác nhau tắm rửa, ngồi song song dựa vào đầu giường.
Điện thoại mới còn chưa dán kính cường lực, Vương Siêu không nỡ lấy ra chơi game cho nên vẫn ngồi bấm bấm cái di động cũ màn hình nứt toát kia, chơi rất mất tập trung, một phút là chết một phút là chết.
Tạ Trúc Tinh ngồi lướt weibo đọc bình luận của fan, căn bản không nhìn hắn, còn bấm like cho vài antifan.
Vương Siêu lén lút nhìn vài lần, chết rồi, người anh em lớn lên sao cmn tốt như vậy, ăn gì mà đẹp mắt đến thế, mặt đẹp xương quai xanh đẹp, eo nhỏ chân lại dài.
Hắn không nhịn được trước, một tay cầm di động, một tay khác đưa qua nhéo nhéo cánh tay Tạ Trúc Tinh.
Tạ Trúc Tinh bị nắm lấy liền rung động trong lòng, trấn định hỏi, “Làm gì thế?”
Vương Siêu giả ngu, “Không làm gì hết, hơi chán.”
Tạ Trúc Tinh cũng giả ngu, “Vậy ngủ đi.” Cậu đặt điện thoại xuống, ra vẻ muốn tắt đèn.
Vương Siêu vội đáp, “Ấy, đợi lát nữa.”
Tạ Trúc Tinh vốn cũng đâu muốn tắt, quay đầu nhìn hắn.
Vương Siêu nuốt nước miếng một cái, “Anh cả anh học Sanda, em biết chứ?”
Tạ Trúc Tinh không biết sao hắn lại đột nhiên nói chuyện này, khó hiểu đáp, “Biết.”
Vẻ mặt Vương Siêu không giấu được nét dâm đãng, “Anh từng học với ổng một chút cận chiến, cũng rất thú vị, hai ta thử xem?”
Cái chiêu mèo quào này hắn thường dùng lúc tán gái hồi trước, nói là cận chiến, thực ra chính là ép sát trêu ghẹo nhau.
Tạ Trúc Tinh đoán được, đáp, “Được thôi, thử xem.”
Hai người đứng dậy, mặt đối mặt trên giường.
Vương Siêu lén lút tính toán, đừng nên làm quá rõ ràng, lát nữa sờ trộm mấy cái là đủ.
Tạ Trúc Tinh nghĩ thầm, cải lương không bằng bạo lực, ngày hôm nay luôn đi.
Vương Siêu đặt hay tay lên vai Tạ Trúc Tinh ấn ấn, tính xem chút nữa sẽ dùng chân nào ngáng ngã Tiểu Tạ, sau đó nhân cơ hội chiếm chút lợi lộc.
Tạ Trúc Tinh nói, “Anh nhớ lần đầu tiên lúc dãn gân anh nói gì chứ?”
Vương Siêu, “… Hả?”
Tạ Trúc Tinh nhếch một bên khóe môi, “Cho anh thực tiễn một chút.” Không phải nói dãn gân xong giống như bị chịch đến không khép được hai chân ư, vậy thì xem xem thực tế rốt cuộc có giống như vậy không.
Vương Siêu sớm đã quên mất mình nói gì, bị nét cười nơi khóe môi Tạ Trúc Tinh mê hoặc, kiểu cười như vậy rất khác với Tiểu Tạ lúc thường, phảng phất như nhiều hơn vài phần tà khí, nhưng mà vẫn rất đẹp, nhìn đến mức lòng hắn càng ngứa ngáy.
Tạ Trúc Tinh đột nhiên giơ tay, khóa hai cánh tay hắn về phía trước, dưới chân gạt một cái.
Vương Siêu hoàn toàn không đề phòng, chưa hiểu chuyện gì xảy ra đã cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người bị Tạ Trúc Tinh đè trên giường.
Này đúng là quá mất cmn mặt, hắn không phục ồn ào với Tạ Trúc Tinh phía trên đang cúi xuống nhìn hắn, “Em như vậy là phạm quy! Anh còn chưa nói bắt đầu mà!”
Tạ Trúc Tinh, “…” Sao có thể ngu ngốc đến thế?
Cậu cúi đầu, hôn một phát lên môi tên ngốc này.
Tên ngốc nhất thời càng ngốc hơn, “… Làm gì vậy?”
Tạ Trúc Tinh cảm thấy lỗ tai mình nóng lên, muốn thổ lộ nhưng lại có chút nói không nên lời, “Hai ta có phải thân nhất không?”
Vương Siêu không nhìn ra Tiểu Tạ đang thẹn thùng, chỉ cảm thấy Tiểu Tạ bây giờ đặc biệt đẹp trai, vội đáp, “Đương nhiên rồi.”
Hắn rướn người dậy, cũng hôn một cái lên môi Tiểu Tạ, đôi mắt nhìn cậu tràn đầy ái mộ.
Nháy mắt trong lòng Tạ Trúc Tinh mềm yếu không chịu nổi, thấp giọng hỏi, “Có thể thân bao lâu?”
Vấn đề này hỏi Vương Siêu, có thể thân bao lâu? Hắn suy nghĩ một chút mới đáp, “Đến khi em kết hôn đi.”
Tạ Trúc Tinh ngẩn ra, “Anh hi vọng tôi kết hôn?”
Vương Siêu quả thực là trái với lương tâm, còn sợ bị nhìn ra là nói láo liền cợt nhả đáp, “Đó là đương nhiên, đến lúc đấy anh còn muốn tặng em một phong bì đỏ tươi đây, nếu như em vẫn chưa mua được nhà thì phòng cưới anh bao luôn.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Làm tình là bởi vì yêu, nếu không thì có ý nghĩa gì.
Cậu ngồi thẳng người dậy, nghiêm mặt nói, “Anh không đánh lộn được, nhưng mà vẫn có thể tán gái, sau này đừng để mất thể diện.”
Vẻ mặt Vương Siêu hết sức mờ mịt, cũng ngồi dậy hỏi, “Làm sao em lại không vui? Anh nói sai gì? Không nên nói em không mua nổi nhà? Nhà ở Bắc Kinh quý lắm đó, cho dù mua ở khu Ngũ Hoàn cũng phải cần mấy năm chứ? Anh đây chính là dư tiền xài, tình nguyện tặng em phòng cưới đấy, làm sao?”
Tạ Trúc Tinh sắp tức hộc máu, đáp, “Tôi mua được hay không được thì mắc mớ gì tới anh?”
Vương Siêu bất mãn nói, “Em nói vậy là sao? Anh tốt với em cũng sai hả? Mới vừa rồi còn nói hai ta thân nhất, sao em nói chuyện như đánh rắm vậy?”
Tạ Trúc Tinh bốc hỏa, “Anh thân với tôi chỗ nào? Hôn môi là thân nhất? Cùng ăn tôm là thân nhất? Vậy đừng nói nữa, tôi với Diêm Giai Giai mới là thân nhất.”
Vương Siêu liền trở mặt, “Đang yên đang lành nhắc tới cô ta làm gì? Không biết anh ghét nhất là loại gái trà xanh này hả?”
Tạ Trúc Tinh lạnh lùng đáp, “Đã nói với anh từ lâu, sau này đừng có dùng cái từ đó gọi cô ấy.”
Vương Siêu nhảy dựng lên, cả giận nói, “Anh cứ gọi! Cô ta vốn là kỹ trong kỹ nữ, coi em như máy rút tiền, chỉ có đồ ngốc như em mới coi cô ta là bảo bối!”
Trước đây Tạ Trúc Tinh đã không thích nghe hắn nói những lời thế này, chẳng qua là nhẫn nhịn không muốn chọc giận hắn, bây giờ đang nổi nóng liền nói thẳng, “Là anh biết rõ cô ấy hay tôi biết rõ? Trước đây cô ấy cùng tôi sống nửa năm dưới tầng hầm, ăn mấy tháng mì gói, những năm tháng đẹp nhất đời con gái lại theo tôi chịu khổ, bây giờ gặp chuyện đến tìm tôi mượn ít tiền, tôi cho cô ấy mượn thì làm sao? Tôi không có tiền giống anh, có điều tôi biết ai thật lòng với tôi.”
Cậu rất nghiêm túc, lúc nói lời này đều là thành thành thực thực, dù đang nổi nóng nhưng lời nói ra không hoàn toàn là nói lẫy. Cậu tình nguyện giúp đỡ Diêm Giai Giai cũng là bởi vì trước sau cậu vẫn biết ơn trong những năm tháng ảm đạm lu mờ kia, Diêm Giai Giai đã từng cho cậu một ít ấm áp.
Có điều Vương Siêu lại không nghĩ vậy, Tiểu Tạ đây là thiên vị cho Diêm Giai Giai, lửa giận dâng trào khắp lục phũ ngũ tạng hắn, liền lớn tiếng nói, “Vậy em đi tìm cô ta đi! Hai kẻ nghèo hèn các người đúng là tuyệt phối mà! Tiếp tục sống trong tầng hầm cùng ăn mì gói đi! Cút cho tôi!”
Tạ Trúc Tinh, “… Được.”
Nếu cậu vẫn còn có thể tiếp tục mặt dày ở lại thì cậu không phải là Tạ Trúc Tinh.
Chờ cậu đẩy cửa đi thật rồi Vương Siêu liền hối hận không thôi, vội đuổi theo sau, có điều thang máy đã chạy xuống rồi.
Hắn sợ Tiểu Tạ thật sự đi tìm Diêm Giai Giai, không nghĩ nhiều mà vội vã chạy cầu thang bộ xuống chặn người. Vương Siêu sống ở tầng hai mươi sáu, kéo dép lê lộc cộc chạy xuống, tới lầu chín còn hụt chân té lộn nhào một phát, cũng chẳng thèm quan tâm sứt mẻ chỗ nào mà chỉ lo cắm đầu chạy xuống lầu.
Rốt cuộc xuống tới nơi, hắn thở hồng hộc tìm quanh, trong tiểu khu trống rỗng, tới một bóng người cũng chả có.
Hắn lại chạy ra tới cổng lớn tiểu khu, Tiểu Tạ chỉ có chìa khóa cửa nhà hắn, không có thẻ ra vào. Vương Siêu gõ cửa sổ phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ đang chơi di động ngẩng đầu lên, hắn hỏi vừa nãy có cho ai ra ngoài không, bảo vệ liền nói không có.
Lẽ nào Tiểu Tạ đã quay lại ư?
Hắn nhanh chóng chạy về nhà, dọc đường còn gọi, “Tiểu Tạ! Tạ Trúc Tinh!” Chỉ có mèo hoang trong bụi cỏ nhìn hắn.
Cuối cùng lên lầu Tiểu Tạ cũng không về, hắn cầm lấy điện thoại mới muốn gọi cho Tiểu Tạ, lại nghĩ là chính hắn bảo Tiểu Tạ cút, gọi tới thì nói gì? Hơn nữa, có khi nào Tiểu Tạ đi tìm Diêm Giai Giai thật không?
Nếu Tiểu Tạ thật sự đi tìm Diêm Giai Giai, hắn sẽ không bao giờ chơi với Tiểu Tạ nữa.
Vương Siêu suy nghĩ hồi lâu, liền gọi điện thoại cho Trình Diệu hỏi, “Cậu có số di động của Diêm Giai Giai không?”
Trình Diệu buồn bực đáp, “Có thì có một số, không biết chị ấy đổi chưa, trưởng nhóm anh tìm chỉ làm gì?”
Vương Siêu không muốn nói, thúc giục Trình Diệu gửi cho hắn, vừa nhận được liền lập tức gọi qua, là một người đàn ông nghe máy. Hắn bảo muốn tìm Diêm Giai Giai thì gã nói đang tắm, hắn liền cúp máy, cảm thấy Tiểu Tạ sẽ không đi tìm cô ta nhưng lại càng tức giận hơn.
Hắn mà thua bởi loại phụ nữ này? Tiểu Tạ lại thiên vị cho loại phụ nữ này?
Vương Siêu đi lấy lon bia uống, có điều hắn nghiến răng nghiến lợi tới mức uống bia mà còn cắn phải đầu lưỡi, đau không chịu nổi, soi gương liền thấy đầu lưỡi bị cắn rách một chút, đột nhiên lại thấy đầu gối đau, cuộn quần lên nhìn, hai bên đầu gối đều trầy da chảy máu.
Lúc không nhìn thấy thì chẳng đau bao nhiêu, vừa thấy xong là đau quá trời quá đất, vừa nãy bước đi còn hừng hực khí thế, bây giờ đột nhiên lại khập khập khễnh khễnh, gian nan lết tới bên giường ôm gối bắt đầu oan ức khóc thút thít.
Đầu lưỡi rách, đầu gối rách, tình cảm với Tiểu Tạ cũng rách.
Ngày hôm nay sao lại xui xẻo như vậy.
Tạ Trúc Tinh biến mất khỏi thế gian vốn không đi qua cửa mà trèo tường tiểu khu ra ngoài.
Bắt xe tới khách sạn năm sao gần nhất, cũng không phải cậu tức Vương Siêu nên mới vung tiền như vậy, mà là cảm thấy nơi có người quản lý so ra vẫn tốt hơn khách sạn giá rẻ rất nhiều, khả năng bị người có tâm bịa chuyện vô căn cứ cũng thấp hơn.
Vào phòng, một bụng tức giận của cậu không xả ra được, trước tiên đi tắm nước lạnh, ra ngoài cũng không mặc quần áo mà lõa thể làm một hơi hơn chín mươi cái chống đẩy trên sàn, cuối cùng cũng coi như bình tĩnh lại chút ít.
Cậu chỉ là muốn tỏ một phát tình, sao lại biến thành cãi nhau?
Cậu đi như vậy, Vương Siêu tới một cú điện thoại cũng chẳng gọi, có phải là đi tìm tên họ Chu kia rồi?
Cậu không muốn gọi cho Vương Siêu, mở WeChat ra xem hắn có đăng gì không. Tên này đặc biệt thích đăng vòng bạn bè, một ngày có thể đăng tới mười mấy bài, quá nửa là hình ảnh chơi game, thỉnh thoảng mới có gì khác. Mới nhất là đăng lúc tám giờ tối nay, một bức ảnh gò má của chính cậu, ghi rằng ‘Lại cùng Tiểu Tạ đi ăn tôm hùm đất, vui ghê!’
Tên ngốc này chụp trộm mình lúc nào?
Cậu lại nhìn thấy một bài đăng mới, là của người khác, ‘Tìm bạn cùng phòng gấp, yêu cầu là nam, nhất định không được nuôi thú cưng, nhất định phải không có bạn gái, địa chỉ Cảm Lãm thành, có ý định mau chóng liên lạc.’ Đến từ trợ lý Triệu Chính Nghĩa của Lương Tỉ.
Đợt trước dắt chó giúp Lương Tỉ, cậu và Triệu Chính Nghĩa tiếp xúc hai ngày, vì tiện cho việc dắt chó nên có trao đổi số điện thoại di động, nhân tiện cũng thêm luôn WeChat, coi như là hơi thân. Triệu Chính Nghĩa có thể làm trợ lý cho ông lớn Lương Tỉ này đương nhiên phải rất biết cách nói chuyện, cũng rất có nhãn lực, mặc dù có tí khôn vặt nhưng căn bản không khiến người khác chán ghét.
Tạ Trúc Tinh nhanh chóng suy nghĩ một chút, tiểu khu kia không tệ, con người Triệu Chính Nghĩa cũng được, lại chẳng có xung đột lợi ích trong nghề, mọi mặt đều rất ổn, liền gọi điện cho Triệu Chính Nghĩa.
Ước chừng ấn tượng của Triệu Chính Nghĩa với cậu cũng rất tốt, lúc này liền tỏ vẻ hoan nghênh cậu đến làm bạn cùng phòng, còn giới thiệu tình hình cơ bản và giá thuê nhà bên kia thật cặn kẽ tỉ mỉ cho cậu.
Đang nói chuyện thì di động Tạ Trúc Tinh rung lên, lại có người gọi tới, vội lấy ra nhìn thì không phải Vương Siêu mà là Trình Diệu.
Hẹn xong với Triệu Chính Nghĩa sáng ngày mốt tới xem nhà, cậu cúp máy liền gọi cho Trình Diệu.
Trình Diệu nói, “Anh Tiểu Tạ, vừa nãy trưởng nhóm gọi điện thoại cho em hỏi xin số di động của chị Giai Giai, em đang ngủ mơ mơ màng màng nên cho ảnh rồi, cho xong mới cảm thấy hình như không nên cho lắm, hai người các anh không có chuyện gì chứ?”
Tạ Trúc Tinh, “… Không có chuyện gì, cậu ngủ tiếp đi.”
Cúp điện thoại, trong lòng Tạ Trúc Tinh bỗng nhiên sáng tỏ thông suốt, liền không nhịn được cười tự giễu.
Cậu tám phần mười là bị lây chỉ số IQ của tên Vương Siêu kia rồi, cậu có thể ghen với họ Chu, vậy mà không cho Vương Siêu người ta ghen với Diêm Giai Giai ư?
Hôm sau đến công ty đi học, Vương Siêu không tới.
Đoạn Nhất Khôn đứng ngoài cửa phòng kêu Tạ Trúc Tinh ra ngoài, “Cậu gọi điện thoại cho cậu ta hỏi xem xảy ra chuyện gì.”
Tạ Trúc Tinh, “Vẫn là anh Khôn gọi đi.”
Đoạn Nhất Khôn nói, “Tôi đương nhiên đã gọi rồi, cậu ta không nhận.”
Tạ Trúc Tinh biết Vương Siêu tám phần mười là giở chứng vì chuyện hôm qua, “Điện thoại của anh anh ấy còn không nhận, tôi gọi ảnh lại càng không nghe.”
Đoạn Nhất Khôn cười như không cười, “Đó cũng không nhất định, tôi nghĩ cậu ta chính là đang chờ cậu đấy.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Đoạn Nhất Khôn cười càng lúc càng mờ ám, nói tiếp, “Cậu mau gọi điện thoại kêu cậu ta tới đi, đừng làm trễ việc lên lớp của mọi người.”
Tạ Trúc Tinh, “… Được.”
Cậu đã sớm cảm thấy lời Đoạn Nhất Khôn có ý tứ khác, trước đây trong lòng cậu không có quỷ, chỉ coi như Đoạn Nhất Khôn bụng dạ suy đoán nhiều, nhưng bây giờ cậu lại chột dạ, tuy cảm thấy y có hiểu lầm gì đó về quan hệ giữa cậu và Vương Siêu, nhưng chuyện này dường như chẳng có cách nào giải thích, chẳng lẽ lại nói ‘Anh Khôn anh nghĩ nhiều quá rồi, thực ra tôi chỉ muốn chơi gay với trưởng nhóm thôi’?
Vương Siêu nằm ở nhà cũng không ngủ được ngon, vừa chợp mắt đã lập tức mở mắt ra nhìn di động.
Anh Khôn đã gọi rất nhiều lần, sao Tiểu Tạ vẫn chưa thấy gọi tới?
Chờ lại chờ, rốt cuộc cũng có điện thoại của Tạ Trúc Tinh.
Hắn còn làm bộ, “Chuyện gì?”
Tạ Trúc Tinh nói, “Tới đây lên lớp.”
Giọng Vương Siêu cực kỳ chán ghét đáp, “Anh không đi.”
Tạ Trúc Tinh, “Được.”
Liền cúp.
Liền cúp?
Vương Siêu tức điên lên, lập tức gọi lại mắng to, “Họ Tạ! Cmn em không dỗ dành anh hả?”
Tạ Trúc Tinh bên kia đáp, “Tôi dỗ anh làm gì? Không phải anh bảo tôi cút ư?”
Vương Siêu vừa tức giận vừa oan ức, “Đó là lời nói lẫy! Lời nói lẫy thôi em có hiểu không? Em đi rồi anh liền đuổi theo em, còn té trầy cả chân nè, mẹ nó đau, chảy rất nhiều máu nữa.”
Tạ Trúc Tinh, “… Vậy anh có đến không?”
Vương Siêu không đáp mà hỏi lại cậu, “Hôm qua em ngủ ở đâu?”
Tạ Trúc Tinh, “Khách sạn.”
Vương Siêu hỏi tới, “Một mình em?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Ừm. Rốt cuộc anh có tới hay không hả?”
Vương Siêu vui vẻ ra mặt, “Vậy thì được, em đã cầu xin anh rồi thì anh đi ngay đây.”