Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phải Lòng Quá Sớm
  3. Chương 36: Anh rể cũ và sếp đẹp trai
Trước /88 Sau

Phải Lòng Quá Sớm

Chương 36: Anh rể cũ và sếp đẹp trai

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Anh rể cũ và sếp đẹp trai.

Nhiễm Vũ Đồng biết Bùi Thư Ngôn nói được thì sẽ làm được, thế nhưng cậu không ngờ tới là năng lực hành động của người này không hề cho mình chút thời gian thích ứng nào.

Mới sáng sớm 7 giờ, Nhiễm Vũ Đồng đã nhận được tin nhắn Wechat của Bùi Thư Ngôn.

Bình thường vào cái giờ này, lại còn là cuối tuần nữa thì cho dù trên lầu có khoan máy khoan đi nữa Nhiễm Vũ Đồng cũng không tỉnh dậy được. Thế nhưng tối qua đầu óc cậu mơ màng, lòng dạ thì xoắn xuýt, suốt cả đêm vẫn luôn trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh.

Điện thoại để bên gối đầu vừa rung lên một cái là mí mắt đã như gắn một sợi dây mỏng vô hình, giật ngược cậu dậy ngay tức thì.

Mở thông báo ra nhìn thử một cái, vậy mà lại có người hỏi một câu chẳng liên quan gì vào giờ này cả,

Bùi Thư Ngôn: Trưa nay em muốn ăn sukiyaki không? Hôm nay trời khá lạnh, ăn chút đồ nóng cho ấm người đi?

Người trên giường ngửa mặt giơ điện thoại nhìn chăm chú một lúc mới xác nhận được mình không bị mắc chứng rối loạn múi giờ.

Nhiễm Vũ Đồng: Anh hai ơi, anh nhìn thử xem bây giờ là mấy giờ rồi.

Mới đầu phía bên kia không có động tĩnh gì, thế nhưng mấy chữ "Đối phương đang nhập" lại chớp tắt hiện lên vài lần, chắc là vì tốc độ gõ chữ bên kia rất nhanh.

Bùi Thư Ngôn: Sao sớm vậy mà đã dậy rồi? Không có thức suốt cả đêm đó chứ?

Nhiễm Vũ Đồng cũng trả lời thẳng lại luôn: Không có, bị anh ồn quá nên tỉnh.

Tin nhắn mới dường như là nối đuôi theo tin Nhiễm Vũ Đồng bấm gửi.

Bùi Thư Ngôn: Xin lỗi Đồng Đồng nha, thế em mau ngủ lại đi trước đi, sau khi tỉnh rồi trả lời anh một tiếng là được.

Bùi Thư Ngôn: Bây giờ không cần trả lời nữa, em ngủ trước đi.

Nhiễm Vũ Đồng ấn tắt điện thoại, lại bị anh bày cho một màn này tới nổi nóng xong lại chẳng hiểu sao không tức giận nổi.

Mà điều vi diệu nhất đó là sau khi bị "quấy rối" xong thì hai mí mắt giống như vừa bị ánh sáng khi nãy ểm cho bùa chú gì đó, muốn mở cũng không mở ra nổi nữa.

Lúc Nhiễm Vũ Đồng tỉnh lại lần nữa thì đã là một giờ chiều rồi, cậu vừa đánh răng rửa mặt vừa nghĩ thầm đúng là tà đạo thật chứ.

Có khi nào hôm qua Bùi Thư Ngôn đã bỏ độc tình gì trong cơm của cậu rồi không, giờ chỉ còn chờ mình tự chui đầu vào lưới nữa thôi.

Nhiễm Vũ Đồng lau khô tay, mò lấy điện thoại từ trên giường xuống, trả lời cho Bùi Thư Ngôn một tin nhắn.

Nhiễm Vũ Đồng:.

Phải nói rõ trước đây không phải là mình muốn trả lời đâu, đây là anh ấy bảo mình dậy rồi thì trả lời thôi. Giờ mà mình không trả lời anh ấy thì lỡ anh ấy tưởng có chuyện gì xảy ra xong chạy đi báo cảnh sát thì chả phải là lãng phí tài nguyên của xã hội hay sao?

Ừ, mình không muốn trả lời, đây chỉ là đức tính tiết kiệm tốt đẹp của mình thôi.

Nhiễm Vũ Đồng nghĩ thế, mắt vội vàng lướt qua màn hình một cái.

Bùi Thư Ngôn: Dậy rồi à? Chân có đau không? Có đói không?

Nhiễm Vũ Đồng vẫn giữ vững cái vẻ lạnh lùng của mình đến cùng: √ ✕.

Chỉ thế thôi nhưng Bùi Thư Ngôn vẫn đọc hiểu được, tiếp tục hỏi: Hồi sáng có bảo ăn sukiyaki em có muốn ăn không? Hay là em muốn ăn cái gì khác? Bây giờ anh qua đón em.

Nhiễm Vũ Đồng nhếch nhếch môi, mấy đầu ngón tay thon dài lại gõ gõ trên bàn phím.

Nhiễm Vũ Đồng: Không muốn ra ngoài, em nấu mì gói.

Bùi Thư Ngôn cũng cực kì kiên nhẫn, lập tức lấy ra plan B - không cần ra ngoài.

Bùi Thư Ngôn: Nếu vậy thì em còn phải rửa chén nữa. Để anh đặt sukiyaki bên ngoài rồi giao qua cho em, nhanh lắm, 30 phút thôi, tới rồi thì nhắn tin cho em.

Không thể không nói, trong mấy cái tiểu tiết này Bùi Thư Ngôn đúng là hiểu rõ Nhiễm Vũ Đồng chuẩn tới từng chút một.

Nhiễm Vũ Đồng nhìn chằm chằm hai chữ "rửa chén" trên màn hình, không bao lâu sau thì nhắn lại cho Bùi Thư Ngôn một dấu ".".

Đã nói là nửa tiếng thì đúng là nửa tiếng thật. Không phải là bên giao hàng giao đến trong nửa tiếng, mà là trong khoảnh khắc Nhiễm Vũ Đồng vừa mới mở muỗng đũa ra thì vừa đúng chuẩn ba mươi phút, đúng nửa tiếng không nhiều không ít một phút nào hết.

Lúc nào Bùi Thư Ngôn cũng nghiên cứu rất kĩ trong mấy phương diện này, thế nên khi Nhiễm Vũ Đồng nhìn thấy một cái túi vải nhung như hạc trong bầy gà giữa một đống túi nhựa trong kệ để hàng ship thì trong lòng cũng chẳng thấy ngạc nhiên gì mấy.

Chỉ là sau khi mở túi ra thì mới ngạc nhiên, thế mà còn tặng luôn cả nồi nấu nữa hả? Trong tình hình kinh tế xuống dốc thế này mà còn có một tiệm buôn bán hào phóng như thế, đây đúng là điều mà Nhiễm Vũ Đồng không thể nào ngờ tới được.

Tuy là trời không mưa nhưng nhiệt độ hôm nay trông có vẻ vẫn chưa ấm hơn tí nào cả. Thời tiết ẩm ẩm ương ương thế này ăn một chút đồ nóng đúng là rất thoải mái, nếu như không có chuyện hôm qua chắn ngang thì chắc mới nãy lúc Bùi Thư Ngôn hẹn cậu, cậu cũng đã đồng ý luôn rồi cũng nên...

Thịt bò mềm mọng ngon miệng, nhúng vào trong nước lẩu chỉ có tươi hơn chứ không dai chút nào, lại chấm thêm một chút sốt trứng trơn ngọt, ăn vào miệng đúng là bùng nổ vị giác luôn.

Ngon thật đó.

Nhiễm Vũ Đồng đến thành phố A đã được một năm rồi, đây là lần đầu tiên được ăn sukiyaki ngon xuất sắc thế này.

Bùi Thư Ngôn mới về không lâu mà cũng khéo chọn đấy.

Tỉnh dậy hai lần tới bây giờ, trước mắt thì đây là bữa đầu tiên trong ngày của Nhiễm Vũ Đồng. Mùi vị sukiyaki rất ngon, cậu cũng đói lả rồi nên chỉ trong nháy mắt là đã xử xong hết phần của hai người.

Lúc Ôn Nam đẩy cửa đi vào thì trong nồi chỉ còn sót lại một miếng đậu hũ cuối cùng.

"Ủa? Bé Nhiễm đang ăn gì đó? Hình như tớ ngửi thấy mùi sukiyaki của nhà hàng Kinh Thu đó."

Ôn Nam giống như cún con chạy theo mùi hương tới sau lưng của Nhiễm Vũ Đồng, vừa liếc nhìn thử trên bàn một cái thì hai mắt đã cong cong cười hớn hở.

"Đúng thật này. Khách mời nam nào mua cho cậu đó? Sếp đẹp trai hay là anh rể cũ?"

"Bộ tớ nhất định phải ăn bám vậy sao?" Nhiễm Vũ Đồng cũng cười giỡn theo cậu ta: "Không thể tự mình tớ mua được hả?"

Ôn Nam xấn tới trước bàn của Nhiễm Vũ Đồng, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng đậu hũ cuối cùng còn sót lại nói: "Tớ dám mạnh dạn đoán là sếp đẹp trai."

"Tại sao?"

Nhiễm Vũ Đồng đưa một tay lên hứng dưới đũa, cẩn thận từng chút gắp miếng đậu hũ đưa vào trong miệng của Ôn Nam.

Ôn Nam cắn lấy đầu đũa vẫn còn nóng, vừa nhấm nháp đồ ăn vừa gật gù nói: "Tại vì Kinh Thu không phải là nơi mà người thường có thể đặt được đâu. Tại vì nhà hàng này bán theo danh sách đặt trước á, dựa theo địa vị của khách mà giữ chỗ. Lần trước anh tớ đi một mình còn không đặt được, cuối cùng phải là bố già tự mình ra trận đó."

"Thế nên tớ mới dám mạnh dạn đoán là về địa vị thì chắc là hơi quá sức đối với anh rể cũ."

Anh rể cũ lúc này vừa mới đến ngân hàng để đóng hóa đơn phạt, lúc vừa ra khỏi sảnh ngân hàng thì đã bị nhắc tới nhảy mũi hắt xì hai cái.

Nhiễm Vũ Đồng từ chối cho ý kiến, cố ý lược bỏ chủ ngữ nói: "Cũng không phiền thế đâu, đặt giao hàng mà."

"Không thể nào." Ôn Nam vô cùng chắc chắn: "Nhà hàng này không có giao hàng đâu, chỉ có đặt trước rồi mang về thôi."

"Nhưng mà..." Lúc thốt ra hai chữ này, trong lòng Nhiễm Vũ Đồng đột nhiên hiện lên một suy đoán nghe có vẻ hoang đường nhưng lại cực kì có khả năng xảy ra.

"Nhưng mà tớ nhận ở trên kệ hàng ship mà." Giọng nói của cậu đột nhiên thấp xuống, tự nghe cũng không thấy chắc chắn được bao nhiêu.

"Cậu tận mắt thấy được người đưa đến là anh shipper à?" Ôn Nam nhún vai nhìn cậu.

"..."

Nhiễm Vũ Đồng chỉ có thể trầm mặc, đáp án thật sự đã không cần phải nói thì ai cũng biết hết cả rồi.

"So." Ôn Nam nghịch ngợm chớp chớp mắt: "Sếp đẹp trai lại được cộng thêm một điểm rồi!"

Cộng điểm cái gì.

Chân mày của Nhiễm Vũ Đồng chau lại, không nói nhiều gọi thẳng cho Bùi Thư Ngôn.

Hôm qua vừa mới nói vụ này với anh ta xong mà hôm nay đã bắt đầu nhờn đòn rồi.

"Đồng Đồng?" Sau khi vang lên một tiếng tít thì trong ống nghe đã vang lên giọng nói từ tính của một người đàn ông.

Tuy là cái bệnh cũ kia của Bùi Thư Ngôn vẫn chưa chữa được, thế nhưng thói quen bắt máy ngay lập tức này vẫn xứng đáng được duy trì tiếp.

"Anh đang ở đâu?"

Nhiễm Vũ Đồng cố nén lửa giận, chỉ chờ xem Bùi Thư Ngôn có còn định đưa đầu ra trước mũi dao nữa không thôi.

"Đang lái xe này." Hình như tín hiệu đầu dây bên kia của Bùi Thư Ngôn không tốt lắm, giọng nói vốn dĩ rất êm tai kia bây giờ lại đứt quãng liên tục: "Mới từ ngân hàng về, đang trên đường về nhà."

Nhiễm Vũ Đồng không muốn nghe anh nói mấy thứ này, nói thẳng vào vấn đề: "Anh đến trường của em rồi à?"

Đầu dây bên kia dừng lại hồi lâu, lát sau mới mơ hồ nghe được một tiếng "Ừ" rất khẽ.

- ------------------

Bán Nguyệt Bán Tiêu:

Nhiễm Vũ Đồng: (' 皿 ')

Quảng cáo
Trước /88 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Thần Chết Trong Rừng

Copyright © 2022 - MTruyện.net