Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hơn mười hai giờ trưa cô Lý mới thả hai người đi ăn, còn cho thêm phiếu cơm nhà ăn nhân viên.
Chân Vương Siêu run rẩy đến mức gần như không đi nổi, dựa nửa người vào Tạ Trúc Tinh, vừa bước vừa “Ối ối” than đau. Tạ Trúc Tinh không còn cách nào ngoài đỡ lấy hắn.
Lúc hai người chậm chạp đến được nhà ăn đã là mười hai giờ bốn mươi rồi, chỗ ngồi bên trong trống rất nhiều. Công ty giải trí thường xuyên có người mới ra vào, mọi người có nhìn thấy cũng không kỳ lạ gì.
Tạ Trúc Tinh đỡ Vương Siêu lại gần đó tìm chỗ ngồi, đợi hắn chật vật ngồi xuống xong cậu mới nói, “Tôi đi lấy cơm, anh có kiêng ăn gì không?”
Vương Siêu đấm đấm chân mình, rầu rĩ đáp, “Không có, cái gì cũng được, lấy nhiều cơm chút hộ anh, anh đói.”
Tạ Trúc Tinh nhanh chóng mua hai phần cơm về, Vương Siêu chưa ăn sáng nên giờ thật sự đói bụng lắm, đũa gắp như gió cuốn mây bay, chẳng đến mười phút đã quét sạch đĩa cơm của mình, ngay cả hành tây thái sợi trong món cá kho ớt tỏi cũng ăn không dư một miếng.
Tạ Trúc Tinh buồn cười hỏi, “Anh đây là quá đói hay là thật sự không kén ăn?”
Vương Siêu ôm bụng ợ một phát, đáp, “Gì mà không kén ăn? Tật kén ăn của anh đỡ nhiều rồi, hành tây rau thơm rau cần, hương xuân chân vịt tần ô, cà chua cà rốt củ cải trắng, ớt xanh ớt đỏ tiêu đen, hành gừng tỏi vân vân, rất nhiều thứ vân vân…”
Tạ Trúc Tinh bị chọc cười, cái người này nói nguyên một hơi, thiếu điều phổ thành bài vè luôn.
Vương Siêu cúi gằm mặt nói, “Lúc còn nhỏ không thích ăn lựa ra bỏ, bị ba anh thấy treo ngược lên quất một trận, sau này cũng không dám nữa.”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu tội nghiệp nói thêm, “Anh thà bị ba đánh thêm 100 roi cũng không muốn bị cô Lý dãn gân, thật sự còn đau hơn ăn đòn.”
Bây giờ Tạ Trúc Tinh nhìn hắn như nhìn một người bạn nhỏ khổ sở bị ép đi học vũ đạo, thoải mái nói với hắn, “Mới bắt đầu luôn là như vậy, đợi cơ thể thích ứng rồi, dây chằng dãn ra sẽ hết đau thôi.”
Vương Siêu nghe không vào, đáp, “Đừng có nói hết đau, em tập từ khi còn nhỏ đúng không?! Cơ thể trẻ con mềm mại bao nhiêu, em đâu biết anh đau tới mức nào.”
Tạ Trúc Tinh nói, “Mười hai tuổi tôi mới bắt đầu học vũ đạo, cơ thể không còn mềm mại nữa. Lúc mới đầu mỗi ngày chỉ tập xoạc háng hơn mười lần.”
Chân Vương Siêu run lên, “Không đau sao?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Muốn học thành tài thì không thể sợ đau.”
Vương Siêu nói, “Anh đâu có muốn học.”
Tạ Trúc Tinh ngạc nhiên, “Vậy sao anh lại muốn tham gia nhóm nhạc thần tượng?” Lại còn đi cửa sau.
Vương Siêu đã sớm hối hận cực kỳ, nhắc tới nỗi khổ này liền muốn khóc, “Anh đâu biết nhóm nhạc thần tượng lại vất vả như vậy? Anh cho rằng chỉ cần dựa vào khuôn mặt là được!”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Buổi chiều hai người họ lên tầng mười hai học thanh nhạc.
Lần gặp đầu tiên nên trước hết thầy giáo bảo hai người họ tự hát vài câu sở trường, Tạ Trúc Tinh nghiêm chỉnh hát một đoạn bài “Hồng đậu”. Vương Siêu tiếp lấy micro của cậu, mới hát một câu đã quên lời, “Không có gì la là la, nhưng mà anh, có đôi khi, la la la… gì nữa nhỉ?”
Thầy giáo, “… Được rồi được rồi, chuẩn âm tạm ổn.”
Hai người vốn đều đã từng học thanh nhạc với trình độ khác nhau, cũng không xa lạ gì chuyện luyện tập hơi thở và mở rộng lồng ngực.
Có lẽ là giờ vũ đạo buổi sáng quá khốc liệt khiến cho Vương Siêu bị mài giũa đến đàng hoàng, hai tiếng thanh nhạc khô khan cũng an phận học xong.
Tan học quay lại nơi Đoạn Nhất Khôn tập hợp, bốn thành viên khác đều đã tới.
Đoạn Nhất Khôn hỏi thăm tình hình hôm nay, hỏi Vương Siêu, “Vũ đạo tập thế nào?”, Vương Siêu liền quay mặt đi không thèm trả lời.
Y nhìn sang Tạ Trúc Tinh ngồi cạnh hắn.
Tạ Trúc Tinh nói, “Cô Lý nói ảnh biểu hiện tốt lắm.”
Đoạn Nhất Khôn gật đầu, “Khả năng vũ đạo của Vương Siêu và Cao Tư Viễn hơi kém một chút, Trình Diệu phải cố gắng luyện tập chuẩn âm, các cậu đều có điểm thiếu sót của riêng mình, nếu không cũng đâu cần phải tập huấn.”
Y lại động viên mọi người thêm một lần, cuối cùng nói, “Hôm nay tới đây thôi, đều mệt mỏi rồi về nghỉ ngơi đi. Ngày mai lúc tới nhớ mang theo hành lý, sau khi kết thúc sẽ sắp xếp ký túc xá cho các cậu.”
Vương Siêu giơ tay, nghiêm mặt nói, “Tôi không được.”
Đoạn Nhất Khôn, “Các cậu về trước đi, sáng mai chín giờ nhớ đến cho đúng. Vương Siêu ở lại.”
Mọi người đi rồi y mới nhẹ nhàng nói với Vương Siêu, “Có phải tập dãn gân mệt lắm không? Tôi nghe cô giáo vũ đạo nói cậu đau đến mức gọi mẹ.”
Vương Siêu khó chịu, “Anh Khôn, anh không nói với tôi là còn phải dự cái tập huấn chết tiệt này!”
Đoạn Nhất Khôn, “Trong hợp đồng có hết mà, cậu không thèm đọc qua chứ gì?”
Vương Siêu cảm giác như mình bị mắc lừa. Hợp đồng là Vương Tề xem thay hắn, chắc chắn ổng biết nhưng có bao nhiêu cơ hội vẫn không nói, sáng sớm đuổi hắn ra cửa còn gạt hắn “Ký hợp đồng xong rồi về!”.
Vương Siêu có tức giận cũng không thể làm gì, là chính bản thân hắn nói muốn làm ca sĩ, Vương Tề vừa mắng hắn một trận vừa nhờ quan hệ giật dây giúp hắn, nhìn trúng Huy Tinh Ent. rồi lại còn tìm quản lý kim bài là Đoạn Nhất Khôn dẫn dắt hắn, tuy rằng ngày nào cũng đánh hắn mắng hắn nhưng thực ra cái gì cũng chuẩn bị xong giúp hắn.
Bây giờ hợp đồng cũng ký rồi, hắn mà bỏ dỡ giữa đường thì Vương Tề nhất định sẽ đập hắn chết luôn.
“Tôi cũng không muốn ở ký túc xá,” Vương Siêu ghét bỏ nói, “ai thèm ở chung chỗ với một đống đàn ông, lại còn chẳng quen thân nữa. Dù sao nhà tôi cách đâu xa lắm, tôi về nhà ở.”
Đoạn Nhất Khôn ôn tồn khuyên hắn, “Trong thời gian tập huấn này nên ở chung với nhau. Hôm nay là ngày đầu tiên nên mới cho các cậu về sớm, từ mai trở đi sẽ không thanh nhàn vậy đâu, mỗi ngày phải học đủ ba môn, sáng tám giờ ra khỏi nhà tối sớm nhất cũng phải tới tám chín giờ, các cậu ở chung một chỗ sẽ dễ dàng hơn, tôi có thể sắp xếp xe đưa đón tất cả, ai cũng không lỡ giờ học.”
Vương Siêu vốn không hề lo chuyện lỡ học, chẳng thèm động lòng.
Đoạn Nhất Khôn suy nghĩ một chút mới nói tiếp, “Cậu xem đi, quan hệ của ba người Quý Kiệt Cao Tư Viễn đã rất hòa hợp rồi, sau này ở chung một nhà nhất định sẽ càng tốt hơn nữa.”
Vương Siêu đáp, “Tốt thì cứ tốt, liên quan gì?”
Đoạn Nhất Khôn, “Tiểu Tạ cũng ở chung với bọn họ, mỗi ngày ngẩng đầu không thấy cúi đầu thấy, đương nhiên sẽ từ từ thân với bọn họ hơn.”
Vương Siêu, “…”
Đoạn Nhất Khôn ung dung chậm rãi nói, “Đương nhiên tôi không tán thành việc chia phe trong nhóm, mọi người cùng nhau cố gắng phát triển là tốt nhất.”
Ngày hôm sau mọi người đến công ty đều mang theo hành lý, Vương Siêu cũng kéo theo một chiếc valy nhỏ.
Các thành viên khác liếc mắt nhìn sang, không phải nói không ở à?
Vương Siêu kéo Tạ Trúc Tinh, “Ký túc xá ba phòng ngủ một phòng khách, em ở cùng phòng với anh.”
Tạ Trúc Tinh, “… Ờ.”
Giờ biểu diễn nhạc cụ Vương Siêu không có áp lực gì, đàn một bản của Chopin, giáo viên cũng khen hắn đàn tốt. Giờ thanh nhạc lại i i a a luyện thêm hai tiếng cộng hưởng lồng ngực.
Giờ vũ đạo đến, cô Lý vẫn còn nhớ rõ chuyện ngày hôm qua nên không đích thân ra trận nữa, bảo Tạ Trúc Tinh giúp Vương Siêu dãn gân. Vương Siêu lại thê thảm khóc lớn một trận, nước mắt nước mũi cọ đầy người cậu.
Buổi tối tan học, xe của công ty đưa bọn họ về ký túc xá, Đoạn Nhất Khôn cũng đi cùng.
Gọi ký túc xá chứ thật ra là một căn hộ ba phòng ngủ, diện tích ba phòng chẳng khác nhau là bao, bên trong có hai chiếc giường đơn, thiết bị nhà bếp hoàn toàn mới, lại còn được lắp đặt rất đẹp mắt.
Đoạn Nhất Khôn đưa bọn họ đi tham quan một vòng rồi nói, “Thiết bị điện đều có thể dùng, cẩn thận một chút, ai làm hư thứ gì thì phải chịu trách nhiệm sửa chữa. Trong tủ lạnh có đồ uống và đồ ăn, không có rượu. Nói cho các cậu biết quy định, không được phép uống rượu, không được phép đánh bạc, không được phép đánh lộn, cũng không được phép đưa người ngoài về đây, nam hay nữ cũng không được.”
Các thành viên đều gật đầu đồng ý, chỉ có Vương Siêu ngồi trên sopha cúi đầu bấm điện thoại.
Đoạn Nhất Khôn gọi hắn, “Vương Siêu, nghe tôi nói không?”
Vương Siêu cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên đáp, “Nghe rồi, tôi cũng không thèm dẫn ai về đâu, giường nhỏ như vậy.”
Đoạn Nhất Khôn quay đầu nói, “Không còn gì nữa, các cậu tự chọn bạn cùng phòng đi.”
Quý Kiệt và Trình Diệu ở một phòng, Cao Tư Viễn và Dương Tiêu Mục ở một phòng.
Đoạn Nhất Khôn đi rồi Vương Siêu liền kéo valy nhỏ của hắn vào đại một phòng.
Cao Tư Viễn và Dương Tiêu Mục cũng về phòng dọn đồ, Trình Diệu bảo nóng nên tắm trước rồi mới dọn.
Chỉ còn Quý Kiệt và Tạ Trúc Tinh ở lại trong phòng khách, liền trò chuyện vài câu.
Tuổi tác sáu người không chênh lệch bao nhiêu, lớn nhất là Tạ Trúc Tinh hai mươi hai tuổi, nhỏ nhất là Trình Diệu hai mươi tuổi. Trình Diệu là một đứa trẻ người phía nam miệng cực kỳ ngọt, nói chuyện có chút khẩu âm nên nghe như con nít, từ lần đầu tiên gặp đã gọi tất cả mọi người là “Anh”, ba người khác cũng bắt chước cậu gọi Tạ Trúc Tinh một tiếng “Anh”.
Quý Kiệt nói, “Anh, trước đây không phải anh từng dạy nhảy ở The China World Trade Center chứ?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Đã từng.”
Quý Kiệt cười, “Hèn chi em thấy anh khá quen, em từng học vài tiết của anh, có điều nhiều người như vậy chắc anh không nhớ em đâu.”
Đúng là Tạ Trúc Tinh chẳng hề có ấn tượng gì, bèn đáp, “Khéo ghê, thật ra anh cũng chỉ dạy hai tháng ở đó thôi.”
Quý Kiệt nói, “Cô Lý bảo em mềm dẻo có thừa nhưng lực độ lại không đủ, còn nói anh chính là học sinh tài năng nhất mà cô từng dạy. Sau này có rảnh rỗi nhớ chỉ em vài động tác nha.”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Được thôi, nhưng mà cô Lý cũng quá phóng đại rồi.”
Quý Kiệt cười nói, “Cảm ơn anh trước.”
Lúc này Vương Siêu trong phòng đột nhiên hét to, “Tạ Trúc Tinh! Ở ngoài lẩm bà lẩm bẩm gì đó? Vào đây!”
Quý Kiệt liếc mắt nhìn trời.
Tạ Trúc Tinh cười một cái, “Cậu cũng mau thu dọn đi.”
Cậu vào phòng liền thấy Vương Siêu cầm dây nịt đứng một bên, bảo cậu, “Đóng cửa lại.”
Tạ Trúc Tinh liền đóng cửa.
Vương Siêu, “Cậu ta nói gì với em?”
Tạ Trúc Tinh, “Tùy tiện nói vài câu thôi.”
Vương Siêu, “Tùy tiện nói vài câu mà đã gọi em là anh? Sao cậu ta không gọi anh là anh?”
Tạ Trúc Tinh đáp, “Cậu ấy cũng sinh năm 92, sinh tháng sáu đó, lớn hơn anh.”
Vương Siêu cả giận, “Em còn biết cậu ta sinh tháng nào? Hai người thân như vậy từ bao giờ?”
Tạ Trúc Tinh, “… Trong hồ sơ có.”
Vương Siêu hết sức tức tối, hùng hùng hổ hổ nói, “Cái thằng gà cay đê tiện này, coi thường bố đây thì thôi đi, còn muốn dụ dỗ người của bố, bộ dạng thế nào mà nghĩ hay thế.”
Tạ Trúc Tinh cắt ngang, “Từ khi nào tôi đã trở thành người của anh rồi?”
Vương Siêu trợn mắt, “Anh nói vậy thì chính là vậy, em dám nói không phải xem?”
Tạ Trúc Tinh, “…”
Cái tên này sao lại y chang đứa con nít vài tuổi vậy?