Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng sớm 6h10 Tạ Trúc Tinh thức dậy ra khỏi nhà chạy bộ, chưa tới bảy giờ đã trở về, tắm gội thay quần áo làm bánh mì sữa tươi cho mình, còn luộc thêm sáu cái trứng gà.
Ăn sáng xong thì các thành viên khác cũng lục tục thức dậy, chiến nhau giành hai cái phòng tắm giải quyết vệ sinh cá nhân.
Cậu đi đến bảo một tiếng, “Mau rửa mặt rồi ăn chút gì đi, trong cái mâm trên bàn có trứng gà luộc, mỗi người một cái.”
Mấy chàng trai lộn xộn đáp lời, “Biết rồi, cảm ơn anh!”
Tạ Trúc Tinh về phòng, không ngờ Vương Siêu đã dậy rồi, trần truồng chỉ mặc một cái quần lót đứng trước tủ đồ tìm quần áo.
“Thật là mặt trời mọc từ hướng tây,” cậu đóng kỹ cửa rồi hỏi, “hôm nay sao lại dậy nhanh nhẹn như vậy?”
Vương Siêu quay đầu, tóc ngủ đến rối bù xù, con mắt bị ghèn dán lại không mở to nổi, nhìn qua có chút buồn cười, vừa mới tỉnh ngủ nên vẫn còn giọng mũi, “Quần anh đâu? Sao anh không tìm thấy quần anh?”
Tạ Trúc Tinh liếc nhìn tủ quần áo bị hắn bới tung lên, đáp, “Quần áo anh ở bên trái, bên phải là của tôi.”
Vương Siêu lại lục lọi một lần, kỳ quái nói, “Quần anh đâu? Mọc chân chạy hết rồi à?”
Quần đương nhiên sẽ không chạy.
Valy nhỏ kia của hắn lúc tới chỉ bỏ theo ba cái quần, bây giờ đều trong tình trạng chờ giặt.
Cuối cùng vẫn là Tạ Trúc Tinh cho hắn mượn một cái để mặc.
Vương Siêu 1m82, Tạ Trúc Tinh chỉ cao hơn hắn 1cm, vòng eo không khác nhau là bao, mặc cũng khá vừa người.
Hắn soi soi vào gương lớn trên tủ quần áo, hết sức hài lòng nói, “Anh mặc đẹp quá nè, hay là anh mua cái mới cho em, cái này tặng lại anh đi!”
Tạ Trúc Tinh, “Quần cũ thôi, anh thích thì cứ mặc!”
Vương Siêu cợt nhả nói, “Tiểu Tạ, em thật sự là quá tốt.”
Tạ Trúc Tinh chưa nói gì hắn đã tiếp, “Đợi tối về nhớ giúp anh giặt mấy cái quần dơ nha.”
Tạ Trúc Tinh, “… Mặc kệ. Anh thật sự coi tôi là vú em của anh đó à?”
Vương Siêu nhìn cậu từ trong gương, nói, “Anh đây không biết dùng máy giặt, làm thế nào đây?”
Tạ Trúc Tinh lườm hắn, “Chứ anh biết cái gì?”
Vương Siêu lầm bầm, “Tiểu Tạ tốt, em xem hôm nay anh dậy sớm thế này, coi như em thưởng cho anh, giặt hộ anh một lần đi!”
Tạ Trúc Tinh, “…” Còn phải thưởng cho anh? Vậy ai thưởng cho tôi?
Vương Siêu đi ra ngoài rửa mặt, đụng trúng Quý Kiệt trong phòng khách.
Vẻ mặt cậu ta kinh ngạc, “Ối, hôm nay dậy sớm vậy luôn.”
Vương Siêu không ưa cậu ta, đáp, “Cậu quản được sao?”
Lúc đầu Quý Kiệt không có ác ý, thấy hắn như vậy liền đổi giọng, “Thật đúng là, ai dám quản ngài đâu? Đến anh Khôn còn phải xin ngài ký hợp đồng, nói thật thì bối cảnh của ngài như thế nào vậy?”
Vương Siêu khó chịu, “Mắc cmg tới cậu?”
Quý Kiệt lập tức đáp trả, “Đúng thôi, ngài nhớ ngàn vạn lần đừng nói ra, mắc công dọa tôi sợ đến không ngủ được. Từ đầu tôi với ngài đã không giống nhau rồi, tôi không thích ngủ nướng đâu, nếu bị dọa tới mất ngủ, sáng sớm còn phải cùng mọi người chờ ngài thức dậy nữa, ngoài miệng ngài không nói nhưng trong lòng sẽ để ý lắm, ngài nói có đúng không?”
Vương Siêu, “… Cậu là người Thiên Tân à?”
Quý Kiệt chớp mắt đáp, “Đúng vậy.”
Vương Siêu liếc nhìn cậu ta, “Cậu biết vì sao mới nhảy một bản mà đã bị thương không?”
Quý Kiệt, “???”
Vương Siêu khinh bỉ nói, “Mau về quê mà học tấu nói* đi, nhảy nhót cái gì? Đáng — kiếp!”
* một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt
Giống như hai con gà trống choai đang kèn cựa nhau, cả hai trợn trắng mắt nhìn đối phương, xong mỗi người đều bỏ đi làm chuyện của mình.
Ngày hôm nay đi học Tạ Trúc Tinh cảm giác được rõ ràng Vương Siêu chăm chú hơn nhiều, mặc dù vẫn ngồi một đống vò đầu bứt tai làm vài trò lén lút, ít nhất so với trước đây đã để tâm học hơn rồi.
Nghỉ giữa giờ vũ đạo cô Lý đi ra ngoài, hai người ngồi trên sàn nhà đối diện nhau uống nước.
Vương Siêu dương dương đắc ý nói, “Hôm nay anh biểu hiện không tệ ha!?”
Tạ Trúc Tinh, “Tạm được.”
Vương Siêu không hài lòng, “Tạm được? Vừa rồi cô Lý cũng khen anh, vậy mà em không thể khen anh một tiếng sao?”
Tạ Trúc Tinh đổi câu nói, “Hôm nay làm tốt lắm.”
Vương Siêu cười hé hé, “Thực ra anh đã suy nghĩ, hôm qua em nói đúng lắm, bốn người khác đều liều chết cố gắng, anh chẳng thể mãi lười biếng cái gì cũng không tập luyện, đến lúc đó níu chân mọi người, làm mất mặt anh của anh thì ổng lại đập anh.”
Không ngờ hắn lại có thể tiếp thu lời mình, Tạ Trúc Tinh nghi ngờ an ủi, “Anh nghĩ được như vậy là tốt nhất, nhưng mà đừng chỉ nhiệt tình ba phút, phải kiên trì vào. Anh của anh mà biết thì đừng nói là đánh anh, vui vẻ còn không kịp.”
Vương Siêu cọ mông dịch về phía trước, chia hai tay ra đặt lên hai bên đầu gối Tạ Trúc Tinh đè xuống, thấp giọng nói, “Anh biết em cũng giống như anh của anh, là thật lòng mong anh tốt lên. Em yên tâm đi, về sau có chuyện gì tốt anh đều sẽ dẫn em theo.”
Tạ Trúc Tinh không để những lời này trong lòng, “Chuyện sau này thì sau này hãy nói, còn tối nay về trước hết tôi sẽ dạy anh dùng máy giặt thế nào.”
Vương Siêu mặt dày mày dạn nói, “Dù sao cũng có em rồi, anh không học đâu.”
Tạ Trúc Tinh ghét bỏ đáp, “Tôi mới không hầu hạ anh đâu.”
Buổi tối vẫn là Tạ Trúc Tinh ném một đống quần áo dơ của mình và Vương Siêu vào máy giặt, bấm nút mở máy rồi trở về phòng.
Vương Siêu thoải mái đứng dựa tường, vừa thấy cậu đi đến liền vội vàng dán chặt lưng lên tường đứng ngay ngắn.
“Anh lại làm biếng,” cậu nói, “mười lăm phút cũng không kiên trì được.”
Vẻ mặt Vương Siêu đau khổ đáp, “Cmn mệt, em giúp anh đè xuống một chút đi, còn có thể tiết kiệm thời gian.”
Tạ Trúc Tinh bước đến đè vai hắn xuống sửa đúng tư thế, “Hít vào, phần bụng dùng sức. Cái này không giống như gù vai, là do bình thường thói quen của anh không tốt, bả vai luôn thu vào trong, cứ đứng mỗi ngày vài chục phút thế này thì nửa tháng là thấy hiệu quả. Anh đã quên chế Phùng nói anh thế nào rồi à?”
Chế Phùng là giáo viên thể hình của bọn họ, nam, cực kỳ yểu điệu, thích một tay chống nạnh một tay chỉ trỏ lung tung, phê bình người khác đặc biệt ác độc, hôm nay đã nói với Vương Siêu, “Anh giai này, đây là anh bị gù từ trong bụng mẹ rồi, đừng hy vọng tôi có thể dạy anh đứng thế nào cho tốt, tôi đâu phải bác sĩ nhi khoa.”
Vương Siêu nhớ tới cha này liền tức lên, “Không phải ổng chê anh đứng không tốt sao? Lần trước anh lén nói ổng là gay trong gay, bị ổng nghe được nên ghim anh tới giờ, suốt ngày kiếm mấy lời khó nghe chửi anh.”
Vương Siêu có một tính tốt, đối với người khác thì bô bô càn rỡ cả ngày, muốn nói cái gì thì nói cái đó, thế nhưng đối với giáo viên thì đều rất kính trọng, sau lưng gây sự thì gây sự, trước mặt rất thông minh không tranh luận gì hết.
Tạ Trúc Tinh đè tay lên bụng hắn, “Đừng nói nhảm, thở đi.”
Vẻ mặt Vương Siêu không muốn, nhưng vẫn nghe lời hít thở.
Cuối cùng cũng hết mười lăm phút, hắn lập tức ngã nhào xuống giường.
Tạ Trúc Tinh ngồi cạnh bên vỗ vỗ lưng hắn, khen ngợi nói, “Hôm nay không tệ, sáng mai còn cần tôi gọi anh không?”
Vương Siêu, “Kêu một tiếng, lỡ đâu anh không dậy nổi. Em còn đi chạy bộ không?”
Tạ Trúc Tinh, “Đi, anh cũng muốn đi hả?”
Vương Siêu, “Dẹp mịe đi! Lúc về mua đồ ăn sáng giùm anh, muốn ăn gan xào trộn sữa đậu nành.”
Tạ Trúc Tinh đồng ý, nói, “Khẩu vị anh thật nặng.”
Vương Siêu cười nói, “Ngày mai em cũng ăn thử đi, ngon lắm.”
Tạ Trúc Tinh, “Tôi không quen mùi sữa đậu nành.”
Vương Siêu ngồi dậy, bả vai và thắt lưng đều hơi đau nhức, lười biếng dựa vào người Tạ Trúc Tinh, “Anh còn chưa hỏi em đó, hôm nay chế Phùng nói thầm gì với em vậy?”
Tạ Trúc Tinh, “Thì trò chuyện vài câu thôi, anh ta cũng từ Bắc Vũ ra, coi như là đàn anh của tôi.”
Vương Siêu không tin, “Có phải ổng có ý đó với em hay không?”
Tạ Trúc Tinh, “Đoán mò gì thế.”
Vương Siêu nói, “Anh không có đoán mò, chắc chắn ổng thích đàn ông, bộ dạng này của em thì đúng là loại mấy nhị y tử* này thích nhất rồi.”
* 二椅子 – tạm dịch là nhị y tử: một từ mang ý xúc phạm có nguồn gốc từ phía bắc Trung Quốc, chỉ những người ái nam ái nữ.
Tạ Trúc Tinh, “…”
Vương Siêu còn tiếp, “Mà phải nói trước, anh không hề kỳ thị đồng tính luyến ái đâu nha, anh chỉ sợ em ngu ngơ bị người ta chùi dầu* cũng không biết. Hôm nay anh đã phát hiện thấy điểm không bình thường rồi, không tin chừng nào có giờ em để ý chút coi, ổng đặc biệt hay sờ em.”
* sàm sỡ
Tạ Trúc Tinh cũng nhìn ra tính hướng khác biệt của giáo viên thể hình, nhưng cậu không hề nhớ người ta từng sờ soạng mình, “Anh đừng có xạo sự, nhanh đi tắm đi, tôi đem đồ đi phơi.”
Hôm sau không có giờ thể hình.
Ngày hôm sau nữa trong giờ thể hình, chế Phùng vừa đùng đùng quở trách Vương Siêu vừa tự mình sửa sai cho hắn.
Tạ Trúc Tinh đứng cạnh vừa uống nước vừa nhìn, càng nhìn lại càng cảm thấy không được tự nhiên.
Chế Phùng bảo Vương Siêu hít chặt thắt lưng, thắt lưng có vấn đề sao lại cứ vỗ mông hắn?
Vẻ mặt Vương Siêu khổ nhiều hận sâu ra sức thít bụng, trong miệng còn lầm bầm, “Anh đừng có đánh tôi nữa, không phải tôi đang làm rồi đây sao.”
Tạ Trúc Tinh, “…” Cuối cùng là kẻ ngu nào bị chùi dầu còn không tự biết?
Cậu bước đến kéo Vương Siêu nhích qua một bên, nói, “Thầy Phùng, tôi cảm thấy bước đi của tôi có hơi mất tự chủ mà chùn gối, anh sửa giúp tôi đi.”
Chế Phùng liếc cậu một phát, nhạt nhẽo cười, “Được thôi.”
Cậu học vũ đạo nhiều năm như vậy, hình thể cơ bản không hề có vấn đề, càng không thể có cái gọi là bước đi chùn đầu gối gì đó.
Trong lòng mọi người đều hiểu rõ.
Vương Siêu đứng một bên hỏi như thiểu năng, “Bước đi chùn gối là thế nào? Đầu gối không thẳng sao? Anh thẳng hay không thẳng?”
Tạ Trúc Tinh liếc mắt nhìn chế Phùng, miệng đáp, “Hai ta đều rất thẳng.”