Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 152
Sabi
Khói đen cuồn cuộn trên vách đá dựng đứng, đá bị cháy sém nứt nẻ, trong không khí bốc lên mùi da thuộc cháy khét lẹt.
Xe cảnh sát xếp hàng dài trên con đường núi, cảnh đèn hồng lam chiếu sáng góc trời. Cảnh sát đặc nhiệm, cảnh sát hình sự, nhân viên cứu hộ, cảnh sát lâm nghiệp.........Vô số đồng phục vội vã qua lại, chùm đèn pin mắt sói đan xen lay động dưới vách núi.
"Khu vực số hai không có!"
"Khu vực tìm kiếm cứu hộ số ba cũng không phát hiện dấu vết rơi xuống!"
"Đi xuống thêm mười mét nữa, diện tích tìm kiếm và cứu nạn mở rộng đến phạm vi màu cam, đừng bỏ cuộc!"
Xe chỉ huy đỗ cách xa một đoạn, cục trưởng Lữ vội vã đi về chỗ mấy người chỉ huy hiện trường đang túm tụm, ngay cả áo khoác cũng không kịp mặc, khàn khàn hỏi: "Sao rồi?"
"Không ổn lắm." Dư đội được người đỡ, không biết là do lạnh hay do mệt, chỉ thấy hốc mắt chị đỏ bừng: "Hai người đều rơi xuống, Văn Thiệu mất tích không thấy người cũng không thấy xác, chắc cũng nhảy vực. Đội tìm kiếm đã tản ra khắp trọng điểm màu đỏ, hiện vẫn chưa có phát hiện gì."
"Có mảnh vụn bộ phận cơ thể con người không?"
Gò má Dư đội chợt co rút, ngay cả cục phó Ngụy vừa chạy tới nghe thấy cũng biến sắc, mấy đội viên đội hình sự đang túm tụm cách đó không xa cũng đồng thời mềm nhũn.
Nhưng cục trưởng Lữ vẫn nhìn chằm chằm vào Dư đội, đôi mắt già nua nheo lại thành một đường thẳng bình tĩnh trấn định.
"......Trước mắt......Cũng không có." Dư đội khó khăn dừng lại rồi nói tiếp: "Một khi có phát hiện, nhân viên cứu nạn sẽ lập tức cho vào túi đưa lên, để chúng ta...........Tiến hành nhận dạng."
Cục trưởng Lữ gật đầu, nhìn xuống dưới chân.
Từng cơn gió lạnh chui lên từ khe núi tối om không thấy đáy, giống như khe nứt thông với địa ngục, có thể nghe thấy tiếng gió lạnh thổi vù vù như đang gào khóc thảm thiết.
"Ôm hy vọng tốt đẹp nhất, làm công tác chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất, cố gắng hết sức." Cục trưởng Lữ chậm rãi nói, "Thông báo cho ba mẹ của Nghiêm Tà và Dương Mị, bảo bọn họ chuẩn bị tâm lý."
"Nghiêm đội!"
"Nghiêm đội, anh ở đâu!"
"Giang đội!"
"Cứu viện đến rồi, kiên trì! Nghe thấy xin trả lời!"
...
Tiếng gọi và âm thanh ồn ào huyên náo dần di chuyển xuống phía dưới, bị gió bắc cuốn lên, tản mác trong tiếng ù ù, rồi dần trôi về phương xa.
Mê man, đau nhức.
Hệt như vô số cưa rỉ cưa qua cưa lại trong não hắn, Nghiêm Tà chậm rãi mở mắt ra, tầm mắt mờ mịt như bị một lớp giấy nhám che đi. Một lúc lâu sau, tầm nhìn của hắn mới tập trung lại, sự đau nhức toàn thân chậm rãi bò khắp dây thần kinh, nhưng ngay cả rên cũng rên không nổi, trong miệng toàn mùi tanh của máu.
".........Giang Đình đâu?" Hắn kiệt sức nghĩ.
Sau đó hắn mới ngây ngốc nhận ra: "À, mình vẫn chưa chết?"
Trên đỉnh đầu là rừng cây rậm rạp mọc hai bên vách núi, nối vách núi chót vót lên tận trời xanh. Nghiêm Tà cố gắng cử động cánh tay, thính giác rốt cuộc cũng khôi phục được một chút, nghe thấy tiếng nước chảy róc rách cánh đó không xa, còn mặt đất bên dưới lại mềm mại lạnh lẽo ẩm ướt.
——Là bờ sông.
Vô số nhánh cây mọc ngang sông đã cứu mạng hắn.
"................" Nghiêm Tà cố gắng định chống nửa người dậy: "........Giang......."
"Đừng cử động."
Ba chữ đó yếu ớt khàn khàn đền mức gần như không nghe rõ, nhưng Nghiêm Tà vẫn lập tức nhận ra đó là ai——hắn thở hổn hển quay đầu lại, đúng là Giang Đình, anh ấy vẫn còn sống!
Phút chốc thần kinh Nghiêm Tà như có điện, luồng điện vui sướng tẩy rửa khắp toàn thân hắn.
Giang Đình cuộn tròn trong khuỷu tay hắn, gò má gối lên hõm cổ hắn, đầu gối gập trước ngực; anh chỉ mặc một cái áo thun ngắn tay, gần như chẳng còn sức để ngẩng mặt lên nữa, sóng nước lăn tăn phản chiếu hàng vạn điểm sáng lấp lánh, chiếu lên nửa gò má tái nhợt gần như trong suốt của anh, mái tóc đen ẩm ướt rũ xuống cát.
"Em sao rồi, Giang Đình?" Trái tim Nghiêm Tà như bị tiêm một liều thuốc mạnh, hắn cắn răng xoay người ôm lấy anh, lúc tiếp xúc hắn chỉ cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh thấp đến kinh người: "Áo em đâu?"
Hắn vừa dứt lời thì lập tức cảm giác được gì đó, cúi đầu nhìn xuống, ngạc nhiên sửng sốt.
Cổ và ngực hắn phồng lên quấn đầy vải, là áo khoác và áo giữ ấm của Giang Đình.
"Đờ mờ! Đồ khốn này!" Nghiêm Tà nhất thời nổi giận, lập tức vươn ta cởi áo ra. Nhưng sau đó hắn lại nghe thấy tiếng ngăn cản cực yếu ớt của Giang Đình, nhẹ như đang thì thào: "Vô ích thôi......."
"Em nói gì! Chúng ta sẽ sống!!"
Giang Đình lắc đầu, sau đó khẽ hất mặt lên trên ra hiệu, chỉ một động tác nhỏ xíu lại như tiêu hao hết toàn bộ sức lực mà anh vừa vất vả gom góp được, "Anh biết chúng ta rơi xuống thế nào không?"
Nghiêm Tà nhìn lên.
Vách đá bị tầng tầng lớp lớp thảm thực vật sinh trưởng tự nhiên che phủ, sườn dốc cách mặt đất tầm mười mét rải đầy đá, lên trên nữa hầu như đều là rìu đục đao gọt thẳng đứng.
"Chúng ta va phải rất nhiều cây cối, lăn từ trên xuống............Cho đến khi rơi xuống sông. Chỗ này là hạ lưu, tính thời gian thì chắc là cách nơi phát nổ vài dặm."
Nghiêm Tà ngạc nhiên hỏi: "Em kéo tôi lên bờ?"
Nước sông sẽ không dâng lên để đẩy bọn họ lên bờ, nó sẽ chỉ nhấn chìm họ. Sau quá trình rơi xuống từ độ cao mấy chục mét còn suýt chết, Giang Đình đã phải trải qua bao nhiêu gian khổ để đẩy hắn lên bờ trong dòng nước chảy xiết?
Giang Đình không trả lời, cũng không còn sức để trả lời, "Cứu viện có thể.........Có thể không đến được đây. Anh nghỉ ngơi một lát, đợi đến lúc trời sáng.......Anh đi lên thượng du, rất nhanh sẽ........."
Nghiêm Tà gắt gỏng nhét áo vào cổ anh: "Im miệng! Còn nữa tôi sẽ đánh em!"
"Anh đừng phí phạm thế, nếu không cả hai chúng ta đều sẽ........"
"Em thì biết gì! Im miệng!"
Giang Đình rũ mắt, nếp nhăn nơi khóe môi như để lộ sự thương cảm: "..........Nhưng tôi không xong rồi, Nghiêm Tà."
Anh dừng một chút rồi nói tiếp: "Tôi không nhìn thấy nữa."
Đầu óc Nghiêm Tà nổ tung, trước mắt hắn biến thành màu đen, đầu óc trống rỗng, lâu thiệt lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.
".........Cái gì?" Hắn mờ mịt hỏi lại, "Không nhìn thấy là sao? Sao biết không nhìn thấy? Ý gì?"
Giang Đình sờ soạng vươn tay về phía ngực Nghiêm Tà, ôm lấy bờ vai bên kia của hắn, vùi mặt vào hõm cổ ấm áp rắn chắc. Đó là tư thế lệ thuộc cả thể xác lẫn tinh thần thậm chí là ỷ lại, đời này đây có lẽ lần đầu tiên cũng là lần cuối cùng anh làm vậy.
Cho dù ở trong bóng tối vô tận, bên tai vẫn có thể cảm nhận được tiếng tim đập quen thuộc, từng tiếng đập thẳng vào màng nhĩ.
"Không biết, có lẽ là va phải đầu, không sao, Nghiêm Tà.........Không sao đâu, ai rồi cũng sẽ có những lúc thế này, đừng khóc."
Nghiêm Tà run rẩy, xoay người dùng áo khoác của mình bọc Giang Đình lại, ôm chặt vào lòng.
"Đừng khóc," Giang Đình nói ngắt quãng, "Tôi mệt quá, muốn ngủ một lát.......Đừng như thế, tôi không lạnh chút nào hết, rất ấm. Ba mẹ anh là người tốt, tôi có lỗi với họ, Dương Mị bị tôi liên lụy, tuổi không còn trẻ nữa........"
Nghiêm Tà cắn răng đè gáy anh, vùi đầu anh vào ngực mình, không ngừng hôn lên đỉnh đầu ướt sũng mang theo mùi vị của nước sông.
Nhưng nước sông sao lại mặn thế này, hắn hoảng hốt nghĩ.
Mặn quá.
Hai mắt Giang Đình khẽ nhắm lại, con ngươi rời rạc không ánh sáng, nhưng đáy mắt lại có vẻ thoải mái và thỏa mãn. Anh chỉ có thể duy trì tư thế này, cho dù dưới tình huống chật vật đến vậy, thì đường nét sườn mặt và chi tiết ngũ quan đều không hề có bất kỳ khuyết điểm nào, giống như sứ trắng ngâm trong nước; môi anh nhợt nhạt, nhưng cũng rất mềm mại, mỗi khi mở miệng nói chuyện đều dán sát lên da thịt trước ngực Nghiêm Tà.
"Thật tốt, cuối cùng hai ta vẫn ở chung một chỗ, nói chuyện phiếm với tôi chút đi......Sau khi rời khỏi đây anh muốn làm gì? Lần này trở về phải thăng chức đi, nếu không về nhà kế nghiệp nghề đào than, ba mẹ anh nhất định sẽ rất vui.........."
"Chơi em," Nghiêm Tà nghiến răng nghiến lợi nói, "Ông đây chỉ muốn chơi em, sau đó dẫn em đi kết hôn."
Giang Đình im lặng mỉm cười, tuy nụ cười kia yếu ớt đến mức gần như không thấy rõ, "Được."
Bả vai Nghiêm Tà run rẩy, tầm mắt mơ hồ, cổ họng đau nhức như có lửa đốt.
"Anh thật đẹp," Giang Đình lẩm bẩm, "Nghe lời, đừng khóc, tôi ngủ một lát thôi."
Sức nặng toàn thân anh chậm rãi đè lên ngực người yêu, nhắm mắt lại. Khoảnh khắc đó, Nghiêm Tà gào đến khản giọng: "Giang Đình! Đừng ngủ! Giang Đình!!
Có đến mấy giây, máu trong người Nghiêm Tà lạnh ngắt, hắn nắm lấy quai hàm của Giang Đình cưỡng ép nâng mặt anh lên, ngón tay run run đặt dưới chóp mũi thăm dò hơi thở, cho đến khi xác định vẫn còn hơi thở nhè nhẹ, anh chỉ tạm thời chìm vào giấc ngủ hoặc hôn mê mà thôi, hắn mới cảm giác được trái tim thít chặt rốt cuộc miễn cưỡng khôi phục nhịp đập.
"Đừng ngủ, không sao đâu," hắn không ngừng lặp đi lặp lại, đắp tất cả quần áo lên người Giang Đình, giữ ấm cho anh, "Không sao, tôi ôm em..........Không sao, không có việc gì."
Xa xa vang lên tiếng sột soạt, một bóng người xuất hiện dưới ánh trăng, từ từ đến gần.
Là Văn Thiệu.
Toàn thân hắn ta đều là thương tích, chậm rãi bước tới gần rồi ngồi xuống, chăm chú nhìn vào Giang Đình, sau lưng có một vệt máu kéo dài.
"Mẹ nó, sao mày còn chưa chết?" Giang Đình nghiến răng nghiến lợi nói.
".............Nhìn kìa," Văn Thiệu hơi nghiêng đầu, trả lời một nẻo: "Cậu ấy có phản ứng."
Nghiêm Tà cúi xuống nhìn, thân thể Giang Đình căng thẳng thấy rõ, nhịp thở gấp gáp, tự như rất không ổn định.
"Mỗi lần đều như thế, cho dù không dùng mắt, cậu ấy vẫn có thể nghe thấy, ngửi thấy, thậm chí là cảm giác được tao........Cho nên suốt ba năm nay tao vẫn luôn tin tưởng cậu ấy không hoàn toàn mất đi ý thức, cậu ấy chỉ tạm thời đi đâu đó, cuối cùng vẫn muốn tỉnh lại quay về bên tôi."
Đôi mắt sâu thẳm u tôi của Văn Thiệu lộ ra ánh mắt khó tả, Nghiêm Tà nhận ra đó là gì.
——Kẻ điên vặn vẹo đã hoàn toàn hóa rồ sau một thời gian dài tuyệt vọng.
"Chỉ có điều lần này khác," hắn ta mang theo nụ cười khiến người ta không rét mà run dịu dàng nói, "Lần này cậu ấy muốn đi với tôi."
Văn Thiệu vươn tay chạm vào gò má tái nhợt của Giang Đình, toàn bộ móng tay trên năm ngón tay của hắn ta đã bật ra, máu thịt lẫn lộn, hệt như ma quỷ máu me đầm đìa bò ra từ địa ngục. Nghiêm Tà vặn ngược tay hắn ta ra, dùng sức lớn đến mức mấy đốt ngón tay run run, hắn dùng hết sức lực toàn thân đẩy ra, gào lên: "Cút ngay!!"
Văn Thiệu ngã xuống cát, Nghiêm Tà giống như mãnh thú phản kích sau khi bị ép đến sắp chết, ý thức hoàn toàn trống rỗng, cởi áo khoác ra bọc Giang Đình lại, sau đó nhào tới ấn hắn ta xuống, nắm tóc hắn ta đập mạnh xuống đất!
"Phụt!" Văn Thiệu phun ra một ngụm máu, khuỷu tay quặp lấy cổ Nghiêm Tà quăng ngược xuống đất, nắm tay như búa tạ không chút lưu tình nện xuống mấy chiếc xương sườn đã rạn nứt của hắn, khớp tay ép nát máu thịt, lục phủ ngũ tạng như bị xoắn nát thành bùn, phát ra tiếng va chạm khiến người ta ê cả răng.
"Sao lại phá hỏng chuyện của tao, hả?" Văn Thiệu lạnh lùng hét lên: "Sao mày cứ phải xuất hiện phá hỏng chuyện của tao?!"
Nghiêm Tà tróc đầu chảy máu, mặt mũi dữ tợn, đạp mạnh vào bụng đối thủ, đá hắn ta bay ra ngoài, tiếng gào vang lên khắp rừng núi: "Vì mạng của mày đã đến lúc nên kết thúc!! Mày là tên tội phạm ma túy kinh tởm!!"
Văn Thiệu cúi gập người ho ra máu, Nghiêm Tà chống người lên nhưng không nổi, xương ngực xuất hiện vết lõm nhìn mà giật mình. Nhưng lúc này, đau đớn đã lấy hết mọi giác quan của hắn, chỉ còn lại sự tức giận điên cuồng nhấn chìm đỉnh đầu, trút toàn bộ cơn thịnh nộ vào từng mạch máu trong cơ thể; hắn gần như lê lết bò qua, nổi khùng bóp cổ Văn Thiệu, nhấn đầu hắn ta xuống đất, đập lên đá!"
Bụp!
Bụp!!
Mỗi một tiếng bụp vang lên đều kèm theo máu bắn tung tóe, Văn Thiệu đã không thể rên lên được nữa, ngón tay co quắp túm lấy cổ họng Nghiêm Tà, dùng hết sức lực bóp chặt động mạch chủ!
".....Hộc......"
"Hộc........"
Giang Đình nằm ngửa bên bờ sông, không ai nhìn thấy anh từ từ nâng tay lên, nước sông phản chiếu phác họa cổ tay và ngón tay thon dài.
Anh không mở mắt ra được, không thể phát ra âm thanh, lỗ tai ù ù, ngay cả hơi thở ngắn ngủi đứt quãng của mình của không nghe được. Linh hồn anh tựa như đang trôi lơ lửng trên không trung, tay phải mò mẫm hồi lâu trong mớ quần áo xộc xệch, cho đến khi chạm đến một vật lạnh lẽo có hình dáng vô cùng quen thuộc, anh yếu ớt nắm chặt lấy nó.
Đó là một khẩu súng.
Trước khi xe Jeep nổ, Nghiêm Tà với được khẩu súng này từ ghế sau, tiện tay nhét vào sau lưng anh.
Số mệnh giống như một cơ quan tinh xảo, trên mỗi một nối liên kết kín kẽ đều có khả năng thay đổi, tất cả vui buồn hợp tan, tất cả lỗ hổng tinh vi, cuối cùng đều dẫn đến kết cục đã được soạn sẵn từ trước——
Giang Đình hơi hé mắt, chĩa họng súng về phía hai thân ảnh đang quần nhau sống chết cách đó không xa.
Dù cho anh đã hoàn toàn không nhìn thấy gì nữa.
"Anh Nghiêm!"
"Anh Nghiêm!"
"Anh Nghiêm——"
Từng tiếng gọi kèm ánh đèn pin văng vẳng khe núi, Hàn Tiểu Mai chợt ngừng bước, quay đầu lại.
Nhân viên cứu hộ gian nan lặn lội qua những tảng đá dốc và trơn trượt, Mã Tường đầu cũng không ngẩng lên, hỏi: "Sao thế?"
"........Bên kia có ánh sáng."
"Gì?"
"Sông," Hàn Tiểu Mai nheo mắt, "Là một con sông!"
Nhân viên tìm kiếm cứu nạn đồng loạt ngừng động tác, nhìn thấy Hàn Tiểu Mai cầm loa nhảy xuống khỏi tảng đá, nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía con sông, ngay cả Mã Tường cũng không kịp ngăn cản: "Này! Quay lại!"
"Hai anh ấy sẽ không chết! Chắc chắn là rơi xuống sông!" Hàn Tiểu Mai quay đầu hét lên, nước mắt đột nhiên tuôn rơi: "Chỉ cần hai anh ấy rơi xuống sông, chắc chắn sẽ sống! Nói không chừng đang ở gần đây thôi!"
Mã Tường nhất thời cứng họng.
"Anh Nghiêm! Giang đội!" Loa phóng thanh khuếch tán tiếng gào tuyệt vọng của Hàn Tiểu Mai đi khắp khe núi: "Các anh đang ở đâu! Lên tiếng đi! Anh Nghiêm—— "
"Anh........"
"Anh Nghiêm......."
Giống như ảo giác xuất hiện khi con người rơi vào tuyệt vọng cùng cực, tiếng vang hư ảo theo gió bay tới, tâm trí Nghiêm Tà phân tán.
Giây tiếp theo thế trận giằng co bị phá vỡ, hắn bị Văn Thiệu lợi dụng sơ hở lật ngược lại, túm đầu đập vào cát.
Bốp bốp!
Chấn động kịch liệt khiến mắt hắn nổ đom đóm, phút chốc ngoài choáng váng ra hắn không còn cảm nhận được gì nữa. Trong đau đớn dữ dội kéo dài vô tận, rốt cuộc hắn cũng nghe thấy tiếng gọi đứt quãng từ xa truyền tới, đúng là Hàn Tiểu Mai!
Nhân viên cứu nạn đã tìm được đến đây rồi!
"Trả lời đi kìa," cùi chỏ Văn Thiệu đè lên cổ họng Nghiêm Tà, thở hổn hển giễu cợt nói, "Nếu còn không trả lời bọn chúng sẽ rời đi!"
"............" Sắc mặt Nghiêm Tà xanh đỏ tím tái, không phát ra được bất cứ âm thanh nào.
"Đợi chúng tìm thấy xác mày, chúng sẽ nói gì nhỉ? Giả vờ rơi mấy giọt nước mắt, rồi cừ hành một tang lễ rườm rà giả dối, hay thầm cười nhạo mày là một tên đần, uổng công nhảy xuống chịu chết cuối cùng cũng chả thay đổi được cái gì cả?"
Văn Thiệu đến gần khuôn mặt khó ưa khiến hắn ta hận không thể nghiền nát thành tro trước mắt, máu tươi từ cánh mũi hắn ta ồ ạt chảy xuống thành dòng, từng chữ đều ẩn chứa sự ác ý không thèm che giấu:
"Ngay từ lúc bắt đầu mày đã được định sẵn chỉ diễn vai phụ trong bi kịch, Nghiêm Tà..........Mày chỉ là một tên rác rưởi."
Hai người nhìn nhau ở khoảng cách gần, mười ngón tay Nghiêm Tà đâm vào cổ Văn Thiệu, máu tươi uốn lượn chảy dọc xuống theo ngón tay. Nhưng lúc này đối với hai người bọn họ, bất cứ tổn thương hay đau đớn trên thân thể đều không là gì, khuôn mặt ngàng tàng hung ác của Nghiêm Tà vì dùng sức quá mức mà trở nên méo mó, hắn nghiêng đầu, môi chậm rãi mấp máy.
——Đần, độn.
Văn Thiệu nhìn theo tầm mắt hắn, chợt thấy Giang Đình đã gắng gượng ngồi dậy, hai mắt vô hồn nhìn đi nơi khác, nhưng họng súng lại đang chĩa về phía bọn họ!
Nước sông trên họng súng lóe lên tia lạnh lẽo, Văn Thiệu hơi sửng sốt, chốc lát như nhìn thấy chuyện cười gì đó: "Bắn đi, Giang Đình?"
"................."
"Cậu không nhìn thấy nữa đúng không?"
Giang Đình bất động như không nghe thấy.
"Bắn đi, hay là cậu không dám tùy tiện bóp cò," Văn Thiệu thở hổn hển bật cười: "Là giết tôi hay giết chết thằng họ Nghiêm, cậu không dám đánh cược à?"
——Tôi không dám sao? Giang Đình nghĩ.
Sự chấn động khi viên đạn trong trí nhớ bay ra khỏi nòng súng, xuyên qua hư không, xuyên qua huyết mạch, khơi dậy một đoạn ký ức rõ nét từ trong sâu thẳm ý thức, giọng nói quen thuộc từ hơn mười năm trước vang lên bên tai——
Đoàng!
Leng keng.
Đoàng!
Leng keng.
Đoàng!
...
Vỏ đạn rơi đầy đầy, Giang Đình thảo bịt tai ra, chợt nghe thấy sau lưng có người hỏi:
"Cậu là sinh viên trưởng này à?"
Giang Đình quay đầu lại, ở cửa trường bắn vắng vẻ, một ông bác cao gầy chắp tay sau lưng, ngược sáng đứng đó.
".......Phải ạ."
"Bảy mét mốt bắn được chín mươi bảy điểm, thành tích không tệ."
"Quá khen..........."
"Nhưng vẫn còn thiếu chút chút."
Giang Đình chỉ cho rằng đây là một ông bác về hưu tới đây tản bộ, nên anh chỉ khẽ cười cười, cũng không phản bác.
"Không phục?" Ông bác cứ như nhìn thấy suy nghĩ của anh, "Chiến thuật bắn súng đầu tiên là dùng tâm, kế đó dùng não, cuối cùng mới là dùng mắt. Đối với một tay súng bắn tỉa thì những yếu tố như tốc độ gió, khoảng cách, góc độ, nhịp tim, nhịp thở, đều phải tính toán đến mức độ hoàn mỹ thống nhất, nếu không sai một ly đi ngàn dặm. Lúc cậu bóp cò quá chú trọng dùng mắt, nhưng sau khi tốt nghiệp cũng đội ra ngoài làm việc, làm gì có mục tiêu nào bất động như bia ngắm cho cậu bắn thế?"
Giang Đình đang thu dọn ba lô chuẩn bị rời đi, nghe vậy bất đắc dĩ lắc đầu: "Nhưng quy định cơ sở đã được sửa đổi rồi, giờ cảnh sát ra ngoài làm nhiệm vụ cũng không dám nổ súng!"
"Cảnh sát không dám nổ súng, chẳng lẽ phần tử tội phạm cũng không dám?"
Chẳng hiểu sao trong lòng Giang Đình chợt giật mình, bất giác đứng lại.
"Luôn có những lúc người cảnh sát phải đối diện với sinh tử, khi trên vai cậu đeo huy hiệu cảnh sát nổ súng, thì các điều khoản pháp luật và chính nghĩa thực tế đều nằm dưới nòng súng của cậu." Ông bác giơ ngón tay chỉ vào ngực trái rồi lại chỉ vào thái dương mình: "Âm thanh, cảm giác, bản năng bắn, tính toán cảm quan.......Cái mà người bắn tỉa dựa vào không phải là gặm nhấm tài liệu giảng dạy hay bia ngắm. Cậu thanh niên, cậu chỉ thiếu chút nữa thôi, trở về luyện tập thêm đi."
Giang Đình quay đầu lại, đang định lên tiếng chợt giật mình. Ông bác nhìn anh khẽ gật đầu, trên gương mặt gầy guộc nghiêm túc biểu lộ vẻ từ ái khó phát giác, sau đó xoay người chắp tay sau lưng rời khỏi trường bắn.
Đó là một ngày giữa hè trong sân trường công đại (đại học công an), ngoài cửa lớn ánh nắng chói chang, rực rỡ lóa mắt.
Bóng lưng cao ngất của Nhạc Quảng Bình càng lúc càng xa, cuối cùng biến mất giữa những năm tháng huy hoàng mà tang thương.
"Thừa nhận đi, Giang Đình." Văn Thiệu tiếc nuối nói, mặt mũi, đầu tóc và một nửa ngực đã bị máu tươi thấm đẫm, nhưng đáy mắt hắn ta vẫn lóe lên vẻ ác ý thương hại: "Cậu không dám."
Đúng lúc này Nghiêm Tà vung tay chặt ngang cánh tay đang kẹp chặt cổ họng mình, hai tay vặn ngược, răng rắc! Văn Thiệu không ngờ hắn lại hung hãn như vậy, khuỷu tay phát ra âm thanh giòn giã, lập tức uốn cong thành một góc độ đáng sợ!
Một tiếng rên trầm đục vang lên, Nghiêm Tà đạp Văn Thiệu ra, bất chấp tất cả hét lên: "Giang Đình! Ngay bây giờ!!"
Văn Thiệu lảo đảo vài bước mới đứng vững, đáy mắt lóe lên vẻ hung ác, cất bước lảo đảo nhào về phía Nghiêm Tà!
Tốc độ gió, khoảng cách, âm thanh, nhịp tim, nhịp thở.
Hơi thở yếu ớt của Giang Đình thoáng ngừng lại, gió thổi mang theo những động tĩnh nhỏ nhặt nhất trong trời đất vào màng nhĩ. Nhịp tim của Nghiêm Tà, hơi thở của Văn Thiệu, dao đạo khi vật liệu may mặc ma sát với không khí, tiếng đất bùn bị lòng bàn chân giẫm lên........ép tất cả âm thanh thành một sơ đồ mặt phẳng, chợt xoay tròn rồi dựng thành hình chiếu lập thể trong não anh.
Văn Thiệu nhào về phía Nghiêm Tà.
Giang Đình nâng họng súng lên, vô số anh linh từ trong hư không vươn tay ra, cùng anh bóp cò——
Đoàng!!
Tiếng súng vang vọng núi rừng, bước chân Hàn Tiểu Mai khựng lại, kinh ngạc ngẩng đầu.
Theo tầm mắt của cô, xuyên qua từng lớp cây cỏ dày đặc và bóng đêm tối tăm, bên bờ sông, viên đạn xoay vòng vòng xé rách không khí, xuyên qua cổ họng của Văn Thiệu, máu tươi bắn ra một đường vòng cung hắt lên trời!
Giây phút này, tình trạng giương cung bạt kiếm rốt cuộc ngừng lại, ngắn ngủi mấy giây nhưng lại như một vở bi kịch dài dằng dặc vừa hạ màn.
Văn Thiệu quỳ sụp xuống, giật giật mấy cái nhưng cuối cùng cũng không kịp, cơ thể mất đi sức sống ngã quỵ xuống.
Hắn ta chết rồi.
Nếu cẩn thận quan sát kỹ cái xác, thì sẽ phát hiện ra vị trí cổ họng viên đạn xuyên qua hoàn toàn giống hệt vị trí mà vị bác sĩ làng tự sát, không lệch một milimet nào.
Hai vùng đất Trung – Miến, kéo dài vạn dặm, sợi dây tội ác lúc này chán nản đứt đoạn.
Vô số oan hồn than khóc nhiều năm qua giờ phút này cuối cùng cũng đc giải thoát, bay lên trời.
"........Giang Đình," Nghiêm Tà thất thanh: "Giang Đình!"
Tay Giang Đình buông lỏng, khẩu súng rơi xuống đất rồi theo lực đàn hồi bật ngược về phía sau.
Nghiêm Tà lảo đảo xông lên, tiếng gào lạc giọng: "Giang Đình! Tỉnh lại, nhìn tôi! Nhìn tôi!!"
"Giang đội, Nghiêm đội——"
"Nghiêm đội!"
"Họ ở đó! Họ ở đó!!"
Xa xa cuối bờ sông, luồng sáng lắc lư nhanh chóng tới gần, đó là nhân viên tìm kiếm cứu hộ đang vội vàng chạy tới.
Nhưng Nghiêm Tà không nhìn thấy, cũng không cảm giác được bất cứ cái gì.
Hắn ôm cả thế giới của mình vào lòng.
".............." Môi Giang Đình mấp máy, tựa như muốn nói hai chữ, Nghiêm Tà run rẩy cúi đầu xuống, nghe thấy anh lặp lại, nói: "Thật tốt."
Đầu ngón tay anh trượt xuống khỏi khuôn mặt cứng rắn của Nghiêm Tà, thực ra anh đã không còn cảm giác được gì nữa.
Thật tốt.
Bóng dáng của vô số đồng đội hiện ra giữa không trung, trên môi là nụ cười vừa quen thuộc vừa vui vẻ, dang rộng vòng tay chào đón anh. Giang Đình cũng cười, cất bước đi về phía những tiếng reo hò xen lẫn máu và nước mắt, quay đầu nhìn lại lần cuối những năm tháng khói lửa tán loạn cùng chuỗi chiến công mệt nhoài.
Nghiêm Tà quỳ xuống, ôm lấy thân thể anh, gào lên.
Anh còn sống, Giang Đình nghĩ.
Thật tốt.