Màu Nền | |
Màu Chữ | |
Font Chữ | |
Cỡ Chữ | |
Style Combo | |
Chương 24: Luyện hoá luồng chân khí đầu tiên
Trong phòng ngủ, Hứa Thanh Phong đã ngất xỉu đang nằm dựa vào bồn tắm, nước thuốc trong bồn đã chuyển từ màu trắng ngọc sang màu đen sẫm. Còn thứ nhuộm đen nó chính là những thứ dơ bẩn đang chảy ra từ trong cơ thể Hứa Thanh Phong.
Cùng lúc đó, một luồng linh khí thiên địa mà bây giờ chỉ có Linh Nguyệt có thể nhìn thấy đang lướt nhẹ qua người Hứa Thanh Phong như một bàn tay êm ái, sau đó chui vào trong cơ thể hắn.
Linh Nguyệt tiên tử nhìn Hứa Thanh Phong ở trong phòng, rồi lại nhìn vườn thuốc đã được sửa sang ngoài sân sau, cong môi mỉm cười.
“Ban đầu chỉ nghĩ không còn nhiều thời gian để đánh cược, bây giờ xem ra bản tôn đã không nhìn nhầm”.
Nói xong câu này, nàng ấy biến mất ngay tại chỗ, chỉ còn lại một câu nói văng vẳng trong sân.
“Nhóc con, bản tôn đã yên tâm luyện hoá linh tinh để kéo dài tuổi thọ cho mình rồi, một thời gian nữa rồi gặp lại nhé”.
...
Sáng hôm sau.
Khi tia nắng ban mai đầu tiên chiếu qua cửa sổ, Hứa Thanh Phong còn đang ngâm mình trong bồn tắm từ từ mở mắt ra.
Đây là giấc ngủ ngon nhất trong đời hắn.
“Mình đã... thành công rồi ư?”
Sau khi nhìn thấy dịch màu đen bốc mùi hôi thối trong bồn tắm, Hứa Thanh Phong chẳng những không bị giật mình, ngược lại còn tỏ ra mừng rỡ.
Bởi vì theo thuyết minh của Tẩy Tủy Phạt Cốt Thang, đây chính là dấu hiệu tẩy tuỷ phạt cốt thành công, chứng tỏ những thứ dơ bẩn trong cơ thể tu sĩ đã được đẩy ra ngoài, chính thức có được tư chất tu hành.
“Ào ào...”
Vì quá phấn khích, Hứa Thanh Phong đứng dậy khỏi bồn tắm, sau đó cũng không mặc quần áo, trần truồng chạy ra ngoài giếng ở sân sau.
Đầu tiên là hắn múc một thùng nước để rửa sạch những thứ bẩn thỉu trên người mình, sau đó khoanh chân ngồi xuống, vận chuyển tâm pháp luyện khí Tàn Hà Công ngay tại chỗ.
“Ầm...”
Gần như ngay khi hắn vận chuyển tâm pháp Tàn Hà thổ nạp, trong sân lập tức xuất hiện một cơn gió mát, từng sợi linh khí thiên địa chui vào cơ thể hắn thông qua khiếu huyệt đã được đả thông kia.
Lúc trước dù Hứa Thanh Phong có làm thế nào cũng không cảm ứng được kinh mạch huyệt đạo, thế nhưng lần này lại dễ dàng cảm ứng được, quá trình dẫn linh khí vào kinh mạch để luyện hoá cũng hết sức thuận lợi.
Cuối cùng, Hứa Thanh Phong đã mất thời gian chừng nửa nén hương, thuận lợi đưa một luồng chân khí đã luyện hoá vào trong đan điền.
“Nửa nén hương mới luyện hoá được một luồng chân khí, quả thật không đáng nhắc tới khi so với thiên tài như Tử Dương Chân Quân. Nhưng đối với mình, cuối cùng cũng có thể bước lên con đường tu hành một cách chân chính”.
Hứa Thanh Phong không bị tốc độ luyện hoá vô cùng chậm này của mình làm cho mất tinh thần.
“Ông nội từng nói rằng cần cù bù thông minh, mỗi ngày họ luyện công hai canh giờ, mình sẽ luyện bốn canh giờ. Họ luyện bốn canh giờ, mình sẽ luyện tám canh giờ. Rồi sẽ có một ngày mình theo kịp họ!”
Hứa Thanh Phong thầm hạ quyết tâm.
“À đúng rồi, mình còn có viên linh tinh Hoàng Đậu này nữa. Linh Nguyệt tiên tử nói, lấy nó luyện công sẽ làm ít mà hiệu quả nhiều”.
Hắn đột nhiên nhớ tới mấy viên linh tinh Hoàng Đậu trong quả Địa Tàng, bèn lấy một viên ra, sau đó bắt đầu vận công tiếp.
Có sự hỗ trợ của linh tinh Hoàng Đậu, tốc độ luyện hoá linh khí thiên địa của hắn nhanh hơn gấp ba lần so với trước đó.
“Quả nhiên Linh Nguyệt tiên tử đã không lừa mình, linh tinh này rất có lợi cho mình. Nếu đã như vậy, nói không chừng mình sẽ thật sự có thể đột phá cảnh giới Khai Môn trong vòng nửa năm!”
Sau khi cảm nhận được tốc độ tu luyện tăng lên, Hứa Thanh Phong lập tức mừng rỡ.
Có sự hỗ trợ của linh tinh Hoàng Đậu này, tốc độ tu luyện của hắn hiện giờ ít nhất cũng gần bằng tu sĩ bình thường.
Trong mấy ngày tiếp theo, ngoại trừ mỗi ngày bỏ ra hai canh giờ để chăm sóc ruộng thuốc, thời gian còn lại Hứa Thanh Phong đều tu luyện, không dám chậm trễ một phút nào.
...
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, mới đó mà đã ba tháng trôi qua.
Trong ba tháng này, Hứa Thanh Phong có thể cảm nhận được rõ chân khí trong đan điền của mình ngày càng nồng đậm. Hắn mơ hồ cảm ứng được mình đã sắp đột phá giai đoạn ngưng lộ.
Thực ra giai đoạn ngưng lộ là một cách nói trong Tàn Hà Công. Nó là cụm từ miêu tả mật độ chân khí của tu sĩ chưa đột phá cảnh giới Khai Môn.
Trong Tàn Hà Công, trước khi đột phá cảnh giới Khai Môn, mật độ chân khí của tu sĩ được chia thành ba cấp độ gồm ngưng lộ, hoá sương và kết băng.
Loading in progress...
Chương 26: Đụng đầu sói yêu, lần đầu điều động chân khí chiến đấu
“Beee...”
Khi Hứa Thanh Phong sắp đến gần cái bẫy, hắn đột nhiên nghe thấy một tiếng dê kêu.
“Không lẽ săn được linh dương thật?”
Hứa Thanh Phong lập tức mừng rỡ trong lòng.
Mùi vị của thịt linh dương nướng ngon hơn lợn rừng nhiều, đặc biệt là khi kết hợp với lá tía tô trong vườn linh dược nhà hắn.
“Xem ra đêm nay có lộc ăn rồi”.
Hắn vừa nghĩ như thế, vừa chạy thật nhanh đến bên cạnh cái bẫy kia.
...
Tới bên cạnh cái bẫy.
Sau khi nhìn thấy những cành cây che bẫy đã biến mất, Hứa Thanh Phong càng thêm xác định con mồi đã rơi vào bẫy.
“Hú...”
Khi Hứa Thanh Phong chuẩn bị lại gần hơn để xem thử con mồi dưới bẫy rốt cuộc có phải là linh dương hay không, phía sau hắn đột nhiên vang lên một tiếng gầm của dã thú.
“Rầm!”
Gần như theo phản ứng bản năng của cơ thể, Hứa Thanh Phong bật nhảy lên cao ngay tại chỗ, dùng lực chân nhảy sang phía đối diện của cái bẫy.
“Grừ!”
Ngay khi Hứa Thanh Phong vừa nhảy sang phía đối diện cái bẫy, một con sói xám có kích thước tương đương với một con hổ bình thường đã lao tới chỗ hắn đứng ban nãy, cái cây nhỏ to cỡ cái bát cũng bị nó va gãy.
“Sói? Hay là sói yêu?”
Nhìn con sói xám có hình thể to lớn kia, Hứa Thanh Phong sởn tóc gáy.
Lúc đi săn với ông nội, hắn đã từng gặp rất nhiều con sói, nhưng so với con sói trước mặt này thì quả thật như gặp sư phụ, hoàn toàn chẳng là gì cả.
“Hú...”
Khi Hứa Thanh Phong đang kinh ngạc, con sói xám kia lại nhảy lên và lao về phía Hứa Thanh Phong ở đối diện cái bẫy.
“Bịch!”
Hứa Thanh Phong lăn một vòng, thành công tránh được cú vồ của sói xám, sau đó rút con dao săn bên hông ra rồi chạy như điên về phía Đông của khu rừng.
“Grừ!”
Mặc dù tốc độ hắn chạy lúc này đã vượt xa người trưởng thành bình thường, nhưng vẫn không thể so sánh với con sói yêu trước mặt này, chỉ chốc lát cũng đã bị nó đuổi theo kịp.
Có điều lúc này Hứa Thanh Phong đã bình tĩnh lại, không còn luống cuống vì con sói yêu đuổi theo phía sau, thay vào đó là vô cùng thông minh chạy lòng vòng trong núi rừng.
Đây là cách mà ông nội đã dạy cho hắn. Khi gặp thú hoang trên núi, không được chạy theo đường thẳng mà phải chạy theo đường vòng.
“Rầm!”
Đúng lúc này, vì đổi hướng quá nhanh nên con sói yêu kia đã không cẩn thận đâm vào một cây đại thụ có thân to bằng vòng tay một người, làm gãy cả cây.
Sau khi liếc thấy cảnh này, Hứa Thanh Phong lập tức dừng lại, sau đó quả quyết cài tên kéo cung.
Hắn không nhắm vào đầu con sói yêu mà nhắm vào phổi của nó.
“Vèo!”
Khi con sói yêu kia vừa đứng dậy, Hứa Thanh Phong kéo căng dây cung rồi quyết đoán thả tay ra bắn tên.
“Phụt!”
Có lẽ nhờ may mắn, có lẽ là do lực cánh tay đã mạnh hơn sau khi tu luyện, mũi tên này của Hứa Thanh Phong trúng chính xác vào người con sói yêu!
“Grừ!”
Nhưng điều làm cho Hứa Thanh Phong bất ngờ là lớp da của nó cực kì cứng, mũi tên chỉ đâm xuyên qua da của nó, chẳng những không giết được nó mà còn kích thích nó trở nên điên loạn hơn.
Thấy thế, Hứa Thanh Phong không hề do dự nữa, lập tức cầm cung tên chạy như bay về phía Đông của núi rừng.
Lần này con sói yêu đã phát điên kia hoàn toàn không quan tâm trước mặt có cây cối cản trở hay không nữa, nó bất chấp đâm gãy tất cả.
Do đó khoảng cách giữa Hứa Thanh Phong và sói yêu nhanh chóng rút ngắn.
“Lại đây này!”
Nhưng khi khoảng cách giữa Hứa Thanh Phong và sói yêu chỉ còn chưa tới ba trượng, hắn chạy tới bên một cây đại thụ, đột nhiên dừng lại rồi rút dao săn ra, sau đó quay đầu lại gầm lên với con sói yêu, bày ra tư thế quyết chiến sinh tử.
“Grừ!”
Con sói yêu này đã bị Hứa Thanh Phong chọc giận, lúc này còn thấy hắn khiêu khích như thế, nó lập tức gầm lên một tiếng rồi nhảy lên, há cái miệng đầy răng nanh hung dữ bổ nhào về phía Hứa Thanh Phong.
“Ầm!”
Khi sói yêu sắp nuốt chửng Hứa Thanh Phong, hắn đột nhiên quay đầu dao chém vào một sợi dây leo trên cây đại thụ bên cạnh.
“Phịch!”
Khi dây leo bị cắt đứt, một cây gai gỗ chẻ ra từ khúc gỗ dày bằng thùng nước được treo trên cây đại thụ bằng dây leo bay ra từ bên cạnh Hứa Thanh Phong, đúng lúc đập vào con sói yêu vừa lao tới.
“À hú!”
Cùng với một tiếng hét thảm, cây gai gỗ to đùng theo đà bay đập mạnh vào ngực con sói yêu.
Hứa Thanh Phong vốn định dùng cây gai gỗ này để đối phó lợn rừng, không ngờ lúc này nó lại có tác dụng.
“Hú!”
Nhưng Hứa Thanh Phong nhanh chóng phát hiện da thịt của con sói yêu này dày một cách không thể tưởng tượng nổi, ngay cả cây gai gỗ kia cũng không thể đâm thủng người nó.
“Đành thử xem sao”.
Trong lúc nguy cấp, Hứa Thanh Phong cầm dao bằng hai tay rồi bật nhảy lên, sau đó hắn cũng không quan tâm liệu điều đó có làm cho chân khí hỗn loạn hay không, dứt khoát điều động chân khí trong đan điền tập trung vào hai cánh tay, mạnh mẽ chém nhát dao cuối cùng vào vết thương trên phổi của con sói yêu.
“Phịch!”
Trong núi rừng lại có một tiếng động thật lớn vang lên.
Nhát dao mà Hứa Thanh Phong điều động chân khí để chém đã rạch một đường vào phổi con sói yêu kia, máu lập tức phun ra như suối.
“Răng rắc...”
Chương 27: Bán thi thể sói yêu
Còn không đợi Hứa Thanh Phong định thần lại, thanh đao săn trong tay hắn đã gãy thành mấy đoạn, còn hai cánh tay của hắn lại bắt đầu nhanh chóng phồng to lên, trong chớp mắt đã phồng lên như chân voi.
Cơn đau dữ dội khiến hắn tỉnh giật mình.
“Không ổn, chân khí bắt đầu đi loạn lên rồi!”
Hứa Thanh Phong thấy vậy, trong lòng căng thẳng, sau đó ngồi khoanh chân, bắt đầu vận “Tàn Hà Công”, dẫn toàn bộ chân khí đang vận hành hỗn loạn trong hai cánh tay về lại trong đan điền.
“Vù…”
Một lát sau, cuối cùng cũng khiến chân khí trong cơ thể vận hành ổn định trở lại, Hứa Thanh Phong thở dài một hơi.
Lúc này, trong lòng hắn đầy sợ hãi.
Vừa nãy nhất thời xúc động, đột ngột vận chuyển chân khí, suýt nữa khiến chân khí trong cơ thể mất kiểm soát, hậu quả không thể tưởng tượng.
“Ta nhớ trong giới thiệu liên quan đến núi Dương Lộc, nơi này xưa nay không có lang sói lui đến, tại sao đột nhiên xuất hiện một con sói, mà còn là sói yêu”.
Hứa Thanh Phong đứng lên, vô cùng cảnh giác đi đến bên cạnh con sói yêu đó.
Lúc này sói yêu đã thở thoi thóp, phần phổi bị Hứa Thanh Phong khoét ra một cái lỗ, cho dù sức sống mạnh mẽ thế nào cũng không sống được bao lâu.
“Trời sắp tối rồi, vẫn nên về tiểu viện trước thì hơn, chuyện sói yêu này, quay về hỏi gương đồng xem sao, thời gian này tạm thời đừng đến đây săn bắn nữa, ngoài ra, lần này bất luận thế nào cũng phải mua một môn võ kỹ”.
Nhìn sắc trời, Hứa Thanh Phong quyết định quay về trước.
Hắn ở tại Thanh Trúc Cư, tuy cũ rách, nhưng theo như giải thích trong ngọc giản, xung quanh sân viện của Thanh Trúc cư cũng bố trí trận pháp kết giới, thú hoang yêu vật bình thường không thể lại gần, rất an toàn.
“Đợi đã, thi thể của con sói yêu này chắc có thể đổi được ít tiền công đức phải không? Thôi, bất kể có đáng tiền hay không, cứ lôi về trước rồi tính”.
Hứa Thanh Phong đang định rời đi, đột nhiên nghĩ đến điều gì, thế là quay đầu nhặt thi thể của sói yêu lên, sau đó lôi đi ra khỏi rừng núi.
Tuy trông vẫn là một thiếu niên, dáng người cũng gày gò yếu ớt, nhưng hôm nay hắn rất khỏe, lôi một con sói yêu về vẫn không thành vấn đề.
…
Hứa Thanh Phong vừa đi không bao lâu, một bóng người toàn thân nát rữa đi ra từ trong rừng núi.
“Con sói ngu xuẩn này, chút chuyện nhỏ cũng không làm xong!”
Sau khi nhìn thấy vết vũng máu trên mặt đất, và cái gai thô to đó, người đó đột nhiên mắng chủi.
“Hôm nay đã đánh rắn động cỏ, xem ra chỉ có đích thân ta ra tay mới có thể dẫn dụ hắn ra khỏi khu tiểu viện đó, phải mau chóng nghĩ cách mới được, phía Đại Vương giục lắm rồi, còn không mang tim gan của tên nhóc đó về, ta sẽ thành đồ nhậu của Đại Vương mất!”
Bóng người đó dậm chân, miệng chửi mắng.
Nếu Linh Nguyệt tiên tử không ngủ say, lúc này đã có thể nhận ra người này.
Đúng thế, người này chính là con ma cọp vồ lén thăm dò bên ngoài khu sân viện hóa thành.
Ngày hôm sau.
“Rập!”
Hứa Thanh Phong đang tu luyện, đột nhiên nghe thấy của cổng sân viện truyền đến tiếng kêu của linh cầm.
“Có lẽ là Điêu thúc đến đưa tiền cho ta”.
Hứa Thanh Phong lật người nhảy xuống khỏi giường.
Đi đến cổng viện, quả nhiên hắn nhìn thấy con Bạch Đầu Điêu hôm qua.
“Bốp!”
Bạch Đầu Điêu vẫn không nói nhiều, trực tiếp ném một túi tiền cho Hứa Thanh Phong, cất giọng lạnh lùng nói:
“Tổng cộng đã bán chín mươi bảy xu tiền công tức, trừ đi ba xu của ta, còn lại chín mươi tư xu, ngươi đếm đi”.
“Không cần đếm, cảm ơn Điêu đại thúc”.
Hứa Thanh Phong chắp tay, nói lời cảm ơn.
Nhưng linh cầm của núi Vân Lư đều từng lập khế ước máu với Thanh Huyền Môn, chắc chắn sẽ không làm những chuyện như trộm cắp vặt.
Hành động này của Hứa Thanh Phong khiến ánh mắt của Bạch Đầu Điêu nhìn hắn dịu dàng hơn nhiều.
“Có chuyện gì thì thổi sáo, hiện giờ ta đang quản lý nơi này”.
Bạch Đầu Điêu thản nhiên nói.
“Vậy sau này phải làm phiền Điêu đại thúc rồi”.
Hứa Thanh Phong gật đầu.
“Ừm? Sao trong viện của ngươi lại có khí tức của yêu thú?”
Bạch Đầu Điêu đó đang định ra về, đột nhiên quay đầu lại, nhìn sân viện phía sau Hứa Thanh Phong với ánh mắt đầy nghi hoặc.
“Điêu huynh lại có thể phát hiện được khí tức của sói yếu trong sân viện của ta ư?”
Hứa Thanh Phong hơi kinh ngạc.
Nhưng hắn không định giấu diếm, nên kể lại một lượt chuyện gặp phải hôm qua cho con linh cầm trước mặt, dù sao cũng không có gì để giấu.
“Sao núi Dương Lộc lại có sói yêu?”
Sau khi nghe Hứa Thanh Phong kể lại, linh cầm Bạch Đầu Điêu cũng tỏ vẻ mặt nghi hoặc.
“Tên nhóc ngươi cũng thật may mắn đấy, nhưng khoảng thời gian này vẫn đừng nên đến núi Dương Lộc, ta cũng sẽ đến hỏi thăm Tây Phong các chuyện này”.
Bạch Đầu Điêu dường như cũng không định thăm dò kỹ chuyện này.
“Vậy thì tốt quá”.
Hứa Thanh Phong cảm kích gật đầu.
Nếu người của tông môn đến kiểm tra, đương nhiên cũng rất tốt, dù sao tu vi hiện giờ của hắn, cũng không đối phó được với yêu vật gì.
“Đúng rồi, vậy ngươi định bán thi thể của sói yêu đó phải không?”
Lúc này Bạch Đầu Điêu lại hỏi.
“Bán, đương nhiên là bán rồi!”
Hứa Thanh Phong cũng không suy nghĩ gật đầu nói.
Chương 28: Kiếm công đức
“Ngươi bán nó cho ta đi, sắp tới con trai ta chuẩn bị đột phá, tuy phẩm cấp con sói yêu đó không cao, nhưng cũng đủ để bồi bổ khí huyết cho linh cầm chúng ta.
Bạch Đầu Điêu nói.
“Điêu đại thúc muốn lấy thì cứ lấy đi”.
Hứa Thanh Phong vô cùng hào sảng nói.
Hắn không ngại dùng thi thể của sói yêu để kết giao bạn bè với Bạch Đầu Điêu trước mặt.
“Làm sao ta có thể lấy không đồ của thiếu niên như ngươi, huống hồ ngươi còn dùng mạng để đối lấy”.
Bạch Đầu Điêu trừng nhìn Hứa Thanh Phong một cái, nhưng trong lòng lại có thiện cảm hơn mấy phần với thiếu niên này.
“Thế này đi, thi thể của sói yêu này, nếu ngươi mang đi bán, có lẽ cũng đáng giá gần mười xu tiền công đức, ta đồng ý bỏ ra hai mươi xu tiền công đức, cậu thiếu niên, ý ngươi thế nào?”
Bạch Đầu Điêu hỏi.
Hứa Thanh Phong vừa nghe lời này, không nói nhiều, quay vào trong viện, sau đó lôi thi thể của con sói yêu đó ra.
“Điêu thúc, thúc mang về đi”.
Hắn đặt thi thể sói yêu đó đến trước mặt Bạch Đầu Điêu.
“Cậu thiếu niên, cất đi”.
Bạch Đầu Điêu thấy vậy cười hào sảng, sau đó vung đôi cánh, ném hai mươi tiền công đức không thiếu một xu đến trước Hứa Thanh Phong.
“Ngoài ra, chưởng môn tiền nhiệm ban cho ta tên Bạch Hồng, ngươi gọi ta là Bạch thúc là được”.
Bạch Đầu Điêu vừa nói, vừa tóm thi thể sói yêu dưới đất lên, sau đó rung đôi cánh, vút bay lên.
“Còn là chưởng môn đích thân ban tên cho cơ”.
Hứa Thanh Phong ngóng nhìn về hướng Bạch Đầu Điêu bay đi lẩm bẩm một câu.
“Lần này bất ngờ có được hai mươi xu tiền công đức, nói gì thì cũng phải chọn một môn võ kỹ tốt một chút và một loại binh khí vừa tay”.
Nhìn túi tiền bên tay trái và hai mươi xu tiền công đức bên tay phải, Hứa Thanh Phong ít khi lộ ra thói quen trẻ con, vui vẻ thích thú nhảy chân sáo về trong tiểu viện.
…
Về đến phòng ngủ.
Hứa Thanh Phong trực tiếp bỏ một xu tiền công đức vào gương đồng.
“Hứa Thanh Phong ở Thanh Trúc cư, hôm nay tìm ta có chuyện gì?”
Giọng nói của kính linh trong gương đồng lập tức vang lên.
“Huyền Kính đại nhân, ta muốn chọn mấy môn võ kỹ và binh khí, có gì có thể giới thiệu cho ta không?”
Tuy đã biết kính linh này chỉ là một công cụ không có tình cảm, nhưng Hứa Thanh Phong vẫn rất khách sáo trong cách xưng hô với ông ta.
“Đệ tử tán tu ngoại môn các ngươi chỉ có thể mua võ kỹ và binh khí trong kho vũ khí của Tây Phong các, trong gương đồng đã hiện ra các võ kỹ và binh khí còn tồn trong Tây Phong Các hiện tại, ngươi có thể tự lựa chọn”.
Giọng của kính linh vẫn không có chút sắc thái tình cảm nào.
“Cảm ơn Huyền Kính đại nhân”.
Hứa Thanh Phong nói lời cảm ơn, sau đó bắt đầu trườn lên bàn chọn lựa.
“Ta nhớ khi Tử Dương Chân Quân giảng kinh từng nói, quyền chưởng là võ kỹ phù hợp nhất với “Tàn Hà Công”, như vậy có thể phát huy ưu thế chân khí thâm hậu của đệ tự tu luyện chân khí Tàn Hà, sau khi vận hành chân khí Tàn Hà, mỗi một quyền, mỗi một chưởng, đều có thể sánh được với người bình thường cầm binh khí toàn lực ra đòn”.
Nhớ lại nội dung Tử Dương Chân Quân giảng kinh ngày đó, Hứa Thanh Phong không hề do dự dán chặt ánh mắt vào từng bộ sách quyền pháp và bộ sách chưởng pháp hiện ra trên gương đồng.
Cuối cùng, hắn chọn được một bộ sách quyền pháp tên là “Thanh Ngưu quyền”.
Theo như giới thiệu của quyển quyền phổ này, sau khi tu luyện “Thanh Ngưu quyền”, phối hợp sử dụng với chân khí trong cơ thể, mỗi một quyền đều có thể đập vỡ thạch nham trong núi.
Ngoài ra, Thanh Ngưu quyền này còn có hai tuyệt chiêu.
Một chiêu tên là “Ngưu Giác Băng Sơn”, khi thi triển toàn lực, lực đạo giống như trâu xanh đập núi, lực đạo mạnh gấp tám lần so với chiêu quyền “Thanh Ngưu quyền”.
Một chiêu tên là “Bôn Ngưu xung trận”, khi thi triển toàn lực, quyền thế như đàn trâu điên cuồng phi chạy, quyền sau mạnh hơn quyền trước, chưa đến lúc kiệt sức tuyệt đối không dừng nghỉ.
Nói tóm lại, “Thanh Ngưu quyền” rất phù hợp với Hứa Thanh Phong lúc này, cũng rất phù hợp với Tàn Hà Công có thể mau chóng hồi phục chân khí.
Đương nhiên, trong kho binh khí của Tây Phong các, thực sự cũng có những quyền pháp phù hợp hơn, tốt hơn “Thanh Ngưu quyền” này, nhưng đáng tiếc là giá của những quyền pháp này đều từ một trăm xu tiền công tức trở lên, còn “Thanh Ngưu quyền” chỉ cần ba mươi xu tiền công đức.
Là một môn võ kỹ có tác dụng chuyển đổi, dùng để phòng thân tự bảo vệ mình, Thanh Ngưu Quyền quá phù hợp.
Ngoại trừ “Thanh Ngưu quyền”, Hứa Thanh Phong lại tốn mười xu tiền công đức mua một võ kỹ loại cung tên, tên là “Xuyên Dương Thi”.
Môn võ kỹ này khá bình thường, chỉ là pháp môn dạy cho người tu luyện dùng chân khí để nâng cao thị lực và sự tập trung, và cách kết hợp chân khí vào mũi tên, để nâng cao uy lực của mũi tên.
Nói một cách đơn giản, chính là khiến kỹ thuật bắn bình thường nâng cao đến đẳng cấp của người tu luyện.
Nhưng đối với Hứa Thanh Phong mà nói, có thể dùng cái giá mười xu tiền công đức để mau một võ kỹ như vậy, đã vô cùng có lợi rồi.
Ví dụ như lần trước nếu hắn đã biết cách kết hợp chân khí vào mũi tên, có lẽ không cần dùng đến cơ quan trong núi, thì đã có thể giết chết con sói yêu đó rồi.
Chương 29: Giao đoạn hóa sương
Sau khi chọn lựa xong võ kỹ, Hứa Thanh Phong lại tốn mười xu tiền công đức, lần lượt mua một thanh đao Nhạn Vũ, một cây cung tên gỗ sừng bò, và hơn trăm mũi tên.
“Huyền Kính đại nhân, ta đã chọn xong rồi”.
Thực ra Hứa Thanh Phong còn muốn mua một bộ võ kỹ loại thân pháp, nhưng võ kỹ loại thân pháp đẳng cấp nhất, giá tiền cũng phải từ ba trăm tiền công đức trở lên, hắn thực sự không trả nổi.
“Đã chọn thì không được trả lại, giờ ngọ ngày mai, sẽ có linh cầm đưa những thứ này đến Thanh Trúc Cư, mời chuẩn bị tiền công đức”.
Giọng băng lạnh của kính linh lại vang lên lần nữa.
“Làm phiền Huyền Kính đại nhân rồi”.
Hứa Thanh Phong cung kính chắp tay với gương đồng.
…
Giờ Dậu cùng ngày.
Thanh Trúc cư.
Trong tiểu viễn tĩnh mịch, nắng chiều ấm áp dịu nhẹ chiếu vào qua ô cửa sổ, vừa hay chiếu lên bên mặt chảy đẫm mồ hôi của Hứa Thanh Phong.
Lúc này, Hứa Thanh Phong nhắm chặt đôi mắt, ngồi khoanh chân thẳng lưng trên giường, từng làn khí sương màu xám tràn ra xung quanh hắn, cuối cùng hội tụ lên trên đỉnh đầu hắn.
Lúc này, Hứa Thanh Phong đã hoàn toàn tiến vào trạng thái quên hết tất cả, trong lòng chỉ có hai chữ tu hành.
Theo chỉ điểm của Tử Dương Chân Quân, tu luyện vào ba canh giờ tý, ngọ, dậu hàng ngày thì có thể tốn ít sức mà đạt thành công lớn, cho nên mỗi khi đến giờ này, Hứa Thanh Phong sẽ khóa cổng viện ngồi khoanh chân luyện công cho dù có sét đánh.
“Ầm…”
Đúng lúc này, trong cơ thể của Hứa Thanh Phong truyền đến tiếng khí cơ nổ vang lên.
Cùng với khí sương mài xám xung quanh hắn bỗng tiêu tan ra ngoài, sau đó, từng làn khí xương trắng như tuyết nổi lên quanh người Hứa Thanh Phong, hội tụ lên đỉnh đầu hắn lần nữa.
Nếu có tu sĩ từng luyện “Tàn Hà Công” có mặt ở đây, chắc chắn có thể nhận ra cảnh vừa nãy, bởi vì cảnh này chính là dấu hiệu của tu sĩ đột phá từ giai đoạn ngưng lộ đến hoá sương – rửa sạch sương xám.
Một lát sau, Hứa Thanh Phong mở đôi mắt, trong ánh mắt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Ngay cả bản thân hắn cũng không ngờ, mình lại đột phá vào hôm nay, từ giai đoạn ngưng lộ tiến vào hóa sương, bởi vì nếu theo như cách nói của Tử Dương Chân Quân, ít nhất phải mười ngày nữa hắn mới có thể đột phá giai đoạn ngưng lộ tiến vào hóa sương.
“Có khi nào trong lúc giao đấu với sói yêu, mình đã dử dụng chân khí tàn hà, mới dẫn đến tốc độ đột phá của mình tăng lên chăng?”
Hứa Thanh Phong suy đoán trong lòng.
“Hứa Thanh Phong của Thanh Trúc cư có ở trong viện không”.
Còn chưa kịp suy nghĩ kỹ càng vấn đề này, bên ngoài nhà bỗng vang lên một giọng nói mà Hứa Thanh Phong rất quen thuộc - Bạch Đầu Điêu, Bạch Hồng.
“Cậu nhóc, đồ của ngươi đến rồi”.
Vừa ra cổng viện, Hứa Thanh Phong đã nhìn thấy linh cầm Bạch Hồng đang ngồi trước cổng viện nhà mình, trước người nó còn bày một chiếc hòm gỗ lớn được dán giấy niêm phong.
“Bạch thúc vất vả rồi”.
Hứa Thanh Phong rất vui vẻ nói lời cảm ơn, sau đó nhanh chóng đi lên trước.
“Cậu nhóc, kiếm chút công đức không dễ đâu, cuối năm còn phải nộp tiền thường niên cho Tây Phong các, có thể tiết kiệm thì tiết kiệm chút”.
Bạch Hồng có lòng tốt nhắc nhở Hứa Thanh Phong.
“Bạch thúc yên tâm, Thanh Phong biết chừng mực, đây là mấy món võ kỹ và binh khí phòng thân thôi”.
Lòng tốt của Bạch Hồng khiến Hứa Thanh Phong cảm thấy vô cùng ấm áp.
“Ngươi tự biết chừng mực thì tốt”.
Bạch Hồng gật đầu.
Sau chuyện mua thi thể sói yêu hôm qua, nó có thiện cảm với Hứa Thanh Phong hơn rất nhiều, không còn coi hắn là một tiểu tu sĩ ngoại môn xa lạ nữa.
“Ta thấy chân khí trên người ngươi thuần khiết hơn nhiều so với hôm qua, chẳng lẽ là ngươi đã đột phá phải không?”
Bạch Hồng bỗng nghiêm túc quan sát Hứa Thanh Phong.
“Đúng thế Bạch thúc, chân khí Tàn Hà của ta đã đến giai đoạn hóa sương rồi, đợi sau khi đột phá giai đoạn kết sương tiến vào giai đoạn kết băng, thì có thể thử đột phá cảnh giới Khai Môn”.
Hứa Thanh Phong cũng không giấu Bạch Hồng.
“Tốt lắm”.
Bạch Hồng rất công nhận gật đầu.
Nó đã thấy hết sự siêng năng chăm chỉ của Hứa Thanh Phong, cho nên cũng không bất ngờ lắm.
“Yên tâm tu hành tiếp đi, cho dù đến giai đoạn kết băng, cũng chỉ đã có tư cách đột phá cảnh giới Khai Môn thôi, chớ vội tự mãn”.
Nó lại nhắc nhở Hứa Thanh Phong một câu.
“Thanh Phong ghi nhớ lời dạy của Bạch thúc”.
Hứa Thanh Phong rất nghiêm túc chắp tay nói với Bạch Hồng.
“Về phòng tu hành đi, hôm nay đưa hàng xong cho ngươi, ta còn cùng trưởng lão của bốn Phong xuống núi một chuyến, có thể phải mấy tháng sau mới về”.
Bạch Hồng nói xong lời này liền giang đôi cánh, từ đồng bằng bay vút lên.
“Cùng trưởng lão bốn phong xuống núi… chẳng lẽ là đến thế giới phàm tục diệt trừ yêu ma?”
Nhìn bóng dáng Bạch Hồng đi xa, Hứa Thanh Phong bỗng phấn khởi nghĩ.
Theo như lời giới thiệu trong ngọc giản truyền công, hàng tháng đệ tử và trưởng lão của bảy phong đều nhận không ít nhiệm vụ tông môn từ bên ngoài núi, sau khi hoàn thành xong những nhiệm vụ này, tông môn sẽ tặng số lượng lớn phần thưởng công đức.
Phải biết rằng một nhiệm vụ tông môn bên ngoài bất kỳ đều được phần thưởng công đức từ một ngàn trở lên, Hứa Thanh Phong vô cùng ngưỡng mộ.
“Hứa Thanh Phong, chớ có tham vọng xa xôi”.
Phát hiện tâm cảnh của mình hơi thay đổi, Hứa Thanh Phong vội thầm nhắc nhở bản thân một câu.
Sau đó, hắn bê chiếc hòm gỗ đó vào trong viện.
…
Năm ngày sau.
Hậu viện Thanh Trúc Cư.
“Ầm!”
Chương 30: Kêu cứu
Hứa Thanh Phong bị một tầng khí tức băng sương mỏng vờn quanh, sau một hồi chuẩn bị, tấn công một quyền lên một khối nham thạch cao bằng con người ở phía trước.
Lúc tung ra nắm đấm, ngoại trừ tiếng gió gào xé, còn có thể thấp thoáng nghe thấy tiếng bò gầm.
“Phập!”
Cùng với một tiếng vang lớn, đá núi khổng lồ trước mặt lại bị nắm đấm nhỏ bé của Hứa Thanh Phong tấn công ầm ầm ra một cái hố.
Nhưng Hứa Thanh Phong không dừng quyền tại đây, mà sau một cú đấm vừa nãy, hắn lập tức đứng vững lại điều chỉnh khí tức, sau đó lần lượt tung ra hai quyền.
“Phập, phập, phập!”
Nắm đấm của Hứa Thanh Phong, hết quyền này đến quyền khác tấn công lên khối đá giống như đàn trâu phi chạy.
“Ầm!”
Cuối cùng khối thạch nham cao bằng con người đó lại bị Hứa Thanh Phong trực tiếp dùng hai quyền đập thành một đống đá vụn.
Nhưng sau khi tấn công vỡ tảng nham thạch này, chân khí của Hứa Thanh Phong cũng bị tiêu hao hết, chân khí hàn băng bảo vệ quanh người hắn giống như kết giới hình cầu trong suốt cũng biến mất sạch sẽ.
“Vù, vù, vù…”
Sau khi thu quyền, Hứa Thanh Phong chống hai tay lên đầu gối, thở hổn hển.
Vừa nãy hắn đã thi triển Thanh Ngưu quyền mua được từ trong kho binh khí của Tây Phong các, hơn nữa còn là hai tuyệt chiêu của Thanh Ngưu quyền – Ngưu giác băng sơn, bôn ngưu tạc trận.
“Xem ra với mức độ thâm hậu của chân khí hiện giờ của ta, nhiều nhất cũng chỉ có thể thi triển một lần ngưu giác băng sơn và một lần bôn ngưu tạc trận”.
Hứa Thanh Phong thở hổn hển nói.
Bởi vì bộ quyền pháp này đơn giản thô bạo, cho nên trải qua mấy ngày tu luyện, hắn đã đạt đến trình độ nhất định, nhưng hai chiêu thức này vẫn khiến hắn hơi đau đầu, tiêu hao chân khí quá lớn.
Cho dù tốc độ hồi phục chân khí tàn hà vô cùng nhanh, một ngày Hứa Thanh Phong cũng chỉ có thể tu luyện hai ba lần, nhiều hơn nữa thì không hồi phục nổi.
“Hôm nay luyện đến đây trước đã, chốc nữa trời đỡ nắng, còn phải đi nhổ cỏ cho Cửu Diệp Tử Tô”.
Hứa Thanh Phong cầm một chiếc khăn lên lau mồ hôi trên người.
Bởi vì phải tu luyện thêm hai môn võ kỹ, cho nên bây giờ hắn không có nhiều thời gian, chỉ hận không thể tách một canh giờ thành hai canh giờ.
Nhưng sau khi đột phá giai doạn hóa sương, tinh lực của hắn dồi dào hơn trước đây rất nhiều lần, có lúc cho dù hai ba ngày không ngủ cũng sẽ không cảm thấy quá mệt mỏi, cho nên thời gian có thể dùng để tu luyện cũng tăng theo không ít.
“Gru!”
Trong lúc Hứa Thanh Phong đang nghĩ có nên đi làm chút gì ăn không, không ngờ bỗng nghe thấy tiếng sói hú.
“Hình như là từ núi Hậu Sơn truyền đến, chẳng lẽ ở đó lại có sói yêu xuất hiện?”
“Hắn vừa nghĩ như vậy, vừa nhanh chóng lao ra từ hậu viện, sau đó lật người nhảy lên tường, rồi lại từ tường nhảy lên nóc nhà.
“Đúng là một con sói yêu…”
Đứng trên nóc nhà ngóng nhìn về hướng núi Hậu Sơn, Hứa Thanh Phong phát hiện một con sói yêu khổng lồ đang chạy như bay trong rừng cây.
Ban đầu hắn cũng không quá kinh ngạc, dù sao ngọc giản truyền công cũng sớm đã nói rồi, trong vùng rừng núi này, ngoại trừ chỗ ở của tông môn, những nơi khác đều có khả năng yêu thú xâm nhập vào.
Nhưng dần dần, hắn bắt đầu cảm thấy không đúng lắm.
Bởi vì chẳng mấy chốc hắn lại nhỉn thấy con sói yêu thứ hai, thứ ba, hơn nữa đều chạy đuổi về hướng đi xuống núi.
“Cứu ta với, cứu ta với!”
“Có ai không, cứu ta với!”
Đúng lúc Hứa Thanh Phong hiếu kỳ rốt cuộc ba con sói yêu này đang đuổi theo cái gì, thì tiếng kêu cứu của một cô gái bỗng vang lên trong núi.
Sau khi nghe thấy tiếng kêu này, thùy tai của Hứa Thanh Phong rung lên, sau đó vận chân khí chuyển đến đôi mắt, nhìn về hướng giọng nói truyền đến.
Đây chính là phương pháp tăng thị lực được dạy trong võ kỹ “Xuyên Dương Thi”.
Cùng với thi triển thuật pháp này ra, cảnh tượng của núi Dương Lộc cách một hai dặm lập tức hiện lên rõ ràng trong mắt Hứa Thanh Phong, sau đó hắn nhanh chóng phát hiện một cô gái có dáng người nhỏ yếu đang co giò chạy thục mạng trong rừng cây, trốn sự truy sát của ba con sói yêu đó.
“Vị tỷ tỷ từ đâu đến nhỉ, ta nhớ ở gần Thanh Trúc Cư không có tu sĩ mà?”
Hứa Thanh Phong rất thắc mắc.
“Có ai, có ai cứu ta với!”
Đúng lúc này, cô gái chạy từ trong rừng núi ra, bắt đầu men theo con đường nhỏ ra khỏi núi, lao về hướng Thanh Trúc Cư.
Còn ba con sói yêu vẫn phi đuổi theo phía sau cô gái, cũng sắp đuổi kịp rồi.
“Có ai không? Viện tử phía trước có ai không? Ta bị thương rồi, cứu ta với, cứu ta với!”
Cô gái ôm bả vai chảy mái vừa chạy vừa hét, có lẽ đã chú ý đến Thanh Trúc Cư.
“Thôi, không nghĩ nhiều nữa, cứu người quan trọng hơn”.
Hứa Thanh Phong lắc cái đầu, sau đó rút mũi tên sau lưng, bắt đầu lên mũi tên kéo dây cung, và dùng pháp môn vận khí “Xuyên Dương Thi”, hội tụ chân khí Tàn Hà trong đan điền đến đầu mũi tên.
Lập tức, một tầng hàn băng phù lên trên đầu mũi tên.
“Bụp!”