Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 23: Dấu hiệu tẩy tuỷ phạt cốt thành công
Điều đáng sợ hơn là, đây mới mới chỉ là khởi đầu.
Sau cơn đau ở hai bộ phận đó, các huyệt đạo trên cơ thể hắn bắt đầu xuất hiện cảm giác đau dữ dội, không hề cho một hắn cơ hội thở dốc.
Thông thường, con người sẽ ngất xỉu khi bị đau ở mức độ này, nhưng không biết vì sao khi ngâm trong loại nước thuốc này, dù Hứa Thanh Phong có cảm thấy đau thế nào cũng sẽ không ngất xỉu, chỉ có thể chịu đựng.
Cơn đau kéo dài suốt một canh giờ.
Trong lúc ngâm, Hứa Thanh Phong đã muốn ra khỏi bồn tắm rất nhiều lần. Mỗi lần có suy nghĩ này, trong đầu hắn sẽ hiện lên hình ảnh ông nội trước khi lâm chung, hắn thấy ông nội mở to mắt nhìn mình, dặn rằng.
“Cố lên nhé Thanh Phong, cháu phải cố lên, vì bản thân cháu, hãy cố gắng vì phàm cốt trong thiên hạ này!”
“Phù, phù, phù...”
Hứa Thanh Phong thở hổn hển, mệt lử dựa vào bồn tắm, đến khi hơi thở ổn định lại, hắn mới toét miệng cười mỉm, tự nhủ với mình một cách rất tự hào.
“Ông nội, cháu không làm ông mất mặt chứ ạ?”
Có điều, tuy lúc này người hắn không còn đau dữ dội như trước đó, nhưng vẫn còn hơi đau.
Cảm giác mà cơ thể này mang lại cho hắn bây giờ giống như bị rách rất nhiều chỗ, chỉ cần cử động nhẹ thôi cũng có thể làm cho những vết thương này rách ra, từ đó đau thấu tận tim gan.
“Một tuần bảy ngày, mình còn phải ngâm Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang này thêm sáu lần nữa, hơn nữa không được nghỉ ngày nào, nếu không bao nhiêu công sức sẽ đổ sông đổ biển”.
Nghĩ đến việc còn phải tiếp tục chịu đựng cảm giác đau này sáu lần liên tiếp, ngay cả một người kiên định như hắn cũng không thể không bắt đầu nghi ngờ rốt cuộc mình có thể kiên trì được hay không.
...
Sáu ngày sau.
“Lần cuối cùng”.
Nhìn nước thuốc nóng hổi trước mặt, Hứa Thanh Phong chợt có cảm giác như đã qua mấy đời.
Mới sáu ngày trôi qua mà hắn lại cảm thấy lâu hơn cả mười năm.
Sau khi ngâm Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang sáu ngày liên tiếp, bất kể là tinh thần hay thể xác của hắn đều đã đạt tới giới hạn.
Vào ngày đầu tiên ngâm thuốc, hắn không hề phát ra âm thanh nào, chắc chắn hắn sẽ không ngờ mấy ngày tiếp theo mình sẽ đau đến mức la hét thảm thiết, khóc thật to, đau đến mức liên tục gọi cha mẹ và ông nội.
Hứa Thanh Phong chưa bao giờ nghĩ mình lại yếu ớt như thế.
Đủ để thấy Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang này mang lại cảm giác đau đớn như thế nào.
Nhưng dù vậy, dù có khóc lóc gào thét, Hứa Thanh Phong vẫn kiên trì đến ngày thứ bảy.
Thậm chí trong bảy ngày này, hắn còn xới đất cho ba mẫu ruộng thuốc kia và gieo toàn bộ hạt giống Cửu Diệp Tử Tô.
“Cố lên, Hứa Thanh Phong, ngươi phải cố lên”.
Hứa Thanh Phong ngồi trong bồn tắm đắn đo hồi lâu, không ngừng tự nhắc nhở bản thân.
Lúc này mặt mày hắn trắng bệch không còn chút máu, người gầy như que củi. Chỉ trong sáu ngày ngắn ngủi, hắn đã gầy đi ít nhất mười cân, rơi vào trạng thái sắp sụp đổ.
“Tõm!”
Cuối cùng Hứa Thanh Phong vẫn bước vào trong bồn tắm, cơ thể nhanh chóng bị dịch trắng bao trùm.
“Ưm...”
Mặc dù hắn rất muốn chịu đựng, nhưng cảm giác đau đớn dữ dội này vẫn làm cho hắn la hét thê thảm. Nếu không nhờ trong phạm vi trăm dặm quanh đây không có người khác, có lẽ đã có người tò mò đến xem.
Tất nhiên cũng không phải không có ai nghe thấy tiếng hét thảm thiết này.
Ví dụ như Linh Nguyệt tiên tử, lúc này nàng ấy đang hoá thành một làn khói xanh lượn lò ngoài cửa sổ phòng ngủ của Hứa Thanh Phong.
“Tiểu Thanh Phong, đã là ngày cuối cùng rồi, cố chịu đựng nhé, từ nay đặt chân lên con đường lên trời, hay là sống một cuộc sống bình phàm suốt quãng đời còn lại, tất cả đều phụ thuộc vào bản thân ngươi”.
Linh Nguyệt tiên tử nghe thấy tiếng rên đau đớn trong phòng, cuối cùng không thể không lẩm bẩm một câu.
“Lời này của ngươi nghe có vẻ đơn giản dễ dàng, cơn đau tẩy tuỷ phạt cốt này sẽ càng ngày càng dữ dội, đến ngày thứ bảy sẽ đau gấp bảy lần ngày đầu tiên, không có phương thuốc khác, ai có thể kiên trì được?”
Có điều vừa nói xong lời đó, nàng ấy cười khổ tự giễu một câu, song cũng cảm thấy tự trách vì đã đưa phương thuốc đó cho Hứa Thanh Phong một cách qua loa như vậy.
...
Một canh giờ sau.
“Mình đã... chịu đựng được rồi ư?”
Khi nhìn thấy những sợi linh khí thiên địa thuần chất kia ùn ùn kéo về phía sân này như thuỷ triều, Linh Nguyệt tiên tử lộ ra vẻ mặt không thể tin được.
Đây là dấu hiệu tẩy tuỷ phạt cốt thành công.
Trước đó nàng ấy không hề dám nhìn vào phòng, lúc này không kìm được nữa mà nhìn qua khe hở trên cửa sổ.