Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 11: Kiếm công đức?
“Tử Yên, Hà Tri, hai ngươi dẫn theo đứa nhỏ lên núi đi, ở đây không có chuyện của các ngươi”.
Hắc Long trưởng lão ngẩng đầu nhìn Tử Yên và Lệnh Hà Tri.
“Hắc Long trưởng lão, Thanh Tiêu sư đệ, Linh Lung sư muội, cáo từ”.
Lệnh Hà Tri cười, dắt tay Diệp Huyền xoay người rời đi.
“Lệnh sư huynh, Thanh Huyền Môn chúng ta ngay cả Bạch Cốt cũng sẽ không nhận đó chứ?”
“Loại phế vật này dù sao Thủ Phong của chúng ta sẽ không nhận đâu”.
Tiếng nói chuyện của hai người truyền tới cửa, Thanh Tiêu và Linh Lung nghe xong lửa giận bốc lên ba trượng, nhưng không thể làm được gì.
Tử Yên biết hai người tâm tình không tốt, cũng không nói thêm gì, dẫn theo Lâm Bất Ngữ cáo từ rời đi.
Sau khi mấy người đi rồi, Hắc Long trưởng lão lúc này mới mở mắt.
“Bạch Cốt không có tư cách trở thành đệ tử Thất Phong, hoặc là ngươi ở dưới núi trở thành đệ tử không ký danh lịch luyện ba năm, bảy năm sau khiêu chiến ở cuộc tuyển chọn Thất Phong, hoặc là lập tức xuống núi”.
Ông ta nhìn về phía Hứa Thanh Phong đang đứng tại chỗ không nói lời nào.
Hiển nhiên, đây là muốn Hứa Thanh Phong đưa ra lựa chọn.
“Thanh Phong…”
“Để hắn tự quyết định”.
Linh Lung ở bên cạnh dường như muốn nhắc nhở Hứa Thanh Phong cái gì đó, nhưng lại bị Hắc Long trưởng lão cắt ngang.
Linh Lung nghe xong, thức thời ngậm miệng không nói nữa.
“Nếu ta có thể thông qua tuyển chọn Thất Phong, có phải sẽ được bái lạy dưới cửa Đệ Thất Phong, trở thành sư đệ của Linh Lung tỷ tỷ và Thanh Tiêu ca ca?”
Hứa Thanh Phong không trả lời Hắc Long trưởng lão, mà quay đầu nhìn Thanh Tiêu và Linh Lung.
“Điều này ta có thể thay sư phụ đảm bảo với đệ, nếu đệ có thể thông qua tuyển chọn, cửa lớn của Đệ Nhất Phong đương nhiên sẽ mở rộng chào đón đệ”.
Thanh Tiêu mặt nghiêm túc nói.
Đối với chuyện không thể dẫn theo Hứa Thanh Phong lên núi, trong lòng hắn ta thật ra cũng có phần áy náy.
“Thanh Phong, có thể thông qua tuyển chọn đương nhiên là điều tốt, nhưng quá khó khăn”.
Linh Lung lo lắng lắc đầu với Hứa Thanh Phong.
Hứa Thanh Phong cười với Linh Lung, sau đó quay đầu nói với Hắc Long trưởng lão:
“Trưởng lão, ta muốn ở lại dưới núi lịch luyện ba năm”.
Chuyện đồng ý với ông nội, Hứa Thanh Phong sẽ không nuốt lời.
Thấy Hứa Thanh Phong đã đưa ra quyết định, Hắc Long trưởng lão thản nhiên gật đầu, sau đó lại lấy ra thẻ ngọc đưa cho Hứa Thanh Phong và nói:
“Cầm lấy thẻ ngọc này, sẽ có người dẫn ngươi xuống núi sắp xếp, giao phó công việc tiếp theo cần phải chú ý với ngươi”.
“Đa tạ trưởng lão”.
Hứa Thanh Phong nhận lấy thẻ ngọc kia.
“Hắc Long trưởng lão, đứa nhỏ này là ta mang theo lên núi, hay để ta dẫn đệ ấy xuống núi sắp xếp”.
Linh Lung tiến lên trước một bước, đưa ra lời thỉnh cầu với Hắc Long trưởng lão.
“Đệ tử Thất Phong không được tùy ý xuống núi, không được nhúng tay vào chuyện dưới núi, nhưng… nể tình tên nhóc này là ngươi dẫn lên núi, lão phu phá lệ một lần”.
Hắc Long trưởng lão hơi trầm ngâm, sau đó chậm rãi gật đầu, bày tỏ ngầm cho phép.
“Đa tạ Hắc Long trưởng lão!”
Linh Lung được cho phép liền vô cùng vui vẻ.
“Thời gian ở dưới núi không thể vượt quá hai canh giờ, ngoài ra đừng đùa giỡn bất cứ điều gì, chuyện trên Thất Phong lão phu không quản được, nhưng chuyện dưới Thất Phong dù làm gãy một ngọn cây cọng cỏ cũng không thoát khỏi cảm nhận của lão phu”.
Hắc Long trưởng lão cảnh cáo Triệu Linh Lung một câu.
“Yên tâm đi trưởng lão, ta đảm bảo với ông, tuyệt đối sẽ không làm chuyện dư thừa”.
Linh Lung bị Hắc Long trưởng lão nhìn thấy tâm tư liền đáp lại, sau đó híp mắt cười đảm bảo.
...
Một lát sau.
Trước điện Long Môn.
“Sư muội, chuyện ở đây ta phải đi bẩm báo với sư phụ, Thanh Phong giao cho muội, muội nhất định phải sắp xếp ổn thỏa thay đệ ấy, dù sao sau này chúng ta muốn xuống núi tìm đệ ấy cũng khó khăn”.
Thanh Tiêu dặn dò với Linh Lung.
“Sư ca yên tâm, ta nhất định sắp xếp thỏa đáng”.
Linh Lung đảm bảo với Thanh Tiêu.
Thanh Tiêu gật đầu, ngay sau đó nhảy lên, chân đạp sáo ngọc, thân hình giống như một đường lưu quang phá không đi ra.
“Đi thôi Thanh Phong, chúng ta nhập tịch trước, sau đó giúp đệ tìm một chỗ tốt vừa có thể kiếm công đức, lại có thể tu hành được ở dưới núi”.
Linh Lung vỗ vai Thanh Phong cười nói.
“Kiếm công đức?”
Hứa Thanh Phong có chút không hiểu cụm từ này.
“Không sai”.
Linh Lung thở dài, sau đó giải thích với Hứa Thanh Phong:
“Đệ tử ngoại môn dưới chân núi Thanh Huyền Môn mỗi năm đều phải kiếm công đức, chỉ khi kiếm đủ công đức mới có thể tiếp tục ở lại Thanh Huyền Môn, nếu không sẽ bị đuổi ra khỏi núi”.
“Vậy phải như thế nào mới có thể kiếm được công đức?”
Hứa Thanh Phong hỏi tiếp.
Chương 12: Thanh Trúc cư
“Mỗi một đệ tử ngoại môn sau khi nhập tịch sẽ được ở trong viện xá, mấy mẫu tiên điền hoặc vườn thuốc, trong viện xá có thể nuôi trâu hoặc lợn sữa, trong tiên điền có thể trồng tiên lương hạt lúa hoặc thảo dược, chờ khi chín bán đi có thể đổi được tiền công đức”.
Linh Lung giới thiệu cho Hứa Thanh Phong rất chi tiết.
“Cảm ơn Linh Lung tỷ, ta hiểu rồi, công đức này chính là bạc của chúng ta ở thế tục”.
Hứa Thanh Phong nghe xong liền gật đầu.
“Đệ nói vậy cũng không sai”.
Linh Lung cười một tiếng, sau đó dắt tay Hứa Thanh Phong:
“Đi thôi Thanh Phong, chúng ta đi Tây Phong các nhập tịch trước, sau đó nhìn xem có việc gì thích hợp cho đệ làm không”.
Tây Phong các, núi Vân Lư.
Đây là một trong những nơi Thanh Huyền Môn phụ trách xử lý công việc hành chính của đệ tử ngoại môn.
“Linh Lung tiên tử, việc vị tiểu huynh đệ này nhập tịch đã xử lý xong xuôi, xin hãy cầm lấy tấm gương đồng và thẻ ngọc truyền công này”.
Trong Tây Phong các, một lão giả tóc hoa râm giao một chiếc hộp gỗ đựng gương đồng và một thẻ ngọc chế tạo từ bạch ngọc ra trước mặt Linh Lung.
“Thanh Phong, gương đồng này đệ cất kỹ, nó vừa là minh chứng cho thân phận đệ tử ký danh ngoại môn của đệ, cũng là một món pháp khí để về sau nghe trưởng lão trong môn giảng giải”.
Linh Lung đưa gương đồng và thẻ ngọc vào trong tay Thanh Phong.
“Không sai, đệ tử ngoại môn không thể giống như đệ tử nội môn được nhận chỉ điểm trực tiếp của sư trưởng, chỉ có thể vào ngày mươi lăm âm lịch mỗi tháng, quan sát học hỏi trưởng lão trong môn từ gương đồng này”.
Lão giả của Tây Phong các cười bổ sung.
“Vậy thẻ ngọc này thì sao?”
Hứa Thanh Phong gật đầu, sau đó cầm thẻ ngọc kia lên hỏi.
“Đây là thẻ ngọc truyền công, trong đó lưu trữ một bộ tâm pháp luyện khí, lúc sử dụng chỉ cần tĩnh tâm suy nghĩ, dán vào vùng trán là được”.
Người nói chuyện vẫn là lão giả kia.
“Không sai, liên quan đến cách dùng gương đồng và một vài thủ tục giới luật cần phải chú ý sau khi nhập môn, trong thẻ ngọc cũng đã giải thích cặn kẽ, chờ sau khi sắp xếp ổn thỏa, anh có thể sử dụng”.
Lúc này Linh Lung bổ sung một câu.
“Được”.
Hứa Thanh Phong gật đầu.
“Liễu các chủ, dưới quyền ông còn cần người trông coi vườn thuốc không?”
Linh Lung liếc mắt nhìn về phía các chủ Tây Phong các.
“Cái này…”
Vẻ mặt Liễu các chủ cứng đờ.
Ở ngoại môn, nơi dễ kiếm công đức nhất chính là vườn linh dược, không nói đến sống dễ dàng, công đức kiếm được cũng nhiều hơn.
“Liễu các chủ, đứa nhỏ này là bà con xa nhất phòng của ta, chuyện này nếu ông có thể giúp đỡ, xem như Đệ Thất Phong Triệu Linh Lung nợ ông một ân huệ”.
Triệu Linh Lung rất nghiêm túc nói.
Nghe thấy lời này, ánh mắt Liễu các chủ đột nhiên sáng lên.
Ông ta biết thân phận của Triệu Linh Lung, đệ tử thân truyền của Phong chủ Đệ Thất Phong, về sau tiền đồ vô lượng, ân huệ của nàng ấy rất đáng tiền.
“Nếu Linh Lung tiên tử đã lên tiếng, chuyện này đương nhiên phải giúp”.
Liễu các chủ khẽ trầm ngâm, sau đó gật đầu.
Nghe đến đây, Triệu Linh Lung lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Còn Hứa Thanh Phong ở bên cạnh thì nhìn Triệu Linh Lung với ánh mắt cảm kích, phần ân huệ này hắn lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
“Không giấu tiên tử, trong dãy núi phía tây núi Vân Lư thuộc quyền quản lý của Tây Phong các ta, quả thật còn có một vườn thuốc chưa ai trông nom”.
Liễu các chủ vừa nói vừa chỉ vào phần địa đồ trên tường, sau đó vuốt râu nói: “Nơi này ở trong Vân Tây cốc cách Tây Phong các ba ngàn dặm, tên là Thanh Trúc cư, nơi đó ngoại trừ nửa mẫu vườn linh dược ra, còn có một tiểu viện có thể cung cấp nơi tu hành cho người”.
...
Nửa canh giờ sau.
Cửa Phong Tây các.
“Các chủ, trước đó không phải có tu sĩ báo lên, ở Thanh Trúc cư có tà ma qua lại sao? Người sắp xếp tiểu tử kia ở đó, nếu có gì bất trắc, chúng ta làm sao giải thích được với Linh Lung tiên tử?”
Nhìn Linh Lung tiên tử và Hứa Thanh Phong ngồi trên tiên hạc rời đi, một quản sự Tây Phong các có chút lo lắng nhìn lão các chủ bên cạnh.
“Cũng chỉ là lời vô căn cứ mà thôi, mấy ngày trước một vài đệ tử của Tứ Phong đã đi kiểm tra rồi, cũng không có gì dị thường”.
Liễu các chủ lắc đầu, không cho là đúng.
“Hơn nữa, cho dù thật sự có vấn đề xảy ra, chỉ là con em ngoại sơn, chết thì chết, hàng năm những đệ tử ký danh ngoại môn mới nhập môn này có thể sống sót một nửa đã tốt là rồi, nếu ai chết cũng muốn lão phu chịu nhiệm, chức các chủ này của lão phu còn làm được hay không?”
Ông ta liếc mắt nhìn quản sự.
Chương 13: Hứa Thanh Phong tạm biệt Linh Lung
“Các chủ nói đúng, là ta nghĩ nhiều rồi”.
Quản sự kia hậm hực quay về.
...
Lại nửa canh giờ trôi.
Tranh Trúc cư.
“Linh Lung tiên tử, đến Thanh Trúc cư rồi”.
Tiên hạc nói tiếng người, cánh khẽ vỗ, để Linh Lung và Hứa Thanh Phong vững vàng hạ xuống đất.
Sau khi đứng vững, Hứa Thanh Phong ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ nhìn thấy trong rừng trúc xanh biếc, một tiểu viện tường bằng bùn đất yên lặng tọa lạc ở đó, lá trúc rải rác khắp nơi cũng sắp bao trùm cả bậc cửa.
“Tiểu Thanh Phong, sau này đệ phải tự dựa vào chính mình rồi”.
Linh Lung nhìn sắc trời, sau đó có chút không nỡ nói với Hứa Thanh Phong.
Thời gian ước định với Hắc Long trưởng lão đã đến.
“Đa tạ Linh Lung tỷ, ta nhất định cố gắng tu hành, tranh thủ sớm lên được Đệ Thất Phong”.
Trên khuôn mặt non nớt của Hứa Thanh Phong lộ ra thần sắc kiên định không hợp với tuổi.
“Tỷ tin đệ”.
Linh Lung giơ tay lên xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Hứa Thanh Phong, sau đó nàng ấy lấy ra từ trong tay áo một cây cốt địch, cùng với một túi tiền đưa cho Hứa Thanh Phong:
“Cây cốt địch này có thể dùng để hấp dẫn linh cầm gần đây, trong túi tiền là ba mươi đồng tiền công đức Tây Phong các cho đệ tử mới nhập môn, nếu cần vật phẩm, đệ có thể tiêu một đồng tiền công đức, để linh cầm gần đây dẫn đệ đi mua. Nhưng chưa rơi vào trường hợp bất trắc, ba mươi đồng công đức không thể dùng linh tinh, bởi vì nếu không xảy ra chuyện gì bất ngờ, vườn thuốc hậu viện của đệ chắc đã bỏ hoang, đệ phải dùng số tiền này đi mua hạt giống và lương thực”.
“Ta sẽ không dùng linh tinh đâu, Linh Lung tỷ tỷ”.
Hứa Thanh Phong gật đầu, nhận lấy cốt địch và túi tiền.
“Tiểu Thanh Phong, có duyên gặp lại, bảo trọng”.
Linh Lung cười vẫy tay với Hứa Thanh Phong, lại một lần nữa ngồi lên tiên hạc.
“Tạm biệt, Linh Lung tỷ”.
Hứa Thanh Phong vẫy tay với Linh Lung.
“Vù!”
Lời nói vừa dứt, hai cánh tiên hạc vỗ một cái, nổi lên một trận cuồng phong bay lên không trung.
“Tiểu Thanh Phong, chỉ mong còn có thể gặp lại”.
Linh Lung trên Tiên Hạc nhìn thân ảnh phía dưới ngày càng nhỏ, nàng ấy thở dài.
Nàng ấy lớn lên từ nhỏ trong Thanh Huyên Môn nên vô cùng rõ ràng, loại này chỉ có đệ tử ngoại môn của Bạch linh cốt, cuối cùng có rất ít người có thể bái nhập vào Thất Phong, đại đa số không thể nào thông qua tuyển chọn Thất Phong trong kỳ hạn ba năm.
...
“Két…”
Linh Lung vừa đi, Hứa Thanh Phong liền đẩy cửa viện, sải bước tiến vào, đi thẳng đến vườn thuốc hậu viện mới dừng lại.
“Giống như Linh Lung tỷ nói, vườn thuốc này quả thật đã bị bỏ hoang”.
Nhìn vườn thuốc hoang vu đầy cỏ dại trước mắt, Hứa Thanh Phong lẩm bẩm nói một câu.
Nhưng hắn vội vã đến vườn thuốc cũng không phải để chứng minh điều này.
Hứa Thanh Phong cẩn thận lấy từ trong ngực ra một hộp gỗ, sau đó lại lấy một chiếc bình sứ nhỏ, dốc ngược trong bình sứ ra một hạt giống đậu nành.
Không sai, đây chính là hạt giống đậu nành ông nội để lại cho hắn.
“Ông nội nói, đợi đến tiên sơn trồng hạt giống này xuống, có thể lại được một phần cơ duyên lớn”.
Hắn vừa thấp giọng nói, vừa ngồi xổm dưới đất, sau đó dùng tay đào một cái hố trong đất bùn vườn thuốc, rồi gieo hạt đậu nành kia xuống.
“Nếu viên đan dược kia là thật, vậy chứng tỏ hạt giống này cũng là thật”.
Hứa Thanh Phong vừa nói vừa dùng bàn tay nhỏ bé cào một chút đất, vô cùng cẩn thận chôn hạt giống đậu nành xuống.
Chương 14: Đậu nành, trong đậu có được cơ duyên
“Có phải cần tưới chút nước không nhỉ?”
“Lạch cạch!”
Ngay khi Hứa Thanh Phong chuẩn bị đi tìm nước, khối đất hắn vốn dùng để lấp hạt giống đậu nành bỗng nhiên bị thứ gì đó đẩy ra.
“Hả? Nảy… nảy mầm rồi? Nhanh vậy!”
Hắn tò mò ngồi xuống, kết quả trợn tròn mắt phát hiện, hạt đậu nành vừa trồng vào đất đã nảy ra chồi non.
Không chỉ như vậy, sau khi chồi non dưới đất chui lên, bắt đầu phát triển thân và lá với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, sau đó nở hoa kết trái.
Chỉ trong một khoảng thời gian, một cây đậu trưởng thành cứ như vậy xuất hiện bên cạnh Hứa Thanh Phong.
Cây đậu này cao bốn thước, phiến lá xanh biếc giống như có thể chảy ra nước, ba trái đậu treo phía trên trong suốt như ngọc bích, dù là ai nhìn cũng biết không phải vật bình thường.
“Cơ duyên ông nội nói chẳng lẽ chính là hạt đậu trong ba trái đậu này?”
Hứa Thanh Phong ngạc nhiên chìa tay ra, muốn hái ba trái đậu kia.
“Tiểu tử”.
Khi Hứa Thanh Phong đang đưa tay về phía ba trái đậu kia, một giọng nói vô cùng dễ nghe đột nhiên truyền ra từ trong cây đậu trước mắt.
Sau đó, Hứa Thanh Phong chỉ nhìn thấy một chùm ánh sáng rực rỡ màu nhũ trắng, giống như khói mù tỏa ra bao trùm thân cây đậu kia.
Cuối cùng hội tụ thành một thân ảnh tiên tử tuyệt đẹp ở trước mặt hắn.
“Đừng vội hái”.
Tiên tử cười vui vẻ nhìn về phía Hứa Thanh Phong đang đứng ngây ngô tại chỗ.
“Ngươi… ngươi… ngươi là yêu quái, hay hay tiên nhân”.
Hứa Thanh Phong cuối cùng đã hoàn hồn, cố gắng trấn định tâm thần, nhưng giọng nói vẫn có phần lắp bắp.
“Tiên nhân? Có lẽ đã từng, nhưng hôm nay chỉ xem như là một tàn hồn, tham sống sợ chết sống nhờ trong cây đậu này thôi”.
Cô gái suy nghĩ một lúc, sau đó cười khổ nói.
“Tiểu tử, không cần sợ hãi, ta sẽ không hại ngươi, cũng không hại được ngươi đâu, bây giờ hiện thân cũng chỉ là muốn làm một cuộc giao dịch với ngươi”.
Nàng ấy nói với Hứa Thanh Phong.
“Giao dịch?”
Hứa Thanh Phong có chút nghi ngờ.
“Ta vốn tên là Sở Linh Nguyệt, sáu trăm năm trước do kẻ thù lập mưu, thân xác bị phong ấn, thần hồn bị đánh nát, chỉ còn lại một luồng tàn hồn dựa vào cây đậu này nên đã may mắn trốn thoát, sau đó cây đậu này trải qua mấy vạn dặm, rơi vào tay ông nội ngươi, cuối cùng ông nội ngươi lại giao cho ngươi. Đến hôm nay, ngươi trồng nó vào vùng linh địa này, để đậu sống lại, ta mới có thể nhìn thấy mặt trời lần nữa”.
Cô gái xinh đẹp nói với Hứa Thanh Phong bằng giọng điệu chân thành.
“Nếu ta không thể lên núi, vậy tiên tử cô chẳng phải sẽ ở trong đậu suốt đời?”
Hứa Thanh Phong có chút tò mò hỏi.
Mặc dù tính nết hắn trưởng thành sớm, nhưng cuối cùng vẫn là thiếu niên mười mấy tuổi, trí tò mò vượt qua nỗi sợ hãi.
“Đúng vậy, hơn nữa không chỉ ở mãi trong đậu, chưa tới một hai năm, chờ khi linh lực trong đậu hoàn toàn tan hết, tàn hồn này của ta chỉ sợ cũng theo đó mà thành mây khói”.
Sở Linh Nguyệt gật đầu, cũng không giấu Hứa Thanh Phong.
“Giao dịch tiên tử cô vừa nói là chỉ cái gì?”
Hứa Thanh Phong không vì trí tò mò mà xem nhẹ trọng điểm câu hỏi.
“Ba trái đậu của cây đậu này, ngươi có thể chỉ lấy một quả không, hai quả còn lại để cho ta?”
Vẻ mặt Sở Linh Nguyệt nghiêm túc dò hỏi Hứa Thanh Phong.
“Theo như lời của tiên tử cô nói, đậu trên cây này chỉ có ta mới có thể hái?”
Hứa Thanh Phong chớp đôi mắt to tròn nhìn về phía Sở Linh Nguyệt.
“Có đứa cháu thông minh như vậy, Hứa Tri An ở dưới cửu tuyền chắc cũng yên lòng nhắm mắt”.
Lời của Hứa Thanh Phong khiến Sở Linh Nguyệt kinh hãi, nàng ấy cười khổ một tiếng, ngay sau đó gật đầu: “Không sai, chỉ có người trồng mới có thể hái được quả trên cây”.
“Vậy ta hiểu rồi”.
Hứa Thanh Phong gật đầu.
“Nếu trao đổi, vậy tiên tử cô định lấy cái gì ra trao đổi với ta?”
Hắn hỏi Sở Linh Nguyệt.
“Nếu như ngươi chỉ lấy một quả, ta đồng ý nói cho ngươi biết một số liên quan đến bí mật về hạt đậu này, cùng với một toa thuốc có thể giúp đỡ tu hành Bạch cốt”.
Sở Linh Nguyệt nghiêm túc nói.
Ánh mắt nàng ấy lúc này rõ ràng đã không còn coi Hứa Thanh Phong là trẻ con.
Nghe thấy Sở Linh Nguyệt nói có toa thuốc có thể giúp tu hành Bạch cốt, ánh mắt Hứa Thanh Phong lập tức lóe lên vui vẻ.
“Ta làm sao tin được tiên tử đây?”
Hứa Thanh Phong không chút kích động hỏi tiếp.
“Ta có thể đưa toa thuốc kia cho ngươi trước, sau khi ngươi thử xong, nếu cảm thấy có hiệu quả, giao dịch sau với ta cũng không muộn”.
Sở Linh Nguyệt thản nhiên nói.
Hứa Thanh Phong nhìn chằm chằm Sở Linh Nguyệt không chớp mắt, hồi lâu mới gật đầu nói: “Không cần thử, ta đồng ý giao dịch với tiên tử”.
“Sao vậy? Không sợ ta lừa ngươi?”
Thấy Hứa Thanh Phong đồng ý thẳng thắn như vậy, Sở Linh Nguyệt ngược lại cũng có chút kỳ quái.
“Ông nội nói, sau khi ta trồng được hạt đậu kia sẽ được một đoạn cơ duyên, hôm nay xem ra cơ duyên của ta chắc hẳn là tiên tử cô”.
Hứa Thanh Phong trả lời rất nghiêm túc.
Sở Linh Nguyệt đầu tiên ngẩn ra, sau đó che miệng cười nói:
“Không nhìn ra tiểu tử ngươi lại còn biết nói chuyện, điểm này ngươi mạnh hơn ông nội ngươi nhiều”.
“Tiên tử rất quen thuộc với ông nội ta sao?”
Hứa Thanh Phong bỗng nhiên tò mò hỏi.
Từ trong lời nói của Sở Linh Nguyệt, Hứa Thanh Phong mơ hồ có thể nghe ra, thật ra nàng ấy đã từng có trao đổi với ông nội nhà mình.
“Thời gian ta có thể ra ngoài không nhiều, trước tiên để ta nói với ngươi về hạt đậu này đã”.
Sở Linh Nguyệt chuyển chủ đề.
“Ừ”.
Hứa Thanh Phong gật đầu, cũng không quan tâm đến vấn đề vừa rồi nữa, hắn trực tiếp ngồi xếp bằng trên đất, bày ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe.
“Hạt đậu lúc trước ông nội ngươi cho ngươi tên là quả Địa Tàng. Đây là linh vật vô cùng thần bí, trồng trong núi tiên, nạp linh khí núi tiên, còn có thể lấy linh khí núi tiên làm nền tảng, tạo ra bảo vật độc nhất vô nhị trong quả của nó”.
Linh Nguyệt tiên tử không vòng vo, trực tiếp giải thích.
“Ý tiên tử là, hạt giống này chôn trong núi tiên khác nhau, cuối cùng trái cây tạo ra sẽ không giống nhau?”
Ngoài cảm thấy ngạc nhiên, Hứa Thanh Phong cũng nảy ra nghi vấn.
“Không sai”.
Linh Nguyệt tiên tử gật đầu tán thành.
“Linh lực tích chứa trong mỗi ngọn núi tiên đều không giống nhau, giống như các ngươi ngàn người ngàn khuôn mặt, cũng chính vì vậy, quả Địa Tàng kết trái ở trên núi khác nhau và bảo vật thai nghén trong quả cũng khác nhau”.
Nàng ấy giải thích rất cặn kẽ.
“Một hạt đậu nành nhỏ bé mà lại không tầm thường như vậy, chẳng trách ông nội nói đây là cơ duyên lớn”.
Sau khi nghe xong lời giải thích cặn kẽ của Linh Nguyệt tiên tử, Hứa Thanh Phong kinh ngạc.
Theo phỏng đoán ban đầu của hắn, hạt giống đậu nành này cùng lắm là một loại bảo vật quả tiên nào đó, không ngờ nó lại là thần vật có thể thai nghén bảo vật.
“Ngươi hái xuống lột vỏ một trái đậu trong đó đi”.
Linh Nguyệt tiên tử chỉ vào ba trái đậu trên cây.
Chương 15: Linh tinh
“Ừm”.
Hứa Thanh Phong nghe lời hái một trái đậu trên cây, sau đó chìa tay cẩn thận bóc vỏ.
“Tiên tử, đây là vật gì?”
Sau khi bóc vỏ đậu, Hứa Thanh Phong nhìn thấy không phải là đậu, mà là từng viên trân châu thạch anh trong suốt sáng bóng.
“Đây là linh tinh, kết tinh của linh lực hàm chứa trong mảnh đất này, về sau lúc tu hành ngươi có thể ngậm một viên trong miệng, kết hợp với phương thuốc ta cho ngươi, dù là Bạch cốt cũng có thể tu hành nhanh chóng”.
Linh Nguyệt tiên tử rất tự tin nói.
“Thật không?”
Hứa Thanh Phong không nhịn được bật thốt lên.
“Bạch cốt tu hành không tính là chuyện khó, chỉ có điều ở đại lục các ngươi đang sống, rất nhiều truyền thừa tu hành đã đoạn tuyệt, mãi đến khi xuất hiện tình huống Bạch cốt không thể nào tu hành được”.
Linh Nguyệt tiên tử gật đầu, lại tiếp tục nói:
“Trong bảo vật quả Địa Tàng thai nghén, linh tinh này thật ra là một loại kém nhất, chỉ có điều mảnh đất này quá cằn cỗi, có thể thai nghén ra loại bảo vật này, cho dù để nó sinh trưởng thêm một khoảng thời gian, cũng chỉ có thể làm cho cấp độ linh tinh thai nghén ra trở nên tốt hơn chút, không thể thai nghén ra pháp bảo thần thông chân chính”.
Nghe thấy vậy, Hứa Thanh Phong dường như suy nghĩ gì đó, hắn gật đầu, ngay sau đó lại hỏi: “Vậy nếu ta trồng hạt giống này trên Thất Phong, có phải sẽ thai nghén ra loại pháp bảo thần thông như trong miệng tiên tử nói?”
“Thông minh đấy, nếu bổn tôn không phải tàn hồn, ta cũng muốn thu nhận ngươi làm đệ tử”.
Linh Nguyệt tiên tử càng nhìn càng thích Hứa Thanh Phong này.
Hứa Thanh Phong được khen liền có chút ngượng ngùng, vì vậy hắn lúng túng gãi đầu.
“Nhưng muốn để quả Địa Tàng ra được bảo vật lợi hại hơn, ngoại trừ trồng hạt giống trên Thất Phong có linh khí sung túc, ta và ngươi còn một chuyện cần làm”.
Lúc này Linh Nguyệt tiên tử lại mở miệng nói.
“Chuyện gì?”
Hứa Thanh Phong hỏi vội.
“Thanh Phong ngươi hái hai trái đậu còn lại trên cây đậu xuống, sau đó lột vỏ nó đặt lên lòng bàn tay”.
Linh Nguyệt tiên tử không vội vàng giải thích, mà chỉ tay vào hai trái đậu xanh biếc còn lại trên cây.
“Được”.
Đã lựa chọn tin tưởng Linh Nguyệt tiên tử, Hứa Thanh Phong làm việc cực kỳ dứt khoát, không chút do dự hái hai trái đậu xuống, sau đó lột vỏ.
Sau khi lột vỏ hai trái đậu kia xong, Hứa Thanh Phong phát hiện, quả nhiên giống như Linh Nguyệt nói, trong hai trái đậu này cũng có từng viên linh tinh giống như hạt đậu nành.
“Tiên tử”.
Hứa Thanh Phong cất mấy viên linh tinh đậu nành kia đi, lúc này mới đặt mấy viên còn lại đến trước hư ảnh của Linh Nguyệt tiên tử.
Chuyện đã đồng ý với người khác, hắn một viên cũng không cần, thứ thuộc về mình, một viên cũng không cho thêm.
Nhìn thấy cảnh này, Linh Nguyệt tiên tử âm thầm gật đầu.
Trong lòng nàng ấy lại âm thầm tán thưởng:
“Tuổi còn nhỏ, làm việc cẩn thận lại không sợ phiền phức, làm gì cũng thẳng thắn không câu nệ, đúng là người trong thế hệ ta”.
Nhưng lời này nàng ấy không nói với Hứa Thanh Phong, chỉ gật đầu với hắn, sau đó mở miệng hút linh tinh mấy hạt đậu vàng nằm trong tay Hứa Thanh Phong.
“Rít…”
Cùng với một tiếng hút nhỏ nhẹ, Hứa Thanh Phong chỉ cảm thấy bảy tám hạt linh tinh đậu nành trong lòng bàn tay phút chốc hóa thành từng luồng khói tím, giống như sông hội tụ vào biển, được hư ảnh của Linh Nguyệt tiên tử hút vào trong miệng.
Còn Linh Nguyệt tiên tử sau khi hút khói tím tạo nên từ linh tinh đậu nành, Hứa Thanh Phong rõ ràng cảm nhận được thân ảnh nàng ấy trở nên rõ ràng hơn rất nhiều, không chập chờn như sương mù theo gió nữa.
“Đa tạ tiểu hữu Thanh Phong đã cứu ta một mạng”.
Linh Nguyệt tiên tử không kìm được cảm kích.
“Tiên tử không cần khách khí, đây là giao dịch giữa cô và ta”.
Hứa Thanh Phong bày ra dáng vẻ hờ hững, bình tĩnh lắc đầu.
“Cái này không sai”.
Linh Nguyệt tiên tử gật đầu đồng ý, sau đó chỉ vào phía dưới cây đậu:
“Ngươi lại nhìn xem cây đậu này có thay đổi gì”.
Nghe xong, Hứa Thanh Phong cúi thấp đầu nhìn, sau đó kinh ngạc phát hiện, vừa rồi cây đậu còn tràn trề sức sống, lúc này đã hoàn toàn khô héo, giống như một cây cỏ dại.
“Tiên tử, cây đậu này héo rồi, chúng ta nên lấy hạt giống thế nào?”
Mặc dù Hứa Thanh Phong có hơi giật mình, nhưng chưa đến mức bị kinh sợ, vì hắn biết vị tiên tử trước mắt chắc chắn có cách.
“Hỏi rất hay”.
Linh Nguyệt tiên tử cười nói.
“Đây cũng là điều ta vừa nói qua với ngươi, cần ngươi làm chuyện thứ hai”.
Nàng ấy nói tiếp.
Hứa Thanh Phong nghe xong, lập tức lộ ra dáng vẻ rửa tai lắng nghe, ánh mắt nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Linh Nguyệt tiên tử.
Linh Nguyệt tiên tử cũng không vòng vo, trực tiếp nói cho Hứa Thanh Phong:
“Sau mỗi lần quả Địa Tàng ra quả xong, chờ khi toàn bộ quả được hái xuống sẽ tự khô héo, có chờ đến sang năm cũng sẽ không ra quả nữa”.