Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 20: Nghe giảng
“Chỉ có bồi dưỡng tốt chân khí tiên thiên trước mới có thể thi triển pháp thuật thần thông, mới có thể kéo dài tuổi thọ gia tăng thọ nguyên, mới có thể nhìn thấy rõ con đường phi thăng chứng đạo, trường sinh bất lão”.
“Mà hôm nay ‘Tàn Hà Kinh’ bổn Quân muốn giảng chính là một trong những tâm pháp khai môn quan trọng nhất của bổn môn”.
Nghe đến đây, Hứa Thanh Phong âm thầm gật đầu.
Lời này của Tử Dương Chân Quân giống tương tự lời nói đầu của ‘Tàn Hà Kinh’, mà đây cũng là phần duy nhất hắn có thể hiểu được, bước cụ thể về sau liên quan đến tu tập khiến đầu óc hắn mơ hồ.
“Nói xong như thế nào là tu hành, tiếp theo bổn Quân nói về thế nào là tu vi”.
“Cái gọi là tu vi, đơn giản mà nói, chính là không cùng giai đoạn với tu hành”.
“Ở trong giới tu hành, dựa theo dài ngắn có được thọ nguyên, mạnh yếu của công lực, bình thường tu vi được phân thành năm cảnh giới”.
“Từ yếu đến mạnh, tầng đầu tiên là cảnh giới Khai Môn, cũng có người gọi là cảnh giới Nhập Hải, lúc này tu hành vừa có được đường lối, khí huyết dồi dào vượt xa người cùng thế hệ, thọ nguyên lên tới hai giáp, một trăm hai mươi tuổi có thừa”.
Mí mắt Hứa Thanh Phong lúc này không nhịn được nhảy lên.
Hắn không ngờ cảnh giới Khai Môn trong miệng ông nội cũng chỉ là cảnh giới thấp nhất trong giới tu hành.
Ngoài kinh ngạc hắn cũng có chút vui mừng, nếu cảnh giới Khai Môn là cảnh giới tầng hai hoặc tầng ba, hắn đoán mình rất khó có thể đột phá trong nửa năm, đến lúc đó chuyện hắn ngụy tạo tiên tịch sẽ bị bại lộ.
Nhưng những suy nghĩ này chỉ chợt lóe trong đầu hắn rồi lại biến mất, hắn nhanh chóng tập trung tinh thần, tiếp tục nghe Tử Dương Chân Quân giảng bài.
“Tầng thứ hai tên là cảnh giới Vọng U, thọ nguyên có thể tới ba giáp, chỉ có đến tầng cảnh giới này mới có thể chân chính được gọi là tu sĩ. Những năm gần đây, trong số đệ tử bổn Quân gặp được, chí ít có 60% gặp khó khăn ở tầng cảnh giới này, có vài người thậm chí là đệ tử thân truyền của Thất Phong”.
“Tầng thứ ba tên là cảnh giới Thông Huyền, sau khi đột phá cảnh giới này, thọ nguyên có thể tới sáu giáp, được tôn sùng là Chân Quân, có được một tòa đạo tràng của riêng mình ở núi Vân Lư”.
“Còn tầng thứ tư và tầng thứ năm, trước mắt các ngươi không cần cân nhắc, đừng nhìn quá xa”.
Nói đến đây, Tử Dương Chân Quân nhận một chén trà từ trong tay đệ tử bên cạnh, tỉ mỉ thưởng thức, giống như để đám người tự mình lĩnh hội một chút.
“Hóa ra đột phá Thông Huyền lại khó khăn như vậy, chẳng trách Tử Dương Chân Quân có thể được tôn sùng là trưởng lão”.
Lúc này, Hứa Thanh Phong cảm thán trong lòng.
“Không biết Linh Nguyệt tỷ tỷ là loại cảnh giới nào”.
Hắn bỗng nhiên tò mò về tu vi của Linh Nguyệt tiên tử.
“Tốt lắm, tiếp theo bổn Quân sẽ giải thích kỹ càng ‘Tàn Hà Kinh’ cho các ngươi”.
Vào lúc Hứa Thanh Phong có chút mất hồn, giọng nói Tử Dương Chân Quân trong gương đồng lập tức kéo hắn trở lại.
Tiếp theo, Tử Dương Chân Quân bắt đầu đối chiếu quyển sách ‘Tàn Hà Kinh’, từng bước giải thích trọng điểm tu tập của ‘Tàn Hà Kinh’ cho đám đệ tử đang nghe giảng.
Bởi vì trước đó đã đuọc thộc ‘Tàn Hà Kinh’ này, cho nên Hứa Thanh Phong nghe không hề tốn sức, thậm chí thường xuyên lộ ra vẻ mặt đã hiểu, lúc nghe đến chỗ kỳ diệu còn không nhịn được huơ tay múa chân, cảm thấynhững nghi hoặc trước đó đọc đến từng chút được Tử Dương Chân Quân giải đáp.
Mặc dù không phải Linh cốt, nhưng Hứa Thanh Phong từ nhỏ rất có thiên phú về mặt học hành, vì vậy đối với lĩnh ngộ công pháp, hắn không những không kém hơn đệ tử có Linh cốt, ngược lại tốt hơn nhiều.
Giống như lúc này, trong bài giảng hắn nghe ra rất xuất sắc, còn đám đệ tử cũng đang đối mặt với gương đồng có đến 80% 90% nghe mà vò đầu bứt tai, vô cùng đau khổ.
Mà tất cả những thứ này điều được Tử Dương Chân Quân nhìn thấy.
Ngoại trừ số ít đệ tử, đại đa số người bao gồm cả Hứa Thanh Phong đều không biết lúc này trước mặt Tử Dương Chân Quân cũng dựng một tấm gương đồng cực lớn.
Hình ảnh hiện lên trong gương đồng chính là hơn ba trăm đệ tử đang nghe giảng.
...
“Huyền kính, Hứa Thanh Phong của Thanh Trúc cư là ai tiến cử vào Thanh Huyền Môn?”
Sau khi giảng xong, Tử Dương Chân Quân đột nhiên hỏi kính linh.
“Hứa Thanh Phong vốn là đệ tử được trúng tuyển trong bia Linh cốt, vốn dĩ phải được đưa vào Đệ Thất Phong, nhưng lúc kiểm tra Linh cốt, Hắc Long trưởng lão phát hiện hắn chỉ là Bạch cốt, không có tư cách tiến vào Đệ Thất Phong, vì vậy được sắp xếp cho tự tu hành dưới núi, yên lặng chờ đợi cuộc tuyển chọn Thất Phong ba năm sau”.
Kính linh trả lời Tử Dương Chân Quân.
“Đáng tiếc”.
Nghe xong lời kể của Huyền Kính, Tử Dương Chân Quân bất đắc dĩ lắc đầu.
Ông ta có thể nhìn ra lĩnh ngộ của Hứa Thanh Phong với công pháp khác với người thường, vì vậy nảy sinh suy nghĩ thu nhận làm môn hạ, nhưng không ngờ lại là Bạch cốt.
“Một Bạch cốt, công pháp lĩnh ngộ khá hơn nữa cũng vô dụng, không phải ai cũng là Tô Thiền”.
Tử Dương Chân Quân thở dài.
“Chân Quân, ngài bớt nhắc đến cái tên Tô Thiền này đi, chưởng môn biết sẽ không vui”.
Lúc này Huyền Kính nhắc nhở Tử Dương Chân Quân một câu.