Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 20
Khởi Linh – Vũ Quá Tích Niên
***
Không chỉ phòng thẩm vấn, đến mấy người đứng sau kính cách âm cũng sững sờ, Cẩu Lợi nói lầm bầm: "Đậu? Tình huống gì đây?"
Hồ Vĩ Thắng hệt như đang ngồi trên ghế điện, mặt mũi co giật kì lạ, khiến hàng lông vốn chẳng đoan chính của gã lệch đi, tiếng thở khàn khàn nghe rất rõ ràng.
"Thằng Giang không tuân theo quy định, nó chết là đáng, nó đúng phải có ngày này..........."
"Anh em của cậu ta là ai, cảnh sát? Viện kiểm sát hay tòa án? Không tuân theo quy định là sao, những người từng thẩm tra anh gồm những ai? Có phải hệ thống Cung Châu có luật lệ bất thành văn gì không?"
Ngoài kính thủy tinh truyền đến tiếng cốc cốc cốc, Tần Xuyên giơ một tay ra gõ, nói thầm vào tai nghe bluetooth: "Lão Nghiêm!"
Nghiêm Tà không quan tâm, chỉ thấy Hồ Vĩ Thắng nhìn đăm đăm mẩu đầu lọc, cắn răng liên tục lặp lại: "Tao không muốn chết, tao không phạm tội, tao chỉ là người được dẫn đi lấy hàng. Bọn chúng không thể qua cầu rút ván như thế, giết thằng Giang rồi, còn giết cả................"
"Ai dẫn anh đi lấy hàng? Hàng ở đâu ra? Người muốn giết Giang Đình là ai?" Nghiêm Tà đột ngột bật dậy, gần như áp sát mặt Hồ Vĩ Thắng: "Nói mau! Nếu không tôi sẽ thả anh ra, bị đâm chết trên đường cao tốc sẽ là kết cục ngày mai của anh!"
——Nếu Giang Đình có mặt tại đây, có thể ngay khi Nghiêm Tà hét câu "sẽ thả anh ra" đã cho hắn một bạt tai rồi kéo người về luôn.
Sau chuyện này, khi nhớ lại, Nghiêm Tà cũng rất hối hận khi ấy bản thân đã không kiềm được hét thêm nửa câu kia.
Hắn vốn chỉ muốn đe dọa nghi phạm lần cuối thôi, nhưng sự thực chứng minh sách giáo khoa của trường cảnh sát năm ấy là vô số kinh nghiệm được đúc kết ra ——Trong vấn đề thẩm vấn hình sự, chỉ cần mắc một lỗi sai, tất cả kết quả xây dựng trước đó đều rất có khả năng trở thành công cốc.
Hồ Vĩ Thắng ngước nhìn tấm ảnh hiện trường đẫm máu trước mặt Nghiêm Tà theo ý thức: "Đường Di Hòa với 'Tam Xuân Hoa Thụ', bọn họ nói hàng mới từ........."
Đột nhiên gã im bặt.
Hai mắt Nghiêm Tà nhìn đăm đăm từng nét biến đổi dữ dội trên gương mặt gã, tựa như vở kịch câm hoang đường, từ xanh đến đỏ, từ đỏ đến tím, cuối cùng gần như biến thành xanh mét, thốt ra hai chữ: "Không đúng."
Trái tim Nghiêm Tà đập mạnh.
"..............Lừa tao.............Bọn mày lừa tao.......Đờ mờ mày dám lừa bố?" Giọng nói ấp úng của Hồ Vĩ Thắng càng ngày càng to, gã thình lình gào to: "Đờ mờ mày dám lừa tao! Đây vốn không phải.............bố giết mày! Bố đờ mờ muốn giết đồ chó mày! Mày——"
Còng tay và xích sắt cùng kêu leng keng, cánh cảnh sát hình sự thấy tình hình bất ổn, vội đẩy cửa xông vào, cả toán người cùng cưỡng chế giữ chặt Hồ Vĩ Thắng đang mặt đỏ bừng bừng, nhất thời tiếng chửi rủa thậm tệ cùng gào thét phát ra từ miệng gã, sự lộn xộn trong phòng thẩm vấn thực sự khó mà nghe nổi.
"Bọn cớm chó chúng mày, định cậy miệng tao à, chúng mày sẽ không được chết tử tế......"
"Lão Nghiêm?" Tần Xuyên bước nhanh vào: "Chú không sao chứ? Làm sao thế?"
"..............."
Nghiêm Tà nhìn tấm ảnh trước mắt, không nói gì cả, đầu óc trống rỗng, chỉ còn mỗi ý thức đang nhanh chóng suy nghĩ.
Không đúng, không đúng chỗ nào?
Người đã bị nát bét, cả bức ảnh gần như không thể phân biệt được đâu là bộ phận cơ thể người, càng đừng nói đến hình dáng đặc biệt; nửa cái đầu lâu nằm thấp thoáng tại một góc là thứ còn sót lại duy nhất hay cái gáy bê bết máu đối diện với ống kính đây, Phạm Tứ đã biến dạng đến mức mẹ ruột gã cũng không nhận ra rồi cơ mà.
Hồ Vĩ Thắng hiển nhiên đã bị dọa sợ, là cái gì khiến gã đột nhiên tỉnh táo nhận ra điều bất thường tại đây?
Chi tiết nào trên bức ảnh khiến gã chắc chắn đống thịt vụn này không phải đồng lõa của gã?
"Lão Nghiêm!" Tần Xuyên dùng tay vỗ vào bả vai hắn: "Làm gì thế? Chú khùng à?"
Bụp!
Nghiêm Tà bật dậy, cái ghế gấp đập vào mặt đất vang lên tiếng chói tai, chỉ nghe thấy hắn nói: "Tôi biết rồi."
Tần Xuyên nhướng mày: "......Biết cái gì?"
"Đó là phụ nữ."
Hành động chửi hét to tướng của Hồ Vĩ Thắng chợt im bặt.
"Trên tấm ảnh này, điều duy nhất để lộ đặc điểm bên ngoài chỉ có mái tóc ngắn, mà đồng lõa của anh, là một người phụ nữ tóc dài. Vì thế khi Phùng Vũ Quang cắn ma túy nổi điên chạy khỏi xe, cô ta đã không kéo được cậu ta, còn anh bao che cho đồng lõa không chỉ vì sợ mình cô ta không qua được thẩm vấn, mà bởi giữa hai người có mối liên quan đến tình cảm." Nghiêm Tà gằn từng chữ, "Anh thích cô ta."
Bờ môi Hồ Vĩ Thắng run rẩy, phảng phất cái người mới tức giận vung tay múa chân vừa rồi là một kẻ khác.
Nghiêm Tà tiện tay quẳng tấm ảnh cho Tần Xuyên: "Trọng tâm điều tra lập tức chuyển sang quan hệ nam nữ của Hồ Vĩ Thắng, bao gồm nguồn tiền lưu thông, người thuê lui đến, điện thoại di động có liên hệ đến người khác phái nào, tuổi tác từ dưới 60 trên 16, không được bỏ sót bất kì người nào, lập tức điều tra!"
***
Tam Xuân Hoa Thụ.
Từ cái tên có thể thấy ông chủ ở đây đã thực sự cố gắng hết sức, có điều hộp đêm sẽ vẫn là hộp đêm, không có vì cái tên mà lịch sự hơn chút nào. Ánh đèn rực rỡ lấp lóe trên sàn nhảy, tiệc tùng linh đình trên quầy bar, DJ đang lắc đầu trên tầng hai, nhạc điệu mạnh mẽ như công trường đang dùng máy đóng cọc; ở đây đừng nói trao đổi bí mật, dù chỉ cách nhau có hai bước, có gào to đến đâu cũng rất khó nghe rõ.
"McCallan 25 năm, uống nguyên chất, không thêm nước, đưa thẳng lên đây." Nghiêm Tà tiện tay ném mấy tờ tiền giấy vào khe ngực gợi cảm của cô nàng tiếp viên, "Cho cưng đấy."
Hai mắt quyến rũ của nữ tiếp viên được trang điểm rất rung động lòng người, ướt át mà lão luyện liếc đồng hồ của Nghiêm Tà, sau đó mỉm cười quay lưng bước đi.
"Người làm nhiệm vụ đã vào vị trí, người dẫn đường đang di chuyển đến chỗ chú mày," Trong tai nghe bộc phát ra tiếng cười to của cả nam lẫn nữ trẻ tuổi, sau đó là giọng trêu chọc của Tần Xuyên: "Pha vừa rồi, chú mày mới cà mất nửa tháng phí phá án của đội chú đó, chắc ông chú Ngụy lại sắp vào viện kiểm tra huyết áp rồi."
Nghiêm Tà ngẩng đầu nhìn sang chỗ xa xa, nhưng từ vị trí này của hắn, chỉ có thể trông thấy một đám người không ra người đang múa may quay cuồng.
"Được rồi đê, lần nào cũng mình anh gánh, nói như cục chúng ta đủ kinh phí ấy. Người dẫn đường đâu rồi?"
Tần Xuyên nói: "Qua rồi đó."
"Hôm nay anh Nghiêm đi một mình à?" Nữ tiếp viên lắc eo nhỏ quay lại, tự tay rót nửa li whisky, móng tay sơn đỏ thẫm xoa nhẹ trên mu bàn tay Nghiêm Tà, khẽ liếc nhìn nhoẻn cười nói: "Bạn gái anh đâu rồi, sao dám để mình anh đến thế?"
Khóe môi Nghiêm Tà cong lên: "Anh đây chả phải không có bạn gái còn gì?"
Ánh đèn mờ mờ làm đường nét trên khuôn mặt hắn trở nên thâm sâu, tựa chàng công tử nhà giàu đầy phóng khoáng, lại đậm chất đàn ông mạnh mẽ. Cô nàng tiếp viên cười sung sướng hơn, cứ giữ nguyên tư thế, ngồi vào lòng hắn, cánh tay trắng như tuyết đeo vòng giả vàng khoác lên vai hắn: "Thật khéo làm sao, hôm nay em cũng chỉ có một mình."
Ngay lúc cô nàng ngồi hoàn toàn xuống, một tên béo thở hổn hển gạt đám người, quan sát khắp nơi, sau đó nhìn thấy Nghiêm Tà, lập tức giơ tay ra hiệu cắt cổ gà với hắn.
"Bận làm ăn rồi, cưng à, xong xuôi anh sẽ tìm em sau hén." Nghiêm Tà vỗ một cái vào mông cô nàng tiếp viên, bám vai cô nàng tự đứng dậy, nụ cười hệt như tên lưu manh lang thang mất lịch sự, cà xong thẻ bèn tiện tay nhét nốt mấy chai McCallen vào bộ ngực đẫy đà của cô ta: "Giữ dùm anh nha."
Tần Xuyên: "Tên lưu manh lão Nghiêm cố tình vớ lấy người ta kìa há há há——"
Nụ cười trên môi Nghiêm Tà không đổi, nghiến răng nghiến lợi: "Chú khách quan tí đi, bộ mặt này của anh có treo biển hành nghề cũng tối thiểu được năm vạn tệ trở lên đấy, ai lợi hơn ai?"
Tần Xuyên: "Há há há há há há——"
Tên béo đầm đìa mồ hôi, cũng không biết do nóng hay căng thẳng, nhịp chân mạnh bạo lách đến, gào to ám hiệu với Nghiêm Tà: "Hoàng tử bé đầu bảng của hộp đêm?"
"................" Nghiêm Tà nói: "Tên Tần kia bố về nhất định sẽ chơi chết chú............."
Tần Xuyên: "Nào nào nào, ai chơi chết ai, đến đây đê!"
Tên béo ngượng ngùng xoa tay, trông rất khó coi. Nghiêm Tà thấy cậu ta thực sự quá căng thẳng, bèn hất cằm, ra hiệu cho cậu ta uống ly McCallen chưa động đến kia. Tên béo lập tức cầm ly uống cạn, thè lưỡi liên tục hít hà, bật ngón cái với hắn: "Rượu ngon! OK, cạn rồi! Đi theo tôi!"
Nghiêm Tà đứng dậy, tên béo bảo hắn tách khỏi giữa một rừng đùi trắng nõn trên sàn nhảy, suốt quãng đường không biết Nghiêm Tà được đụng chạm bao thứ, chỉ nghe tên béo kề sát bên tai hắn hỏi: "Anh Tần nói anh cần hàng trắng?"
Nghiêm Tà lạnh lùng nói: "Tôi cần 'hàng xanh' nhé."
Tên béo không rõ nên lại nói nhỏ bên tai: "Tôi thấy anh cũng khôn đấy, nhưng con đường buôn này ý à, không phải người trong nghề thì ổng không hiểu đâu, nhỡ có chuyện xảy ra thì anh hại tôi thảm đấy. Cho nên lát nữa gặp được người rồi, xin anh đừng lên tiếng, tất cả cứ nghe tôi nói, để ý tôi ra hiệu bằng mắt để làm việc nhé; hiểu thì gật đầu, không làm được thì bây giờ chúng ta lập tức rút lui, được không?"
Nghiêm Tà gật đầu.
Tên béo muốn nói rồi thôi, không yên tâm mà liếc mắt quan sát hắn vài lần, rốt cuộc hết kiềm được hỏi: "Anh thật sự là người ăn cơm nhà nước à?"
Nghiêm Tà hỏi ngược: "Xem thẻ chứng minh không?"
"Không cần không cần đâu." Tên béo bĩu môi chỉ vào đồng hồ trên tay hắn, tức giận nói: "Giống.......hàng thật vãi."
Nghiêm Tà cười toe toét.
Hai người đi qua sân khấu có ánh đèn rực rỡ, lách hết băng ghế dài cùng tấm bình phong khổng lồ, thứ âm nhạc đau tai nhất thời nhỏ đi rất nhiều. Nơi u tối đằng trước lấp lóe ánh đèn, Nghiêm Tà chợt dừng bước, bấy giờ mới nhận ra hai bên cầu thang lên tầng hai có hai tên bảo kê, một tên nhuộm tóc màu xám khói hợp model, đang cúi đầu châm thuốc, tên còn lại nhuộm tóc đỏ quạch chắp tay sau lưng.
Tên béo cúi đầu nói: "Đứng im." Kế đó, bước về đằng trước, mặt mày tươi cười thì thầm vài câu với gã tóc đỏ.
Trong tai nghe truyền đến giọng của Tần Xuyên: "Tóc xám tên Phi Long, tóc đỏ có biệt hiệu là Không Tử, đều là dân bảo kê. Bọn chúng sẽ dẫn chú lên tầng hai để giao dịch, một khi trông thấy 'hàng xanh', chú phải lập tức ấn liên tiếp ba lần vào tai nghe để phát tín hiệu. Quan sát cẩn thận tiền giao dịch vào, đó là tiền của chú đấy, lát mà bị cướp mất thì phó cục Ngụy không trả cho chú đâu."
Nghiêm Tà hừ một tiếng, tỏ ý hắn đã biết rồi.
Ngay trong mấy giây này, cuộc đối thoại giữa tóc đỏ và tên béo đã xảy ra vấn đề, đại khái là tranh chấp vài câu, tóc đỏ quay người liên tục vẫy tay: "Thằng này lạ mặt, mày dám dẫn nó đến mua hàng?"
Tên béo: "Anh Không, đây là người thằng bạn thân giới thiệu, chắc chắn đáng tin, nhà cực giàu á!......."
"Không sao đâu, thằng này có tiền thật đấy." Tóc xám nói thầm với tóc đỏ: "Ban nãy nó gọi chai rượu hơn hai vạn tệ, không tìm quản lý, % hoa hồng được tính trực tiếp vào sổ trên quần bar, tao chắc cú 80% nó đến vì đứa con gái kia........."
Tóc đỏ rốt cuộc bị nói thuyết phục, vẫy tay với Nghiêm Tà.
Nghiêm Tà đứng yên tại chỗ.
Nghiêm Tà thực sự may mắn khi sắm vai nằm vùng tại chốn ăn chơi này: tất cả đồ cải trang đều là hàng thật giá thật sẵn có, chi phí khi nằm vùng không cần tự chi cũng chẳng phải kí tên gì đó, quan trọng nhất là, hắn có thái độ kiêu ngạo anh đây là nhất cùng rất rành tiêu tiền như nước, cái tính phú nhị đại người khác mới nhìn đã muốn táng cho phát giày này có là nằm vùng sành sỏi thế nào cũng không thể bắt chước được.
Tóc đỏ: "Gọi mày đấy, ê!"
Nghiêm Tà vừa rút điếu thuốc vừa liếc mắt tỏ ý "mày mù à mà dám sai bố", tóc đỏ nhướn mày, đi đến giơ tay kéo hắn: "Qua đây, không hại mày đâu, qua đây đứng."
Nghiêm Tà né ra: "Làm trò gì đấy, động tay động chân à?"
"Khám người, khám người anh em thôi!" Tóc đỏ kêu khổ, "Chú mày là người mới, không quen biết ai, cứ thế mà vào được chắc? Khám xong thì dẫn mày đi nhìn hàng, yên tâm, chưa tốn đến hai phút đâu!"
Nghiêm Tà ngớ người, liếc tên béo ——tên béo cũng hiển nhiên không ngờ sẽ có trò khám người này, mặt mũi chớp mắt tái đi, may sao bấy giờ ánh đèn trên sàn bỗng chiếu sang bên này.
Tần Xuyên nói vào tai nghe: "Sao thế?"
Nghiêm Tà giơ tay ngắt tai nghe theo phản xạ, nhưng vừa mới cử động bèn rơi vào tầm nhìn của tên tóc đỏ, hắn lập tức kiềm ngay lại.
"Ông anh à, phối hợp tí đi, bọn em cũng làm theo quy tắc thôi." Tóc đỏ vẩy tàn thuốc, thổn thức nói: "Tiếng cơn gió này rít ghê, hai ngày trước có thằng ngu chơi high quá đâm chết trên đường đấy——Ài, ông anh nói xem chuyện là như nào? Thằng em đây cũng chỉ ăn cơm tạp thôi, chẳng ai dễ dàng cả......"
Nghiêm Tà lẳng lặng lùi về sau nửa bước.
"Đừng nhảm ruồi với nó nữa, nó thì biết đếch gì?" Tóc đỏ mất kiên nhẫn: "Thằng mới đến kia, nhanh lên tí, lát nữa còn có người chờ xếp đơn đấy, mày mua xong thì chúng ta thả cho đi, hay là mày giấu đồ gì bí mật trong người?"
Tên béo run rẩy gọi một tiếng: "Anh, anh Không..........."
——Vừa dứt tiếng, Nghiêm Tà biết ngay thôi xong rồi.
Quả nhiên tóc đỏ nhìn Nghiêm Tà sau đó lại quan sát tên béo, đột nhiên nhận ra có mùi uẩn khúc đâu đây trong dáng chột dạ kia: "Mày sợ đéo gì?"
Tên béo: ".........................."
"Đê mờ, chắc không phải giấu đồ thật chứ?"
Đến giờ không chỉ tóc đỏ mà đến gã tóc xám cũng bật dậy khỏi sofa, hai gã cùng đưa mắt nghi ngờ với nhau, sau đó bước tới.
Con ngươi Nghiêm Tà chợt co lại, chỉ ba giây ngắn ngủi mà như bỗng dưng bị kéo dài. Hệt như có một dây cung vô hình thình lình bị càng kéo càng chặt, dần dần phát ra tiếng nhức tai khi đến điểm giới hạn——
Làm sao đây, chạy ư?
Hay là đánh?!
Gã tóc đỏ nhanh chóng đi đến phía đối diện: "Ê, mày................."
Pặc!
——Dây đã đứt tan.
Tất cả mọi thứ đều xảy đến ngay tại một giây, hàng ghế dài gần đó đột nhiên bộc phát ra tiếng hoan hô cùng giọng cười điếc lỗ tai, sau đó bình phong bị người đẩy ầm ra.
Gã tóc đỏ, tóc xám và Nghiêm Tà cùng quay đầu lại.
Một bóng dáng quay lưng về phía ba người, say khướt mà giơ tay tung đầy tiền. Không biết bao tờ tiền đỏ giá trị lớn bay vờn trong ánh đèn rực rỡ, phối hợp cùng pháo điện tử chói lòa, một nửa hộp đêm đều nháo nhác, hàng chục người mẫu tiếp thị sâm banh ăn mặc hở hang cùng chen nhau cướp giật trong cơn mưa tiền, hò hét thả ga.
"Á................" Gã tóc đỏ thầm nói: "Á đù..................."
Toàn bộ mọi người đều đớ người, chỉ thấy tay ăn chơi vung tiền kia cười to ha ha, loạng choạng lùi ra sau, sau đó quay phắt người lại, va phải Nghiêm Tà khiến hắn nghiêng ngả, cuối cùng hai người đều ngã xuống hàng ghế dài.
"Anh giai đẹp đi một mình à?" Người kia đè lên người Nghiêm Tà, ậm ờ cười nói: "Anh giai đẹp ơi hôn cái nào, đừng né, ha ha ha——"
"Cậu đờ mờ thả tôi.............." Dưới cơn hỗn loạn, Nghiêm Tà liếc thấy hai gã bảo kê đã đuổi đến, kế đó người kia đưa tay quay ngoắt đầu hắn lại.
"!!!"
Cánh môi mềm mại hiển nhiên để trên vành tai của Nghiêm Tà, đầu lưỡi khéo léo liếm lên lỗ tai——cảm giác mềm mềm âm ấm khiến Nghiêm Tà cứng đờ cả người, hắn đã hiểu ra, tai nghe không dây!
"................" Ánh mắt Nghiêm Tà từ từ nhìn qua, hắn trông thấy đôi gò má Giang Đình ở khoảng cách rất gần, giữa khoảng u ám do ánh đèn nhấp nháy đan xen, anh hoàn toàn không hề say xỉn, thậm chí còn tỉnh táo bình tĩnh đến lạ thường, kế đó yết hầu khẽ nuốt xuống.
Anh ta nuốt tai nghe mất rồi, Nghiêm Tà chợt nghĩ ra.