Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Vương Vũ Thần âm thầm tìm tới căn hộ trước kia cô ở, dĩ nhiên anh cũng dễ dàng thâm nhập vào bên trong.
Anh cẩn thận đóng mở cửa, đặt khẽ chiếc mũ bảo hiểm lên nóc tủ, thay giầy rồi mới chầm chậm đi vào.
Anh nhìn lướt qua xung quanh.... Thực sự có hơi người... Nhìn qua phòng bếp thấy đống vỏ mì tôm, vỏ bia nằm lăn lóc anh càng chắc chắn cô đang ở đây.
Trái tim lạnh lẽo của anh dường như đã đập trở lại. Vương Vũ Thần đi vào phòng ngủ...Quả nhiên dáng nhìn người anh muốn gặp nhất đã xuất hiện, trái tim anh đập liên hồi khi nhìn thấy cô,... niềm vui này anh cảm nhận rất rõ.
Anh cẩn thận tiến lại, đôi mắt chăm chú nhìn cô gái đang say giấc trước mặt, ánh mắt yêu chiều vô cùng.
Vương Vũ Thần khụy gối xuống để nhìn cô rõ hơn.
Anh dùng tay vén nhẹ những cọng tóc trên mặt cô rồi lại khẽ mỉm cười ngây ngất.
Nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu của cô, Vương Vũ Thần không kìm được mà cúi xuống hôm nhẹ lên tóc cô.
Anh mỉm cười thủ thỉ.
- " Có lẽ muốn gần em hơn thì anh phải thường xuyên vụng trộm thế này rồi."
Anh nhìn xuống bờ môi anh đào căng mọng, trái táo Adam liền nhấp nhô, anh cẩn thận cúi xuống định hôn lên thì...Từ Tư Hạ trở mình...
Vương Vũ Thần chép môi giữa không trung sau pha hôn "hụt".
Cuối cùng đành bất lực nhẹ vuốt lên tóc cô.
- " Em đúng là ngang bướng,... đến cả khi ngủ say rồi vẫn né tránh tôi."
Nói xong anh đứng dậy, mỉm cười nhìn bóng lưng cô.
- " Hôm nay tôi tạm tha cho em...Nhưng sẽ không có lần tiếp theo đâu."
Đôi mắt anh bỗng rưng rưng.
- " Hạ Hạ,... Em cứ đi ngao du khắp thế gian theo ý của em, gặp những người em muốn gặp, đi những nơi em muốn tới, làm những việc em muốn làm, trải qua những cảm xúc em muốn trải... Còn anh,... sẽ mãi ở phía sau chờ em ngoảnh lại nhìn anh...Vì..thứ quý giá nhất còn sót lại của anh... chính là em."
Vương Vũ Thần sau khi giúp cô dọn dẹp lại nhà cửa thì mới lặng lẽ rời đi.
Sáng hôm sau Vương Vũ Thần bị viện kiểm sát triệu tập, thông tin về anh cũng tràn lan khắp các nền tảng mạng xã hội.
Tư Hạ đang ngồi trong phòng nghỉ, vừa nhận được tin dữ, cô sững sờ không nói thành lời, một lúc sau liền lao ra ngoài nhưng bị an tâm giữ lại.
Tư Hạ hốt hoảng bấn loạn, cơn xúc động làm cô run rẩy, cả người cô mềm nhũn dựa vào người An Tâm.
- " Tư Hạ,... cậu nghe mình nói...Tư Hạ..."
Tư Hạ nằm trong vòng tay của An Tâm thều thào, nước mắt cô rơi xuống.
- " An Tâm... mau...đưa tớ tới sân bay... ba tớ vừa gặp tai nạn bây giờ đang nằm trong phòng cấp cứu... Tớ... tớ..."
Tư Hạ run rẩy nhìn xuống bàn tay mình, đầu óc cô rối bời, nước mắt rơi lã chã... An Tâm vịn lấy vai cô.
- " Tư Hạ,... đừng như vậy... cậu như thế này cũng chẳng giải quyết được vấn đề đâu..."
Tư Hạ như bị lời của An Tâm thức tỉnh, cô loạng choạng đứng dậy, mở ngăn kéo lấy hộp thuốc an thần trong ngăn bàn ra bỏ vào túi, giọng nói cô gấp gáp.
- " Đúng vậy,.. lúc này tớ không thể mềm yếu được..."
Nói xong cô treo chiếc áo blouse lên móc rồi cầm lấy chiếc balo điên cuồng chạy ra ngoài. An Tâm cũng nhanh chân chạy theo, cùng cô về thành phố P.
Suốt cả đoạn đường, Tư Hạ chỉ nắm chặt hai tay ngồi thẫn thờ nhìn ra ngoài cửa máy bay, lâu lâu cô lại mệt mỏi chớp mắt. An Tâm lo lắng nắm lấy tay cô.
- " Hạ Hạ, cậu đừng lo quá,... mình tin là bác trai sẽ vượt qua thôi."
Tư Hạ vô hồn nhìn bàn tay An Tâm đang nắm chặt tay mình, cô khẽ gật đầu.