Saved Font
  1. mTruyen.net
  2. Phàm Cốt Tu Tiên
  3. Chương 1-5
Trước /16 Sau

Phàm Cốt Tu Tiên

Chương 1-5

Màu Nền
Màu Chữ
Font Chữ
Cỡ Chữ
Style Combo

Chương 1: Đêm gió tuyết, Tiểu Thanh Phong gõ cửa xin than

“Cốc, cốc cốc...”

Trong cơn gió lạnh rít gào, một cậu bé trong bộ quần áo phong phanh run rẩy gõ cửa sân của một gia đình.

Lúc này đang là giao thừa, trong sân thỉnh thoảng vang lên tiếng cười nói rôm rả.

“Cốc, cốc cốc...”

Đợi hồi lâu không thấy ai trả lời, cậu bé đưa tay nắm lấy vòng cửa rồi gõ nhẹ vài cái.

“Phù...”

Trời đang rất lạnh, sau khi gõ cửa, hắn đưa tay lên miệng hà hơi cho ấm.

Không chỉ tay mà cả đôi chân chỉ mang giày rơm cũng đã gần như tê cóng vì lạnh.

“Ai đấy?”

May thay lúc này, cuối cùng người trong sân cũng đã lên tiếng.

Cậu bé mừng rỡ.

“Nhị thúc, là cháu”.

Hắn nhanh chóng đáp.

"Kẽo kẹt..."

Không lâu sau, cửa sân được mở ra, một người trung niên có tướng mạo hồn hậu thò đầu ra khỏi khe cửa.

"Ồ, là Thanh Phong à, muộn thế này rồi có chuyện gì không cháu?"

Người trung niên hỏi cậu bé.

"Nhị... Nhị thúc... than củi nhà cháu hết rồi, cháu muốn mượn thúc vài cân, đầu mùa xuân năm sau có thể lên núi đốn củi, cháu nhất định sẽ trả lại cho thúc”.

Cậu bé ngượng ngùng né tránh ánh mắt trả lời.

"Mấy cân than củi có đáng bao nhiêu đâu? Đợi ở đây nhé, ta đi lấy cho cháu!"

Nam nhân xua tay, lập tức đồng ý.

"Thanh Phong, cháu ăn cơm chưa?"

Chưa đi được vài bước, nam nhân kia chợt dừng lại, quay đầu lại hỏi cậu bé.

“Cháu, cháu... cháu ăn rồi ạ... Còn ông nội... ông nội vẫn chưa ăn...”

Cậu bé nắm chặt vạt áo, khi nói đến cuối câu, giọng đã nhỏ tới mức không thể nghe thấy.

Nghe vậy, ông ấy khẽ thở dài, sau đó toét miệng cười bảo.

"Thanh Phong, cháu chờ một lát, nhị thúc đi rồi quay lại ngay”.

"Vâng ạ".

Cậu bé khẽ gật đầu.

Lúc này lại một trận gió lạnh thổi qua, cậu bé lạnh run, nhưng trong lòng không còn lạnh như vậy nữa.

"Thanh Phong!"

Một lát sau, nam nhân trung niên bưng một cái giỏ mây đi ra.

"Cháu cầm đi".

Nhị thúc thở ra khói trắng bước nhanh đến cổng sân, nhét giỏ mây vào trong lòng cậu bé.

Cậu bé cúi đầu nhìn xuống thì thấy trong giỏ đựng vài cân than củi, ngoài ra còn có bốn cái bánh bao không nhân bốc hơi nóng.

"Nhị thúc, cháu..."

Nhìn những cái bánh bao trắng ngần kia, cậu bé hơi bối rối, nhưng hắn đã nhịn đói cả ngày, sau khi nhìn thấy những chiếc bánh bao đó vẫn không kìm được nuốt nước miếng.

"Cầm đi!"

Nam tử trung niên cười phúc hậu.

“Nhị Ngưu, sao ông còn lề mề ngoài sân thế hả?”

Lúc này, một người phụ nữ có vóc dáng khá to con bước nhanh ra cổng sân.

Nhìn thấy bà ta, cả cậu bé và nam tử trung niên đều thay đổi sắc mặt.

"Thanh Phong... Thanh Phong tới mượn một ít than củi".

Nam tử trung niên ngượng ngập cười với bà ta, ánh mắt lảng tránh, tràn đầy sợ hãi.

"Nhị... Nhị thẩm".

Cậu bé gọi bà ta.

Bà ta trợn mắt nhìn nam tử trung niên, sau đó quay sang cậu bé, cuối cùng dời mắt về phía chiếc giỏ mây trên tay hắn.

Khi nhìn thấy mấy cái bánh bao trên đống than củi, mặt bà ta lập tức sa sầm.

"Bánh bao này là ta để cho Tiểu Hổ, ta còn không nỡ ăn mà ông lại phung phí thế đấy!"

Bà ta trừng mắt nhìn nam tử trung niên, sau đó tức giận cầm lấy hai cái bánh bao.

"Nương, ngỗng quay đã chín chưa ạ? Con muốn ăn ngỗng quay, không muốn ăn bánh bao đâu!"

Lúc này, một cậu bé mũm mĩm mặc áo bông mới từ trong nhà đi ra, sau khi nhìn thấy bánh bao trong tay người phụ nữ, lập tức tỏ vẻ không vui.

"Nhi tử à, con ra đây làm gì, bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong đi, đừng để bị lạnh".

Thấy vậy, người phụ nữ luống cuống bước lại gần cậu bé béo.

"Nương, con không muốn ăn bánh bao, con muốn ăn ngỗng quay cơ!"

Cậu bé hờn dỗi giậm chân như thể sắp khóc.

"Được, được, được, ngỗng quay sắp chín rồi, bánh bao này cho A Hoàng ăn".

Người phụ nhân vừa cưng chiều dỗ cậu bé béo, vừa ném hai cái bánh bao vào chuồng chó dưới mái hiên.

"Haiz..."

Nhìn thấy cảnh này, nam tử trung niên nhíu mày, sau đó bất đắc dĩ thở dài.

Cậu bé nhìn mấy cái bánh bao bị chó gặm mà cắn môi, ôm chặt giỏ mây đựng đầy than củi vào lòng, ngước nhìn ông ấy cười nói.

"Nhị thúc, cám ơn thúc, cháu đi đây".

"Đi đường cẩn thận, ban đêm nhớ đốt than, chừa khe hở trên cửa sổ, đắp chăn cho ông nội cháu nhé".

Nam tử trung niên vẫy tay.

"Hứa Nhị Ngưu! Ông mà không vào nhà thì đêm nay đừng hòng lên giường của ta!”

Tiếng chửi rủa của người phụ nữ vọng ra từ trong nhà.

"Vào liền, vào liền!"

Ông ấy nhanh chóng đáp lại, nở một nụ cười bẽn lẽn với cậu bé rồi đóng cửa sân.

Sau khi cửa sân đóng lại, tia sáng cuối cùng trong màn tuyết cũng biến mất, cả thế giới lại chìm vào bóng đêm, chỉ có một ngọn đèn nhỏ còn sáng trong ngôi nhà tranh cách đó không xa về phía Đông.

"Có đống than củi và hai cái bánh bao này, ông nội nhất định sẽ khoẻ lên thôi”.

Chương 2: Bên giường bệnh, được gia gia tặng bảo vật trước khi lâm chung

Cậu bé trong bóng đêm cũng không hề sợ hãi. Hắn rục cổ, mỉm cười lẩm bẩm một câu, sau đó ôm chặt giỏ đựng than và hai cái bánh bao, tung tăng đi nhanh về phía một ngôi nhà đất nhỏ còn sáng đèn trong màn đêm.

...

Trước ngôi nhà đất.

“Kẽo kẹt...”

Cậu bé mở cửa sân ra.

“Thanh Phong... là cháu đó à?”

Vừa bước vào cửa, một giọng nói già nua khàn khàn còn có chút mệt mỏi vọng ra từ trong căn nhà sáng đèn.

“Là cháu đây ạ, ông nội”.

Cậu bé dùng sức xoa khuôn mặt tê cóng, cố nở nụ cười, sau đó mới đi nhanh đến trước cửa nhà, vén rèm bước vào.

Sau khi vào nhà, một mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt.

Do không có lò lửa nên nhiệt độ trong nhà không khác gì nhiệt độ ngoài trời.

Ở trong cùng của căn phòng là một chiếc giường được ghép từ mấy tấm ván gỗ, dưới chiếc chăn cũ đã sờn đến mức lộ ra cả bông gòn, một ông lão gầy guộc đang nằm co ro trong đó.

“Ông nội, nhị thúc cho cháu mượn mấy cân than củi, còn cho hai cái bánh bao, lát nữa chúng ta nướng rồi ăn nhé”.

Cậu bé Thanh Phong bỏ than cùi vào trong lò, vui vẻ nói với ông lão trên giường.

“Ừm... Cháu giỏi lắm...”

Ông lão mỉm cười gật đầu.

Mặc dù toàn thân ông ấy toát ra cảm giác già cỗi, nhưng sau khi đôi mắt đục ngầu kia nhìn thấy cậu bé Thanh Phong thì lại lần nữa trở nên sáng ngời.

“Thanh Phong à... Mấy năm nay... đi theo ông nội... khổ cho cháu rồi”.

Ông lão nhìn Thanh Phong bằng ánh mắt đầy hiền từ yêu thương, miệng khó khăn nói ngập ngừng.

“Ông nội, cháu không khổ, không khổ chút nào ạ”.

Thanh Phong đang nhóm lò than ngẩng đầu lên, toét miệng cười lắc đầu với ông ấy.

“Đứa bé ngốc, đúng là một đứa bé ngốc mà... Nếu mấy năm nay không nhờ có cháu chăm sóc, chỉ sợ ông nội đã đi từ lâu rồi...”

Ông lão đưa tay xoa đầu nhỏ của Thanh Phong, thương xót thở dài.

“Ông nội đừng nói mấy lời xui xẻo này nữa, ông nhất định có thể sống lâu trăm tuổi mà”.

Thanh Phong vừa nướng bánh bao vừa lắc đầu.

“Thanh Phong à, cháu đã nghe nói về tiên nhân bao giờ chưa?”

Ông lão đột nhiên hỏi Thanh Phong.

“Nghe rồi ạ”.

Thanh Phong gật đầu, sau đó nói với vẻ mặt say mê.

“Triệu thúc ở cổng thôn nói, trên núi Vân Lư cách thôn chúng ta không xa có tiên nhân. Mấy năm trước, con xà yêu ở trấn Thanh Thủy là do tiên nhân trên núi xuống giết đấy ạ, họ phi thiên độn địa, oai phong vô cùng”.

Ông lão nghe vậy thì cười ha hả, sau đó hỏi.

“Thế Thanh Phong có muốn trường sinh bất lão, phi thiên độn địa giống những tiên nhân đó không?”

“Muốn ạ, đương nhiên là muốn”.

Tiểu Thanh Phong gật đầu không hề do dự, có điều sau đó lại ngại ngùng cười nói.

“Nhưng mà Triệu thúc bảo, để tu hành thì phải có linh cốt trời sinh mới được. Nếu ngươi là linh cốt trời sinh, tên của ngươi sẽ tự động xuất hiện trên tiên tịch, đến lúc đó sẽ có tiên nhân đích thân xuống núi đón ngươi lên núi tu hành, còn nếu là phàm cốt thì không thể tu thành tiên”.

Có thể nghe ra giọng điệu của Thanh Phong hơi buồn bã.

“Thanh Phong à...”

Ông lão đắn đo một lát rồi nghiêm túc nhìn về phía Thanh Phong, hạ giọng hỏi.

“Nếu như có một cơ duyên có thể giúp cháu có được tiên tịch, nhưng ắt phải gặp nguy hiểm đến tính mạng, cháu có bằng lòng không?”

“Có thể giúp cháu... có được tiên tịch?”

Tiểu Thanh Phong hết sức ngạc nhiên, sau đó bắt đầu nghiêm túc nghĩ ngợi.

“Ông nội, nếu thật sự có cơ duyên này, cháu muốn thử xem sao”.

Một lát sau, hắn ngẩng đầu nhìn về phía ông lão trên giường với ánh mắt kiên định.

“Vì sao thế? Chuyện này có nguy hiểm đến tính mạng đấy cháu”.

Ông ấy mỉm cười nhìn thẳng vào đôi mắt trong sáng của Tiểu Thanh Phong.

“Nếu trở thành thần tiên, cháu sẽ có thể chữa bệnh cho ông ạ!”

Tiểu Thanh Phong trả lời với vẻ mặt rất hiển nhiên.

Ông lão nghe vậy thì ngẩn ra, sau đó lại mỉm cười.

“Thanh Phong, cầm... cầm lấy”.

Ông ấy cố gắng giơ tay lên, đưa một chiếc hộp gỗ đã cũ vào trong tay Thanh Phong.

“Ông nội?”

Thanh Phong hơi khó hiểu nhìn chiếc hộp gỗ trong tay.

Kể từ khi hắn lên năm, ông nội đã cất giữ chiếc hộp này rất cẩn thận, không cho ai xem cả.

“Mở... Mở ra”.

Ông lão nói với giọng điệu rất mệt mỏi.

“Vâng...”

Mặc dù hơi nghi hoặc nhưng Thanh Phong vẫn ngoan ngoãn gật đầu, mở chiếc hộp gỗ kia ra.

Sau khi mở hộp ra, Tiểu Thanh Phong chỉ nhìn thấy trong đó có một viên thuốc viên màu đỏ thắm và một hạt đậu nành bình thường.

“Viên thuốc màu đỏ này là ta được một vị đạo nhân tình cờ gặp mười năm trước tặng cho. Nó tên là đan Linh Cốt, sau khi ăn vào sẽ có thể biến phàm cốt thành linh cốt, giúp cho tên của cháu xuất hiện trên tiên tịch”.

Không đợi Thanh Phong hỏi, ông lão đã chỉ vào viên thuốc màu đỏ trong hộp giải thích.

“Thế gian có cả loại thuốc tiên này ư?”

Cậu bé Thanh Phong tỏ ra khó tin.

Chương 3: Gia gia qua đời

“Thế gian rộng lớn có vô vàn thứ kì lạ, một viên đan Linh Cốt có là gì chứ?”

Ông lão gật đầu rất nghiêm túc.

“Nếu đan Linh Cốt này đã có công dụng kỳ diệu như vậy, tại sao ông nội không dùng thế ạ?”

Tiểu Thanh Phong đột nhiên nghĩ tới một vấn đề.

“Vị đạo nhân đó nói rằng đan Linh Cốt này phải cho trẻ em từ chín đến mười một tuổi dùng mới có hiệu quả. Khi ông nội nhận được đan Linh Cốt này đã sáu mươi ba, cha cháu và nhị thúc, tam thúc cũng đã bốn mươi tuổi, chúng ta có uống vào cũng vô dụng”.

Ông lão cười khổ một tiếng.

Có thể thấy trong lòng ông ấy có tiếc nuối.

Nếu như có thể, ai muốn bỏ lỡ tiên duyên này cơ chứ?

“Hơn nữa, sau khi uống viên đan Linh Cốt này, nó chỉ có tác dụng trong nửa năm. Nếu cháu không thể tu luyện đến cảnh giới Hóa Khí như các tiên gia nói trong vòng nửa năm, cháu sẽ bị tông môn phát hiện ra là phàm cốt, tên cháu cũng sẽ bị xoá khỏi tiên tịch, nhẹ thì bị trục xuất khỏi sơn môn, nặng thì bị xoá sạch ký ức thần hồn, biến thành một kẻ ngốc”.

Ông lão nhíu mày nói.

Nghe vậy, Thanh Phong giật mình.

Có điều, sau khi suy nghĩ hồi lâu, hắn vẫn gật đầu nhìn ông lão với vẻ khẩn thiết.

“Ông nội, cháu vẫn muốn thử ạ”.

Trong suy nghĩ của hắn, đợi khi nào tiến vào tiên môn, tu tiên thuật thì sẽ có thể chữa bệnh cho ông nội.

Thế nên đáng để mạo hiểm.

“Được”.

Thấy Thanh Phong kiên quyết như vậy, ông lão vô cùng hài lòng gật đầu, sau đó cầm lấy viên thuốc trong tay hắn bóc vỏ ra, tự tay đưa tới bên miệng Tiểu Thanh Phong.

“Ăn đi”.

Tiểu Thanh Phong ăn viên đan Linh Cốt kia vào không chút do dự.

Đan dược vào bụng, Thanh Phong chỉ cảm thấy có một dòng nước ấm như một bàn tay ấm áp vỗ về khắp cả người mình.

Ngoài ra cũng không có gì đặc biệt.

“Như vậy... là được rồi sao?”

Tiểu Thanh Phong kinh ngạc hỏi ông lão.

“Mấy ngày nữa sẽ có tiên nhân trên núi xuống đón cháu”.

Ông ấy mỉm cười gật đầu.

Ánh mắt ông lúc này có vẻ phức tạp, trong lòng vừa vui mừng vừa lo lắng.

Vui mừng thì không cần phải nói, Thanh Phong là đứa cháu mà ông thương nhất, hắn có thể bước lên con đường tầm tiên vấn đạo, đương nhiên ông phải vui rồi.

Còn lo lắng là do con đường này ắt sẽ vô cùng gập ghềnh, thậm chí chưa tới nửa năm Tiểu Thanh Phong có thể sẽ bị trục xuất khỏi sơn môn, biến thành kẻ ngốc, sống thê thảm cả đời.

“Đường hồng trần dài đằng đẵng, kẻ phàm cốt hỏi tiên duyên, nếu không nếm trải muôn vàn gian khổ trần gian, làm sao được quỳnh lâu mở cổng trời?”

Ông chợt nhớ lại câu nói mà vị đạo nhân đó ung dung nói trước khi rời đi.

Nghĩ tới đây, ánh mắt ông lại trở nên kiên định: “Để cho Thanh Phong đi theo con đường này là không sai!”

“Ông nội, thế còn hạt đậu này có tác dụng gì vậy ạ?”

Thanh Phong đang thấp thỏm đột nhiên cầm hạt đậu nành trong hộp gỗ lên.

“Hạt đậu này cũng do vị đạo nhân đó để lại, có điều ông ấy không nói cụ thể công dụng của nó, chỉ bảo rằng nếu một ngày nào đó có duyên tiến vào tiên môn, hãy dùng linh thổ trong núi để trồng hạt đậu nành này, đến lúc đó cháu sẽ nhận được một cơ duyên lớn khác...”

Ông lão trả lời với giọng yếu ớt.

“Khụ khụ khụ...”

Sau khi nói xong câu này, ông ấy bắt đầu ho dữ dội.

“Ông nội, ông uống miếng nước đi ạ, đừng nói nữa”.

Thanh Phong hơi lo lắng đỡ ông lão.

“Thanh Phong... hãy cất kĩ hạt đậu đó... Những lời mà ông nội nói với cháu đêm nay... không được... không được nói cho... nói cho bất kỳ ai khác...”

Ông lão nắm chặt cổ tay Thanh Phong.

“Ông nội yên tâm, cháu sẽ không nói với ai cả!”

Tiểu Thanh Phong gật đầu thật mạnh.

“Thanh Phong à, mặc dù cháu thông minh từ bé, nhưng thế gian hiểm ác, cháu phải hết sức cẩn thận nhé...”

Lúc này, ông lão ho đến mức khoé miệng chảy máu đột nhiên lấy tay ôm chặt hai vai Tiểu Thanh Phong, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn, cố hết sức nói thật lớn tiếng.

“Thanh Phong, ông nội đã tìm kiếm tiên lộ suốt cả đời mình nhưng cuối cùng vẫn bị phàm cốt gây trở ngại, cháu phải cố gắng lên nhé! Cố gắng vì phàm cốt trong thiên hạ này!”

Nói xong lời này, người ông ấy cứng đờ, ngã phịch xuống giường.

“Ông.. Ông nội?”

Lòng Tiểu Thanh Phong chợt lạnh lẽo.

Hắn run rẩy đưa tay nhỏ lên bên mũi ông lão, phát hiện ông ấy không còn thở nữa, ánh mắt lập tức ảm đạm.

“Mình... Mình không còn ông nội nữa rồi...”

Tiểu Thanh Phong ngơ ngác đứng đó, nước mắt ứa đọng trong mắt, cuối cùng hắn vẫn khóc oà lên.

Mấy năm trước phụ mẫu qua đời, hắn không khóc. Lúc hái thuốc ngã lăn xuống từ trên sườn núi, hắn không khóc. Lúc bị chó sói chặn ngoài cửa hang mấy ngày mấy đêm không ăn không uống, hắn không khóc.

Bởi vì hắn biết mình không cô đơn, hắn còn có ông nội.

...

Đêm nay, Tiểu Thanh Phong mất ông nội.

Cũng trong đêm nay, trên bia linh cốt của Thanh Huyền Môn thuộc núi Vân Lư xuất hiện thêm một cái tên – Hứa Thanh Phong.

“Thôn Thanh Ngưu dưới chân núi Vân Lư, một thiếu niên tên là Hứa Thanh Phong sinh ra linh cốt, mau thông báo cho Phong chủ Đệ Thất Phong phái đệ tử xuống núi tiếp đón”.

Trưởng lão canh giữ bia linh cốt nhét một lá thư vào miệng một con hạc trắng.

“Đệ tử tuân lệnh”.

Hạc trắng nói tiếng người đáp lời, sau đó tung cánh bay lên trời.

Chương 4: Ngày thất tuần, nhị thẩm độc ác bán cháu trai làm đầy tớ

Sáu ngày sau.

Tại nhà của nhị thúc Hứa Thanh Phong.

“Gì cơ? Bà muốn bán Thanh Phong?”

Nhị thúc Hứa Nhị Ngưu của Hứa Thanh Phong nhìn nhị thẩm với vẻ mặt khó tin.

“Suỵt...”

Nhị thẩm hung dữ giơ một ngón tay lên để bên miệng, ra hiệu cho ông ấy nói nhỏ lại.

“Cái gì gọi là bán? Làm người hầu cho Bạch Gia Trang, đây là cơ hội mà người bình thường cầu cũng không có đâu”.

Bà ta lườm nhị thúc.

“Nói thì nói vậy, nhưng chung quy vẫn phải nhập nô tịch cơ mà...”

Nhị thúc hơi khó xử.

“Ở Bạch gia được ăn no mặc ấm, nô tịch thì sao? Chuyện này ông đừng quan tâm, ta đã nhận tiền đặc cọc rồi”.

Nhị thẩm phất tay, quyết định một cách vô cùng dứt khoát.

“Thôi được rồi”.

Nhị Ngưu không thuyết phục được thê tử nhà mình, bèn khẽ thở dài, lập tức gật đầu.

“Thanh Phong đâu rồi?”

Nhị thẩm tiếp tục hỏi.

“Còn đang ở từ đường, hôm nay là ngày thất tuần, thằng bé muốn túc trực bên bài vị của ông cụ”.

Nhị Ngưu mặc bộ đồ tang xoa tay trả lời.

“Người của Bạch Gia Trang đã đợi ở cổng thôn, ông mau gọi nó về đi”.

Nhị thẩm trợn mắt bảo Nhị Ngưu.

“Đến nhanh thế à?”

Nhị Ngưu hơi ngạc nhiên.

“Tháng sau tiểu thiếu gia của Bạch Gia Trang sẽ đi học, vừa khéo đang thiếu thư đồng, không thì làm sao nhanh thế được? Ông đừng nhiều lời nữa, mau đi đưa thằng nhóc đó về đi”.

Nhị thẩm mạnh tay véo nhị thúc, tiếp tục giục ông ấy.

“Nhưng... Nhưng hôm nay là ngày thất tuần của ông cụ mà, hay là để Thanh Phong ở lại hết đêm nay rồi đi được không?”

Nhị thúc hơi khó xử gãi đầu.

Ông nội của Hứa Thanh Phong vừa mất, hai vợ chồng đã bàn cách xử lí đứa con ghẻ này, có điều ít nhiều nhị thúc vẫn còn nhớ tình xưa, không muốn bắt Thanh Phong chưa cúng thất tuần xong đã đi làm người hầu cho Bạch gia.

“Thất tuần, thất tuần, thất tuần thì sao hả? Có quan trọng bằng bạc không? Ông đấy!”

Nhị thẩm bất mãn lấy tay chọc trán nhị thúc, sau đó tỏ ra thần bí nói nhỏ vào tai ông ấy.

“Ông có biết Bạch gia chịu trả bao nhiêu bạc không? Ba mươi lượng, ba mươi lượng đấy!”

Trong mắt nhị thẩm tràn đầy tham lam.

Nghe vậy, nhị thúc ngây người, sau đó lập tức gật đầu.

“Ta đi gọi Thanh Phong ngay đây”.

...

Nửa canh giờ sau.

Cổng thôn Thanh Ngưu.

Hứa Thanh Phong lưu luyến nhìn về hướng từ đường, sau đó quay sang cầu xin nhị thúc và nhị thẩm của mình.

“Nhị thúc, để mai rồi hẵng đi không được ạ?”

“Thanh Phong à, làm người hầu cho Bạch Gia Trang, đây là cơ hội ngàn năm có một đấy. Giờ mà cháu không đi, đến mai có muốn cũng không đi được!”

Nhị thẩm cười tươi rói nói với Hứa Thanh Phong.

“Nhị thẩm đang lo lắng đến mai không thể bán ta với giá tốt hơn chứ gì?”

Hứa Thanh Phong lạnh lùng nhìn bà ta.

Mặc dù mấy ngày nay đều túc trực bên bài vị, nhưng từ nhỏ hắn đã nếm trải tình người ấm lạnh, sao hắn có thể không biết những hành động lén lút này của nhị thẩm và nhị thúc chứ?

Sở dĩ Thanh Phong không từ chối phản kháng, thứ nhất là không thể phản kháng, thứ hai là bản thân hắn cũng cảm thấy đến Bạch Gia Trang cũng có thể là một lựa chọn tốt. Dù sao ông nội cũng đã mất, hắn không còn vướng bận gì ở đây nữa.

“Thằng bé này, cháu ăn nói với nhị thẩm của mình kiểu gì thế? Bà ấy chỉ muốn tốt cho cháu thôi!”

Nghe Hứa Thanh Phong nói vậy, nhị thúc lập tức trừng mắt nhìn hắn.

“Đừng lề mề nữa, mau lên xe đi, dạo này ban đêm thường có chuột yêu xuất hiện, chúng ta phải đến núi Thanh Trúc trước khi trời tối”.

Lúc này, quản gia Bạch gia trên xe ngựa sau lưng Hứa Thanh Phong lên tiếng thúc giục.

“Lên ngay, lên ngay!”

Nghe vậy, nhị thúc và nhị thẩm không nhiều lời nữa, mỗi người túm một cánh tay của Thanh Phong rồi lôi hắn về phía xe ngựa.

Hứa Thanh Phong không chống cự, chỉ cảm thấy rét lạnh trong lòng.

...

“Nhóc con, ngươi nhìn cho rõ, đây là giấy bán thân mà ngươi đã ký với Bạch gia. Kể từ hôm nay, ngươi sẽ là đầy tớ của Bạch gia ta, không còn quan hệ gì với Hứa gia và thôn Thanh Ngưu này nữa”.

Trước xe ngựa, sau khi Hứa Thanh Phong ấn dấu vân tay, quản gia Bạch gia giơ tờ giấy bán thân trong tay lên.

“Ta biết rồi”.

Thanh Phong gật đầu với vẻ mặt không cảm xúc.

“Xem ra đan dược mà ông nội cho mình đã mất hiệu lực, đã qua sáu ngày rồi mà vẫn chưa có tiên nhân xuống đón mình”.

Khi quản gia Bạch gia đang nói chuyện với nhị thúc và nhị thẩm, Hứa Thanh Phong lặng lẽ ngửa đầu nhìn lên trời.

Thật ra hắn cũng không quá thất vọng về việc tầm tiên này, dù sao động lực lớn nhất để trở thành tiên nhân của hắn là chữa bệnh cho ông nội.

“Ơ, trên trời có một con hạc trắng to hơn cả con trâu nước nữa kìa!”

“Đâu, ở đâu?”

“Khoan đã, trên lưng con hạc trắng đó... hình như còn có hai người!”

Vào lúc này, những người dân đứng vây xem ở cổng thôn đột nhiên kinh ngạc thốt lên.

Nghe vậy, Hứa Thanh Phong, quản gia Bạch gia và vợ chồng Nhị Ngưu đều ngẩng đầu lên, sau đó quả nhiên nhìn thấy một con hạc trắng có thân hình to lớn xuất hiện trên bầu trời, mà trên lưng con hạc đó còn loáng thoáng hai bóng người.

“Tiên... Tiên nhân?”

Sau vài giây ngây người, Hứa Thanh Phong chậm rãi thốt ra hai chữ.

“Là tiên nhân, chắc chắn là tiên nhân!”

Lúc này, rất nhiều người khác cũng bắt đầu hét lên.

“Rít...”

Chương 5: Tiên nhân xuống núi tìm người

Vào lúc này, cùng với một tiếng hạc kêu, hai bóng người từ trên trời giáng xuống, chậm rãi bay tới trước mặt người dân trong thôn.

Hai người này gồm một nam một nữ, một người mặc trường sam màu xanh da trời, một người mặc váy đỏ. Nam nhân khôi ngô tuấn tú, mày kiếm mắt sáng, nữ nhân có diện mạo như tiên nữ, đẹp đến nỗi làm cảnh vật xung quanh lu mờ.

“Làm phiền các vị, ta là đệ tử Thanh Huyền Môn trên núi Vân Lư, hôm nay ta và sư muội xuống núi để tìm một thiếu niên”.

Thanh niên lịch sự chắp tay tự giới thiệu với mọi người.

Người dân thôn Thanh Ngưu nghe xong thì lập tức xôn xao, họ không ngờ hai người này lại đúng là tiên nhân, hơn nữa còn là tiên nhân trên núi Vân Lư kia.

“Xin hỏi các vị, trong thôn có thiếu niên nào tên là Hứa Thanh Phong hay không?”

Lúc này, nữ đệ tử mặc váy đỏ của núi Vân Lư cũng chắp tay, mỉm cười hỏi mọi người.

Nụ cười này đừng nói là nam nhân, ngay cả nữ nhân cũng thấy rung động.

“Hứa... Hứa Thanh Phong?”

“Là hắn, hắn là Hứa Thanh Phong!”

Sau một lúc sững sờ, có vài người dân lập tức chỉ tay về phía Hứa Thanh Phong ở bên cạnh xe ngựa.

Hầu hết người dân thôn Thanh Ngưu đều là người quen, chưa kể gia đình Hứa Thanh Phong còn thuộc số ít những nhà có họ khác, cho nên đa số mọi người đều biết Hứa Thanh Phong.

“Ngươi chính là Hứa Thanh Phong?”

Nữ đệ tử váy đỏ bước lên trước một bước, mừng rỡ nhìn về phía thiếu niên Hứa Thanh Phong.

“Vâng”.

Hứa Thanh Phong gật đầu.

Thật ra trong lòng hắn đã đoán được thân phận của hai người này.

“Sư huynh”.

Thấy Thanh Phong gật đầu, nữ đệ tử kia lập tức quay đầu lại nhìn thanh niên sau lưng mình.

“Ngọc giản truyền công có phản ứng, hắn chính là người mà chúng ta cần tìm”.

Thanh niên gật đầu, giơ miếng ngọc giản phát ra ánh sáng xanh trong tay lên cho nữ đệ tử kia xem.

“Vị... Vị tiên tử này, đứa cháu trai này của ta đã phạm phải tội gì thế ạ?”

Lúc này, nhị thúc Hứa Nhị Ngưu không nhịn được nữa mà lên tiếng hỏi.

“Ai cho phép ông xen vào thế hả!”

Hứa Nhị Ngưu vừa dứt lời, nhị thẩm ở bên cạnh lập tức kéo ông ấy về, tiếp tục giữ khoảng cách chừng năm, sáu thước với Hứa Thanh Phong.

Không chỉ họ, những người dân khác cũng vội vàng lùi về sau để tránh xa Hứa Thanh Phong.

Hiển nhiên hầu hết mọi người đều giống Hứa Nhị Ngưu, đoán rằng có thể là do Hứa Thanh Phong phạm tội gì đó nên mới làm cho tiên nhân xuống núi.

Dù sao thôn Thanh Ngưu cũng gần núi Vân Lư, dù họ chưa được tận mắt nhìn thấy thì ít nhất cũng đã từng nghe nói về chuyện tiên nhân xuống núi trừ yêu.

“Phạm phải tội gì ư?”

Nữ đệ tử váy đỏ nghe vậy thì phụt cười, phất tay áo trả lời.

“Lần này chúng ta xuống núi không phải để trừ yêu, mà là để đón thiếu niên Hứa Thanh Phong này lên núi”.

“Lên núi?”

Tất cả mọi người bao gồm Hứa Nhị Ngưu vẫn còn hoang mang.

“Hứa Thanh Phong sinh ra linh cốt, tên nhập tiên tịch, hôm nay chúng ta đưa hắn lên núi để làm lễ gia nhập Thanh Huyền Môn”.

Thanh niên bình thản giải thích với mọi người.

“Gia nhập... Thanh Huyền Môn, thế sau này chẳng phải... chẳng phải cũng trở thành tiên nhân sao? Hứa gia... Hứa gia ta sắp có một vị tiên nhân rồi ư?”

Nghe thấy lời của thanh niên, Hứa Nhị Ngưu đứng ngây ra tại chỗ như bị sét đánh, miệng cứ liên tục lẩm bẩm.

Hai đệ tử Thanh Huyền Môn kia không để ý đến nhóm người dân nữa, cả hai đồng loạt đưa tay ra tới trước mặt Hứa Thanh Phong.

“Tiểu Thanh Phong, đi theo chúng ta đi, sau này ngươi sẽ là tiểu sư đệ của Đệ Thất Phong chúng ta”.

Nữ đệ tử váy đỏ cười ngọt ngào, dịu dàng nói với Hứa Thanh Phong.

Nghe thấy giọng nói này, Hứa Thanh Phong chợt cảm thấy ấm áp trong lòng, như thể đang gặp ảo giác lại có được người nhà.

“Đợi đã!”

Hứa Thanh Phong vừa định nắm tay nữ đệ tử kia thì nhị thẩm ở phía sau túm lấy cánh tay hắn, ngăn hắn lại.

“Hai, hai vị tiên nhân, các, các người không thể cứ thế mà đưa Thanh Phong nhà ta đi được. Hắn là trụ cột của Hứa gia chúng ta, sau này phải thi Trạng Nguyên, mang vinh dự về cho Hứa gia chúng ta nữa”.

Nhị thẩm béo cười tít mắt nhìn hai đệ tử Thanh Huyền Môn, trong mắt tràn đầy vẻ “không đành lòng”.

Nghe vậy, lòng Hứa Thanh Phong càng thêm rét buốt.

Từ nhỏ đến lớn, nhị thẩm chỉ coi hắn như đồ sao chổi, nuôi tốn cơm tốn gạo, đã bao giờ kỳ vọng hắn sẽ làm rạng danh tổ tiên đâu chứ?

Hai đệ tử Thanh Huyền Môn không biết sự thật, còn tưởng bà ta không nỡ xa Hứa Thanh Phong nên mới nói như vậy.

“Chỉ là Trạng Nguyên trần tục thôi, sao có thể đánh đồng với đệ tử Thanh Huyền Môn chúng ta? Có điều nếu các ngươi là thúc thẩm của Thanh Phong, chiếc bát vàng này cứ tạm cho là quà gặp mặt của chúng ta lần này đi”.

Thanh niên đệ tử Thanh Huyền Môn lấy một cái bát từ trong ống tay áo ra, sau đó đưa cho nhị thẩm của Hứa Thanh Phong.

“Không...”

“Vị tiên nhân này!”

Quảng cáo
Trước /16 Sau
Theo Dõi Bình Luận
Quỷ Án Truy Hung

Copyright © 2022 - MTruyện.net