Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
- " Phần đa cổ đông đều muốn bãi nhiệm chủ tịch Vương,... hiện tại tình hình đang không khả quan với cha con nhà họ Vương... Không biết cậu út đây có nhã hứng tham chiến không?."
Trình Tử Y từ bên ngoài đi vào cắt ngang câu chuyện của anh. Vương Vũ Thần quay người lại, Trình Tử Y liền nở một nụ cười tự mãn.
- " Cơn gió nào lại đưa Trình tổng tới đây vậy?."
Lúc này Châu Dương có điện thoại nên đi ra ngoài để lại không gian cho người phụ nữ không biết ngượng này hoành hành.
Cô ta lả lướt đi tới xà vào ôm lấy Vương Vũ Thần.
- " Vũ Thần,... tại em nhớ anh quá nên mới qua gặp anh thôi mà... sao anh lại xa cách với em như vậy.".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Mùa Xuân Trong Đôi Mắt Tôi
2. Đại Sư Linh Châu
3. Năm Tháng Yêu Thương
4. Tôi Mắc Bệnh Chỉ Có Thể Nói Sự Thật
=====================================
Vương Vũ Thần khó chịu đẩy cô ta ra khỏi người mình, anh lạnh lùng trở về phía bàn làm việc. Trình Tử Y liền chạy tới chắn ngay trước mặt anh, đôi gò bồng sau lớp váy body nhấp nhô đầy đặn... nhưng lại làm Vương Vũ Thần chán ghét tới mức không thèm nhìn.
Trình Tử Y tựa vào bàn làm việc, phô diễn đường cong quyến rũ.
- " Vũ Thần, lúc mới tới em thấy Từ Tư Hạ từ phòng anh đi ra.... Hai người có chuyện gì sao?."
Vương Vũ Thần lạnh lùng đáp.
- " Chúng tôi có chuyện gì thì cũng không liên quan tới cô,... Trình tổng,... nếu cô không có việc gì thì mời..."
Anh chưa nói dứt câu thì cô ta đã chen ngang.
- " Em có nhìn thấy cô ấy nói chuyện rất thân mật với một người đàn ông... rồi sau đó họ cùng nhau rời đi... Em còn nghe thấy họ sẽ tới khách sạn May."
Vương Vũ Thần cau mày nhìn cô ta chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống luôn Trình Tử Y.
Cô ta sợ hãi trước ánh mắt đấy liền lắp bắp, khuôn mặt tỏ vẻ vô tội đáng thương.
- " Em... thật sự không dám nói dối anh đâu... Vũ Thần, anh phải tin em..."
Vương Vũ Thần liền lao ra khỏi phòng, anh cầm điện thoại gọi cho cô mấy cuộc nhưng đều không bắt máy.
Trình Tử Y ở trong phòng thì mỉm cười tự đắc.
- " Từ Tư Hạ,... cô không phải là đối thủ của tôi đâu... Tôi sẽ mang Vũ Thần về đúng quỹ đạo của anh ấy...cũng sẽ khiến cô trả giá vì đã cướp đi Vũ Thần của tôi."
Vương Vũ Thần điên cuồng lái xe ra khỏi tầng hầm, tiếng xe rít chói tai vang vọng trong không gian, anh cầm chắc tay lái, đạp ga hết tốc lực lao nhanh trên đường bỏ qua cả đèn đỏ.
......................
Từ Tư Hạ nằm quằn quại trên giường, cả người cô khó chịu nóng bừng lên, mồ hôi nhễ nhại đẫm vầng trán. Chiếc áo khoác của Vương Vũ Thần bị cởi phăng làm lộ ra phần da thịt quyến rũ của cô. Gã đàn ông ở chiếc ghế trong phòng ngồi nhìn cô rồ nuốt nước bọt không ngừng, cho đến khi có cuộc gọi tới thì ánh mắt tên đó mới chuyển rời.
- " Alo..."
- " Sao rồi?."
- " Có vẻ như thuốc đã ngấm rồi."- Vừa nói vừa nhìn Tư Hạ bằng ánh mắt thèm thuồng.
- " Anh ấy chắc là sắp tới nơi rồi đấy.... Sắp xếp ổn thỏa hết rồi chứ?."
Giọng hắn ta vang lên đầy thích thú.
- " Tất nhiên rồi...Vậy.... bây giờ tôi " dùng bữa" được chưa?."
- " Làm đi!"
Hắn chỉ chờ câu nói này, hắn ta ném chiếc điện thoại đi, cởi áo khoác rồi mon men tiến lại.
- " Cô em,... khó chịu lắm phải không?... Để anh đây giúp em thấy thoải mái hơn..."
Nói xong hắn lao tới vồ lấy cô, Tư Hạ trong cơn mê man vẫn còn chút ý thức, cô vùng vằng bò dậy lui về phía sau, đôi mắt cô mờ mờ. Tư Hạ mệt mỏi cố mở mắt... cô lắc lắc đầu để cố tỉnh táo hơn.
Gã đàn ông vồ hụt thì tức giận lao tới nắm lấy hai tay của cô giơ lên áp vào tường.
- " Để tao xem mày chạy đi đâu."
Tư Hạ tuyệt vọng trong cơn nóng rát kinh người, nước mắt cô rơi xuống lã chã.
Lúc này cánh cửa phòng mở toang, Vương Vũ Thần thấy cảnh tượng trước mắt, anh lao tới đạp mạnh làm gã đàn ông không có phòng bị ngã lăn ra đất.
Tư Hạ không có điểm tựa liền yếu ớt ngã xuống, Vương Vũ Thần liền lao tới đỡ lấy cô, anh lo lắng gấp gáp.
- " Hạ Hạ,... Hạ Hạ..."
Tư Hạ nghe tiếng gọi dường như đã lấy lại được chút ý thức, cô đẩy mạnh anh ra, vừa hoảng sợ vừa lùi về sau cô hét lớn.
- " Cút xa tôi ra..."
Anh càng tiến lại thì cô càng lùi nhanh về sau, cô yếu ớt khóc nức lên.
- " Tránh xa tôi ra... đừng lại gần tôi..."
Gã đàn ông kia biết kế hoạch thất bại nên ba chân 4 cẳng chạy ra khỏi phòng... nhưng điều hắn không ngờ tới chính là Châu Dương đang nằm vùng ở ngoài đó.
Vương Vũ Thần đau lòng nhìn cô đang run rẩy, nước mắt anh lặng lẽ rơi xuống... là anh không thể bảo vệ tốt cho cô.
- " Hạ Hạ,... đừng sợ,... là anh... Anh là Vương Vũ Thần đây... nhìn anh đi..."
Tư Hạ cuống quýt rin rẩy ôm chặt lấy thân mình, đôi mắt cô đỏ ngầu kèm nhen nước mắt.
- " Đừng lừa tôi... Vương Vũ Thần... Vương...Vũ...Thần... làm sao...làm..."
Tư Hạ lúc này ngất lịm đi. Vương Vũ Thần liền cởi áo của mình khoác lên rồi bế cô lên xe đưa tới bệnh viện.