Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- " Ông chủ,... tôi mua chiếc đồng hồ này."
Tư Hạ ngước lên, ánh mắt cô chứa đựng đầy sự bất ngờ nhìn cô gái bên cạnh. Nhìn sơ qua thì cô ta có vẻ là một thương nhân... hoặc là con gái rượu của một gia đình tài phiệt.
An Tâm liền đi tới khoác tay Tư Hạ, nhìn về phía cô gái lạ, An Tâm lên tiếng chất vấn.
- " Này,... chiếc đồng hồ này là do chúng tôi xem trước... sao cô lại dám tới hất tay trên hả?.. Cô còn liêm sỉ không.?"
Thấy An Tâm hơi quá lời, Tư Hạ nắm lấy tay An Tâm ra hiệu ( Thôi,..cậu đừng nói nữa)
Nhưng rồi cô gái kia cũng rất nhanh chóng phản dame, cô ta nhìn An Tâm rồi nhếch mép mang vẻ khinh thường, hai tay cô ta khoanh lại trước ngực, khuôn mặt dương dương tự đắc.
- " Các người xem trước thì đã sao?... Liệu xem xong có nhắm mua được không?."
An Tâm tức muốn hộc máu, tính cách của cô vốn không thể nhịn nổi những chuyện bất bình, cô quay sang hỏi chủ quán.
- " Ông chủ, chiếc đồng hồ này giá bao nhiêu?."
Ông chủ nhìn qua tên cái đồng hồ rồi báo giá.
- " Chiếc đồng hồ này là bản giới hạn, hiện tại đã không còn sản xuất nữa... Cho nên nó có giá 40 triệu USD."
An Tâm nghe xong sốc tại chỗ, sắc mặt tái hẳn. 40 triệu USD... cái con số đập xuống đầu cô như trời giáng.
Đột nhiên, một thanh niên từ bên ngoài đi vào.
- " Nhan tiểu thư, chị chọn xong chưa?... Chúng ta về thôi!."
Giọng nói của anh ta làm Tư Hạ chú ý, cô nhìn anh, anh nhìn cô, 4 mắt nhìn nhau vài giây rồi cùng thốt lên.
- " Nhan Kiệt..."
- " Bà chị... khó tính.."
Nhưng chưa kịp nhận người quen thì Nhan tiểu thư đã lanh lảnh khinh bỉ, ánh mắt chĩa thẳng về phía An Tâm.
- " Sao?... Không mua nổi chứ gì?... "
Thấy thái độ của chị gái, Nhan Kiệt định đi tới khuyên ngăn vì anh biết Tư Hạ có liên quan tới Vương Vũ Thần, chuyện hôm ở quán Bar anh nhớ rất rõ.... cho nên Nhan Kiệt kết luận... dù như thế nào Tư Hạ chắc chắn có quan hệ gì đó với Vương Vũ Thần dù là tốt hay xấu cũng nên tránh xa là tốt nhất, chọc tức Vương Vũ Thần thì Nhan thị cũng không được yên... Nhan Kiệt này lấy đâu ra tiền ăn chơi nữa.
Nhưng chưa kịp cản thì Nhan tiểu thư đã oang oang cái miệng như loa phát thanh.
- " Cô có biết đây là đâu không?... Đây là trung tâm thương mại của Serendipity đấy.... Còn tôi...cũng sẽ sớm trở thành chủ của nơi này thôi... Cho nên các người khôn hồn thì đừng đụng vào Nhan Tâm này."
Nghe cô ta nói xong, Tư Hạ đánh ánh mắt về phía Vương Vũ Thần,...
Vương Vũ Thần thấy vậy liền đánh vào vai Châu Dương.
- " Này, cậu nghĩ xem, Hạ Hạ nhìn tôi bằng ánh mắt đó là có ý gì?."
Châu Dương nhìn theo nhưng chỉ nhìn An Tâm. Vương Vũ Thần khẽ lắc đầu.
- " Đúng là khó hiểu."
Ngay lúc này một giọng nói khác vang lên ngay bên cạnh, cái giọng ẻo lả đến rợn người.
- " Vũ Thần, anh không tới tòa nhà trung tâm... sao lại chạy tới đây?.... Cần mua gì sao.?."
Vương Vũ Thần vừa nhìn thấy Trình Tử Y đã quay phắt mặt đi, anh lạnh lùng.
- " Cô tìm tôi có chuyện gì?."
Trình Tử Y uốn éo người qua vuốt lên cổ áo rồi nắm lấy chiếc cà vạt của anh, cô ta đang cố phô diễn đôi môi căng mọng đỏ chót ấy.
- " Em nhớ anh nên mới đến,... Sao anh lại hắt hủi người ta như vậy."
Vương Vũ Thần chán ghét cô ta nên ngoảnh qua tìm Tư Hạ, nhưng cô đã đi khuất bóng phía xa, Vương Vũ Thần liền nhanh chân chạy theo, trước khi rời đi vẫn nhắc nhở Châu Dương.
- " Cậu lấy cái đồng hồ kia cho tôi... còn Nhan thị,... gây sức ép đi."
Nói xong anh vội vã chạy đi, bỏ lại Trình Tử Y tức giận đứng đó, cô ta cũng nhìn thấy rõ sự vội vã trong ánh mắt của anh, cũng nhìn thấy bóng lưng của cô gái lsmf Vương Vũ Thần vội vã. Ngay sau đó Châu Dương cũng cúi đầu từ giã.
- " Trình tổng, tôi xin phép."
Trình Tử Y bực bội gằn giọng, cô ta nhìn thư kí bằng ánh mắt hình viên đạn.
- " Vương Vũ Thần bỏ tôi để chạy theo người phụ nữ khác sao?... Mau điều tra cho tôi cô ta là ai... để tôi xem cô ta còn quấn lấy Vũ Thần của tôi được bao lâu?."
Thư kí của Trình Tử Y cúi đầu, giọng nói lại bắt đầu ấp úng.
- " Trình tổng, tôi nghĩ cô ta chính là Từ Tư Hạ."
Trình Tử Y như phát điên khi nghe được cái tên đó, cô ta gào lên, gân xanh nổi lên rần rần.
- " Sao cậu không nói sớm cho tôi biết...??".
- " Tại cô đâu có hỏi..."
Trình Tử Y tức tới muốn khóc, cô ta dậm chận mạnh xuống sàn.
- " Ăn hại..."