Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 53
Edit: Sabi
Nghỉ bệnh.
Tuy tất cả mọi người đều biết sẽ có ngày này, nhưng không ai ngờ đến, ngày này lại tới nhanh như vậy.
Nghiêm Tà im lặng một lúc lâu cũng không biết nên nói cái gì, Dư Châu nhìn hắn cười, phất phất tay nói: "Đi thôi, đến phòng làm việc của cậu nói cho chị nghe một chút về vụ án bắt cóc này đi."
Sau đó, chị vòng qua người Nghiêm Tà, đi thẳng tới phòng làm việc đang đóng chặt cửa của phó đội trưởng cách đó không xa.
Giang Đình còn ở trong phòng làm việc!
Nghiêm Tà bước nhanh về phía trước, đuổi theo Dư Châu, đưa tay ra giành trước tay nắm cửa, cười nói: "Tiếc là phòng làm việc của em hơi bừa bộn, vẫn chưa có thời gian rảnh để dọn dẹp, sợ là phải khiến đội trưởng Dư chê cười.........." Vừa nói vừa đẩy cửa ra, thành thạo né sang nửa bước, chặn tầm nhìn của Dư Châu.
Một tiếng động nhẹ phát ra từ cánh cửa tủ đựng hồ sơ, sau đó căn phòng lại trở lại yên tĩnh như nó vốn vậy.
Đội trưởng Dư bước vào phòng làm việc.
"Không phải rất gọn gàng sao?" Đội trưởng Dư bật cười, tiện tay kéo cái ghế tay vịn đối diện bàn làm việc ngồi xuống, khoát tay ngăn cản Nghiêm Tà: "Không cần pha trà, chị bây giờ cái gì cũng không được uống, đi hai bước cũng phải nghe theo lời khuyên của bác sĩ, chị ấy à, giờ chỉ là một người vô dụng thôi."
Nghiêm Tà cũng kéo ghế xoay ra, mượn khe hở nhanh chóng tuần tra một vòng xung quanh văn phòng, lúc này mới cười nói: "Nghe chị nói kìa, chị vì thành phố Kiến Ninh lập được bao công lao hiển hách, sao có thể nói mình như vậy được."
Lời này là lời nói thật lòng của hắn, bởi vì đây là sự thật.
Từ trước đến nay, Dư Châu vẫn luôn là nữ cảnh sát đầu não của thành phố Kiến Ninh, cũng là một trong những nữ điều tra viên hình sự có địa vị cao nhất trong hệ thống công an tỉnh. Ba mươi năm trước, chị bắt đầu từ một thực tập sinh chạy việc bên ngoài, khám nghiệm hiện trường cùng đội trinh sát kỹ thuật, tham gia mấy trăm lần hành động vây bắt truy quét các băng đảng buôn lậu cùng đội phòng chống buôn bán ma túy, hơn mười lần lập công lớn nhỏ. Hơn mười năm trước, lúc Ngụy Nghiêu - đội trưởng đội điều tra hình sự lúc bấy giờ bị điều xuống phân cục rèn luyện, lúc đó với thân phận là phó chủ nhiệm phòng trinh sát kỹ thuật chị được điều sang làm đội phó đội hình sự, quản lý công việc điều tra hình sự của Cục công an thành phố; Ngụy Nghiêu trở lại, không lâu sau thì được thăng chức lên làm phó cục trưởng, chị cũng thuận lý thành chương lên làm đội trưởng đội điều tra hình sự.
Nếu không phải hai năm trước phát hiện ra tim có vấn đề, nghiêm trọng tới mức phải làm giải phẫu bắc cầu mạch vành, chị thậm chí còn có thể được điều chuyển lên cương vị là cục phó cũng không có vấn đề gì.
"Anh hùng không đề cập đến sự dũng cảm trước kia(1), chuyện trước đây không cần nói nữa." Dư Châu cười nói, "Nói cho chị nghe về vụ bắt cóc đi, theo như ý tứ của cục phó Ngụy mà chị nghe được, thì cậu cho rằng đây không phải là một vụ án đơn lẻ, mà là một vụ bắt cóc hàng loạt?"
"À, đúng là có chuyện đó."
Nghiêm Tà đã sớm có chuẩn bị, đưa tập tài liệu trên tay cho Dư Châu xem, đồng thời tóm tắt đơn giản những phân tích của Giang Đình cho bà nghe, nhấn mạnh đến việc phân chia vai trò khác thường cùng với sự ham muốn nghi thức cảm của tên bắt cóc, lại bổ sung: "Mạch suy nghĩ điều tra ban đầu của chúng ta đã đi vào ngõ cụt, hầu như không có thêm bước tiến triển nào nữa. Nhân viên kỹ thuật đã tra ra chỗ cho Thân Hiểu Kỳ thuê xe, là một bài quảng cáo trong vòng bạn bè wechat, tài xế xe đen (2) đã bị bọn Tiểu Mã xách vào phòng thẩm vấn tra hỏi hai tiếng rồi, chỉ nói vào đêm xảy ra vụ án hắn ta ở ngoài khu du lịch chờ Thân Hiểu Kỳ nhưng không chờ được, còn lại thì hỏi một không biết ba; về việc tại sao Thân Hiểu Kỳ lại muốn đi Thiên Túng Sơn, có phải do ảnh hưởng của yếu tố bên ngoài hay không, hiện tại vẫn chưa có thu hoạch.........."
"Nhân viên cứu hộ tại hiện trường cũng không phát hiện được dấu vết nào ở trong rừng sao?" Dư Châu hỏi.
"Đội khám nghiệm hiện trường, cảnh khuyển, dụng cụ thăm dò sinh mạng, có thể điều động đều điều động rồi, phạm vi lục soát và cứu hộ đã bị đẩy đến giới hạn." Nghiêm Tà nói, "Núi rừng nguyên thuỷ ở mùa này, muốn tìm tung tích của hai đứa bé, thật giống như mò kim đáy bể vậy."
Dư Châu trầm ngâm rồi gật đầu.
Nghiêm Tà hỏi: "Chị cảm thấy cái ý tưởng điều tra liên hoàn án của bọn em có ổn không?"
Từ phản ứng của Dư Châu, có lẽ bà đang cân nhắc câu từ, rồi mới nói: "Không thể nói là không ổn, ngược lại còn rất có lý."
Nghiêm Tà thở dài nhẹ nhõm.
"Nhưng có một điều khiến chị chú ý."
Nghiêm Tà: "Hả?"
"Sở trường của cậu là tổ chức và thẩm vấn, phân tích hành vi có hơi quá chuyên nghiệp đối với cậu." Dư Châu hơi nhổm người lên, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Tà: "Trong nội bộ Cục thành phố có ai gợi ý cho cậu sao?"
Chỉ trong một hoặc hai giây gì đó, Nghiêm Tà đã lấy lại bình tĩnh đối diện với ánh mắt thăm dò của bà, trong đầu lóe lên vô số suy nghĩ.
Chị ấy đang thăm dò cái gì?
Nên nói như thế nào?
"À, là chuyện này à." Nghiêm Tà chớp mắt, lơ đễnh cười: "Thực sự là đến bước đường cùng, nên em đã gọi điện thoại hỏi ông ba nhà em. Gia đình em không phải đang đầu tư vào mấy cái bệnh viện tư nhân sao? Chắc là ông ấy đã đi hỏi mấy bác sĩ tâm lý bên ngoài."
Dư Châu nghĩ ngợi một lát, cuối cùng cũng chậm rãi lui về sau dựa vào lưng ghế:
"............Ồ, cậu làm như vậy cũng là điều dễ hiểu, không có gì đáng trách."
Nghiêm Tà cười cười không đáp.
"Tình hình sức khỏe của chị như vậy, việc cậu phải tự mình quyết định những việc quan trọng cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi. Đội trưởng đội điều tra hình sự là một vị trí trọng yếu nhất của công an tuyến đầu, là rào cản che chắn đầu tiên đối mặt trực diện với bọn tội phạm. Nếu cậu phán đoán sai, sẽ có rất nhiều người vì phán đoán sai của cậu mà gặp bất lợi, ngược lại cũng sẽ có rất nhiều người muốn thu lợi bất chính mà ảnh hưởng đến cách nghĩ của cậu."
Dư Châu đứng lên, Nghiêm Tà cũng đứng lên theo, nghe thấy chị gằn từng chữ một:
"Chị hy vọng, tất cả các quyết sách của cậu sẽ không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào đến từ ngoại giới, cho dù ảnh hưởng kia đến từ bên trong văn phòng Cục có bề ngoài như đang yên ả kia."
Nghiêm Tà: ".............."
"Được rồi, không quấy rầy cậu phá án nữa." Dư Châu nhìn đồng hồ, rồi đưa tay vỗ vỗ vai Nghiêm Tà: "Chị đến phòng làm việc của cục trưởng Lữ, trở về chúng ta bàn lại."
Nghiêm Tà muốn nói gì đó, môi mấp máy, nhưng vừa mở miệng đã bị chị ấy đưa tay lên ngăn lại.
Dư Châu chắp tay sau lưng, xoay người đi ra khỏi phòng làm việc.
Nghiêm Tà đứng sau bàn làm việc đưa mắt nhìn bà rời đi, mắt chớp chớp. Cho đến khi bóng dáng của Dư Châu biến mất ở cuối hành lang, hắn mới tiến lên, đóng chặt cánh cửa phòng làm việc đang khép hờ.
Sau đó hắn nhìn về phía tủ tài liệu: "Anh nghĩ sao?"
Tấm rèm cửa sổ sau lưng lay động một cái, Giang Đình chui ra.
Nghiêm Tà nghiêng đầu nhìn, chỉ thấy Giang Đình như không có chuyện gì hoạt động bả vai cứng ngắc, hoàn toàn giống như không nghe thấy mấy lời của Dư Châu vừa rồi, hỏi lại: "Điều tra hồ sơ vụ án sao rồi?"
***
Cùng lúc đó, tại phòng làm việc của cục trưởng Lữ.
Cửa bị gõ hai cái, sau đó Dư Châu đẩy cửa bước vào.
Tầm mắt của cục trưởng Lữ vẫn đang dính lên màn hình máy tính, đầu cũng không ngẩng lên, chỉ đưa tay lên ra hiệu: "Cô tới chậm, làm gì vậy?"
"Không có gì, nửa đường trò chuyện với Nghiêm Tà về vụ án lần này." Dư Châu đi tới trước bàn ngồi xuống, thò đầu nhìn vào màn hình: "Anh đã bắt đầu xem rồi à."
Cục trưởng Lữ quay màn hình về phía bà: "Ừ."
Hình ảnh đang chiếu trên màn hình rõ ràng là video mà camera giám sát bên trong cục công an thành phố quay được, mà thời gian hiển thị dưới góc phải là rạng sáng ngày 8 tháng 5.
Đêm Hồ Vĩ Thắng chết vì bị hạ độc!
Trong phòng làm việc tối lờ mờ, chỉ có ánh sáng yếu ớt hắt ra từ màn hình máy tính, chiếu lên khuôn mặt u ám của hai người, trong bốn đôi mắt phản chiếu mọi ngóc ngách trong văn phòng Cục. Một lúc lâu sau, đội trưởng Dư khẽ hít vào, nhỏ giọng nói: "Văn phòng thành phố Kiến Ninh chúng ta, cuối cùng cũng phải biến thành Cung Châu tiếp theo sao?"
Cục trưởng Lữ liếc bà một cái, bỗng nhiên nói: "Nhắc tới Cung Châu, làm tôi nhớ tới một người."
"Hả?"
"Cô từng hợp tác chỉ huy mấy lần với Giang Đình, nguyên đội trưởng đội hai đội phòng chống ma túy của Cung Châu, cô đánh giá cậu ta như thế nào?"
Đang yên đang lành sao lại nhắc tới người này, Dư Châu sững sờ: "Giang Đình?........Cậu ta không phải đã chết rồi sao?"
"Nhưng cho tới nay đó cũng chỉ là một cách giải thích, Giang Đình là hắc cảnh(1) số một của Cung Châu." Trên mặt cục trưởng Lữ không rõ vui giận, hỏi: "Tôi chỉ muốn nghe một chút về cái nhìn của cô thôi."
"................."
Biểu tình trên mặt đội trưởng Dư vẫn là nét mặt kiềm chế và cẩn thận trước sau như một, suy tư một lúc lâu, mới chậm rãi nói: "Giang Đình là người phân tích tình tiết của vụ án vô cùng lợi hại, nhưng trừ việc phân tích tình tiết vụ án ra, bất kỳ điều gì từ trong miệng y nói ra đều rất khó tin......Cậu ta có một loại bản lĩnh rất đặc thù, chính là khiến cho người khác dễ dàng tin tưởng, ngay cả nhân viên điều tra hình sự có kinh nghiệm phong phú cũng không tránh khỏi. Từ xưa tới giờ, em đã gặp rất nhiều phần tử tội phạm, nhưng người giỏi che giấu cảm xúc và giỏi dẫn dụ lòng người như Giang Đình, là có một không hai."
Cục trưởng Lữ không lên tiếng, mười ngón tay đan chéo vào nhau.
Đội trưởng Dư nói: "Năm đó, em chắc chắn cái chết của hai người, phó thị trưởng Cung Châu Nhạc Quảng Bình, và cảnh sát nằm vùng 'Đinh Tán' đều có liên quan tới cậu ta."
***
Trên đồng hồ treo tường, kim phút đang nhích qua từng vòng, ngoài cửa sổ phòng làm việc của đội hình sự, ánh đèn rực rỡ cùng bóng đêm đang âm thầm thay thế cho ánh tà dương đỏ rực, mùi thuốc lá, mùi mì gói tràn ngập khắp hành lang, thẩm thấu vào phổi từng người.
Mã Tường uể oải dựa vào khung cửa, vỗ tượng trưng lên cánh cửa đang rộng mở: "Không được rồi, anh Nghiêm, kết quả không lý tưởng chút nào."
Nghiêm Tà đang ngồi sau máy tính, còn Giang Đình thì đội mũ bóng chày đang ngồi giữa đống hồ sơ vụ án, nghe vậy hai người đồng thời ngẩng đầu lên.
"Trong vòng ba năm qua, có tổng cộng 2864 vụ án thanh thiếu niên mất tích được báo lên, 216 vụ chưa được giải quyết, trong đó 19 vụ chắc chắn là bắt cóc, trong 19 vụ bắt cóc chưa được phá kia, 11 vụ có con tin là nam, 8 vụ là nữ, không có bất kỳ vụ bắt cóc nào có con tin đồng thời là cả nam lẫn nữ hết, càng không có vụ nào có tiền chuộc vượt quá hai triệu." Mã Tường đem tài liệu vừa thu thập được ném lên bàn làm việc: "Còn có 63 trường hợp bắt cóc cả đôi đã được phá, phần lớn đều là trẻ con dưới mười tuổi có quan hệ họ hàng, kẻ tình nghi không phải đang ở trong nhà tù thì chính là đã ăn kẹo đồng, không thể nào tái phạm được."
Nghiêm Tà nhận lấy tập tài liệu, vừa định mở ra xem, thì Giang Đình đã ngoắc tay với hắn.
Nghiêm Tà chỉ đành phải cầm lấy tập tài liệu đi qua, Giang Đình ngồi hắn đứng, hai người ghé vào đọc chung tập hồ sơ vụ án kia.
"Chuyện này là sao, lại đi vào ngõ cụt à." Nghiêm Tà khom người lẩm bẩm, "Tiếp theo nên làm gì?"
"Đâu có dễ dàng đi vào ngõ cụt như vậy."
"Vậy anh nói xem vấn đề ở đây là gì?"
"............." Giang Đình đang muốn lật sang trang, đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn Nghiêm Tà: "Chúng ta đang đi đúng hướng, nhưng phương pháp sàng lọc có chút vấn đề."
Nghiêm Tà nhướn mày, ra hiệu cho anh nói tiếp.
"Chúng ta soát lại vụ án này lần nữa. Sau khi sáu học sinh này đến trang trại nghỉ dưỡng, Đàm Sảng dẫn Bộ Vi đi nhặt củi, Thân Hiểu Kỳ đi theo phía sau, trên đường còn để lại ký hiệu để Đàm Sảng theo đường cũ quay lại khách sạn. Trong quá trình này, Thân Hiểu Kỳ vẫn luôn ở trong tình trạng chỉ có một mình."
Nghiêm Tà gật đầu.
"Chúng ta đã biết tên bắt cóc biết rất rõ hoàn cảnh nhà họ Thân, thuộc về theo dõi bắt cóc có dự tính trước. Ở đây, tại sao tên bắt cóc lại không ra tay khi Thân Hiểu Kỳ đang ở một mình, mà phải đợi đến khi Thân Hiểu Kỳ cứu được Bộ Vi, Đàm Sảng rời đi thì mới ra tay bắt cóc cả hai đứa."
"Đợi chút," Nghiêm Tà ngắt lời anh: "Ý anh muốn nói, Bộ Vi có khả năng là kẻ tình nghi?"
"Trước khi con tin được cứu, ngay đến bản thân Thân Hiểu Kỳ cũng không hoàn toàn được loại bỏ khỏi đối tượng tình nghi." Giang Đình nói, "Đạo lý thường thức này tôi vẫn còn hiểu được."
Nghiêm Tà: "Ừ ừ.........."
"Nhưng trước giờ chúng ta không hề đề cập tới việc hai con tin có phải là đối tượng tình nghi hay không, chỉ thảo luận về tình huống thông thường thôi. Khi đối tượng tình nghi đàm phán với anh qua điện thoại, gã lấy thân phận là 'tên bắt cóc' chứ không phải 'người hành hình' , có một chút biểu hiện mâu thuẫn với vai trò bắt cóc bình thường: Đó là, gã không chủ động đề cập đến sự tồn tại của Bộ Vi, cũng không hề chủ động đòi tiền chuộc từ phía chính phủ, nhìn bề ngoài thì có vẻ như Bộ Vi đối với gã mà nói thì có cũng được không có cũng chẳng sao."
Giang Đình dừng lại nhìn Nghiêm Tà.
"Đúng vậy," Nghiêm Tà nghe anh nói xong cảm thấy khó hiểu: "Chính vì như thế nên chúng ta không có cách nào nhận định Bộ Vi rốt cuộc có phải là con tin thuần túy hay không. Nếu cô bé là người bị hại, tại sao tên bắt cóc không dùng cô bé để uy hiếp cảnh sát? Nếu cô bé không phải là người bị hại, thậm chí còn là một thành viên trong nhóm bọn bắt cóc, sự đối đãi khác biệt như thế này chẳng phải càng khiến cho cảnh sát nghi ngờ hơn hay sao? Điều này quá mâu thuẫn với tên bắt cóc có khả năng phản trinh sát cực cao này."
Quan điểm của hắn rất hợp lý, ngay đến Mã Tường đang uể oải ngồi cách đó không xa cũng tập trung tinh thần lắng nghe, vô thức kéo ghế lại gần hơn.
Nhưng Giang Đình lại lắc đầu: "Anh vẫn chưa hiểu ý của tôi."
"...Chậc, người này," Nghiêm Tà giơ tay vỗ vào hõm vai y: "Đừng đánh đố nữa, nói nhanh đi."
Giang Đình không để ý việc Nghiêm Tà táy máy tay chân.
Anh nói: "Sự tồn tại của Bộ Vi đối với 'Tên bắt cóc' là vô dụng, nhưng cô bé vẫn bị đưa đi. Liệu có khả năng cô bé tồn tại là vì 'Người hành hình'?"
Giống như làn sương mù dày đặc bị gạt ra, ánh mắt của hai người còn lại ở trong phòng đều thay đổi.
"..............Người làm chứng," Nghiêm Tà đột nhiên lầm bẩm. "Bình thường ở hiện trường xử bắn cùng cần một người làm chứng."
Mã Tường vỗ mạnh vào đùi.
"Nếu như người hành hình chỉ cần một con tin khác xuất hiện như một người làm chứng, giống như trong vụ án này, cha mẹ của một người bị bắt cóc khác hoàn toàn không hề nhận được điện thoại tống tiền, cho dù báo cảnh sát cũng chỉ sẽ xử lý như một vụ án mất tích bình thường hoặc như một vụ bỏ nhà ra đi. Nói cách khác............"
Giang Đình giang hai tay ra, Nghiêm Tà lập tức tiếp lời anh: "............Nói cách khác, mục tiêu của chúng ta là một vụ án bắt cóc và một vụ mất tích cùng xảy ra một lúc trong cùng một khu vực!"
Giang Đình ném tập tài liệu vừa thu thập được kia cho Mã Tường, Mã Tường nhanh nhẹn nhảy lên, xoay người "Vút" một tiếng xông ra ngoài.
"Anh Nghiêm! Anh Nghiêm!" Nửa tiếng sau, Mã Tường lạch cạch đẩy cửa vọt vào, ném tập tài liệu lên mặt bàn.
Nghiêm Tà đột nhiên ngẩng đầu, Giang Đình cũng giống như là đã sớm có dự cảm đứng lên đi tới.
"Vào ngày 12 tháng 7 năm ngoái, ở thị trấn Long Xương thuộc huyện Giang Dương, có một thiếu niên mười sáu tuổi tên là Hạ Lương bị bắt cóc, bọn bắt cóc đòi một triệu tiền chuộc và thời hạn cũng là 72 tiếng. Cha mẹ chắp vá lung tung vay được một triệu, đưa tiền đến địa điểm bọn bắt cóc chỉ định lại không có ai tới lấy, đến ngày thứ tư, cha mẹ cậu ta rốt cuộc cũng đến đồn công an báo án, nhưng đã quá muộn, cảnh sát đến nay vẫn chưa tìm được thi thể của Hạ Lương."
Mã Tường soạt soạt soạt mở tài liệu ra, chỉ vào mấy tờ trong đó: "Vụ án này có hai điểm đáng chú ý, một là người nhà cũng nhận được áo máu do bọn bắt cóc gửi tới, nhưng thực chất là máu gà; hai là, tuy trong tài liệu từ 'hành hình' mấu chốt lại không hề xuất hiện, nhưng đó là do vụ án không xảy ra ở khu vực Kiến Ninh, hồ sơ mà chúng ta đang có không được hoàn chỉnh, thiếu hụt thông tin do không nhận được báo động của đồn công an địa phương."
Nghiêm Tà không nói lời nào, hướng về bên ngoài hét lên: "Một người tới đây!"
Một tên cảnh sát với đôi mắt đỏ ngầu vọt vào.
"Nhanh chóng gọi điện thoại cho đồn công an thị trấn Long Xương huyện Giang Dương, bảo bọn họ gửi fax biên bản ghi chép vụ án 712 - vụ án bắt cóc Hạ Lương vào năm ngoái qua đây!"
"Rõ!" cậu cảnh sát xoay người chạy đi.
Mã Tường rút ra một mảnh giấy in khác: "Theo như suy đoán của cố vấn Lục, cùng ngày, cùng chỗ, cùng một khu vực quản lý, trung tâm nhận báo án 110 của huyện Giang Dương nhận được điện thoại báo án của cha mẹ một nữ sinh mười sáu tuổi khác tên là Lý Vũ Hân, nói là con gái của họ vì thành tích học tập giảm sút bị gia đình quở mắng mà mất tích, nghi là bỏ nhà đi, lực lượng cảnh sát dưới cơ sở eo hẹp, dựa theo tình hình sau 24 giờ tức là đến ngày 13 tháng 7 mới lập án, nhưng vào tối ngày 15 tháng 7 người nhà lại đến đồn công an hủy án, nói con gái mình đã hết giận, quay về rồi."
Nghiêm Tà và Giang Đình không hẹn mà cùng nhìn nhau.
Tự mình quay về.
"Sau đó Lý Vũ Hân có mất tích nữa không?" Nghiêm Tà hỏi.
"Không, nhưng sau đó cô bé phải vào trại tạm giam nhiều lần vì tội trộm cắp. Đồng thời, lúc nãy em có kiểm tra bản đồ có một điểm đáng chú ý chính là," Mã Tường đem tờ giấy in chi chít thông tin lật lại: "Lý Vũ Hân học ở trường trung học số một Giang Dương, Hạ Lương học ở trường trung học trực thuộc đại học sư phạm, hai trường này có cổng đối diện với nhau cách nhau một con đường, khoảng cách chưa đến 200 mét.'
Đều là nam nữ thanh thiếu niên, cửa đối diện với cửa, trên dưới cơ bản là đi học chung một chỗ...
Trong đầu tất cả mọi người đồng thời nhảy ra bốn chữ "Tri ngộ thiểu ngã".
"Trường trung học số 1 Giang Dương." Nghiêm Tà đột nhiên do dự nói: "Tuy hồi học trung học tôi không lên lớp nhiều..........Nhưng theo tôi nhớ, bình thường trường trung học số 1 ở một địa phương nào đó, đều là một trong những trường trung học tốt nhất trong khu vực."
Mã Tưởng khẳng định: "Đúng, trường trung học số 1 Giang Dương rất nổi tiếng, lúc nãy em còn tìm thấy có người ở trường này là thủ khoa trong kỳ thi tuyển sinh đại học nữa."
"Một cô bé thi đậu vào trường trung học tốt nhất ở địa phương, sẽ bởi vì thành tích học tập giảm sút mà bị cha mẹ quở trách, tại sao lại nhiều lần vào trại tạm giam vì tội trộm cắp ... cô bé trước kia từng có tiền sử về tội trộm cắp không?
"Không có, nhưng cũng có thể là chưa đầy mười sáu tuổi nên không lập biên bản..........." Mã Tường cũng cảm thấy thật khó hiểu: "Đúng là rất kỳ quái."
"Có thể là chứng nghiện ăn cắp vặt (4)." Giang Đình nói.
Nghiêm Tà và Mã Tường cùng nhìn lại.
"Chứng nghiện ăn cắp vặt thường xảy ra ở phụ nữ, tỷ lệ mắc bệnh ở độ tuổi từ trên mười lăm đến dưới hai mươi là khá cao, triệu chứng chủ yếu là do tâm sinh lý, và được khơi gợi bởi các yếu tố bên ngoài." Giang Đình nói: "Nếu cô bé đã từng là 'Người làm chứng', vậy thì khả năng là PTSD, một hình thức biểu hiện của chứng rối loạn căng thẳng sau chấn thương."
Dứt lời, sắc mặt của anh có chút ảm đạm, nhưng phòng làm việc vào đêm khuya nên không ai thấy rõ.
"Đội phó Nghiêm, tài liệu anh cần đây!" Cậu cảnh sát vừa đi gọi điện quay lại, cầm bản fax vẫn còn nóng hổi vọt vào phòng: "Em vừa nhận được bản fax mà đồn công an thị trấn Long Xương gửi tới, đây là thông tin viết tay vụ án 712 năm ngoái!"
Nghiêm Tà chợt giật mình, đưa tay cầm lấy mở ra, hai mắt lia nhanh, rồi chỉ vào trang chính giữa ra hiệu cho Giang Đình xem.
Đó là biên bản cuộc điện thoại tống tiền do cha mẹ của Hạ Lương kể lại với cảnh sát địa phương........
Giọng nói kia nói: 'Một triệu, một xu cũng không được thiếu, cách thời gian hành hình còn bảy mươi hai tiếng tiếng.'
Giang Đình nói: "Chính là gã."
Bộp!
Nghiêm Tà đập tay với Giang Đình, tuy người sau vì bị bất ngờ mà không kịp đề phòng, suýt nữa thì bị một chưởng này làm cho lảo đảo.
"Chờ bắt được thằng cháu này, ông đây nhất định sẽ chôn sống nó!" Nghiêm Tà khoái trá, hoàn toàn không để ý đến tiếng hét khản đặc vì không được ngủ đủ giấc của mình: "Mã Tường, đi thăm dò xem Lý Vũ Hân đang bị giam giữ ở trại tạm giam nào, cách Kiến Ninh bao nhiêu giờ lái xe?!"
Mã Tường nói: "Cái này còn cần anh phân phó sao, trại tạm giam huyện Giang Dương, lộ trình lái xe một chiều mất ba tiếng, có đi hay không?"
Nghiêm Tà nhìn đồng hồ, 1 giờ 14 phút sáng.
"Đi!" Nghiêm Tà như gió lốc thổi qua cầm lấy thẻ chứng nhận, súng đi kèm với đồng phục: "Mã Tường, đưa cố vấn Lục về nhà nghỉ ngơi, gọi tên nhóc ban ngày không phải trực ban đến đưa anh đi Giang Dương, thông báo cho cục trưởng Lữ đánh tiếng với trại tạm giam địa phương bên kia, anh muốn thẩm vấn cô bé họ Lý kia ngay trong đêm!"
Tay hắn đột nhiên bị người phía sau nắm lấy, Nghiêm Tà quay đầu, nghe thấy giọng nói sa sầm của Giang Đình: "Tôi đi theo anh."
"Sức khỏe của anh..."
"Không sao, lên xe ngủ." Giang Đình lưu loát trả lời: "Vụ án quan trọng hơn."
1 giờ 20 phút sáng.
Tòa nhà đội điều tra hình sự đèn đuốc sáng đêm, dưới lầu, đèn đỏ xanh trên nóc xe Jeep sáng lên, vọt ra khỏi cửa cục công an thành phố.
"Vẫn là cố vấn Lục lợi hại, vụ án bắt cóc này không phải là vụ án đơn lẻ, năng lực phản trinh sát cùng với khả năng nắm bắt thời gian chính xác của tên bắt cóc đã chứng minh gã là một tên lão luyện." Tuy đã bị Nghiêm Tà ngăn cản mấy lần, kêu về nhà ngủ, nhưng Mã đại thiếu gia vẫn cầm theo hồ sơ vụ án leo lên xe, đang ngồi trên ghế phụ lật soạt soạt: "Hiện tại chúng ta chỉ cần tìm được Lý Vũ Hân, cô bé này chắc chắn có biết các thông tin liên quan đến tên bắt cóc, ít nhất cũng từng giao tiếp trực tiếp với tên biến thái kia............"
"Không chắc," giọng nói của Giang Đình vang lên từ phía sau.
Mã Tường quay đầu lại: "Hả?"
Trước khi đi, Nghiêm Tà tùy tiện túm được Tiểu Trương làm tài xế, mình và Giang Đình làm ổ trên hàng ghế sau. Ban đêm, trong buồng xe tối đen, thấp thoáng nhìn thấy được vẻ mặt vì mệt mỏi mà trở nên tái nhợt của Giang Đình, nhưng giọng nói của y vẫn rất bình thản: "Nếu như Lý Vũ Hân đã từng giao tiếp trực tiếp, thậm chí còn nhìn thấy mặt của tên bắt cóc, thì tại sao cô bé vẫn có thể nguyên vẹn quay về, đây là vấn đề trước mắt mà chúng ta vẫn chưa giải thích được."
"Vậy ý tưởng của chúng ta chẳng lẽ..........."
"Bản thân ý tưởng không sai, nhưng có một điều: Phân tích của chúng ta không phải được thành lập dựa vào tình hình thực tế, mà được suy ra dựa trên lý luận hành vi logic."
Mã Tường khẩn trương "Ơ?!" một tiếng.
".........Không hiểu hả?" Giang Đình chớp mắt vô tội hỏi ngược lại cậu ta.
Mã Tường thành thật đáp: "Ban ngày có lẽ sẽ hiểu, nhưng IQ của em ban đêm chỉ bằng một phần mười ban ngày ..."
Từ lúc lên xe đến bây giờ, Nghiêm Tà chỉ nhìn cảnh vật đang lướt qua bên ngoài cửa sổ, cũng không biết đang tìm kiếm cái gì, nghe vậy lạnh lùng nói: "Anh đừng nghe cậu ta nổ, chỉ số IQ ban ngày của cậu ta nhiều nhất cùng chỉ được 70 thôi!"
Mã Tường nhăn mặt ủy khuất, Giang Đình bật cười.
"Cảnh sát phân tích hành vi logic của nghi phạm, cũng thần hồ kỳ kỹ (5) giống như phác họa chân dung tâm lý và nhận dạng cảm xúc của tội phạm vậy, tất cả đều thiếu hụt luận chứng khoa học, chủ yếu dựa vào kinh nghiệm. Tuy chúng ta nói, số lượng nhân viên điều tra hình sự có kinh nghiệm thực tiễn cao là cơ sở để phân tích hành vi, nhưng chủ nghĩa kinh nghiệm rốt cuộc cũng chỉ là chủ nghĩa kinh nghiệm, nếu thiếu đi bằng chứng thực sự, thì cho dù phác họa tâm lý tội phạm hay phân tích hành vi logic có thể đạt tới tỷ lệ chính xác đến 99%, cũng không thể tránh khỏi 1% sai số chết người kia."
"Nói ví dụ," Giang Đình thấy bộ dạng nghiêm túc của Mã Tường, khó có được sự hứng thú: "Cậu nghĩ xem, hiện tại chúng ta đang dựa vào cơ sở nào để suy đoán vụ án bắt cóc này không phải là vụ án đơn lẻ?"
"Ồ..........." Mã Tường do dự nói: "Trong vụ án bắt cóc 712 có xuất hiện chiếc áo thấm máu gà, xuất hiện từ mấu chốt hành hình, hơn nữa điều kiện tiên quyết là hai thanh thiếu niên một nam một nữ đồng thời mất tích..."
"Nhưng chúng ta vẫn không thể xác định hai vụ án này là cùng một người làm. Nếu như trên thế giới này còn tồn tại một nhóm bắt cóc khác cũng thích dùng áo máu để uy hiếp người nhà con tin, đồng thời xem nhiều phim về điều tra tội phạm, thích sử dụng từ hành hình này, cũng có năng lực phản điều tra thì sao? Nếu việc Lý Vũ Hân mất tích chỉ đơn giản là bỏ nhà ra đi, và vụ án 712 - vụ án bắt cóc Hạ Lương cũng chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi."
Mã Tường cứng họng.
"Huống hồ, vẫn còn có phần mà chúng ta vẫn chưa giải thích được, đó là vì lý do gì trong vụ án của Thân Hiểu Kỳ lại dùng đến chiếc áo thấm máu đại bàng đuôi trắng, hơn nữa tên bắt cóc vừa mở miệng đã đòi hai trăm triệu tiền chuộc; còn vụ án 712 năm ngoái chỉ là máu gà và một triệu tiền chuộc." Giang Đình nói, "Chúng ta không thể phủ nhận rằng trên thế gian này vẫn còn tồn tại các loại sự tình trùng hợp ngẫu nhiên, đồng thời cũng không thể loại bỏ khả năng bắt chước gây án. Do đó, nếu không có bằng chứng, thì cái gọi là phác họa chân dung tâm lý tội phạm và phân tích hành vi logic cũng chỉ là lý luận suông mà thôi."
Mã Tường như hiểu ra, lặng lẽ gật đầu.
"Nhưng, cố vấn Lục," giây lát cậu ta lại không nhịn được hỏi: "Nếu giống như anh nói, chúng ta thật sự gặp phải cái xác suất 1% kia, tất cả các suy luận và phân tích hành vi đều sai lầm..........."
Giang Đình không lưu lại bất kỳ đường sống nào cho cậu ta: "Vậy thì hai đứa bé nhất định sẽ chết."
Trong buồng xe lâm vào yên tĩnh, bầu không khí trở nên trì trệ, đến cả cậu cảnh sát đang lái xe cũng không nhịn được rùng mình.
"Điều này cũng là điều bình thường trong quá trình phá án." Không biết qua bao lâu, giọng nói khàn khàn của Nghiêm Tà vang lên.
Mã Tường ngồi trên ghế phụ quay đầu nhìn hắn.
"Nhân viên điều tra hình sự không phải là thần, trong quá trình đấu tranh với tội phạm cũng sẽ có lúc bất lực, thậm chí còn có thể đưa ra những phán đoán sai lầm. Chúng ta sẽ vì vậy mà phải trả giá đắt, đến mức lưu lại bóng ma vĩnh viễn không bao giờ quên, đó là điều mà mỗi một cảnh sát điều tra kỳ cựu cũng không thể tránh khỏi. Điều quan trọng là, khi chúng ta lần nữa đối mặt với tội phạm, liệu chúng ta có đủ can đảm mang theo bóng ma cùng những vết sẹo kia, một lần nữa đứng lên dốc hết toàn lực để ứng phó hay không."
Nghiêm Tà hơi ngừng lại.
Bên người hắn, Giang Đình dường như cũng cảm giác được, liếc về phía hắn.
Chỉ nghe Nghiêm Tà "Aiz" một tiếng: "Tiểu Trương, tới phía trước đỗ lại một lát."
Cậu cảnh sát đang lái xe không rõ lý do, nhưng vẫn làm theo bật xi nhan tấp vào, chậm rãi đỗ lại trước cửa hàng tiện lợi. Xe vừa dừng lại, Nghiêm Tà đã đẩy cửa xe chui xuống, chốc lát xách theo một túi đồ quay lại.
"Này, lái xe ban đêm cần nâng cao tinh thần." Nghiêm Tà đưa nước tăng lực, cà phê cùng với đồ ăn vặt chuyển lên phía trước, lại nhét vào tay Giang Đình hai cái bánh bao nhân đậu đỏ nóng hổi:
"Buổi tối cậu không ăn mì gói, cũng là thói quen, tranh thủ thời gian ăn lót dạ đi."
Giang Đình thoáng ngẩn ra.
Nghiêm Tà nói: "Mau ăn đi rồi tranh thủ ngủ một lát, Mã Tường cũng đừng xem tài liệu nữa, bảo dưỡng tinh thần. Đợi đến lúc thẩm vấn Lý Vũ Hân xong chúng ta vẫn còn một trận chiến ác liệt phải đánh nữa."
***
Giữa đêm khuya, chiếc xe Jeep lấp lóe đèn đỏ xanh chạy như bay trên đường quốc lộ, giống như một con thuyền cô độc rẽ Biển Đen.
Nghiêm Tà khép chặt vạt áo dựa vào cửa sổ sau xe, hàng ghế trước ban đầu còn vang lên tiếng nói chuyện phiếm của Mã Tương và Tiểu Trương, một lát sau Mã Tường nghẹo đầu, tiếng ngáy nhè nhẹ cũng bắt đầu vang lên; mà bên người âm thanh sột soạt của bao nilon vẫn chưa ngừng, đó là tiếng Giang Đình đang gặm bánh bao, ở hàng ghế sau tràn ngập hương vị ngọt ngào của bột đậu đỏ.
Lại mấy phút nữa trôi qua, tiếng gặm thức ăn của con mèo nhỏ bé kia cũng biến mất, bên người dần dần truyền tới sức nặng ấm áp.
Nghiêm Tà nhấc nửa mí mắt lên, chỉ thấy Giang Đình mới ăn được một nửa cái bánh bao đậu đỏ, người đã ngủ rồi, đầu đang từ từ ngả xuống dựa vào vai mình.
"................."
Cánh tay của Nghiêm Tà đột nhiên nặng tựa ngàn quân, tay hắn cử động vài lần, cuối cùng chậm rãi nâng lên, cẩn thận ôm lấy vai Giang Đình, để cho anh thoải mái tựa vào lồng ngực của mình.
Con đường dài đằng đẵng tựa như không có điểm cuối, trong xe hơi lắc, ánh đèn đường ảm đạm ở hai bên nhanh chóng trôi vụt về phía sau.
Đêm của thành phố cùng với những ánh đèn thắp sáng hàng trăm gia đình bị bỏ lại phía sau, lúc bọn họ lên đường tòa văn phòng thị chính đã bị nhấn chìm trong biển đèn. Mà tình tiết vụ án biến hóa như đám mây cuộn sóng, cùng những mối nguy không thể đoán trước được trong tương lai, giống như thuỷ triều dưới ánh trăng, tại thời điểm này lại rút đi rất nhanh.
Cả thế giới chỉ còn lại chỗ ngồi phía sau xe, tối tăm, chật hẹp mà riêng tư, cùng với lồng ngực phập phồng theo từng hơi thở yên bình và ấm áp.
Nghiêm Tà mở to mắt, mặc dù hắn cũng không biết mình đang nhìn cái gì, giống như đang đặt mình vào cõi mộng hư ảo lơ lửng giữa không trung.
Hắn chậm rãi nghiêng đầu nhìn Giang Đình.
Cơ thể của Giang Đình mềm hơn so với tưởng tượng, cái này có chút vượt ra khỏi dự liệu của Nghiêm Tà, đội trưởng Giang trong ấn tượng của hắn là một người gầy gò, cứng rắn lại vô cùng sắc bén, không nghĩ tới thực tế lại mềm mại như một phiến lông vũ thế này. Hơi thở của anh vừa nhẹ lại đều đặn, ánh sáng nhạt màu của đèn đường không ngừng lướt qua tóc mai của anh, trên tóc còn tỏa ra mùi thơm rất dễ chịu, Nghiêm Tà cứ như vậy ngửi một lúc lâu, mới xác định là mùi dầu gội đầu của nhà mình.
Mỗi ngày đều gội đầu, thật chú trọng, Nghiêm Tà nghĩ.
Hắn nhìn chằm chằm một bên gò má của Giang Đình, trong lòng bỗng nhiên xuất hiện một cái suy nghĩ: Người như y, có phải cũng có làn da mềm mại và mỏng manh hay không?
Nghiêm Tà dùng ngón cái trêu chọc mấy sợi tóc trước trán Giang Đình, đem tóc mái gạt qua gạt lại, sợi tóc mềm mại không ngừng cọ xát trong lòng ngón tay. Hắn cũng không biết bản thân đang làm gì, động tác này khiến cho tất cả mệt nhọc cùng cơn buồn ngủ tan biến, đợi đến lúc hắn phản ứng lại, ngón cái đã theo trán Giang Đình chậm rãi vuốt ve đến gò má rồi xuống khóe miệng, lưu luyến dừng lại trên bờ môi có màu đỏ nhạt.
Nghiêm Tà mơ màng nghĩ, cảm giác này thật kỳ lạ.
Rõ ràng là chung sống chưa tới hai tháng, nhưng giống như đã quen biết từ lâu. Lâu đến mức chỉ cần nhớ đến sự tồn tại của tên họ Giang này, trong lòng giống như là nhiều thêm một mối bận tâm, vừa nặng nề lại nhẹ nhàng, vừa phiền toái lại đầy mong chờ, vừa khó buông tay lại không muốn rời khỏi, như thể cả người đều rơi vào một giấc mộng đẹp dính nhớp.
"Anh..............."
Giang Đình thì thầm câu gì đó, cũng không nghe rõ, mặt cọ cọ vào vai Nghiêm Tà.
Ngón tay của Nghiêm Tà thoáng chốc dừng lại.
Chiếc xe vẫn đang lao nhanh, hàng ghế phía sau lắc lư có quy luật, trên hàng ghế trước truyền tới tiếng ngáy như có như không của Mã Tường. Không biết qua bao lâu, cơ thể Giang Đình cuộn tròn lại, dường như trong lúc ngủ mơ tìm được một tư thế thoải mái hơn.
Nghiêm Tà nhìn chằm chằm anh không chớp mắt, cho đến lúc anh ngủ thiếp đi một lần nữa, ánh mắt hắn bị một vật dính trên khóe miệng y thu hút - đó là một mẩu bánh bao nhỏ như hạt gạo.
"............"
Hầu kết của Nghiêm Tà trượt mạnh, nhưng nước miếng tựa như đã khô.
Hắn giống như bị trúng một lời lời nguyền nào đó, nín thở giơ tay lên, nhặt mẩu bánh bao kia lên, sau đó ma xui quỷ khiến ngậm xuống đầu ngón tay.
Một chút ngọt ngào mở ra trong cổ họng khiến hắn ngây ngất.
Ngọt thật, hắn ngẩn ngơ nghĩ.
Đúng lúc này, hắn cảm giác có gì đó không đúng.
Hơi thở của Giang Đình trong nháy mắt ngừng lại.
Bầu không khí bỗng nhiên đóng băng, không có ai nhúc nhích, tất cả phản ứng dường như bị nhấn nút tạm dừng, chỉ có tiếng động cơ của chiếc xe Jeep đang chạy băng băng về phía trước là rõ ràng.
Giang Đình không mở mắt, tay của Nghiêm Tà treo lơ lửng giữa không trung.
Không biết qua bao lâu, Nghiêm Tà mới từ trong kẻ môi hỏi nhỏ một câu:
"........Anh không ngủ sao?"
Chú thích:
(1) : Anh hùng không đề cập đến sự dũng cảm của năm đó: là một câu nói dân gian, có nghĩa là "Người anh hùng thực sự không khoe khoang về việc anh ta đã từng là anh hùng như thế nào". Nói cách khác: người chiến thắng thực sự không khoe khoang về thành tích trong quá khứ của mình, anh ấy (cô ấy) luôn có thể duy trì thái độ khiêm tốn và tiếp tục tiến về phía trước mãi mãi.
(2) Xe đen: là chiếc xe chưa trải qua bất kỳ thủ tục liên quan nào trong bộ phận quản lý vận tải, chưa có giấy phép hoạt động và đã thực hiện hoạt động bất hợp pháp với các dịch vụ phải trả tiền.
(3) Hắc cảnh (cảnh sát đen): chỉ những cảnh sát phản bội.
(4)Chứng nghiện ăn cắp vặt (kleptomania), hay còn gọi là trộm cắp bệnh lý, là tình trạng người bệnh không thể ngăn cản ham muốn lấy trộm một vài đồ vật nhưng không phải do nhu cầu hoặc giá trị của chúng.
Khi mắc chứng bệnh này, người bệnh sẽ trải nghiệm cảm giác căng thẳng trước khi trộm và cảm giác thư thái, thoải mái hay hài lòng khi phạm tội xong. Họ trộm cắp không phải vì tức giận hay trả thù hoặc phản ứng lại một ảo giác hay hoang tưởng nào đó. Hành vi này cũng không phải là là do rối loạn cư xử, một pha hưng cảm nào đó hay rối loạn nhân cách phản xã hội gây ra.
Độ tuổi khởi phát chứng bệnh này khá linh động, có thể bắt đầu từ thời thơ ấu, thanh thiếu niên hoặc thời kỳ trưởng thành và thậm chí là cả trong giai đoạn trung cao niên.
Chứng ăn cắp vặt nói chung khá hiếm gặp, nhưng thường có ở nữ giới nhiều hơn nam giới. Người mắc bệnh thường có thêm các rối loạn tâm thần khác, như trầm cảm và rối loạn lưỡng cực, rối loạn lo âu, rối loạn ăn uống, rối loạn nhân cách, rối loạn sử dụng chất, và những rối loạn kiểm soát ham muốn khác. Đã có chứng cứ chỉ ra mối liên quan giữa chứng ăn cắp vặt và hoạt động của các chất dẫn truyền thần kinh trong não bộ tác động vào các thói nghiện về hành vi, bao gồm serotonin, dopamine và hệ thống giảm đau.
Điều trị chứng ăn cắp vặt có thể bao gồm sự kết hợp của dược học tâm thần và tâm lý trị liệu.
(5) Thần hồ kỳ kỹ (神乎其技): miêu tả kỹ nghệ hay là thủ pháp (phương pháp, thủ đoạn) cực kỳ cao minh.