Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Đổi con mà dạy.
Ánh nắng đánh tan màn sương dày đặc, xé toạc một lỗ hổng trên bầu trời âm u. Gió lạnh luồn qua kẽ hở kia, thổi tan từng làn mây xám xịt, nặng trĩu quẩn quanh nơi đây đã lâu.
Một chiếc xe con màu đỏ linh hoạt quay đầu xe, trông cực kì bắt mắt giữa một đống "mpv đen".
Chỉ là hai cậu trai đợi trước của mãi lo nhìn nhau quá nên hoàn toàn không để ý tới chiếc xe đang ngừng đèn đó cách đó chỉ tầm khoảng hai mươi mét đằng kìa.
"Ở đằng trước... Là bé Nhiễm với A Bùi phải không?"
Tạ Dung nheo mắt lại không chắc lắm, sau khi chăm chú nhìn kĩ một lúc thì mới vui mừng.
"Đúng thật này, bé Nhiễm cao lên nhiều quá, sắp cao qua mũi của A Bùi luôn rồi."
Thuận theo tầm mắt của Tạ Dung, Khưu Niệm Vân cũng nhận ra được hai người ngay.
"Haiz, mấy nay bé Nhiễm chỉ có trổ mã thôi chứ những cái khác chả thấy lớn lên chút nào." Khưu Niệm Vân cười nói xấu con trai mình: "Giống hệt như hồi còn bé vậy."
Vừa mới dứt lời thì Nhiễm Vũ Đồng cách đó không xa dường như muốn chứng thực cho câu trêu đùa của mẹ mình, cậu nhảy chân sáo lên thật cao bên cạnh Bùi Thư Ngôn.
Con ngươi của Khưu Niệm Vân co rụt lại, bởi vì một giây sau bà đã nhìn thấy rõ ràng, thằng con nhà mình hoàn toàn không quan tâm tới ánh mắt của người đi đường mà nắm lấy tay của Bùi Thư Ngôn giữa ban ngày ban mặt.
Lại còn nắm kiểu mười ngón đan chặt vào nhau.
Khưu Niệm Vân lúng túng nhếch nhếch miệng, nói tiếp câu trước mà ngay cả mình cũng không tin nổi: "Thấy không, không lớn nổi, vẫn còn thích dính lấy anh của nó như vậy."
Mà cậu trai cao cao kia thì hoàn toàn không xấu mặt người ta chút nào, tay phải nắm lấy tay người ta còn chưa đủ phải dùng tay trái đang trống xoa xoa cái đầu lông xù dưới mắt.
Tạ Dung nuốt xuống lời còn đang muốn nói bên môi, thuận theo hành vi càng ngày càng không giải thích được của con trai mình, vờ như tự nhiên dời mắt qua lại.
"Bé Nhiễm dễ thương mà, A Bùi cũng thích có một đứa em trai như vậy."
"Haha." Khưu Niệm Vân cười gượng hai tiếng, mắt nhìn chằm chằm vào đèn giao thông đang không ngừng đổi màu và đoàn xe đang chầm chậm di chuyển đằng trước.
Đôi tình nhân nhỏ đang trong thời kì yêu đương cũng rất ghê gớm, chỉ cần được ở cùng nhau thôi là trong mắt ngoại trừ đối phương ra thì không còn thấy được gì khác nữa.
Mới đó mà xe chỉ còn cách cửa chính tầm năm mét ngắn ngủi nữa thôi, đây là khoảng cách mà chỉ cần kéo cửa xe xuống hô lên thôi cũng có thể nghe thấy. Nhưng vậy mà Bùi Thư Ngôn và Nhiễm Vũ Đồng vẫn chưa nhận ra, bốn vị phụ huynh và tám cân khẩn trương đã sắp lái tới trước mắt hai người họ rồi.
Trong giờ khắc quan trọng mà cả nhóm người đang cầu nguyện cho hai ông tướng này đừng làm ra hành động gì vượt quá giới hạn nữa thì Nhiễm Vũ Đồng bỗng dưng bật cười khanh khách, sau đó vòng hai tay qua ôm lấy eo của Bùi Thư Ngôn.
Hai mắt của Khưu Niệm Vân tối sầm, không muốn bận tâm nữa, mẹ chỉ giúp con được đến đây thôi.
"Tình cảm của mấy đứa nhỏ tốt cũng là chuyện hay..."
Tạ Dung bên cạnh tốt bụng giải thích.
Nói thì chậm vậy thôi chứ xảy ra rất nhanh, Nhiễm Nguỵ bên này đã giẫm chân ga rồi chỉ đang chực chờ để cắt ngang "mối tình ngang trái" trái với lẽ thường này thôi. Vậ mà Bùi Thư Ngôn bên kia lại hai mắt dịu dàng, cúi người xuống hôn lên đỉnh đầu của Nhiễm Vũ Đồng.
Sau đó, hai người dưới ánh nhìn chăm chú của tám con mắt, hôn nhau một cái thật nhanh.
Ting--
Nhiễm Nguỵ ấn còi thật lâu, tiêu rồi, chuẩn bị phải chứng kiến một màn mưa máu gió tanh rồi.
Không ngờ hai người ngoài khung cửa xe vậy mà chẳng có một chút hoảng hốt khi bị bắt tại trận chút nào, nhất là Nhiễm Vũ Đồng, còn có thể vô cùng bình tĩnh vẫy vẫy tay với phụ huynh trong xe.
"Mẹ!"
Khưu Niệm Vân bất đắc dĩ đi xuống xe, lúc này đúng thật là không muốn nhận đứa con này cho lắm.
"Mẹ ơi lâu lắm rồi chưa được gặp mẹ á, nhớ mẹ quá à."
Khưu Niệm Vân vừa định nói lại phát rồ cái gì đó thì lại thấy đứa con ruột mà mình nuôi dưỡng suốt 23 năm nay đi qua mở cửa xe giúp một người phụ nữ khác.
"Sắc mặt của mẹ tốt quá nè, còn xinh hơn bốn năm trước nữa."
Sau đó còn nói câu thoại y chang lúc mình đi đón Tạ Dung nữa.
Tạ Dung nở một nụ cười nhẹ, vô cùng tự nhiên kéo tay của Nhiễm Vũ Đồng qua rồi lại mất tự nhiên ra sức nhéo nhéo một cái.
Nhưng Nhiễm Vũ Đồng lại hoàn toàn hiểu nhầm ý của bà, cậu còn tưởng là vì mình bỏ lơ Bùi Huy đang ngồi trên ghế phó lái.
Thế là cậu "À" một tiếng bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đi qua niềm nở đón Bùi Huy xuống xe.
"Cha."
Nhiễm Vũ Đồng đứng thẳng lưng, cực kì trịnh trọng gọi.
Sau tiếng gọi này của Nhiễm Vũ Đồng thì Khưu Niệm Vân cũng như sét đánh ngang tai luôn, sững người ra tại chỗ.
Mà thứ làm bà ngạc nhiên hơn nữa đó là Bùi Thư Ngôn nhận lấy cái túi trong tay bà rồi xách hộ, sau đó còn nói thêm một câu.
"Đi thôi mẹ ơi."
"Tôi đã nói là trong chuyện này chắc chắn là có gì đó hiểu lầm."
Bởi vì hồi nãy ở trước cửa nhà đã xảy ra một chuỗi hiểu lầm liên tiếp nên sáu người vừa mới về tới nhà, chuyện đầu tiên làm là tổ chức một cuộc hội nghị liên tịch xem "Ai là gián điệp".
Bùi Thư Ngôn và Nhiễm Vũ Đồng ngồi ở vị trí chính giữa, giải thích liên tục không ngừng một giây phút nào, cuối cùng cũng kể lại đầy đủ tuyến thời gian của cuộc yêu hận dây dưa và lúc come out cho bốn vị phụ huynh hiểu được.
Người phát biểu chủ yếu là Nhiễm Vũ Đồng, Bùi Thư Ngôn thì phụ trách ở bên cách bưng trà rót nước cho người ta.
"Tuy hiểu lầm là do tụi mẹ gây ra nhưng mà bé Nhiễm cũng khó mà thoát tội ha."
Khưu Niệm Vân nửa đùa nửa thật nói: "A Bùi nhà người ta đã nói cho Dung Dung nghe từ bốn năm trước rồi, còn thì hay rồi, bốn mươi ngày trước mới nói cho mẹ biết."
"Ba muộn hơn, ba là ba mươi ba ngày trước." Nhiễm Nguỵ ủng hộ vợ mình, yếu ớt hùa theo một câu.
"Không trách bé Nhiễm được, là tại tụi tôi không nói trước với A Bùi."
Tạ Dung chủ động nhân lỗi về mình, vỗ vỗ vai của Nhiễm Vũ Đồng an ủi.
"Mãi vẫn chưa nói về chuyện này với A Bùi, biết lâu vậy rồi... mà cũng không làm ra được việc gì có tác dụng thực tế." Tạ Dung ngại ngùng vén mái tóc dài ra sau tai: "Hơn nữa câu trả lời trước đó của tui cũng có hướng dẫn dắt sai nên khiến cho mọi người đều---"
"Trời ạ." Nhiễm Vũ Đồng nháy mắt với mẹ mình rồi nhõng nhẽo với Tạ Dung: "Mẹ con trêu con thôi mà, không trách con thật đâu."
"Mẹ khách sáo thế này là bà ấy ngượng rồi á."
Cái nồi đa năng trong phòng bếp vang lên hai tiếng ngắn ngủi, Bùi Thư Ngôn đứng dậy đi vào xem rồi lại đi nhanh về lại phòng khách.
"Bào ngư hấp tỏi ớt đã chín rồi."
Lời đề nghị của anh đến vừa đúng lúc.
"Không thì chúng ta bắt đầu ăn luôn đi?"
Giữa trưa sắc trời trong xanh, mưa phùn đã rửa trôi hết những mảng bụi bặm tích tụ nặng trịch. Trong thành phố công nghiệp hoá thế này hiếm khi được mát mẻ thế này.
Trong nhà tiếng cười nói ngân vang, cả gia đình quây quần ngồi bên bàn ăn, sáu người mà có tận mười lăm cái ly, màu sắc của các loại đồ uống trước mặt cũng khác nhau.
Các món bày trên bàn ăn đa số là hải sản theo mùa này, vì lo cho một người bị dị ứng hải sản ở đây nên còn cố ý xào thêm mấy món thịt.
"Mẹ ơi mẹ nếm thử cái này đi ạ."
Nhiễm Vũ Đồng gắp cho Tạ Dung một miếng thịt sốt chua ngọt, hơi giương cằm lên với một xíu vẻ tranh công.
"Cái này là anh trai dạy con làm đó, anh ấy bảo là mẹ thích ăn lắm."
Tạ Dung vừa nhai kĩ vừa gật đầu, giơ thẳng ngón cái lên với Nhiễm Vũ Đồng giống như đang dỗ dành con nít vậy.
"Bé cưng giỏi quá ta."
Hai gò má của Nhiễm Vũ Đồng đỏ bừng, còn chưa kịp khiêm tốn một chút thì khoé mắt đã thấy Bùi Thư Ngôn cầm một con cua qua, quen đường quen nẻo xắn tay áo lên.
"Này!" Nhiễm Vũ Đồng đè cánh tay của người bên cạnh lại: "Để em tự làm đi."
"Cứ để đó cho A Bùi." Tạ Dung cười tủm tỉm: "Đây là quy tắc nhà mẹ đó."
Tuy là đã được phụ huynh đồng ý rồi nhưng Nhiễm Vũ Đồng vẫn còn thấy hơi ngại ngại, đôi con ngươi đen láy long lanh cứ đảo tới đảo lui hơi mất tự nhiên.
Mãi tới khi nhìn qua bên phía Bùi Huy, đối phương lúc này đã đặt thịt của vừa bóc xong tới trước mặt Tạ Dung, Tạ Dung cũng rất tự nhiên nhận lấy, ngay cả cảm ơn cũng chẳng nói.
Bùi Thư Ngôn đã nhìn thấu chút tâm tư xoắn suýt này của Nhiễm Vũ Đồng, ngoắc lấy ngón tay thon dài bên cạnh mình, thấp giọng thì thầm với người ta: "Cũng đâu thể chỉ cho mình em kéo điểm không thôi, cũng phải cho anh cơ hội biểu hiện một chút chứ."
"Bé cưng." Tạ Dung ở bên kia cũng rất phối hợp với Bùi Thư Ngôn: "Con đáng yêu thế này ai mà không thích được cơ chứ, không cần phải cố ý phải làm gì đó cho mẹ với cha con đâu. Bình thường con đối xử với Niệm Vân thế nào thì cứ làm thế ấy với mẹ là được rồi."
"Vậy không được đâu." Khưu Niệm Vân nhận lấy chén canh Bùi Thư Ngôn vừa múc cho, tiện thể tranh luôn lời của Nhiễm Vũ Đồng: "Thế chắc hôm kia là đã làm cho bà tức chết rồi đó."
"MẸ!" Nhiễm Vũ Đồng ai oán nhăn mày nhìn về phía Khưu Niệm Vân: "Mẹ có còn muốn gia đình con êm ấm nữa không dạ?"
Khưu Niệm Vân trêu con mình vui tới không chịu được, cố làm cho câu chuyện nghiêm trọng hơn: "Hối hận quá, hồi đó không chịu đổi con mà dạy hai đứa."
"Niệm Vân?" Trong mắt của Tạ Dung loé lên một tia vui mừng ngạc nhiên: "Thật ra từ trước kia tui cũng đã từng nghĩ tới chuyện này rồi đó."
?
Cua trong tay của Bùi Thư Ngôn rơi "lộp cộp" xuống chén, ánh mắt nhìn về mẹ mình bỗng chốc trông y hệt với Nhiễm Vũ Đồng bây giờ.
"Bề ngoài trông A Bùi rất giống cha nó, không thích nói chuyện. Nhưng mà nội tâm lại giống tui, là một người rất giàu tình cảm."
Giữa chân mày của Tạ Dung hiện lên vẻ âu lo khó thấy.
"Lâu lâu tui cứ lo là nó không biết cách bày tỏ, cứ nhẫn nhịn trong lòng mãi thành bệnh."
Lời của Tạ Dung làm cho Nhiễm Vũ Đồng chợt nhớ lại cái hộp thuốc trên tầng cao nhất trong chỗ chứa đồ, tim cậu đau thắt lại, biết ngay chuyện bị bệnh này chắc chắn là Bùi Thư Ngôn không nói với cha mẹ rồi.
Đã nhẫn nhịn tới thành bệnh thật rồi nè.
Cậu nghiêng đầu qua nhìn Bùi Thư Ngôn một lúc, cuối cùng vẫn không thể nhịn được nhào qua ôm lấy cánh tay của đối phương cọ cọ.
"Có con thương rồi nè."
Nhiễm Vũ Đồng không thể nào che giấu được tình yêu cháy bỏng của mình, ánh mắt nhìn về phía bốn vị phụ huynh, ra sức ôm lấy người bên cạnh.
"Chỉ cần có con ở đây thì ngày nào của anh trai cũng thật tốt đẹp hết."
- ------------------------
Bán Nguyệt Bán Tiêu:
Có ai nghe thấy chút mùi của kết truyện nào hông ta. ଘ(੭ˊ꒳ˋ)੭✧