Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 18
Khởi Linh – Vũ Quá Tích Niên
***
"Mặt?" Nghiêm Tà hơi bất ngờ.
Giang Đình nhìn hắn chằm chằm.
".........Không có, lúc đó tối quá, với lại trong tay hắn có súng."
"Anh không nhìn rõ hắn ta trông thế nào à? Chiều cao, thể hình, hay ngoại hình đặc biệt nào đó?"
Nghiêm Tà ngẫm lại, nói: "Quả thật rất khó nhìn rõ, có điều chiều cao không thấp, thể hình chắc thuộc loại trung bình, tốc độ chạy cực kì nhanh."
Giang Đình gật đầu im lặng, lát sau đột nhiên nói: "Không thể điều tra tiếp vụ án này thêm nữa."
Giọng nói của anh rất nhẹ nhưng cực kiên quyết, Nghiêm Tà đã qua thời trẩu tre không hợp thì đập bàn, nhưng bấy giờ sắc mặt vẫn thay đổi: "Anh nói gì cơ?"
"Anh không tra được chứng cứ trực tiếp chứng minh Hồ Vĩ Thắng có tham gia trong việc sản xuất ma túy. Trong tình trạng không có lời khai, không thể tạm giam giữ được, có lẽ cách tốt nhất là nên tiếp tục điều tra theo hướng bán thuốc giả. Điểm nguy hiểm của vụ này nằm ở chỗ phương pháp của Hồ Vĩ Thắng chẳng những vi phạm pháp luật, đồng thời còn chọc giận cả đường dây buôn ma túy, hung thủ sát hại chân chính đã tham dự rồi, nếu phía cảnh sát đào sâu điều tra thêm nữa ắt sẽ gặp phải nguy hiểm khó lường."
Nghiêm Tà nhìn thẳng vào hai mắt Giang Đình, mãi sau mới lên tiếng, giọng nói nhẹ mà nguy hiểm: "Tại sao, chẳng nhẽ chúng ta sợ bọn tội phạm?"
Giang Đình không có trả lời câu hỏi này, anh nói: "Bọn chúng có một mạng lưới phạm tội cực kì tinh vi, khó có thể kiểm tra lợi thế, lớn mạnh và tỉ mỉ hơn tưởng tượng của anh, cũng bí mật hơn..........."
"Tại vì túi ma túy kia?" Lời tự thuật của anh bị Nghiêm Tà xen ngang.
"................"
"Túi ma túy kia không phải thứ bình thường, anh đã nhận ra manh mối từ đó, có phải không?"
Không chờ Giang Đình đáp lại, Nghiêm Tà đứng dậy, gần như kề sát mặt anh: "Thứ ma túy đó giống với Adela giả bán cho Phùng Vũ Quang, vì thế anh mới muốn giấu nó đi, có đúng không?"
Giang Đình đan hai tay để trên chăn lông, đối diện với câu chất vấn dần ép sát của Nghiêm Tà mà chẳng phản ứng gì, thậm chí giọng điệu vẫn như vậy: "Nếu anh muốn hỏi tiếp về túi ma túy kia, tôi nói rồi, tôi chỉ muốn lấy nó làm của riêng, chỉ vậy thôi."
Đèn dây tóc của phòng bệnh phát ra tiếng tách tách nho nhỏ, ngoài đó ra, chỉ có hai gương mặt áp sát, phả hơi thở vào nhau.
Nghiêm Tà dần ngửa về sau, đứng thẳng, phảng phất cái tướng gây gổ kia không hề tồn tại, chợt nói: "Sáng hôm trước, cha mẹ của nạn nhân Phùng Vũ Quang đã lặn lội từ Bắc Kinh đến Kiến Ninh, đến nhà xác nhận dạng thi thể rồi."
Giang Đình lặng thinh.
"Nhà họ Phùng chỉ có độc một đứa con trai, cha cậu ta là dân kinh doanh, mẹ thì đã từ chức từ lâu để chăm sóc cậu ta. Phùng Vũ Quang rất hiếu thảo, tuy đôi khi có ham chơi, nhưng mỗi dịp tết đến, sinh nhật cha mẹ đều không quên gọi điện với mua quà tặng gửi về, cậu ta có tiếng là đứa có tương lai trong số họ hàng thân thích, cũng là niềm kiêu ngạo và gửi gắm duy nhất của hai người họ."
"Mỗi một người bị hại đều từng là nỗi kiêu ngạo cùng gửi gắm của cha mẹ họ." Giang Đình trả lời.
"Năm nay cha mẹ cậu ta sắp tròn sáu mươi rồi, hai người không chịu nổi kích thích này, vừa nhìn thấy thi thể đã ngất lịm tại chỗ. Cha cậu ta cứ khóc lóc làm um trong phòng họp công an cục, ông ấy cứ đập đầu vào bàn, mấy cô cậu pháp y có ngăn cũng không được. Tuổi tác hai người cũng không thể sinh đứa thứ hai để nương tựa lúc tuổi già sức yếu coi như niềm an ủi được nữa, sau này hai ông bà sẽ phải sống trong đau khổ với tuyệt vọng lâu dài, ngày qua ngày, không bao giờ kết thúc."
"Giang Đình." Nghiêm Tà gọi tên anh, chầm chậm nói: "Sinh viên chết đau đớn vùng vẫy trong tủ lạnh kia từng là một người sống, có cha mẹ họ hàng, bạn bè cùng lứa, với anh mà nói cậu ta chỉ là ba chữ "người bị hại" đơn giản gọn ghẽ trên hồ sơ vụ án, nhưng với một số người khác, cậu ta là cả thế giới của họ. Nếu hung thủ không đền tội, cậu ta sẽ bị mang danh con nghiện mà không thể ngủ yên dưới mồ, nếu cảnh sát chúng ta không rửa sạch nỗi oan của cậu ta, vậy còn ai có thể kêu oan báo thù thay đây?"
"——Vì sao không thể báo thù?" Giang Đình hỏi ngược: "Đối phương sử dụng sát thủ chuyên nghiệp để giải quyết hậu quả, anh tưởng bọn chúng sẽ bỏ qua cho Hồ Vĩ Thắng đã đưa ma túy kiểu mới cho cảnh sát chắc?"
"Nếu anh là nạn nhân, anh sẽ cảm thấy được an ủi khi dùng bạo chế bạo với hung thủ à?" Nghiêm Tà nói quyết đoán: "Chúng ta đưa những tên tội phạm ra trước công lý, không chỉ vì để an ủi người nhà nạn nhân, hơn hết là khiến những kẻ gây tội ác kia phải sợ hãi! Nếu bọn chúng có một mạng lưới buôn lậu ma túy đúng như anh nói, tương lai sẽ có thêm bao nhiêu người như Phùng Vũ Quang, trở thành nạn nhân nữa đây? Cảnh sát chúng ta còn phải tiếp nhận bao nhiêu bậc cha mẹ như nhà họ Phùng, đau đớn tuyệt vọng khi nhận thi thể?!"
Âm cuối của Nghiêm Tà trầm xuống khiến lòng người mơ hồ, hệt như ngay cả kẽ hở của từng viên gạch trên tường cũng đều lặng lẽ rung động.
Vậy nhưng, Giang Đình lại chẳng nhếch mày dù chỉ một lần, anh hờ hững nói: "Không quan trọng, cảnh sát cũng chỉ là một nghề nghiệp, nếu anh chết rồi, cha mẹ anh cũng sẽ tuyệt vọng đau lòng cả thôi."
Giang Đình thuộc kiểu người có vẻ ngoài từ gương mặt đến khí chất đều rất hiền hòa. Tuy nhiên, cảm giác mềm mại tựa tơ lụa này chỉ là mã ngoài mà thôi, sâu trong anh là sự cứng đầu cùng không dễ khơi gợi hứng thú, cứ như cho dù lời thề có nhiệt huyết khẳng khái tới đâu, hay ngôn từ có hăng hái chịu ơn hơn nữa, cũng không thể kích thích nổi thái độ lạnh nhạt kiên định của anh.
Yết hầu Nghiêm Tà khẽ di động, phảng phất đã nhẫn nhịn điều gì đó, sau mấy lần bèn nói bất thình lình: "Anh nói anh muốn giữ túi ma túy kia làm của riêng?"
Giang Đình không ừ hử.
"Nhưng kết quả xét nghiệm sau vụ tai nạn cho thấy anh có ít nhất hai năm không hít ma túy."
"............"
"Vì thế, một người chưa từng hút ma túy như anh muốn lấy ma túy về làm gì, làm thí nghiệm hóa học cấp ba à?"
"Cứ nghĩ tôi muốn lấy đi bán lấy tiền đi," Giang Đình có nghe nên trả lời, không bất ngờ khi biết Nghiêm Tà đã kiểm tra hồ sơ bệnh án của mình: "Lạ lắm à?"
Anh trả lời hết sức lưu loát trôi chảy không hề có trở ngại tâm lý, đổi sang người khác có lẽ đã bị bí từ ngay luôn rồi. Song Nghiêm Tà là tên cảnh sát hình sự kì cựu hơn mười năm, Giang Đình còn chưa dứt lời, hắn đã cười lạnh: "Được, không lạ lùng chi. Cơ mà tôi càng thấy hứng hơn là sau vụ nổ bom ở nhà máy nhựa của năm đó, anh được phía cảnh sát xác nhận rằng đã hi sinh, Dương Mị lại cứu được anh trong vụ tai nạn trên đường cao tốc đi đến Kiến Ninh. Khoảng thời gian trống này khiến tôi tạm thời cho rằng anh bị lũ buôn ma túy bắt cóc, nhưng anh là đội trưởng đội truy lùng ma túy, chức vụ quan trọng thế này sao có thể bị bọn chúng tra hỏi cho được?"
".........." Sắc mặt Giang Đình bắt đầu xuất hiện sự thay đổi là lạ.
Anh tức thì vặc lại: "Sao anh biết không bị tra hỏi?"
"——Không cần, không cần cầm bệnh án, cũng không cần cởi đồ." Nghiêm Tà cắt ngang lời Giang Đình, nói: "Thực ra tôi chỉ muốn hỏi anh một câu. Tại sao không tiêm ketamine(*) đi cho xong chuyện?"
Tình huống giằng co bỗng xuất hiện sự tĩnh lặng ngắn ngủi.
"Đừng nói với tôi rằng thông tin lấy từ thuốc gây nghiện ketamine có thể sẽ vớ vẩn nhé, chúng ta đều từng được đào tạo thẩm vấn, lũ buôn ma túy còn rõ hơn chúng ta, thà để anh nói lung tung còn hơn là im lặng chết chóc."
Giang Đình rốt cuộc hỏi: "Tóm lại anh đang muốn nói gì?"
Nghiêm Tà đứng thẳng, đút hai tay vào túi quần, bởi vì ngược sáng nên có vẻ cao gầy lạ thường, gây cảm giác khó chịu cực kì cho người khác.
"Hình tượng của anh trong tôi chẳng hoàn toàn vô tội trong sạch gì đâu, đội trưởng Giang ạ." Nghiêm Tà bình tĩnh nói, "Tôi hi vọng anh vẫn là người cảnh sát tốt liêm chính, nghiêm cẩn của năm năm trước, nhưng nếu anh tiếp tục cản trở tôi đào sâu vụ án, tôi sẽ không thể không nghi ngờ anh có liên quan tới lợi ích bí mật nào đó với đường dây ma túy đấy."
Giang Đình ngây ra, cảm thấy thật vô lý hết sức.
"Không còn sớm nữa, hôm nay cứ vậy thôi há." Nghiêm Tà quay người, buông một câu: "Dưỡng thương cho tốt đi."
Cửa phòng bệnh đóng cạch một tiếng, Giang Đình tựa ra sau gối, dùng hai ngón tay day chặt mi tâm.
".................." Rất lâu sau anh mới thầm thì chửi một câu, có điều không bật ra tiếng.
***
"Đồ ngu——!" Bốp một tiếng rõ to, cục phó Ngụy đập tài liệu đến trước mặt Nghiêm Tà, gào to hết sức.
Tất cả mọi người trong phòng họp đều rụt cổ, miệng câm như hến, chỉ mong bản thân mình sao không thành vô hình cho rồi.
Chỉ có Nghiêm Tà thân làm đương sự tay kẹp điều thuốc, vắt chéo hai chân, mặt mũi lạnh tanh đối diện với phó cục trưởng đang phun mưa, thở một vòng hơi thuốc thật dài.
"Vì sao hành động một mình? Vì sao không viết báo cáo? Vì sao không xin cầm súng?! Chính chú mày bị nghi phạm đánh chết cũng chẳng sao! Còn lôi cả quần chúng đi đường hóng hớt lên tầng thượng quan sát tình hình, mém bị nghi phạm đẩy ngã chết từ cầu thang, để đến giờ người ta vẫn còn nằm trong bệnh viện! Nếu gia đình người ta có đến khiếu nại với cấp trên, ông lột trần trói chú mày lại mang đi xử lý!"
"Không sao đâu lão Ngụy," Nghiêm Tà nói thản nhiên, "Cháu đến bệnh viện rồi, quần chúng cảm động vì tinh thần liều mạng phá án của cảnh sát chúng ta lắm, anh ta đã đồng ý không đi khiếu nại rồi."
"......................" Phó cục trưởng Ngụy dồn khí ở đan điền, lấy hết sức mình, gào to một câu: "ĐỜ MỜ MÀY!"
Tần Xuyên ngồi đằng sau Nghiêm Tà bị vạ lây, im lặng bỏ mắt kính gọng vàng xuống, lấy khăn tay từ trong túi quần ra lau sạch nước miếng.
"Tiểu Cao!" Phó cục trưởng Ngụy hãy còn giận dữ: "Báo cáo tình hình!"
Cao Phán Thanh của tổ nghiệp vụ thuộc đội cảnh sát hình vụ đang co cụm người nấp sau lưng Mã Tường giả vờ bản thân không tồn tại, bị gọi tên bất đắc dĩ, chỉ đành ngượng mặt đứng dậy.
"Hầy.............anh em bên tổ nghiệp vụ với giám định viên đã thức trắng đêm khám xét lại nhà của nghi phạm Hồ Vĩ Thắng, bước đầu đã lấy được một số dấu vân tay từ dụng cụ điều chế ma túy mà đội phó Nghiêm thu được, hiện tại nhân viên điều tra hiện trường vẫn đang kiểm tra thêm.......... Vì thế chúng tôi đã nhanh chóng phúc thẩm Hồ Vĩ Thắng, có điều gã này nhất quyết khai rằng gã chỉ bán thuốc giả chứ hoàn toàn không biết về giao dịch ma túy, trước mắt tạm thời không có bước đột phá nào trong việc lấy lời khai............"
"Gã đã biết học khôn từ vụ cưỡng bức chưa thành năm đó ở Cung Châu." Nghiêm Tà cau mày nói, "Điều chế buôn lậu ma túy quá đủ để ăn kẹo đồng, mua bán thuốc giả đến chết cũng bóc lịch tối đa hai mươi năm thôi."
Hắn lại nhắc đến vụ án cứng đã niêm phong của Cung Châu, phó cục trưởng Ngụy gần như nổ tung: "Chú mày câm miệng lại."
Nghiêm Tà nhún vai tỏ vẻ ứ sao.
Ông chú Ngụy hỏi sang giám định viên: "Đã có dấu vân tay, vì sao không nhanh chóng lấy lời khai?"
Cao Phán Thanh cảm thấy mình đen vờ lờ, nên mới bị buộc đứng dậy phát biểu ngay lúc sếp nhỏ bị sếp lớn mắng té tát: "Bởi bởi bởi bởi bởi vì không thể dùng vân tay để kết luận chứng cứ Hồ Vĩ Thắng có tham gia điều chế ma túy..............."
Cục phó Ngụy hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh tránh cho huyết áp của mình vọt lên đến chỉ số 180, cắn răng hỏi: "Tại, vì, sao?"
Cao Phán Thanh khóc không ra nước mắt.
"——Bởi vì vân tay của Hồ Vĩ Thắng chỉ có ở đáy bể bình phản ứng, phần dưới của bộ lọc và vị trí di động ở hai bên đỉnh máy tách nước, còn trên van tạo khí của bình ga, hay nắp bình thuốc với mối nối ống nước vv... trong bước quan trọng của việc sản xuất lại không tìm thấy dấu vân tay của gã."
Cục phó Ngụy im lặng dòm xuống, Nghiêm Tà rút một điếu Trung Hoa ra khỏi hộp, cũng không châm, vừa chậm rãi vân vê chơi vừa trầm tư nói: "Nói cách khác, Hồ Vĩ Thắng quả thực chưa từng sử dụng đống dụng cụ kia, gã chỉ chịu trách nhiệm vận chuyển và bảo quản, 'kĩ thuật viên' điều chế ma túy thực sự là người khác."
——Không biết vì gì trong đầu hắn đột nhiên tái hiện tình cảnh của mấy tiếng trước, đó là sau khi hắn thoát chết khỏi tầng gác mái, co giò đuổi đến đầu hành lanh, một hình ảnh thoáng nhìn thấy trong điều kiện ngược ánh sáng.
Hắn khẽ lắc đầu, cố ép bản thân nên tạm gác việc này lại.
"Cái thằng này........" Cục phó Ngụy quen thói định mắng Nghiêm Tà hai câu, ngặt nỗi không tìm được từ, tạm thời có hơi nghèn nghẹn, sau đó giật điếu thuốc trong tay hắn: "Không hút thì đưa cho chú, chỉ biết làm hỏng, đồ lãng phí!"
Nghiêm Tà: "....................."
Hàn Tiểu Mai tủi thân hỏi nhỏ Hoàng Hưng: "Chủ nhiệm Hoàng, cái thói rảnh rảnh cũng tìm cớ bắt lỗi mắng hai câu của anh Nghiêm là học theo cục phó Ngụy ạ?"
Hoàng Hưng nói nhỏ: "Suỵt——Hai ổng kia đều là dân cảnh sát hình sự, cục phó Ngụy cũng ngót ghét bốn mươi mới kiếm được vợ đó................."
"Trên bộ cực kì xem trọng vụ án 502 này, phía tỉnh đã hỏi thăm hai lần rồi đấy." Lão Ngụy quan sát cả phòng, nghiêm túc nói: "Bây giờ tình tiết vụ án đã liên quan đến điều chế sản xuất ma túy, cầm súng bất hợp pháp cùng tấn công cảnh sát, chúng ta không thể ngồi yên chờ phía tỉnh ép chúng ta đưa quân lệnh xuống được, các chú mày phải tích cực chủ động, trước tiên mỗi người hãy tự đặt ra giới hạn cho bản thân, giành lấy manh mối trước khi bị hung thủ xóa sạch hòng có được bước tiến triển mới! Nghiêm Tà."
Nghiêm Tà vừa rút điếu thuốc thứ ba ra, nghe vậy bèn nhanh chóng châm luôn: "Vâng vâng, chú nói đi."
Lão Ngụy liếc cái tướng tay cuốn băng vải, ngồi cà lơ cà phất, hai chân vắt chéo của hắn, bèn nhớ đến thằng oát phú nhị đại này từng còng hai gã lưu manh áp giải về đồn công an của năm đó, lại nhớ đến một thời trẩu tre của mình, thế mà cho cái thằng mặt người giống chó lưu manh này mặc đồng phục lẻn vào đội ngũ công an, bây giờ đành nhìn nó lên chức lão đại, huyết áp ông mém nữa tăng đến 180.
"Nếu không phá nổi vụ án trong vòng bảy mươi hai giờ, nửa đời sau chú mày cứ chờ đó đừng mơ lên làm sếp nữa." Lão Ngụy bi phẫn nói: "Lột đồng phục cút về nhà kế thừa nghiệp đào than đi."
"..............." Nghiêm Tà trợn to mắt nhìn ông, muốn nói rồi thôi, sau đó rốt cuộc đách nhịn nổi oán trách:
"Không gây với chú, sao hôm nay chú cứ nhắm mãi vào cháu thế, cháu là đứa thẳng........"
Lời còn chưa dứt, hắn mém bị gạt tàn của lão Ngụy đập cho mặt nở đầy hoa.
"Vâng vâng vâng," Nghiêm Tà được mọi người hớt hải nâng dậy, có hơi nhếch nhác vỗ ngực nói: "Phá án phá án, vầy thì phá án thôi. Lão Cao!"
Cao Phán Thanh đưa mắt nhìn ra hiệu "anh xin chú đấy!" với hắn.
Nghiêm Tà hỏi: "Mấy anh thẩm vấn Hồ Vĩ Thắng bao lâu rồi?"
"3 ca rồi, thẩm vấn cả đêm, đến giờ đã hơn tám tiếng. Thằng Hồ này không phải dạng vừa, biết lỡ lộ lời khai là chết tội cái chắc, gã cứ nhất quyết khai rằng gã nhặt đống dụng cụ điều chế ma túy kia về để chuẩn bị bán đồng nát, còn túi ma túy quan trọng mang tính chứng cứ kia lại bị cướp mất...."
Nghiêm Tà giơ tay, cắt ngang lời lão Cao, sau đó giơ ngón trỏ với ông chú Ngụy.
"Cho cháu một tiếng." Nghiêm Tà nói, "Trong vòng một tiếng không lấy được lời khai gã họ Hồ chết bầm kia, cháu sẽ đổi sang họ Ngụy."
Cục phó Ngụy ngây ra như phỗng.
Nghiêm Tà nghênh ngang bước đi, lão Ngụy ngơ ngác, sau đó mới đột ngột ngộ ra, giận dữ nói: "Ông đây thiếu một thằng cháu đỏm như chú mày chắc?!"
Chú thích:
(*)Ketamine: Ketamine được bán dưới nhãn hiệu Ketalar và một số tên khác, tại Việt Nam còn được gọi tắt là ke, là một loại thuốc được sử dụng chủ yếu để bắt đầu và duy trì gây mê. Nó gây ra một tình trạng giống như trạng thái giống như bị thôi miên, làm giảm đau, an thần, và mất trí nhớ. Các tác dụng khác bao gồm giảm cơn đau mãn tính và an thần trong hồi sức cấp cứu.Các chức năng tim, khả năng hô hấp và thở máy nói chung vẫn hoạt động khi dùng thuốc này. Các hiệu ứng thường bắt đầu trong vòng năm phút khi được tiêm và kéo dài đến 25 phút. (By Wiki)